Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau, lúc sáng sớm.
Trong An thành, trong phòng phát thanh.
Đầu tiên là kiểm điểm Nhiêu Lệ mắt đang đỏ hoe, sau khi cắn môi liếc mắt nhìn Từ Mộng Trạch một cái, nắm chặt hai tờ giấy trong tay, không nói một lời mà ra cửa. Phía sau cô, Từ Mộng Trạch, Lý Thành Công, Tần Viễn theo thứ tự đọc bản kiểm điểm xong, đứng ở một bên chờ Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu cầm tờ giấy, mắt mơ màng, ngáp một cái thất lớn.
Dáng vẻ cô gái lười biếng, Tần Viễn nhịn không được nhếch môi lên môth chút, nghe thấy Lý Thành Công hỏi: “Chân Chân à, tối hôm qua cậu làm gì vậy?”
Chân Minh Châu không chút khách khí cho anh một chân, bắt đầu đọc kiểm điểm.
Hôm qua cổ để Chân Minh Hinh giảng hết bài tập cho cô đến tận đêm, đáng tiếc, phương pháp này tổn thương địch một nghìn thì hại tám trăm, hơn nữa cô ngủ vẫn luôn mơ thấy ác mộng, trước mắt cả người đều hồ đồ, cả tinh thần đọc cũng không có “Tôn kính các vị lãnh đạo, thầy cô giáo, các bạn học sinh, chào buổi sáng mọi người. A —— pi! Tôi là 12-1, à, không, 10-7 Chân Minh Châu Thực xin lỗi, đọc thời gian sáng sớm như vậy, quấy rầy mọi người. Chuyện là chiều ngày hôm qua ……” Cô blah blah kể lại chuyện ngày hôm qua một lần, chọc ba người Tần Viễn cười không ngừng.
Ở chỗ của giáo viên, Diêm Chính đang nghe thấy cô nói về thói đời thì đi ra đạp cửa, còn chưa tới đến cửa phòng phát thanh, nghe thấy tiếng sửa của cô giọng điệu “Vô cùng đau đớn nghiêm túc sám hối”, hít sâu một hơi sau trịnh trọng nói: “Cuối cùng, tôi muốn mượn cơ hội đặc biệt này, nói với học trưởng Trình Nghiên Ninh lớp 12-1……”
“Chân Minh Châu!”
“Học trưởng anh cười lên rất đẹp!”
Diêm Chính tức muốn hộc máu tiếng quát chói tai và tiếng sốt ruột của Chân Minh Châu qua mic truyền khắp cả trường, sau đó, trong phòng phát thanh loạn thành một đoàn.
“A a a, chủ nhiệm Diêm em sai rồi!”
“Chủ nhiệm bớt giận, Chân Chân cậu ấy chưa tỉnh ngủ!”
“Đúng vậy đúng vậy, chưa tỉnh ngủ, a ——”
“Đau đau đau đau đau ——”
Toàn bộ giáo viên và học sinh laih nghe thấy tiếng rống của Diêm Chính, vài phút sau, Chân Minh Châu người đầu sỏ gây tội đang ngoan ngoãn đứng ở phòng giáo viên, tiếp thu toàn bộ lửa giận và nước miếng của Diêm Chính để rửa tội.
*
Lúc này đây, hàng ngày dạy bảo một tiếng đồng hồ.
Một tiếng trôi qua, Diêm chủ nhiệm nói đến miệng lưỡi khô khốc, giọng nói vừa chuyển, cứng nhắc hỏi: “Nghe thấy không?”
“A?” Chân Minh Châu mơ màng nhìn ông, trên đầu một dấu chấm hỏi.
Diêm Chính: “……” Hoá ra này nửa ngày là đàn gảy tai trâu?
Một tay ông đỡ eo mình, một tay khác vung lên như đuổi bọ: “Đi đi đi đi, đừng để tôi thấy mặt em.”
Chân Minh Châu: “A?”
Cô hồi phục lại tinh thần liền cười, nhanh chóng chạy ra hai bước, tay đang mở cửa quay lại nói một câu rất quan tâm, “Chủ nhiệm thầy giữ gìn cơ thể, đừng quên ăn sáng.”
“Cút!”
*
Tiết cuối cùng buổi sáng là tiết tiếng Anh.
Giáo viên dạy tiếng anh tầm hơn ba mươi tuổi, tóc xoan ống lớn, mặt tròn, dáng người trước sau rất đầy đặn, còn có một điểm rất rõ rãng: Trọng nam khinh nữ. Việc trọng nam khinh nưc thể hiện ở: 1, lúc đi học rất muốn nhìn học sinh xinh đẹo trả lời bài, trả lời không tốt một chút, liền dùng đủ cách đủ chuyện để châm chọc, khai giảng nửa tháng mắng hai học sinh lớp 10-5 chiến tích huy hoàng phát khóc, trong đó, bao gồm hoa khôi lớp 10-7—— An Oánh. 2, cô giảng xong lúc chuông tan học chưa vang lên, rất thích nói chuyện phiếm cùng mấy học sinh nam không đứng đắn, hơn nữa thường xuyên gây họa, mà lại vẻ rất hòa đồng bình dị gần gũi dịu dàng, làm người ngã vỡ mắt kính. Xét hai điểm trên, có bạn đặt cho cô giáo đó biệt danh: “Xà mỹ nữ.”
Trước mắt chuông vào học đã vang lên, mỹ nữ xà còn chưa tới, Lý Thành Công lì lợm la liếm yêu cầu đổi chỗ với bạn học nữ ngồi cạnh Nhạc Linh San, ghé vào chỗ của Tống Tương Tương gọi: “Tương Tương ——” giọng điệu thay đổi bất ngờ làm người giận sôi!
Tống Tương Tương thở dài, một câu nói toạc ra: “Muốn đổi chỗ à?”
Trên mặt Lý Thành Công lập tức tràn đầy tươi cười, gật đầu như giã tỏi: “Ừ ừ ừ, đổi một lần thôi. Yên tâm, có mình ở đây, không ai dám bắt nạt cậu.”
Nếu lớp 10-7 có hai nữ sinh không sợ xà mỹ nữ, chỉ có Chân Minh Châu và Tống Tương Tương. Nhưng mà, xà mỹ nữ cũng hiểu các cô và đám người Tần Viễn quan hệ tốt, nên chưa bao giờ chủ động gây khó dễ. Trước mắt thôi, quan hệ vẫn rất tốt.
Buổi sáng Chân Minh vẫn buồn ngủ, Tống Tương Tương cũng không hai lời, tiện tay cầm sách tiếng Anh của mình, xuống tổ bốn ngồi.
Lý Thành Công được như ý nguyện ngồi xuống, chuông vào học lập tức vang lên.
“Đứng dậy!”
“Chào cô giáo——”
Cuối cùng lớp không còn tiếng chào nào, nghe thấy tiếng ngạc nhiên của nữ sinh: “Trời ạ, Lý Thất Bại tình huống này của cậu là sao?”
Chân Minh Châu buồn ngủ đến trời đất u ám, kêu xong rồi mới phát hiện lớp học yên tĩnh đến có chút là thường, vừa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt dịu dàng kia.
Xà mỹ nữ Lưu Hồng cười khanh khách nhìn cô: “Chân Minh Châu, em có ý kiến gì với cô?”
Chân Minh Châu không thích nhìn mưa thuận gió hòa, thật ra gió thu cuốn hết lá vàng, nhưng sáng nay nghe Diêm Chính niệm kinh một tiếng, tạm thời không muốn gặp mặt ông. Nên cô hiện ra tươi cười trên mặt, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi cô, em không nghe thấy tiếng chuông vào lớp.”
Đáp án này làm những người ôm lòng xem kịch vui thất vọng, bàn năm tổ hai, An Oánh ngồi thẳng lưng cúi đầu, che đi khóe môi cười lạnh.
Bên cạnh xô ta, Đặng Song Song cùng cảm giác với cô ta nói thầm: “Bắt nạt kẻ yếu.” Nhưng mà, giọng của cô ấy nhỏ như muỗi, xà mỹ nữ tiếng Anh Lưu Hồng đương nhiên không nghe thấy, cô đang suy đoán ý nghĩ của Đặng Song Song, lại không thấy Chân Minh Châu, bảo với cả lớ: “Đều ngồi đi.”
“Cảm ơn cô.” Chịu đựng kiểm duyệt bọn học sinh rất nhanh ngồi xuống.
Đặng Song Song viết lên giấy một câu, không chút tiếng động đẩy vào tay An Oánh.
An Oánh cúi đầu vừa thấy: “Không phải vì cậu ta với Tând Viễn nên mới được vậy chứ?"
Tần Viễn và người lớn tuổi nhất trong lớp, dáng cao người đẹp, gia thế tốt, trời sinh ra mặc gì cũng hấp dẫn áng mắt của nữ sinh. Đã có một người như vậy, trong vòng năm ngày, mỗi ngày ở trường học mấy tiếng, vây quanh Chân Minh Châu.
An Oánh nắm chặt bút, không viết gì lên giấy.
Lửa ghen trong lòng sắp thiêu cháy cô ta rồi, cô ta theo bản năng quay đầu lại nhìn về bàn cuối cùng, thấy Tần Viễn dựa vào tường, gương mặt góc cạnh rõ ràng đẹp trai tuấn tú, môi mỏng anh toát lên một độ cong, ánh mắt kia rõ ràng dừng ở một hướng.
Hướng đó, cô ta cực kỳ quan thuộc.
Chỗ của Chân Minh Châu.