Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết địa lao, đương nhiên không biết trong địa lao có giam phạm nhân, lúc này ngoài thiền viện đột nhiền truyền tới một tiếng hoan hô rung trời, Tĩnh Vương cười giải thích nói:
- Bên ngoài còn có vô số tăng lữ đang tụ tập, vừa rồi ta đã hạ lệnh truyền tin sư thái không việc gì ra ngoài, hẳn là mọi người nghe tin nên hoan hô, sư thái vô sự, thật là chuyện may mắn của Nam Lý, quả nhiên là phúc của dân chúng.
Vô Ngư và Tống Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiện ra một nụ cười.
Sự việc coi như là chính thức, Tĩnh Vương này quả thậtkhông biết có " Vô Ngư thật giả", càng không hiểu thân phận thực sự của Thanh Mộc. Nếu không trước khi phân biệt được thật giả, ông ta đâu biết đã mạo muội đêm tin "Vô Ngư vô sự" truyền ra ngoài chứ.
Thanh Mộc, Thiên Hỗ, Tĩnh Vương ba người đều là thuộc hạ của Quốc sư, cấu kết với nhau mưu đồ chiếm ngôi Nam Lý Vương, điều này tuyệt đối không thể sai, nhưng thân sơ bất đồng gần có khác biệt, hai người trước đều là đệ tử thân truyền của Quốc sư, không tồn tại vấn đề "tín nhiệm", Tĩnh Vương nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là bạn thần, Quốc sư thu nạp ông ta chỉ là vì coi trọng địa vị thân phận của ông ta.
Nhâm Đường thân là Vương gia, đích truyền của hoàng thất, không ngờ lại kết cấu với kẻ địch bên ngoài, bán đứng tổ tiên, nhân phẩm có thể nghĩ cũng biết, trừ phi quốc sư mù mắt nếu không làm sao có thể tín nhiệm ông ta, nhưng chỉ là quan hệ lợi dụng mà thôi.
Đúng vậy, Thanh Mộc, Thiên Hỗ đều biết sự sắp xếp của Quốc sư, nhưng Nhâm Đường chỉ biết thân phận của Thiên Hỗ, không biết lai lịch của Thanh Mộc, có liên quan tới âm mưu, thời kỳ trước đều là liên lạc với Thiên Hỗ, đến bây giờ, Tĩnh Vương cũng cho rằng là Thiên Hỗ thuyết phục Vô Ngư sư thái xuất quan giúp mình làm việc.
Trong đầu Tĩnh Vương, căn bản không tồn tại khái niệm " Vô Ngư thật giả", đâu có thể nghĩ tới việc "điều đi tráolại" thế này, Nhâm Đường không tin phật tổ, nghe nói Vô Ngư còn sống, trong lòng ông ta nghĩ tới: liệt tổ liệt tông phù hộ.
Quả nhiên, tiên tổ hoàng thất Nam Lý, thật sự đã phù hộ ông ta. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Nhâm Đường nhìn thiền viện đã hóa thành tro tàn, thấp giọng hỏi:
- Sư thái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Vô Ngư trầm xuống:
- Có nghịch tặc tấn công thiền viện, cố tình dồn ta vào chỗ chết, hộ pháp và các chư vị thị vệ của thiền viện đã chiến đấu anh dũng, nghịch tắc đã trốn mất, liền phóng hỏa đốt tất cả nơi này, việc này, Vương gia tốt nhất điều tra rõ ràng, còn sự thanh tịnh của Biệt Lai thiền viện, còn cho một lời giải thích hợp lý với đệ tử phật gia.
Sắc mặt Nhâm Đường nổi giận, gật đầu, đồng thời trầm giọng đáp:
- Sư thái yên tâm, bổn vương sẽ lập tức điều tra ra kẻ chủ mưu. Một tên cũng không được sống,
Sáu chữ cuối cùng ông ta nhấn mạnh, gần như từng chữ từng chữ một.
Sau đó, ông ta lại hỏi:
- Vậy bây giờ?
Không đợi ông ta hỏi xong Vô Ngư đã lắc đầu nói:
- Chỉ có chúng ta còn sống, những người khác đều đã hysinh. Không cần tìm gì nữa, đợi một thời gian, có thể dọn sạch cái đống hoang tàn này.
Nói xong, Vô Ngư chắp hai tay lại, sắc mặt thành kính thấp giọng tụng kinh.
Nhâm Đường cũng hiểu, trong thiền viện này không chừng có giấu một bí mật gì đó, Vô Ngư không muốn người ngoài biết, cho nên không cho lục soát. Tĩnh Vương chỉ cần sư thái trợ giúp mình đăng cơ, những việc khác ông ta không quản, lập tức gật đầu đồng ý.
Một lát sau tụng kinh xong, Vô Ngư ngẩng đầu lên:
- Vẫn phải mời Tĩnh Vương dàn xếp, gọi đệ tử phật gia bên ngoài vào, bần ni muốn mời các vị sư huynh cùng nhau hành lễ, siêu độ cho những vong hồn, ba ngày pháp độ.
- Làm bây giờ?
Nhâm Đường hỏi.
Sư thái gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí rất chắc chắn:
- Bây giờ.
Nhâm Đường lúc này truyền lệnh cho cấm quân, phật tử bên ngoài tiến vào, việc của phật gia bây giờ không có liên quan gì tới ông ta, lại thực sự an ủi, hỏi han vài câu, rồi sau đó cáo từ, trước khi đi còn truyền lệnh cho cấm quân đề phòng tứ phía, ngoài ra còn để lại một đội binh mã tinh nhuệ, để phòng "nghịch tặc" đả thương.
Đêm đó, Vô Ngư sư thái chủ trì, mấy trăm tăng lữ cùng tham dự, ngay tại trên đống hoang tàn này làm một bài kinh, đợi khi trời sáng, số lượng tăng lữ không những không giảm, mà còn tăng lên rất nhiều, các chùa lớn trong Phượng Hoàng thành nghe tin, đều lũ lượt phái tăng lữ tới.
Vô Ngư rất kiên nhẫn, nhưng tuyệt đại đa số tăng, ni đều là người thường, huống hồ còn không ít những tăng lữ lớn tuổi đã yếu, đâu có thể trụ cùng thái sư ba ngày ba đêm không ăn không nghỉ, tất cả đều thiện xướng một trận, bỏ ra một phần sức lực của mình, từ một nén nhang đến một canh giờ. Bởi vậy hành lễ của thiền viện hoang tàn, không ngừng có người gia nhập vào, cũng không ngừng có người rời đi. Cũng là nhân cơ hội người tới người đi, tới canh ba, những người ẩn thân ở địa cung toàn bộ rút lui, tất cả rời khỏi vòng nguy hiểm, dưới sự an bài của gia chủ, hoặc là trở về phủ, hoặc là biến mất giữa phố phường.
Về các tù binh, hầu như tất cả mọi người trong Phượng Hoàng thành đều quen biết hòa thượng đẹp trai này, tất cả môn sinh của Mộ Dung gia đều tiếp ứng, lúc này, tất cả quan viên trong triều đều bị Nhâm Đường phái người theo dõi, đồng thời, giống như vậy, Hồng Ba phủ, Tả thừa tướng, Đỗ đại nhân cũng bắt đầu huy động các cơ sở ngầm bắt đầu đi theo dõi Tĩnh vương, dò hỏi theo dõi lẫn nhau, rõ ràng đều loạn thành một đám, chưa có phủ của vị đại nhân nào có thể nói tới an toàn, ngược lại là hắc đạo lực lượng càng ổn thỏa.
Tống Dương là "sư đệ" cũng là đệ tử tục gia, bởi vậy không cần đi tụng kinh, còn có thể canh giữ bên cạnh sư thái.
Lúc nghỉ ngơi, Vô Ngư hỏi Tống Dương:
- Ngươi có thù với Yến quốc? rất sâu?
Tống Dương nói:
- Chính là mối thù không đội trời chung.
Vô Ngư gật đầu:
- Ta nhớ rõ Thi Tiêu Hiểu từng nói, ngươi có phong ấp rộng năm mươi dăm. Ta muốn thương lượng với ngươi hai việc. Một là việc của Phượng Hoàng thành, ta muốn tới phong ấp của ngươi.
Tống Dương cười:
- Cái này còn cần thương lượng sao? Cầu còn không được, ta sẽ mời cho ngài một đầu bếp chuyên nấu món chay.
Vô Ngư Phật pháp tinh tu, nhưng đối nhân xử thế cũng không phải là quá rập khuôn, nghe vậy cũng cười, tiếp tục nói việc thứ hai:
- Còn nữa là, ta muốn xây miếu thờ trong phong ấp của ngươi.
Tống Dương bây giờ là người " có cổ mộ", sau này sẽ không thiếu tiền, lập tức nhận lời:
- Xây dựng một ngôi chùa để Sư thái thanh tu, đây cũng coi là một việc, tiền do…
Không đợi hắn đảm nhiệm nhiều việc, Vô Ngư lắc đầu mỉm cười:
- Nơi này không phải xây cho ta dùng. Nó cũng không phải là một ngôi chùa bình thường, mà là một dãy các chùa, một Diệu Hương Cát Tường.
Tống Dương thấy khó hiểu:
- Diệu Hương Cát Tường?
Lần này Vô Ngư nghĩ một chút, nhưng nhất thời không tìm được từ nào thích hợp, liền lấy ví dụ:
- Ngươi biết Đại lôi âm đài chứ? Ta muốn xây dựng chính là Đại lôi âm đài của Nam Lý. Diệu Hương Cát Tường, Niết bàn, thánh địa trong lòng đệ tử phật gia Nam Lý.
Diệu Hương Cát Tường, Đại lôi âm đài của Nam Lý. Vô Ngư sư thái muốn thống nhất phật tông Nam Lý.
Đối với lời nói của sư thái, Tống Dương còn không quá hiểu, không phải bà nói không đủ hiểu, mà là sự khoa trương này thật sự quá lớn.
Yến Đỉnh là ai? Thời thiếu niên gặp thảm họa, nhưng trong họa lại gặp phúc, được bái nhập kỳ môn đệ nhất thiên hạ, bản thân lão ta càng ngút trời kỳ tài. Nhưng khoảng mười năm nay, lại trở thành người dùng độc đệ nhất thiên hạ, đệ nhất thiên hạ võ công, đệ nhất thiên hạ cơ quát. Mà xuất thân của lão ta có liên quan tới hoàng thất Đại Yến, Yến triều trợ lực cho lão làm việc, sau này mới có Đại Lôi âm đài, có Yến Quốc sư thần bí nhất trung thổ.
Vô Ngư sư thái mím môi, đứng thẳng người truy hỏi thành tựu của yến đỉnh? Cho dù bây giờ bà danh vọng rất cao, sức ảnh hưởng tới Phật đồ Nam Lý là không nhỏ, nhưng muốn bằng sức của bản thân nắm giữ toàn bộ Phật tông Nam Lý trong tay, cũng là tham vọng viển vông.
Tống Dương chọn lọc từ ngữ một lúc, mới uyển chuyển nói:
- Sư thái, tình hình hiện nay của bà không giống với Thanh Mộc, quan trọng nhất, chính là phía sau sự giả mạo có sự ủng hộ toàn lực của Yến Đỉnh.
Đối với chủ đề này Vô Ngư rất có hứng thú, khoa chân mua tay, ra hiệu Tống Dương tiếp tục nói.
- Thanh Mộc giả mạo sư thái, giúp Tĩnh vương đoạt lấy ngai vàng, sau đó Tĩnh vương sẽ phong cho bà ta danh hiệu "pháp sư hộ quốc". Đây là kết quả mà ta sớm đã thảo luận với Hồ đại nhân, hẳn là không sai. Mà sau đó, triều chính, quân quyền triều đình không cần nói, Tĩnh vương chính là con rối của quốc sư, nói khó nghe một chút thì là ông già Nhâm Đường sáu bảy mươi tuổi này làm Hoàng đế bù nhìn. Đại Yên là phụ bang, yến đế và Cảnh Thái là phụ hoàng hắn.
Về thần quyền, Thanh Mộc sẽ giúp Quốc sư chủ trì, nơi này phân ra thành hai kết quả.
Điều lý tưởng nhất, Thanh Mộc lợi dụng uy danh của Vô Ngư và sự ủng hộ của Tĩnh vương, kết nối phật tông của Nam Lý thành một sợi dây, biến thành một lực lượng hùng hậu, thật giống với bộ dạng hiện nay của Yến quốc. Nhưng Phật đồ Nam Lý tản mạn nhiều năm, so với hòa thượng Yến quốc thuần túy hơn nhiều, muốn bọn họ thực sự thần phục vĩnh viễn nghe lệnh, khó hơn lên trời.
Kết quả thứ hai, lùi lại lần sau. Quốc thổ có giới mà phật tổ vô cương, hòa thượng Yến quốc và Nam Lý tụng kinh cũng không có gì hiếm lạ. Phần lớn các cao tăng Yến quốc đều phụng theo pháp chỉ của Yến đỉnh, đến Nam Lý, trực tiếp thay Thanh Mộc mở ra một cục diện mới. Dù sao Phật đồ của Nam Lý đều là năm bè bảy đảng, nếu không thể ngưng tụ lại thì thật uổng phí công sức, có chuyện gì rõ ràng do cao tăng Đại Yến dốc sức…