Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khí sắc gần đây của Cảnh Thái rất tốt, Quốc sư trông thấy mà lòng an ủi. Lão ta nói với ý khen ngợi:
- Hoàng thượng có tâm tư phóng khoáng, vượt ra ngoài dự kiến của thần, tốt lắm.
Trước buổi đại lễ ba chín của Cảnh Thái, Yến cung lại bị hỏa hoạn, lúc đó y giận đến phát điên nhưng hôm sau thì trở lại bình thường, thậm chí cũng không cần người khác khuyên giải, sau đó cũng không thấy có gì khác thường. Sự thay đổi bất thường đến vậy ngay cả Quốc sư cũng không lường trước được.
- Đêm đó ta đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ là mấy miếng gạch ngói, không đáng để ta tức giận.
Cảnh Thái nhấp một ngụm thuốc trà với vẻ mặt ung dung. Từ khi bệnh nặng, Yến đế phải kiêng rượu kiêng trà nhưng vì từ nhỏ đã quen uống trà nên dù là nước hay các đồ uống khác đều không thể giải khát được. Thuốc trà mà y đang dùng là do Quốc sư đặc biệt điều chế, không có lá trà nhưng hương vị không hề khác biệt với hương trà thượng hạng, hơn nữa lại có công dụng bồi bổ thân thể, mỗi ngày uống loại thuốc trà này, Cảnh Thái bây giờ mỗi tháng đã có thể quan hệ với phụ nữ ba lần.
Cảnh Thái thưởng thức xong hương vị thuốc trà, mỉm cười, biết đây không phải nước trà thật nên đã không nén được mà thưởng thức thật cẩn thận để cảm nhận sự khác biệt:
- Lần đầu tiên hoàng cung bị cháy, vừa tức giận vừa đau lòng, cung điện tuyệt đẹp này cũng là nơi ta lớn lên… Nhưng sau khi xây dựng lại...
Cảnh Thái khẽ lắc đầu:
- Không còn cảm giác nữa. Mới không bằng cũ, không còn tính linh thiêng, nhìn thế nào cũng không tự nhiên, mấy lần ta chỉ muốn tự đốt nó đi.
Gương mặt Quốc sư lúc ấy đang ảm đạm cũng phải nở nụ cười. Quốc sư thích cùng Cảnh Thái nói chuyện như vậy, thật bình lặng, dù có hay không có đề tài.
Bị che bởi mặt nạ, Cảnh Thái không nhìn thấy Quốc sư cười, y tiếp tục nói:
- Lần này không hề đau lòng, tức giận tự nhiên ít đi nhiều, hơn nữa lại nghĩ thông suốt một việc, người đáng chết thì không được sống, khác biệt là ở chỗ ta khóc giết hay cười giết thôi… cười trong lúc giết vẫn tốt hơn.
Quốc sư thật muốn cười lớn, việc đáng để lão ta vui trên đời này không nhiều. Từ sau lần sinh tử mà thời niên thiếu lão ta đã trải qua, chỉ có hai lần tâm trạng tốt như bây giờ: một là bỗng nhiên biết được mình có một đứa con trai trong nhân gian, hai là khi con trai mình lên ngôi đại bảo, trở thành hoàng đế nước Yến.
Hôm nay là lần thứ ba, con trai dường như đã trưởng thành.
Bất giác Quốc sư đã cười thành tiếng khiến cổ họng đau dữ dội. Cảnh Thái thoáng chút buồn bực, y vốn không hiểu được tâm tình của quốc sư, cũng không cảm thấy việc mình nghĩ thông suốt đạo lý này lại đáng để đối phương vui đến vậy nên cười hỏi:
- Vì sao vui vậy?
Quốc sư khẽ lắc đầu, không trả lời trực tiếp, chỉ dùng tiếng bụng cười đáp:
- Tiếc là Hoa Tiểu Phi về mất rồi, nếu không thần sẽ mời hắn uống rượu.
Nhắc đến Hoa Tiểu Phi, Cảnh Thái thể hiện hứng thú:
- Lúc trước ngươi có nói với ta là hắn phải tập trung tinh thần để mở một cánh cửa. Bây giờ tiến triển thế nào rồi?
Quốc sư cũng không giấu:
- Cũng có thể nói là đã tìm ra chút manh mối. Ngày mở cánh cửa không còn xa nữa.
- Sau cánh cửa rốt cuộc có gì?
Câu hỏi này lúc nhỏ Cảnh Thái đã từng hỏi rồi nhưng Quốc sư luôn chỉ trả lời ứng phó rằng tới lúc đó hoàng thượng sẽ biết. Tuy nhiên, lần này, câu trả lời của Quốc sư có chút thay đổi:
- Thần cũng không biết chính xác phía sau cánh cửa có gì… nhưng có thể khẳng định rằng vật sau cánh cửa có thể giúp hoàng thượng thống nhất thiên hạ!
Sau đó, Quốc sư lại nhắc đến một việc khác, ngữ điệu vẫn vui tươi:
- Sắp tới, thần phải rời xa một chuyến, kì thất tuần Thổ Phiên Bác Kết linh đồng chuyển thế, lúc đó có Đại pháp hội, Bác Kết gửi mật hàm mời thần đi dự.
Dừng lại một chút, Quốc sư sợ Cảnh Thái không hiểu rõ nên lại nói:
- Là mật hàm mời dự, Bác Kết gửi đến Yến hai thư mời, một thư mời công khai, một mật hàm. Xử lý công khai, thần sẽ không đi, ở lại giữ Đại Yến, để Lôi Âm đài phái đại biểu đến cao nguyên gặp là được, còn về mật hàm…
Không để Quốc sư nói hết, Cảnh Thái để lộ vẻ vui mừng:
- Như thế này.
Vẻ mặt lão rất bất ngờ nhưng Quốc sư biết đó là vì vui mừng nên gật đầu:
- Không tệ, mấy năm nay vất vả, sự tình phía tây sắp có kết thúc rồi!
Cảnh Thái cười to một trận, Quốc sư tiếp tục nói:
- Lúc thần không ở đây, người không cần bận tâm Đại Lôi Âm đài và Tu DiThiền viện, thần đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không như lần trước. Ngoài ra, gần đây đã giết quá nhiều người, tạm thời dừng lại thôi.
Cảnh Thái không thích hoàng cung mới nên không quá tức giận, nhưng y không tức giận không có nghĩa là không giết người… Hoàng cung bị đốt, Yến triều không tìm ra thủ phạm nhưng bắt rất nhiều nghi phạm cùng với các viên quan làm việc bất lực, như các quan lại phụ trách trong thành, các mật thám ngày thường phụ trách lắng nghe dân tình, truy tìm phản tặc… Từ ngày hoàng cung bị cháy đến nay đã nửa năm, mỗi ngày đều có người bị xử tử Lăng Trì.
Nghe nói không được giết người nữa, Cảnh Thái lộ vẻ thất vọng trong lời nói, bộ dạng không mấy vui vẻ.
Quốc sư thấy thế liền cười nói:
- Vậy thì giết thêm một ít đi, bảy ngày sau hãy dừng.
Chỉ bảo của quốc sư, Cảnh Thái hầu như đều nghe theo, hơn nữa Quốc sư cho giết thêm bảy ngày, Cảnh Thái gật đầu đồng ý, sau đó lại nghĩ đến một việc:
- Vậy còn lễ mừng của tộc Hồi Hột? Nên phái ai đi đây?
Lúc Cảnh Thái tổ chức đại lễ mồng ba tháng chín cũng là lúc đại lễ lên ngôi của Nam Lý Ấu đế Phúc Nguyên, tình hình khá giống nhau. Thổ Phiên Đại Hoạt Phật tổ chức pháp hội thất tuần, tộc Hồi Hột cũng đang vào thời điểm phải tổ chức một đại lễ long trọng hơn.
Tống Dương chỉ biết đại lễ Thổ Phiên, không biết lễ mừng của tộc Hồi Hột nên hiểu lầm mục đích đến phong ấp của Hồ đại nhân.
Hồ đại nhân lắc đầu cười nói:
- Pháp hội thất tuần chuyển thế của Bác Kết Đại Lạt Ma là việc của các đệ tử Phật môn, không liên quan đến việc quốc chính, không cần triều đình phái sứ đoàn, hơn nữa, cho dù có phái người đi Thổ Phiên dự lễ, cũng không đáng để phiền đến ngài. Thường Xuân Hầu ngài bận trăm công nghìn việc, nếu không là việc quan trọng ta đâu dám quấy rầy … Việc của tộc Hồi Hột, vị nghĩa huynh của ngài là Tát Mặc Nhĩ Hãn lên ngôi, đại lễ tiếp nhận Đại Khả Hãn từ trong lửa thiêng.
Cao nguyên không giống với Hán cảnh, vua của tộc Hồi Hột nắm giữ tất cả thần quyền, quân quyền. Vua của tộc Hồi Hột qua nhiều thế hệ đều có hai danh hiệu: một là sứ giả của lửa thiêng, hai là quân chủ của quốc gia. Sau Đại Khả Hãn, Tát Mặc Nhĩ Hãn tiếp quản đại quyền, nhưng vì luật hiếu, lúc đó chỉ là kế thừa trước vị trí sứ giả của lửa thiêng. Bây giờ đã đến kì hạn, "Nhật Xuất Phương Đông mới có thể chuẩn bị lên ngôi vương, đúng nghĩa là một nghi thức, Nhật Xuất Đông Phương cũng đã xưng vương từ trước nhưng nghi thức này vẫn là không thể thiếu được.
Đây là việc vô cùng trọng đại của quốc gia, chỉ dựa trên chính thể mà nói, đại lễ của tộc Hồi Hột còn quan trọng hơn Thổ Phiên. Các quốc gia Trung thổ đều phái sứ đoàn đi dự, không thể chậm trễ.
Ý của Hồ đại nhân cũng là kết quả bàn bạc của đại thần trong triều, mời Thường Xuân Hầu đi chuyến này.
Đạo lý đơn giản đến mức không cần phải nói, Tống Dương là ứng viên tốt nhất, không có đường chối từ mà Tống Dương cũng không muốn từ chối. Nhật Xuất Đông Phương trước giờ luôn xem trọng nghĩa khí với hắn, lên ngôi là việc vui lớn, nên đi chúc mừng ngay lập tức. Hơn nữa, lễ vật chuẩn bị cho việc mừng Tát Mặc Nhĩ Hãn về cơ bản cũng đã ổn thỏa, vốn là định nhờ hộ vệ Hồi Hột mang về.
Tả Thừa tướng lại hỏi:
- Ngài thấy có cần ta đi với ngài không?
Tống Dương lắc đầu cười:
- Tả Thừa tướng quý nhân bận trăm công nghìn việc, trong quốc gia đã có vô số việc cần ngài lo liệu, chuyến đi này thật không dám phiền ngài.
Hồ đại nhân cười ha hả:
- Nói thật, từ Nam Lý đến Thổ Phiên, đường đi ngàn núi vạn sông mà chỉ với thân già này, trong lòng thật sự có chút lo lắng. Hầu gia thương cảm cho lão thần, ta vô cùng cảm kích, xin nhận sự quan tâm này.
Đường xá xa xôi chỉ là một lẽ, thêm nữa là vẫn chưa đến lúc tiểu hoàng đế phải thân chinh, còn mấy vị đại thần trong triều ai cũng có chức vụ quan trọng, rời khỏi kinh sư mười ngày nửa tháng thì không sao, nhưng bỗng nhiên đi xa nửa năm thì không ai đi được.
- Lễ bộ thị lang Khâu đại nhân sẽ đi cùng với ngài. Đi ra ngoại quốc vốn là việc của Lễ bộ, hơn nữa chuyến này lão Khâu còn có nhiệm vụ quan trọng...
Vừa nói, Hồ đại nhân vừa cười cười nhìn quanh:
- Công chúa điện hạ đâu, sao không thấy nàng ấy?
Lúc này, công chúa điện hạ đang tiếp đãi một vị khách quý khác – Mộ Dung Tiểu Uyển.
Sau khi Mộ Dung lão đại qua đời, Tiểu Uyển thay thế vị trí của cha, trở thành người đứng đầu kinh doanh sòng bạc tại Phượng Hoàng thành. Với tính tình và đầu óc của nàng vốn không thể làm nổi việc kinh doanh lớn thế này. Nhưng Tiểu Uyển có công bình định, gia đình gặp họa cũng vì chuyện này. Thế nên từ triều đình đến phong ấp nào có thể không giúp nàng, trong kinh thành có Trấn Tây Vương và các vị đại lão chống lưng cho nàng. Nhà Mộ Dung không những không suy bại mà còn thêm phần thịnh vượng.
Được hậu thuẫn vững chắc lại có thế lực lớn tương trợ, Tiểu Uyển ngồi vững vàng ở vị trí của cha, việc gì cũng không cần bận tâm, chỉ toàn lực truy tìm tung tích của kẻ thù nhưng dù tìm thế nào cũng là phí công. Nửa tháng trước, nàng nghe theo lời khuyên của Tiểu Bộ, tạm thời gạt mọi mối bận tâm sang một bên, đến phong ấp thăm người chị em tốt nhất của nàng. Lúc này, nàng đang được Tiểu Bộ dẫn theo đến vùng núi lân cận, xem Nhị ngốc huấn luyện mãnh điểu.
Hồ đại nhân không tìm thấy công chúa, cũng không cần ai trả lời, lại tiếp tục đề tài trước đó:
- Ngày tốt cho hòa thân của hai quốc gia đã định, đó là mùa xuân năm sau, mười chín tháng hai. Theo tính toán, đây đúng là ngày đại đại cát! Khâu đại nhân đi chuyến này cũng là để báo ngày lành cho tộc Hồi Hột, thỉnh giáo ý kiến của họ.
Nói là thỉnh giáo nhưng thật ra là thông cáo. Lần liên minh hai quốc gia này là Nam Lý tự cưới tự gả, ngày lành, lễ nghi, lễ mừng cũng như các việc khác đều toàn bộ do Nam Lý làm chủ, tộc Hồi Hột thật không bận tâm đến chuyện này.
- Ngài từ Hồi Hột trở về là khoảng tháng chạp tiết, thời gian cũng khá thong thả. Hơn nữa, sau hôn sự thứ nhất hai tháng, đến mười sáu tháng sau, hôn sự thứ hai lại đến.
Nói xong, Hồ đại nhân cười ha hả mà liếc mắt một cái.
Nhâm Sơ Dung hai má nóng lên, một chữ cũng không dám nói, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Hồ đại nhân, cúi đầu làm như không nghe thấy gì cả. Nói xong, Hồ đại nhân cũng không hỏi nàng một câu ý quận chúa như thế nào, mà tiếp tục nói với Tống Dương:
- Lộ trình đi Hồi Hột đã định, từ Chiết Kiều quan ra cửa thành, đi thẳng lên phía bắc qua Đại Yến, sau đó từ Yến Vân của nước Yến tiến vào Khuyển Nhung, tiếp đó hướng về phía tây, đi đến Hồi Hột...
Lời chưa dứt, Tống Dương đã nhíu mày:
- Đi xa hơn sao? Sao không từ Khổ Thủy quan ra cửa thành, từ Thổ Phiên đi theo hướng Bắc, trực tiếp đi đến Hồi Hột.
Mặt Hồ đại nhân lộ vẻ xem thường:
- Bác Kết chẳng đáng là thánh chủ Thổ Phiên, hẹp hòi đến mức khiến người khác phải cười nhạo. Nếu chúng không như Hồ giữ cửa thì chúng ta cũng đâu cần bỏ gần đi xa.
Đi vì việc quốc gia, sứ đoàn xuất cảnh cần đưa trước quốc thư. Năm quốc gia trung thổ rất nhiều mâu thuẫn nhưng vẫn phải giữ thể diện với nhau nên sứ đoàn sau khi nhập cảnh sẽ do các quốc gia trên đường sắp xếp đón tiếp, dừng chân và công việc. Lộ trình Lễ bộ dự định lúc đầu giống như cách nghĩ của Tống Dương, không ngờ sau khi đưa quốc thư đến cửa quan Thổ Phiên để thỉnh phê hành trình, rất nhanh đã bị cự tuyệt trở về.
Lý do cự tuyệt rất khách khí, pháp hội thất tuần đến gần, trong nước tín đồ tập trung đông đúc, Thổ Phiên thực lực có hạn khó bảo đảm chu toàn cho sứ đoàn, nhưng bất kì ai cũng có thể hiểu chuyện này, hai nước Hồi Hột và Thổ Phiên cùng lúc tổ chức đại lễ, bên trong có nhiều sự đối nghịch, Nam Lý phái sứ đoàn quá cảnh đi Hồi Hột mừng lễ, trong lòng Đại Lạt Ma tất sẽ không được vui.
Ngược lại, sứ giả của Diệu Hương Cát Tường đưa ra thỉnh cầu nhập cảnh với Thổ Phiên, Đại Lạt Ma sẵn lòng đáp ứng.
Không còn cách nào khác, Lễ bộ thay đổi lộ trình từ nước Yến đến Khuyển Nhung, thỉnh cầu của Nam Lý lại được chấp nhận.
- Người Yến hận ngài tận xương nhưng ngài đi cùng với sứ đoàn, bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn chứ không thể cố ý làm khó, mà còn phải toàn lực bảo hộ... Nếu sứ đoàn nước ta gặp bất trắc ở Đại Yến, việc này thật khó nghe, thật thấp hèn, sẽ làm mất lòng dân, Cảnh Thái sẽ không dám làm như vậy.
Nhưng sau đó Hồ đại nhân lại thay đổi cách nói khác:
- Tuy nhiên, ta cảm thấy ngài nên thay đổi diện mạo một chút, che giấu cả sứ đoàn thì không thể nhưng che giấu thân phận của ngài không phải là việc khó. Khi đi lại trên đường thì ngài đóng vai một quan lại hay hộ vệ bình thường, bên ngoài để lão Khâu giữ ấn soái, như vậy càng không thể có gì sai sót.
Đi nước Yến giết người phóng hỏa, Tống Dương cũng không bận tâm, huống chi lần này chỉ là đi ngang qua. Tống Dương cũng không định phô trương thanh thế, hắn cảm thấy thay đổi diện mạo rất tốt, đơn giản nhất, không gây chú ý, có lẽ còn có cơ hội làm chút chuyện không phải. Sự tình đã được định, Hồ đại nhân lại nói thêm cho rõ ràng, sứ đoàn đi Hồi Hột đã tập trung đợi lệnh ở Phượng Hoàng thành, từ quan viên sứ tiết đến hộ vệ đi theo, toàn bộ đều là người có thể tin tưởng được, không cần lo việc bị tiết lộ thân phận của Thường Xuân hầu.
Vào giờ cơm tối, Tống Dương mời tất cả các nhân vật quan trọng của phong ấp đến Hầu phủ, rất nhanh tin tức đã lan khắp phong ấp, toàn là Phó đảng. Cố gia và tay sai Tạ Môn liên lạc với đồng bạn ở nước Yến, chuẩn bị chiến lược ứng phó trên đường. Nhâm Sơ Dung thì đưa người chuẩn bị lễ vật cho Nhật Xuất Đông Phương. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong phong ấp còn có vô số việc, quận chúa tất nhiên không thể đi cùng Tống Dương, còn về Tiểu Bộ, ngày hai quốc gia hòa thân vẫn chưa đến, nàng có thể cùng Thường Xuân hầu đến Hồi Hột nhưng việc này thật làm mất thể diện Nam Lý. Công chúa rất muốn đi cùng Tống Dương nhưng nàng cũng biết đại thể nên không đưa ra yêu cầu đi cùng, chỉ cùng Tiểu Cửu lặng lẽ chuẩn bị hành trang cho Tống Dương.
Điều mà Tống Dương không nghĩ đến là sau bữa cơm tối mọi người đều đi làm việc của mình, một lát sau La Quan lại quay về hầu phủ tìm Tống Dương, đại tông sư đã quyết định tạm xa ân sư, chủ động xin theo Tống Dương đi chuyến này.
Chuyến đi phải lui tới nước Yến nhưng Tống Dương thật không nghĩ đến việc lại đi gây chuyện. Đợi hắn về là phải hòa thân rồi, ít nhất lúc này, Tống Dương cũng không nỡ làm Tiểu Bộ, Sơ Dung lo lắng, lòng cũng đã quyết định rằng có chuyện gì cũng để sau hôn sự rồi nói. Tuy nhiên, đối với lời cự tuyệt uyển chuyển của Tống Dương, La Quan không nghe theo, nhất quyết xin đi cùng. Trước thái độ kiên quyết của La Quan, Tống Dương đành gật đầu đồng ý, dù sao phong ấp bây giờ khắp nơi đều có quan quân đóng giữ, trước giờ canh giữ nghiêm ngặt, cho dù Quốc sư thân chinh đến cũng không được ích lợi gì, trong hầu phủ rất an toàn, không phải lo lắng.
La Quan vừa rời đi, búp bê sứ lại đến thăm. Giống như trước đây, nàng không vào nhà, đứng trước cửa nhẹ giọng hỏi:
- Rất muốn đi Hồi Hột xem thử... được không?
Tạ Tư Trạc thật sự muốn đi. Tống Dương không biết năm đó Phó thừa tướng từng đi Hồi Hột, đã nhiều lần kể vô số tập quán phong thổ, việc vui việc lạ ở đó với Tạ Tư Trạc, thậm chí còn hứa nếu có cơ hội đến Hồi Hột nữa sẽ dẫn đi theo.
Chuyến đi đến Hồi Hột chính là việc Phó đại nhân từng hứa, cũng là tâm nguyện của Tạ Tư Trạc.
Tống Dương áy náy lắc đầu:
- Nếu không phải lộ trình ngang qua Đại Yến, nhất định sẽ dẫn người theo.
Ít nhất bây giờ nghĩ lại, chuyến đi này sẽ không có nhiều hiểm nguy. Nhưng Tống Dương gánh không nổi cũng không muốn gánh trách nhiệm này nên viện lý do là đi qua nước Yến nguy hiểm.
- À
Vẻ mặt của Tạ Tư Trạc không có gì thay đổi, chỉ là hào quang trong ánh mắt ảm đạm đi chút ít, lại bình tĩnh nói:
- Ngươi chú ý an toàn. Chúc thuận buồm xuôi gió.
Búp bê sứ muốn xoay người rời đi, nhưng vừa nhúc nhích đã dừng lại, ngữ điệu mang chút do dự:
- Thật ra nếu Thổ Phiên cho sứ đoàn Nam Lý đi qua, ta càng không thể đi Hồi Hột, thể trạng của ta không thể nào lên cao nguyên được.
Nói xong, Tạ Tư Trạc ngẩng đầu lên, cùng Tống Dương nhìn nhau trong nháy mắt, rồi lập tức nhìn xuống nhưng nàng vẫn đứng tại chỗ, chờ hắn trả lời.
Hai tay búp bê sứ để sau lưng bất giác xiết chặt nắm tay, thoáng chút khẩn trương, tâm trạng có chút khác thường. Từ khi cha mẹ lần lượt qua đời, bắt đầu đi theo Bạch tiên sinh... yêu cầu nàng đưa ra, nếu được đáp ứng nàng cũng không đến mức vui vẻ; nếu bị cự tuyệt nàng sẽ không thất vọng, chỉ gật gật đầu xoay người rời khỏi, trước giờ chưa từng kiên trì.
Chỉ có lần này, nàng thử thăm dò, kiên trì một chút.
Thật sự rất muốn đi mà.
Lúc này, Nhâm Tiểu Bộ bỗng nhiên từ phòng bên cạnh đi ra. Công chúa khẽ cười, tất nhiên đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, nói với Tống Dương:
- Đưa Tạ tiểu thư theo đi, đi theo sứ đoàn không có nguy hiểm đâu.
Vừa dứt lời, Nhâm Sơ Dung đi ra từ phía sau Tiểu Bộ, cũng nói với Tống Dương:
- Tạ muội ở phong ấp đã hơn một năm, sớm nên ra ngoài dạo chơi rồi, khó có cơ hội này, chàng làm người tốt một lần đi.
Hai tỉ muội Nhâm gia đều không thể đi cùng Tống Dương, bây giờ lại nói giúp búp bê sứ, hai nàng trong lòng ít nhiều cũng có chút ganh tị. Nhưng việc này cũng giống dự định lần trước là để Tiểu Cửu đi theo Tống Dương đến Tình thành phóng hỏa. Cho một người hắn quan tâm theo bên hắn, Tống Dương sẽ kìm chế hơn nhiều, tự nhiên sẽ không mạo hiểm nữa. Tạ Tư Trạc chắc chắn sẽ là nhân vật này. So với chút ít ganh tị trong lòng, việc Tống Dương có thể vui vẻ đi, bình an trở về tất nhiên là quan trọng hơn nhiều.
Nhâm Sơ Dung và muội muội vừa mới ở trong phòng bàn bạc qua, chuyến đi này định lại để Tiểu Cửu đi với Tống Dương, không ngờ lời chưa dứt đã nghe búp bê sứ chủ động xin đi, tâm niệm của quận chúa nhanh chóng thay đổi. Búp bê sứ là viên ngọc quý của tay sai Tạ Môn, có nàng đi theo sẽ có thể kìm Tống Dương lại, hơn nữa nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, toàn đảng Bạch tiên sinh nhất định liều mình cứu giúp, so với Tiểu Cửu thì càng có trọng lượng và càng thích hợp hơn.
Tống Dương tất nhiên là hiểu nỗi khổ tâm của hai nàng, huống chi hắn cũng thật không nỡ cự tuyệt Tạ Tư Trạc lần thứ hai nên không phí lời mà nhanh chóng gật đầu, nói với búp bê sứ:
- Cũng phải nói trước là nếu Bạch tiên sinh phản đối, nàngi nhất định phải ở lại.
Nắm tay sau lưng búp bê sứ càng siết chặt hơn, không còn là khẩn trương mà là niềm vui nổi lên từ tận đáy lòng, nàng không biết nên bộc lộ thế nào, chỉ biết siết chặt nắm tay hơn… Đến bản thân Tạ Tư Trạc cũng cảm thấy lạ, vốn bị cự tuyệt cũng không thất vọng, nhưng được đáp ứng sau khi kiên trì, không ngờ lại vui đến vậy?
- Nếu được đi theo, ta sẽ không gây chuyện, nhất định nghe theo lời ngươi nói.
Tạ Tư Trạc không cười mà nghiêm túc gật đầu với Tống Dương, nhưng sức lực nàng có hạn, lúc nãy đều dồn vào nắm tay siết chặt nên lúc gật đầu có vẻ không còn chút sức lực.
Nhâm Sơ Dung ở bên cạnh cười nói:
- Tạ muội quá khách khí rồi, Tống Dương nghe lời muội thì đúng hơn, nếu toàn bộ đều nghe theo hắn, mọi người đều vào rừng làm cướp, thành sơn tặc thổ phỉ rồi…
Lời chưa dứt, không thể ngờ là búp bê sứ lại xoay người đến, dang rộng tay ôm Sơ Dung rồi lại ôm Tiểu Bộ, nói vào tai hai nàng một câu:
- Cảm ơn.
Giống như trước giờ, cái ôm của búp bê sứ rất nhẹ nhàng, thân thể rất mảnh khảnh, tay rất lạnh.