Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba cưu là một loại tiểu cầm của hoang nguyên, thảo nguyên, chiều cao xấp xỉ chim bồ câu nhưng to béo hơn, hơi vụng về không vui không buồn, sự chịu đựng càng không cần nói tới, nhiều khuyết điểm như vậy, theo lý thuyết chọn lọc sinh học thì không bao lâu sẽ bị tự nhiên đào thải, nhưng tạo hóa thần kỳ, vạn vật sống sót đều có đạo lý, có một cái tệ sẽ có một cái lợi, huống chi Ba cưu còn có lợi thế:
Loài chim này trời sinh trong máu thịt có mùi lạ, dọa cho chim ưng không dám tới gần, cái mùi này, diều hâu chim cắt từ xa xa thấy chúng hận không thể bịt mũi chạy tránh cho xa, hoàn toàn không có hứng thú sà xuống bắt; ngoài ra chúng trong đêm ánh mắt rất tinh nhanh, có thể chờ tới đêm đen khi thảo trùng hoạt động thì bay ra kiếm ăn.
Tiền vốn thứ nhất giúp cho ba cưu gần như không có thiên địch, bản lĩnh thứ hai giúp chúng kéo dài thời gian kiếm ăn, mới có thể bù lại cho sự ngốc nghếch của bọn chúng.
Cũng là nhờ có hai chỗ tốt này, năm đó khi Tạ bàn tử còn sống, từng bắt tay huấn luyện Ba cưu đưa tin tức.
Trong hơn trăm năm, Khuyển Nhung vẫn là kình địch của Đại Yến, mà khố tát là lợi khí của lang tốt, làm sao có thể phá được ánh mắt từ trên trời cao của lang tốt này vẫn là vấn đề đau đầu của người Yến. Thường Đình Vệ thân là trọng khí quốc gia, lại nhân lúc cường thịnh chiêu nạp vô số người tài nghiên cứu, đương nhiên cũng có trách nhiệm phân ưu cho Hoàng đế.
Nhưng sau khi Tạ Xà gặp rủi ro, Thường Đình bị giết, chuyện liên quan đến huấn luyện ba cưu cũng không giải quyết được, người ngoài không biết chuyện này thực ra đã có đột phát… Trong tay Thường Đình Vệ, ba cưu có thể sử dụng để đưa tin, tuy nhiên chúng vừa nhát vừa ngốc nghếch lại lười biếng, muốn chúng một hơi bay vài trăm dặm đưa tin tuyệt đối không có khả năng, nhất định phải xây dựng trạm tin trên đường, không ngừng đổi ba cưu mới có thể tiếp tục, hơn nữa mỗi lần phải thả ra ba con, như vậy, kể cả có hai con lạc đường ít nhất vẫn còn một con có thể đến được dịch trạm tiếp theo.
Bạch tiên sinh muốn giúp đào tạo Tín binh cho tiểu thư nhà mình, không muốn vỗ trán khoác lác lung tung, trong tay lão có vài thứ làm tiền vốn, ba cưu là một trong số đó. Cho nên khi Tống Dương ở doanh địa Sa dân, gần như cách một ngày hành trình lại có thể thấy hai đầu tiểu cẩu, tiểu cẩu đó chính là tin trạm, một khi phía trước có tin tức, trạm trạm cùng chuyển có thể nhanh chóng truyền quay lại sâu trong hoang nguyên.
Không thể không nói, ba cưu bay cho dù có ngốc đến thế nào thì dù sao cũng vẫn là bay, so với người đi bộ hai chân hai đùi thì còn nhanh hơn nhiều lắm, mà biện pháp Thường Đình Vệ nghiên cứu ra thực ra cũng không cấp bách, Tống Dương một hàng nương theo ánh trăng nhìn xa xa tới chỗ đại doanh Sa dân, từ hướng chiến trường Bạch tiên sinh lại truyền lại một tin tức trọng đại: tộc quân A Hạ và phục binh Lang tốt quả nhiên bạo phát ác chiến.
Tình hình chiến đấu cực kỳ gay gấn, tộc quân A Hạ tổn thất gần nửa, hơn ngàn dũng sĩ tộc Hồi Hột cũng mệnh táng sa trường, nhưng chiến thuật vận dụng thích đáng, lại là tấn công khi địch chưa chuẩn bị, thương vong Lang tốt quá nặng, tộc Hồi Hột gấp hai có thừa. Một hồi ác chiến phát sinh được đột ngột chấm dứt một cách nhanh chóng, hiện giờ tộc quân A Hạ đã vội vàng rút về hướng nào không rõ, phỏng chừng sau này sẽ nghĩ cách xuyên qua tiền tuyến quay về quốc nội.
Sau trận chiến này tộc quân A Hạ đã bị thương mà quay về, lại bại lộ hành tung, chỉ còn một cách buông tay.
Xem số lượng thương vong, đương nhiên tộc quân A Hạ đã chiến thắng trở về; nhưng nghĩ theo một góc độ khác, một đội tinh binh tiến vào địch quốc một lần nữa bị đuổi quay về, không thể nghi ngờ Lang quốc đã thắng. Xem thử trận chiến này, không cần thiết đã phân ra thắng thua, tuy nhiên, mấu chốt nhất là tộc quân A Hạ biết rõ phía trước có mai phục vẫn dám cường ngạnh đi chống lại cường địch, đến tận mức đó coi như cũng đủ rồ, ngốc thì cũng ngốc tới cực điểm rồi, nhưng cũng thể hiện ra khí khái của tộc Hồi Hột.
Đúng như A Hạ nói với Tống Dương: hiện giờ chúng ta là uy phong của Hồi Hột.
Người Hồi Hột đánh ra uy danh lẫm liệt, tộc quân A Hạ đắc thắng mà đi!
Sau khi đại chiến kết thúc, đại quân Lang tốt mai phục chia làm hai đội điên cuồng truy kích tộc quân A Hạ, nhưng cuối cùng không thể chạm tới được cái bóng của kẻ thù, hiện giờ Lang tốt cũng đã nhổ trại tiếp tục đi về hướng Tây Bắc, chuẩn bị quay về tiền tuyến, đòi đánh người Hồi xâm lược.
…
Bản đồ ghép từ hơn mười miếng da dê mà thành, phủ kín toàn bộ mặt đất. Hầm ngầm diện tích có hạn, không được rộng rãi, Tạ Tư Trạc Tạ Tư Trạc liền ngồi trực tiếp lên bản đồ, nhất quán một tư thế: hai chân bắt chéo, hai tay ôm đùi, cằm tì lên gối, ánh mắt tìm kiếm khắp bản đồ, nhập thần suy tư. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Dưới ánh nến, bản đồ rất lớn, Tạ Tư Trạc Tạ Tư Trạc rất nhỏ.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Bạch phu nhân và Ban đại nhân cùng nhau đến.
Bạch phu nhân tươi cười:
- Có người đang vào trong đại doanh, là tới tìm ngươi.
Tạ Tư Trạc nghĩ đến chiến sự sau này, đang nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, nghe vậy chỉ hơi gật đầu một chút, cũng không có ý định đứng dậy:
- Bảo y chờ một lát.
Không đời Bạch phu nhân đáp lại Ban đại nhân đã không mặn không nhạt lên tiếng:
Chờ một chút? Y có thể, ta chỉ sợ ngươi không chờ được.
Nhất thời Tạ Tư Trạc không phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn lão nhân, mày hơi nhíu lại:
- Sợ ta không đợi được? Người tới là ai?
- Thường Xuân Hầu Nam Lý, Tống Dương
Ban đại nhân ngắn gọi báo lên một cái tên, sắc mặt không cho là đúng.
Dù lão nhân nói không rõ ràng, Tạ Tư Trạc nghe thấy cũng rất rõ ràng, sắc mặt cũng không quá kinh ngạc, nhưng đôi mắt lập tức sáng lên, chỉ trong khoảnh khắc, hai mắt đã mờ của Ban đại nhân cảm thấy tất cả những ngọn nến dưới tầng ngầm đều tối đi.
Tạ Tư Trạc đứng lên, vững vàng đi tới phòng ngủ cách vách, bình tĩnh đáp:
- Ta thay đồ một chút, mấy người ra ngoài đón tiếp chàng đi.
Vào trong phòng ngủ của mình, buông rèn, xác định người bên ngoài không ai thấy mình nữa, nàng vỗ tay, nhún chân, dồn sức nhảy lên, đồng thời cười thật tươi… Đây chính là một niềm vui không thể nói rõ được.
Khi Tống Dương trong vòng vây của đoàn Sa dân vào đại doanh, Tạ Tư Trạc đã đứng đón từ xa xa, nàng mặc một trường bào da sói màu đỏ, chạy rất nhanh, giống như một ngọn lửa nho nhỏ, nhưng chỉ chạy tới bên cạnh hắn, nàng im lặng, thậm chí cũng chưa từng hỏi một câu "Sao chàng quay lại?", Tạ Tư Trạc chỉ đi bên cạnh hắn, cười, cúi đầu cười không ngừng.
Nhưng thực ra Ban đại nhân, vốn cả ngày vẫn mang một bộ mặt lạnh như băng lại tươi cười rạng rỡ với Tống Dương, vẻ mặt tràn đầy ca ngợi, ngược lại Tống Dương nhìn cả người không được tự nhiên, tìm một cơ hội nhỏ giọng hỏi lão nhân:
- Ngài… Không có sao chứ?
Ban Đại nhân cười ha ha:
- Để nói sau!
Sa dân vốn nhiệt tình hiếu khách, Tống Dương lại vạch trần Sa chủ giả, là đại ân nhân đối với toàn tộc, tuy hiện giờ chưa phải đêm khuya, nhưng không thể thiếu một phen hoan nghênh long trọng, từ Bạch Âm đến đại tộc, rất nhiều nhân vật trọng yếu đều tới đón hắn, thật náo náo nhiệt nhiệt một hồi mới dần dần tản đi, cuối cùng đám Tống Dương cũng được yên tĩnh, theo Bạch Âm vương đi vào trong vương trướng nói chuyện.
Tống Dương lần này quay về cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, truy ra nguyên nhân, chính là hắn cảm thấy để Tạ Tư Trạc đi theo trong quân đội Man tộc đi đánh giặc nghe không ổn, nói trắng ra là hắn quay về đón vợ.
Người trong vương trướng đều được coi là người một nhà, sau khi ngồi xuống tuy không có đề tài gì quan trọng, nhưng không khí thoải mái hòa hợp, thuận miệng nói đùa một hồi, Ban đại nhân nặng nề ho khan một tiếng, ra hiệu để cho mình nói, đợi mọi người đều im lặng lão nhân mới nhìn Tống Dương:
- Một trận này đánh rất khá, ngươi còn trẻ đã nghĩ ra chủ ý này, rất không tồi.
Bạch Âm vương gật gật đầu với Tống Dương, sắc mặt thành thật:
- Đa tạ.
Nhất thời Tống Dương cũng không hiểu rõ, không dám lên tiếng, lòng thầm cân nhắc: ta lại làm chuyện tốt gì mà quên lưu danh nhỉ?
Tạ Tư Trạc về sớm hơn so với hắn một chút, cũng biết rõ tình huống hơn, đứng cạnh nhẹ nhàng giải thích:
- Như chàng đã đoán từ trước, lần này đại quân Sa tộc xuất chinh, chọn Bạch Âm vương làm chủ soái, nếu có thể đánh thắng một trận, Sa chủ có thể làm được.
Tống Dương mời Sa dân xuất binh đánh một trận này, không ngoài hai nguyên nhân, một là báo đáp tình nghĩa huynh đệ, giúp người Hồi đánh thắng một trận lớn; thứ hai là hắn đang bị thiệt hại nặng trong tay Lang tốt, tuy cuối cùng kết quả cũng không tệ lắm, nhưng cả đội sứ đoàn Nam Lý tang diệt, tất cả đồng bạn đi cùng mình đều phải đi dạo một vòng trước Quỷ Môn quan, chưa khi nào hắn ăn phải ấm ức lớn như thế, bất kể thế nào cũng muốn đem Thiền Vu Khuyển Nhung báo thù rửa nhục với một phen.
Từ khi mời Sa dân xuất binh tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có ảnh hưởng gì tới Bạch Âm vương.
Tuy nhiên, đối với Ban đại nhân đang toàn lực ứng phó giúp Bạch Âm vương giành vương vị, sẽ có thêm một ý nghĩa quan trọng khác.
Bạch Âm vương, trong mắt Sa dân có cái uy danh Thần quyến, trong ngôn ngữ của Sa dân không có từ "Chiến thần", nhưng để ý suy nghĩ một chút thì ý nghĩahoàn toàn giống nhau. Vả lại trọng trận ác chiến đầu tiên của Bạch Âm vương với đại tộc, đối mặt với cường địch đông gấp ba còn bất phân thắng bại, bản lĩnh của Bạch Âm vương rõ như ban ngày, cho nên lần này xuất binh viễn chinh, Bạch Âm vương được chọn làm thống soái. Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, cũng là chuyện nằm trong dự đoán của Tống Dương và Tạ Tư Trạc.
Mà hai người bọn họ không nghĩ tới, hoặc có thể nói căn bản là không nghĩ tới, chính là: Sa dân và Lang tốt là thù địch từ nhiều năm trước, trận lớn trận nhỏ đánh qua vô số lần, nhưng bọn họ không có cung tiễn cũng không có ngựa chiến tốt, đại chiến gần như chưa từng thắng nổi một lần, nếu không cũng không đến nỗi bị Khuyển Nhung gắt gao chèn ép, ẩn thân trong hoang nguyên vất vả sống qua ngày. Lần này nếu thật có thể đánh thắng, đối với Sa dân mà nói có ý nghĩa trọng đại vô cùng. Thân là Thống soái, Bạch Âm vương nhất định phải thủ công, danh vọng trong đại tộc cũng sẽ được nâng lên cao, khi bọn họ chiến thắng quay về cũng là khi vạn chúng quy thuận, địa vị Sa chủ bất kể thế nào cũng không thoát được.
Mặt khác, ít nhất, nhìn vào hiện tại, một trận này phần thắng rất lớn, hùng binh tộc Hồi Hột vốn không kém gì Lang tốt, nếu đại quân hơn hai mươi vạn Sa dân đều đánh đuổi theo…. Chỉ cần vận khí đừng quá tệ, lần này Lang tốt thế nào cũng phải ăn cái đại khổ.
Lại nói về Ban đại nhân, nếu làm từng bước, hôm nay tranh quyền ngày mai đoạt thế, muốn giúp Bạch Âm vương đoạt được địa vị Sa chủ cũng không phải không có khả năng, nhưng thắng bại khó liệu nếu cứ kéo dài, nếu một trận toàn thắng thì vừa hợp.
Cho nên Ban đại nhân còn tưởng rằng, trận này là vì Tống Dương cố ý đoạt một cơ hội, một đường tắt cho Bạch Âm vương.
Tống Dương cũng không ngốc, Tạ Tư Trạc vừa nhắc qua hắn đã hiểu ra, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà đẩy công lao ra ngoài, nói với Bạch Âm vương:
- Ta chỉ là ở bên cạnh thôi, không tính là gì, thực sự là phải dựa vào ngươi.
Nói xong, cảm thấy như chưa đủ, lại nói thêm như thật:
- Đánh thật tốt, nhất định sẽ thắng, chớ phụ tâm ý này của chúng ta.
Xì một tiếng, một cô bé người Hán không nhịn được cười phá lên… Tạ Tư Trạc cũng không biết là đang làm gì, cùng chuyện đó nếu xảy ra trước đó hoặc là do một người khác, nàng cũng chỉ cảm thấy thật nhàm chán, sao có thể cười? Nhưng chuyện là liên quan tới Tống Dương, nàng thật sự muốn cười, có nhịn thế nào cũng không được.
Bạch Âm vương thật sự gật đầu với Tống Dương, không quá để ý tới Tạ Tư Trạc đang cười phá lên, tiểu nương tử nhìn thấy phu quân đã quay về, không cười mới lạ.
- Ngoài ra ta còn có một việc khác cần ngươi giúp đỡ. – Tống Dương quyết rèn sắt khi còn nóng, nói chuyện A Hạ với Bạch Âm vương, nguyên nhân cụ thể không kịp nói, chỉ nói muốn cho Bạch Âm vương biết nghĩa muội này.
Kết quả đúng như Tống Dương đã lo lắng trước đó, Bạch Âm vương có vẻ khó xử, do dự một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu.
Không nói tới chuyện Sa dân không thể tiếp nhận dân tộc ngoài thảo nguyên, từ Bạch Âm vương tới Sa dân bình thường, cũng không biết gì nhiều về tộc Hồi Hột, không biết bọn họ là bằng hữu hay là kẻ thù. Nhìn mặt mũi Tống Dương mà nhận một muội tử là tộc Hồi cũng không phải việc gì khó, nhưng Bạch Âm vương lại có chút đặc biệt, y là Thần quyến võ sĩ.
Cũng phải nói thêm, nhận thức về kết bái của Sa tộc cũng có vài phần giống với phong tục Hỏa tâm ngọc của tộc Hồi, trở thành huynh đệ, huynh muội khác họ cần hai chữ mấu chốt: chia sẻ. Một khi kết bái, tất cả mọi thứ của ta đều là của ngươi. Nghi thức kết bái của Sa dân long trọng, phải từ hiến tế chủ trì, nghe nói thiên thần có thể nghe được lời cầu nguyện, giám chứng lời hứa.
Hiện giờ, Bạch Âm vương còn một chướng ngại quan trọng nhất: ông đã được thiên thần chiếu cố, có được sức mạnh thần kỳ, nếu kết bái huynh đệ tỷ muội, trong mắt Sa dân, sức mạnh Thần quyến của y cũn sẽ bị san sẻ một nửa cho A Hạ.
San sẻ sức mạnh được thần ban cho với một tộc lạ hoàn toàn không chút cống hiến, thậm chí là ngoại tộc mà ai cũng không biết, cho dù Sa dân có phúc hậu đến thế nào đi nữa cũng sẽ có tâm bất mãn…. Không đợi Bạch Âm vương nói xong, Ban đại nhân đã lắc đầu với Tống Dương:
- Việc này không thể được, bỏ suy nghĩ đó đi!
Lão nhân muốn giúp Bạch Âm vương mưu cầu vương vị, không thể để cho bất luận cái gì ảnh hưởng.
Bạch Âm vương không thể nhận một nghĩa muội, lý do rất đầy đủ, Tống Dương ngay cả cơ hội khóc lóc om xòm ăn vạ cũng không có, cau mày lắc đầu:
- Nói vậy… việc này cứ như vậy đi.
Lúc này bỗng nhiên Tạ Tư Trạc mở miệng, đưa ra chủ ý giúp đỡ người trong lòng, hỏi Bạch Âm vương:
- Nếu làm tỷ muội với vương phi thì sao? Có ảnh hưởng tới ngươi không?
Sa dân chế độ một vợ một chồng, vương phi của bọn họ chỉ có một, đáng giá hơn các quốc gia khác, chủ ý của Tạ Tư Trạc cũng coi như lùi mà tiến, nhận đại ca không được thì nhận đại tỷ, Bạch Âm vương lắc đầu:
- Như thế cũng không sao, nàng là nàng ta là ta, hai ta không thể đánh đồng, cũng không có vấn đề gì.
Lại như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại cười ha ha nói với Tống Dương:
– Kết bái với thê tử của ta không thành vấn đề, nhưng không có ý tứ gì, vị bằng hữu kia của ngươi nếu không chê, hay là…. Nhận mẹ nuôi đi? Chuyện mẫu thân để cho ta nói.
Bạch Âm vương không thể giúp Tống Dương trong lòng cũng có chút tiếc nuối, được Tạ Tư Trạc nhắc nhở lập tức nghĩ ra ý kiến hay. Dù sao cũng đều là thân thích, tuy nhiên thay đổi phương thức, A Hạ bái phụng lão Vương mẫu làm mẹ nuôi, coi như muội muội của Bạch Âm vương, nhưng khác với kết bái huynh đệ trực tiếp, hắn sẽ không phải chia sẻ thần lực, Tống Dương vui vẻ hỏi:
- Lão Vương mẫu có thể đồng ý sao?
Bạch Âm vương cũng rất vui:
- Yên tâm, bà vốn vẫn mong có một đứa con gái, để đó cho ta!
Chuyện khó khăn đã được giải quyết, ai nấy đều vui mừng, nói chuyện phiếm vài câu Tống Dương cáo lui, chỉ có Ban Đại nhân ở lại vương trướng, những người khác đều bỏ đi, lão nhân hỏi Bạch Âm vương:
- Ta có nghe nói qua, chuyện kết bái ở Sa dân cũng không phải việc nhỏ, tới đó phải có nghi lễ long trọng chứ?
Bạch Âm vương gật đầu:
- Tế tự chủ trì, đồng tộc xem lễ, chính là một hồi náo nhiệt rất lớn, phong tục trước giờ vẫn vậy.
Ban đại nhân cố mở to mắt:
- Một chuyện lớn như thế, Lão Vương mẫu nhận một đứa con gái, có phải quá đơn giản không?
Bạch Âm vương cười cười:
- Ngài muốn nói Tống Dương? Hắn giúp ta vô số, ta đã từng có ý ép hắn làm nghĩa tử của Mẫu thân ta, ta có tâm muốn kết làm huynh đệ với hắn, nhưng hiện giờ muốn cũng không được, cái gọi là chia sẻ thần lực vân vân… Ngài biết tại sao ta lại lên làm thần quyến võ sĩ rồi, bản thân ta hoàn toàn không chút quan tâm, nhưng khó tránh khỏi sẽ khiến cho quân tâm buông lỏng, thời cơ không tốt, ta còn muốn chờ đánh thắng một trận….
Không ngờ còn nói chưa xong, Ban đại nhân đã hết kiên nhẫn mà lắc đầu ngắt lời:
- Chuyện Tống Dương ta quan tâm sao? Cho dù không ai quản hắn, hắn sống thế nào, ta cũng không cần phải để tâm. Ta nói là Tạ Tư Trạc.
Ban Đại nhân lại hơi khép mí mắt:
- Nữ tử Hồi Hột tên A Hạ kia tương lai là muốn gả cho Đại Khả Hãn, tiểu thư kết quả cũng đã định xong, hai nữ nhân cùng nhận mẹ nuôi, gả cho một đôi kim lan huynh đệ, có thể gọi là thân lại càng thân, hỉ lại càng hỉ.
Miệng khen cát tường, lòng lão nhân lại tính chuyện khác: nhà mẹ của Tạ Tư Trạc.
Đêm đã khuya, hoang nguyên rét lạnh, thân thể lão nhân lại càng không được tốt, nói được mấy câu trôi chảy đã lại ho khan, một hồi sau hơi thở đã ổn định, giọng nói lại khàn khàn:
- Tống Dương muốn A Hạ kết thân cũng các ngươi, không ngoài mục đích mưu cái địa vị, có bước đệm là Đại Khả Hãn, có thể vô cùng cao hứng mà gả đi. Hắn lại không nghĩ tới, Tạ Tư Trạc bên cạnh hắn, tại sao không phải là A Hạ của Yến Tử Bình.
Cách nói của Ban Đại nhân có chút khoa trương, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Ba thê tử chưa xuất giá một Công chúa một Quận chúa, xuất thân rất cao quý, địa vị không tầm thường, hiện giờ Trấn Tây Vương chủ quản quyền to nhất Nam Lý, Tiểu Phất và Sơ Dung lại càng thêm tôn quý. Nhưng trái lại Tạ Tư Trạc so ra bối cảnh thật sự có chút đơn bạc, nói dễ nghe một chút nàng là tiểu thư của Tạ môn, nói khó nghe hơn thì chính là đứa con mồ côi của phản tặc.
Một thời gian lưu lạc trên hoang nguyên, Ban đại nhân ở chung với Tạ Tư Trạc cũng rất tốt, trong lòng lão nhân cũng dần dần coi nàng là vãn bối, đáng tiếc Hữu Thừa tướng quyền thế không có, nếu không lão đã nhận luôn Tạ Tư Trạc làm nghĩa nữ. Nữ nhân của Thừa tướng đại nhân, luận thân phận địa vị đều hoàn toàn xứng với công chúa, quận chúa con Trấn Tây Vương.
Cho nên Ban Đại nhân cũng muốn giúp cho Tạ Tư Trạc có một bối cảnh tốt một chút.
Không có thân phận này, Ban Đại nhân cũng lo về sau Tạ Tư Trạc ở Yến Tử Bình sẽ không ngóc đầu lên được, nhưng có thân phận công chúa Sa tộc cũng sẽ giúp cho lòng nàng yên tâm hơn.
Một con dê là đuổi hai con dê là thả, Bạch Âm vương sảng khoái đáp ứng, âm thầm lại cảm thấy hơi buồn cười, người Hán thật là phiền toái, sao không giống như Sa dân bọn họ, tất cả đều một chồng một vợ, thì ai nấy cũng yên tâm.