Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có sở trường về tập kích, Đại tông sư có độ chính xác đến kinh ngạc trong khi áp trận, đám người Tống Dương trong trận chiến này đã đứng ở thế bất bại.
Thật ra, nếu muốn chạy trốn, chạy ra bốn phía ít nhất có thể trốn thoát một nửa, nhưng đội hình bất đồng, mặt khác kỵ binh Khuyển Nhung, thà chết chứ không chịu lui bước, trước đây vì bản tính này, mà bọn họ đã thu hoạch được nhiều, bây giờ vẫn với tính cách đó, lại không có chút may mắn nào.
Trận ác chiến diễn ra liên tục, trước khi chết Man nhân còn kêu thảm rất thê lương, còn lưu lại tiếng kêu gào thảm thiết của đồng bạn trong trận khổ chiến bên tai, âm thanh này dữ dội mà quen thuộc, rất giống với lúc hoàng hôn tập kích vào thôn xóm, những tiếng kêu rên của bình dân người Yến đó, chỉ là những oan hồn chết sớm đã tán ra, những hung thủ đó giờ đã thành hồn ma mới trong ánh bình minh ngày mới, cả đội quân lang binh đều phải đền tội.
Bất Ổn ngồi dưới đất, mệt bở hơi tai; Mộ Dung Tiểu Uyên thì đỡ hơn chút, nhưng trước đây Uyển đại gia đánh vào Phượng Hoàng thành, phần lớn chỉ là đánh nhau mà thôi, gần như chưa từng giết người, lần này đã đại khai sát giới, khi đánh nhau không nghĩ nhiều, sau khi kết thúc, trong lòng khó tránh khỏi sức ép, đứng yên một chỗ sắc mặt tái nhợt.
Tống Dương đi lên phía trước, giúp nàng xoa thuốc lên mũi, tỏ ý bảo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, sau đó, trừ đi độc dược trên bảo đao "Xuân sam" trả lại cho La Quan.
La Quan không nhận đao, chỉ lắc đầu cười nói:
- Ta giữ lại cũng vô dụng, tặng cho ngươi, ít ra trước khi về tới Yến Tử Bình ngươi cứ dùng.
Mọi người từng cùng nhau sánh vai khổ chiến, Tống Dương không nói những lời vô nghĩa, chỉ giản dị nói:
- Đa tạ.
Nhận lấy trường đao, sau đó, mấy máy, hình như muốn nói thêm gì đó, lúc này Tề Thượng mới ngắt lời nói:
- Thật ra, theo ta, chúng ta người đều thừa rồi., La gia một mình đến là đủ rồi, vừa rồi ông ấy ra tay cứu người, khí thế rất huy hoàng, trong chốc lát đã giết mấy chục tên, thêm vài tên nữa thì giết sách bọn người Man rồi.
La Quan cười, nói:
- Tề lão đại cho rằng, một kích như vậy, ta có thể toàn sức đánh mấy lần?
Tề Thượng vội đáp:
- Mấy lần?
- Tám lần? Mười lần? mười lăm lần? ta cũng không nói rõ được.
La Quan lắc đầu:
- Ba bốn lần ngắn ngủi, nhưng liên tục làm như vậy, sẽ làm tổn hại đến căn nguyên của ta.
Khi nhân lực có hạn, Đại tông sư cũng không ngoại lệ muốn chó cùng dứt giậu, liều mạng xông lên, lão có thể kéo không ít người làm đệm, nhưng muốn một mình ôm đồm, là tuyệt đối không thể.
Tề Thượng có thể hiểu được đạo lý này, cười nói:
- Đó cũng là ngài kỹ thuật bắn cung rất giỏi, chúng ta không theo kịp, chỉ có thể bái phục thôi.
Trong miệng không ngừng khen ngợi, người khác thì càng nói càng mệt, riêng Tề Thượng càng nói càng có tinh thần, công phu không lớn nhưng hơi thở lại điều hòa, nhảy lên đi tới chỗ những tù binh của Yến quốc đang ở phía trước, vung đao cắt đứt dây buộc.
Yến úy bị trận đánh vừa rồi làm hoa mắt, cho đến tận lần này gặp được cao nhân, không dám có chút chậm trễ, sau khi đứng dậy còn không ngừng tạ ơn những ân nhân đã cứu mạng mình, Tề Thượng không tính sổ, nói mấy câu khách sáo, lại hỏi:
- Nói đi là chuyện gì, quân mã của Yến gia đuổi tới đâu rồi.
Yến úy sắc mặt khó coi, những việc liên quan tới quân tình nào có thể tùy tiện nói với người khác, Tề Thượng thấy tình thế vậy liền từ trong ngực rút ra một sợi dây thừng, nhoáng một cái trước mặt hắn, người kia sắc mặt biến đổi, vẻ mặt càng thêm cung kính, liền hạ giọng nói với Tề Thượng.
Ba Hạ cũng dứng lên, nhưng hắn không có hứng thú hỏi thăm quân tình, trong đống người chết la liệt chuyển đi chuyển lại không chút e dè mùi máu tanh, kiểm soát chiến lợi phẩm của mình. Uyển đại gia nhìn thấy nhíu mày, hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Ba Hạ lạnh băng trả lời:
- Người chết phát tài, ta chính là làm cái này…, có cần ta cũng chọn cho ngươi một phần?
Tiểu Uyên bĩu môi, muốn mắng, nhưng nghĩ tới tình cảm chiến hữu, nàng nhịn không nói nửa lời. Nhưng Tề Thượng đứng một bên nghe Yến úy nói chuyện, quay đầu lại nói mấy câu với huynh đệ của mình:
- Lấy ra cho ta một phần.
Rất nhanh, Tề Thượng và Yến úy nói xong chuyện, Yến úy khom người tạ lễ, cáo từ mà đi, những người phụ nữ được cứu cũng cùng gã cũng rời đi, trước khi đi còn không quên vừa cúi vừa lạy, khiến cái mũi của Tiểu Uyển cay xè, bỏ ra không ít vàng bạc.
Đám người Tống Dương cũng không đợi lâu nữa, rời khỏi chiến trường máu tanh, đường cũ trở về hội tụ với đám người Tạ Tư Trạc, trên đường Tề Thượng còn lấy ra huy chương đồng trên người Yến úy, cười nói với đồng bạn:
- Đây là thắt lưng bài của võ di vệ, chúng ta cố ý làm giống, không ngờ lại giống thật vậy, nhưng trong đêm đen, cũng không phải ai cũng có thể nhận ra.
Tống Dương nhận lấy tấm bài đồng nhìn nhìn, sau đó cũng cười nói:
- Cừ lắm, Võ Di Du kỵ úy, mật thám trực tiếp dưới trướng Cát đại nhân, coi như là gặp quan lớn cấp ba.
Tề Thượng mặt mày hớn hở:
- Dù sao cũng là giả mạo rồi, nhưng làm thành ra thế này, đợi chúng ta trở về, ta bảo thợ rèn làm cho người một tấm bài, ta không nhớ nhầm, Gia Cát tiểu Ngọc là đô ti chỉ huy sứ, y so với ngài vẫn lớn hơn, sau này nếu gặp mặt, y được ngài gọi một tiếng "đại nhân" rồi.
Sau khi vui đùa, Tề Thượng thuật lại tình hình hỏi được từ tên Yến úy.
Chính như lúc trước được biết, xung quanh đây đều có quân Yến đóng quân, nếu không làm sao có thể có thôn xóm của người Yến được. Chỉ là mấy ngày trước quân lệnh truyền đến, mệnh cho quân coi giữ nơi này di chuyển theo hướng tây, nhưng vẫn chưa có đoàn quân mới tới bổ sung vào, nói một cách đơn giản: người Yến muốn bỏ mảnh đất này.
Cụ thể vì sao Yến Úy cũng không biết, tuy nhiên quan sát tình hình biên cương của vùng này, thế lực của Yến binh và lang sói đều đã thay đổi nanh vuốt, trong hơn trăm năm nay đi đi về về thay đổi không ngớt, nói không chừng hôm nay là địa bàn của nhà ta, ngày mai lại thành sân trước của người khác, Yến binh điều động cũng bình thường, bỏ qua nơi này rất có thể là coi trọng một nơi khác tốt hơn, là chuẩn bị tập kết để đi tranh đoạt.
Về Yến úy kia, thống lĩnh một đội gọi là "tiểu đội Thần uy", vừa làm tuần phòng vừa làm do thám. Yến nhân điều binh mã bản địa là một việc cơ mật, nhiệm vụ của Yến úy là truy tung, theo sát trinh thám của nước địch.
Ngoài ra, việc " đánh Thảo cốc" cũng thường xuyên xảy ra, vì không để cho kẻ cướp bóc phát hiện ra chân tướng "thành trống rỗng", hễ nhìn thấy khói báo động là tiểu đội liền xuất chinh, dựa vào nhân số của bọn họ đương nhiên không thể làm được điều gì, hù dọa người khác là đủ rồi, kẻ địch cho rằng nơi này có đại quân đóng quân, hễ nhìn thấy Yến quân phần lớn sẽ lập tức chạy trốn, sẽ không có mấy khả năng ham chiến, kết quả không ngờ thần uy may mắn không tốt, gặp phải một đám " kẻ trộm nhẫn tâm", cứ thế toàn quân bị diệt, quân tình cũng từ đó mà tiết lộ.
Nói xong sự tình, Tề Thượng lại nói thêm:
- Ta đã nói với tên Yến úy đó rồi, gã nếu muốn báo ân, không cần ngoài miệng luôn nhắc tới chúng ta, khi về, đi vài vòng quanh các thôn xóm khác, nói với tất cả bách tính nơi đó để họ mau chóng chuyển nhà.
Yến quân rời khỏi vùng đất này quân Khuyển Nhung biết sự thật chỉ là việc sớm hay muộn, đợi khi họ lại đến, những thôn xóm gần đó sẽ trải qua tình hình như thế nào, bất cứ ai cũng muốn hiểu Tề Thượng rất cẩn thận, không quên những việc gì. Nguyên nhân của điều này, vẫn là vì cái bắt tay kia giống như nhóc con của Cố Chiêu Quân, nói chuyện còn khôn ngoan hơn cả Tề Thượng, Tề lão đại có chút không nỡ để nó chết dưới đoản đao của lang tốt.
Khi mặt trời mới lên, Tống Dương đã hội tụ với đám bạn, đám người A Y Quả biết thực lực của bọn họ chỉ là đối phó được với một trung đội, gần như là ỷ vào sự tất thắng, lại lùi một bước, cho dù giết không hết quân giặc, ít nhất cũng bảo vệ được bản thân, cho nên cũng không quá lo lắng. Tuy vậy khi nhìn thấy bộ dạng của Tống Dương, ba người phụ nữ vẫn giật mình hoảng sợ.
Người khác vẫn tốt, duy chỉ có Tống Dương vì long tước sát pháp rất hống hách, đánh một trận dường như máu chảy ba ngày ba đêm, từ đầu đến chân đều nhuốm máu, xem ra sát khí bừng bừng.
Tạ Tư Trạc lấy ra một cái khăn đưa cho Tống Dương lau mặt, chỉ lau một lúc rồi bỏ đi, vết máu quá sâu, chỉ dựa vào lau quệt không thể nào sạch được, chỉ có thể lau mặt hắn thành mặt hoa loang lổ, bộ dạng này thật sự nhìn ghê người, mọi người lại cố tìm lấy một suối nước, để lão Tứ(Tống Dương) đi xuống tắm rửa rất lâu, khi lên coi như đã sạch, nhưng nước suối đều bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Thay xong bộ quần áo sạch sẽ mà Ba Hạ đưa ra, đoàn người lại tiếp tục lên đường, thời gian này mồm của Tề Thượng bận không tưởng, toàn bộ sự việc, từ khi truy kích bắt đầu cho tới khi Yến úy và đám phụ nữ rời khỏi, tất cả quá trình từ đầu tới cuối một chút cũng không bỏ xót, hơn nữa nói trầm bổng lên xuống, giọng điệu ngừng nghỉ truyền cảm, cuốn hút, Đàm Đồ Tử trong phong ấp đáng tiếc không ở đó, nếu không lão tiên sinh không thể không thu phục trái tim của đồ đệ.
Với với Tề Thượng, Ba Hạ đã im lặng hơn nhiều, đồng thời chạy đi, trong tay còn cầm theo những đồ đạc vơ vét được trên người tử thi, bộ dạng rất hứng thú, trong mắt người khác lại lộ ra mười phần âm lạnh.
Lão nhân Ban đại nhân thấy có chút cổ quái với những đồ đạc trong tay của Ba Hạ, giơ tay muốn lấy, sau khi quan sát một hồi, nhìn Tống Dương:
- Đội ngũ này hẳn xem như rất tinh nhuệ.
Không cần Tống Dương lên tiếng trả lời, Tề Thượng tiếp lời nói:
- Đó là đương nhiên, bảo đao không giết những kẻ vô danh tiểu tốt, có thể kinh động La gia, Hầu gia ra tay, đương nhiên là tinh nhuệ…, còn không phải là tinh nhuệ bình thường, phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Đến thời điểm này, La Quan đã không còn nhiều cơ hội động thủ chém giết người khác nữa rồi, lần này biết được sở trường tiễn kinh man di, trong lòng rất vui, cười hỏi:
- Còn có Tề lão đại, sinh ra đã có được miệng lưỡi không tồi..
Tề Thượng tự biết mình, rất khách khí:
- La gia cất nhắc ta, miệng lưỡi thì không dám, ta nhiều nhất chỉ là ba hoa thôi.
Mọi người đều cười lên, Tống Dương lại quay về với lời nói trước đó của Ban đại nhân:
- Ngài sao biết bọn họ là tinh nhuệ?
- Trên thảo nguyên lang tốt có thể tác chiến cùng Sa dân, đều là những quân tinh nhuệ của Khuyển Nhung.
Hữu thừa tướng rất hiểu biết tỉ mỉ về thảo nguyên, nhận ra những chiến lợi phẩm của Ba Hạ có xuất xứ từ Sa dân, hơn nữa chủ nhân gần nhất của vòng cổ này có địa vị không thấp, Sa dân không thể làm bạn với Khuyển Nhung, vòng cổ này hẳn là chiến lợi phẩm, bây giờ lại rơi vào tay Ba hạ.
Đội quân lang tộc này có một chuỗi vòng cổ, chứng tỏ bọn họ từng chiến đấu với Sa đân.
Tề Thượng thích nói chuyện, bởi lòng hiếu kỳ cuối cùng hỏi Hữu Thừa Tướng:
- Sa Dân là gì? Ngài nói cho mọi người nghe đi.
- Ngươi cứ coi bọn họ là Sơn khê man trên thảo nguyên, nhưng số lượng sa dân so với Sơn Khê suối man ít hơn nhiều.
Ban đại nhân đưa ra một khái niệm, sau đó tiếp tục giảng giải tỉ mỉ.
Sa dân cũng là man tộc, cùng tồn tại với dân chăn nuôi Khuyển Nhung. Nhưng Sa dân không đơn thuần là một bộ lạc, họ tồn tại từ lâu, tuy rằng nguồn gốc hoang dã, nhưng cũng có kế thừa văn hóa, chiếm đóng ở vùng tây bắc thảo nguyên, trong địa bàn của họ có sa mạc, có những cánh đồng hoang vu, cũng có ốc đảo, có hình thái xã hội và trật tự của riêng mình.
Bọn họ là bộ tộc, cũng chính là nói bọn họ là một quốc gia tản mạn.
Cũng giống với tất cả các dân tộc hoang dã khác, lực lượng Sa dân sùng bái điên cuồng, từ đó cũng đặc biệt thiện chiến, nếu không như vậy, làm sao có thể quét sạch được lang tốt.
- Đáng để nhắc tới, truyền thuyết thảo nguyên Sa dân có kể lại, bọn họ được sự chiếu cố của thần gió, có thể tác chiến với những thế lực đen tối nhất.
Tề Thượng ngạc nhiên trợn trừng mắt, cười nói:
- Việc này…, có chút huyễn hoặc.
Đối diện với nghi ngờ, Ban đại nhân không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng đáp lại:
- Ta từng thấy Sa dân không giả, nhưng chưa từng chiến đấu với họ, những việc đó người Khuyển Nhung nói thế nào, ta truyền lại như vậy, nếu ngươi thực sự hiếu kỳ, đợi đến thảo nguyên, không ngại thì đi thăm dò Sa dân ở đó.
Tề Thượng lắc đầu quầy quậy, cười hì hì:
- Chúng ta người nhà Hán một mình ta tới địa phận của Sa dân, nói không chừng được bọn họ coi trọng, có khi lại bị giữ lại làm con rể, hay là thôi đi, ta vẫn thích phụ nữ người Hán hơn.
Nói xong, lại tỉnh ra là tiểu thư đang ngồi bên cạnh, cái gì mà con rể, trò đùa của Muội tử nói ra không ổn, mau chóng chuyển đề tài, liền hỏi Ban đại nhân:
- Ngài từng gặp Sa dân sao? Thật không ngờ, có thể sống quay về, đủ thấy được bản lĩnh của ngài rồi.
Nét mặt già nua của Ban đại nhân không tỏ thái độ gì, không hề lên tiếng, làm như không nghe thấy lời của Tề Thượng, Tề lão đại cũng không ngại, ăn no rồi hít một hơi, tiếp tục nước miếng bay tứ tung, thuật lại trận đánh đêm qua.
Tạ Tư Trạc không để tâm đến lời nói nhảm của Tề Thượng, thản nhiên hỏi Tống Dương:
- Chàng nghĩ sao?
Búp bê sứ hỏi không đầu không đuôi, Tống Dương hiểu được mới lạ:
- Ý nàng muốn nói đến việc gì, nghĩ sao là sao?
- Việc giết kỵ binh Khuyển Nhung.
Vì nàng nằm trên lưng Tống Dương nên lúc nói chuyện giống như thổi hơi bên tai Tống Dương, vừa nhồn nhột, vừa âm ấm, Phó lão tứ muốn cười, lại cảm thấy quá đường đột, đành phải cắn răng nhịn cười.
Búp bê sứ nói xong còn sợ hắn không hiểu, dừng một chút rồi lại nói thêm:
- Chàng và Yến có thù, quân Yến âm thầm điều động, lang binh binh phát hiện khác thường… bây giờ chàng giết hết lang binh giống như đang giúp đỡ cho quân Yến vậy.
Tống Dương hiểu câu hỏi của nàng rồi.
Giết lang binh, chỉ vì một chút lương thiện ở tận sâu đáy lòng, không thể nói tới mức báo thù thay cho bá tánh gặp nạn trong thôn xóm, nhiều nhất cũng chỉ là không muốn thấy những nữ tử đó lại bị lăng nhục, nhưng cứu người đồng thời cũng vô tình giúp đỡ Yến. Giúp Yến là giúp Cảnh Thái, giúp Yến Đỉnh… giúp kẻ thù.
Trước đó, Tống Dương cũng không nghĩ đến tình hình sẽ như thế này, nếu sớm biết, bản thân còn cứu người không, còn không để đám lang binh sống sót không? Đối với việc này Tống Dương cũng không chắc chắn, nhưng hiện nay việc hắn có thể khẳng định là đám lang binh đó giết rồi thì đã giết rồi, hắn không hề hối hận, lại càng không phiền não thêm, mở miệng đáp lời Tạ Tư Trạc:
- Luôn có những việc phải đi liền với nhau, không cách nào phân ra rõ ràng.
Vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước, chạy được thêm một đoạn đường, Tống Dương lại mở miệng nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: mTruyen.net chấm c.o.m
- Thật ra… ngoài ra còn một điểm mấu chốt khác, có thể giết người đáng chết vẫn là rất sung sướng.
Tạ Tư Trạc ngẫm nghĩ một chút, không hiểu lắm nhưng không sao cả. Làm người không cần cái gì cũng hiểu rõ ràng, nàng biết trong lòng Tống Dương bình thản là đủ rồi, búp bê sứ nghiêng đầu, lại tư thế cũ, tựa má lên vai Tống Dương, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một lát sau khóe miệng nàng hơi nhếch lên một chút, bộ dạng như muốn cười. Nhưng rất nhanh nàng lại nhịn được.
Hai ngày sau đó của hành trình, ngoài việc sắp xếp, nghỉ ngơi cần thiết, cả đoàn người không một chút trì hoãn, Thất Thượng Bát Hạ đi trước chỉ dẫn theo lộ trình đã tính toán từ trước, giữa đường cũng có gặp quân mã đi tuần biên giới nhưng cũng đều không có nguy hiểm gì. Sau khi xuyên qua biên giới, càng chạy càng xa biên cương, cuối cùng cũng rời khỏi chiến khu, thật sự tiến vào đại thảo nguyên.
Lúc trước, dưới hạt Thường Đình Vệ, có chuyên chức phụ trách thăm dò nha tự của địch ở cảnh ngoại. Sau này, cùng với cái chết của Tạ đại nhân, lực lượng ở cảnh ngoại cũng tan theo mây khói, tuy nhiên vẫn có người lính đặc biệt trung thành còn sót lại, liên lạc được với Bạch tiên sinh rồi nhập vào cùng đám tay sai(chó săn) Tạ Môn.
Đám Tống Dương đi được hai ngày, Tề Thượng liên lạc được với đồng môn ở Khuyển Nhung, có được sự tiếp ứng của "người bản địa", hành trình sau này cũng trở nên thong dong hơn nhiều.
Dân du mục Khuyển Nhung cũng là da vàng, cùng người Hán không cùng tổ tông nhưng có thể xem là cùng chủng loại, đám người Tống Dương lại thay đổi diện mạo, thay trang phục của dân du mục, nhìn vào khôngthấy có sự khác biệt, ngôn ngữ không thông cũng không sao, trên đường đi có bất kì việc gì thì đã có "tiểu cẩu" bản địa ứng phó, hoàn toàn không cần đám phản tặc phải lao tâm. Mọi người tiến lên cũng không cần người mạnh cõng người yếu nữa, đám tiểu cẩu đã chuẩn bị xe ngựa, đoàn người đóng giả làm thương nhân du ngoạn trên thảo nguyên, phấn khởi theo hướng sứ đoàn mà đi.
Đến đây, Tống Dương cũng thật sự an tâm hẳn… Khi ở cùng với đồng bạn, hắn chưa từng tự cho mình là thủ lĩnh nhưng tất cả mọi người xung quanh đều là vì mình mà tiến sâu vào dị cảnh, Tống Dương trước sau vẫn luôn tập trung tinh thần cảnh giác, không dám có một chút sơ suất. Hắn dẫn mọi người ra đi thì nhất định phải dẫn mọi người trở về, chỉ có Ban đại nhân là không có trong danh sách này, điểm đến của vị Hữu thừa tướng già này là Hồi Hột, cho dù là hành trình hay là sinh mạng.
Hôm nay, trong lúc chạy, Tống Dương thúc ngựa đi lên sóng vai với đội trưởng La Quan:
- Mấy hôm trước chuyên tâm chạy, có một việc vẫn chưa kịp hỏi.
La Quan dường như biết Tống Dương muốn hỏi gì, nghiêng đầu nhìn hắn một cái:
- Võ công?
Tống Dương gật gật đầu:
- Ngài nhìn ra rồi?
Không ngờ La Quan lại lắc đầu:
- Nhìn ra cái gì?
Nếu là Trần Phản nói lời sau phủ nhận lời trước thế này thì Tống Dương không lấy làm lạ, nhưng La Quan vẫn luôn rất bình thường, thình lình nói ra hai lời lạ, Tống Dương nhất thời bị hắn làm cho nghẹn lời, một lát sau lại bất đắc dĩ mà cười, trực tiếp nói lại từ đầu:
- Võ công của ta ngài biết rất rõ, đánh tay không mà nói, đứng đầu võ sĩ thượng phẩm, lúc có đao trong tay, có hi vọng đứng vào Ất tự, còn nếu đao trong tay là long tước, chiến lực lại còn có thể tăng thêm một bậc, đương nhiên, dù có giữ long tước thì vẫn còn khoảng cách khá xa mới đến Giáp tự.
Đợi sau khi La Quan gật đầu, Tống Dương lại tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, trong mấy ngày trước, lúc đánh nhau với kỵ binh Khuyển Nhung… ta cảm thấy võ công của mình dường như lại tiến bộ một chút… chiến lực mà Xuân Sam phát huy cũng giống uy lực lúc bình thường giữ long tước trong tay.
Nói xong, hắn lại cố ý tăng thêm ngữ khí:
Lần trước dùng Xuân Sam, chắc chắn mạnh hơn khi cầm Hồng Tụ đao.
Hồng Tụ Thiêm Hương, Xuân Sam Bạc Lương, hai thanh bảo đao vốn là một đôi, đến từ cùng một khối sắt, ra từ cùng một lò luyện đao, uy lực cũng gần như nhau, rõ ràng có thể xem như hoàn toàn giống nhau. Mà lực sát thương khi Tống Dương dùng Xuân Sam lại lớn hơn khi dùng Hồng Tụ, tất nhiên chứng tỏ võ công của hắn lại có tiến bộ.