Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Còn chưa tan học Lục Ly đã lên đi về phía khác của phòng học.
Trong tay cầm theo quyển sổ chép phạt từ vựng Tiếng Anh mà Khương Đường chép giúp anh.
“Xin hỏi giáo viên môn Tiếng Anh, Miss Lý bây giờ có đang ở văn phòng không?“
Chu Na Na đang làm bài tập đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Ly, người đã ở bên cạnh cô, trong lúc hoảng hốt còn tưởng mình bị ảo giác.
Cô ngẩng đầu lên, vội vàng trả lời: “Có, tớ vừa mới đi nộp bài tập xong.”- Nói xong liền nhìn quyển sổ trong tay Lục Ly: “Cậu muốn đi nộp bài tập sao, tớ nộp giúp cậu.”
Bạn học gần đó đều dỏng tai lên nghe.
Lục Ly này, có khi nào nộp bài tập đúng hạn đâu, lúc này qua đây, lẽ nào có ý với Chu Na Na?
Lòng bàn tay Chu Na Na đều là mồ hôi, trong đầu cũng trống rỗng. Làm bạn học hơn một năm, anh vẫn chưa chủ động tìm bạn nữ nào nói chuyện.
Lục Ly quơ quyển sổ trong tay lên, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên, Chu Na Na nhìn thấy quyển sổ kia, trong lòng càng khẩn trương hơn, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Ngày hôm qua lúc cô ta giúp Lục Ly chép phạt đã dùng quyển này.
Thực ra thì, vở bài tập của trường Trung học số Một đều thống nhất, ai cũng giống nhau, nhưng Chu Na Na quá kích động nên đã quên mất điều này.
Lục Ly đặt quyển sổ lên bàn Chu Na Na: “Cái này là Khương Đường chép giúp tớ, giúp tớ nộp nhé, cám ơn.”
Mặc dù đang ở tiết tự học, nhưng giọng nói của anh không hề nhỏ tí nào, giống như còn cố ý trần trụi không hề che giấu. Lại cố tình nhấn mạnh giọng điệu tên của Khương Đường.
Đúng, chính là muốn để cho tên tiểu tử giúp cô chép phạt nghe thấy đó.
Một đại ca sống tới chừng này mà còn ấu trĩ đến như vậy, nhưng anh bây giờ không hề có cảm giác là hành vi của mình rất ấu trĩ.
Đây là cuộc chiến của đàn ông, chỉ xem ai có thể không chút động tĩnh giết người trong vô hình.
Trong lúc giơ tay nhấc chân đều là cảnh tượng tàn sát khốc liệt.
Chu Na Na nhỏ giọng nói một câu: “Không cần cám ơn.” – Nói xong tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Toàn bộ nữ sinh thầm mến Lục Ly trong lớp thật ra đều hiểu, thích anh sẽ không thể có kết quả gì đâu, nhưng nằm mơ để làm phong phú cuộc sống thời học sinh cũng được mà.
Lục Ly quay về chỗ ngồi, chuông tan học vừa vặn vang lên.
Triệu Tiến ghé vào bên cạnh Lục Ly nói: “Chúng ta có thể khiêm tốn một chút, đừng rõ ràng như vậy được không, ngài chính là đại ca, đừng có ấu trĩ thế chứ?” – Vừa thu dọn sách vở vừa nói: “Đừng nói, lúc này cậu đi nộp bài tập, nhìn vào còn rất giống một chuyện.”
Lục Ly vừa đóng nắp bút vừa hỏi: “Rất giống chuyện gì? “
Triệu Tiến trả lời: “Giống học sinh tốt đó.”
Lục Ly liếc cậu ấy một cái: “Ý này chính là nói anh Ly của cậu không giống học sinh tốt, cậu phải thì cậu thi được hạng nhất đi.”
Dám không phục, thực lực đánh bại cậu.
Triệu Tiến chỉ đành cam chịu.
Cậu ấy thu dọn cặp sách xong thì hỏi: “Đi đánh bóng không? Hôm qua cậu không đi.”
Lục Ly bóng lưng cô gái trước mặt, tùy tiện trả lời cậu ấy: “Không đi, đề Vật Lý còn chưa làm xong.”
Triệu Tiến nhìn nhìn Khương Đường, giác ngộ nói: “Có gian tình.” – Nói xong thì đi về phía cửa sau lớp học.
Lục Ly đứng lên đạp vào mông cậu ấy một đạp: “Nói ít hai câu thì chết hả.”
Triệu Tiến chuồn mất, cùng với mấy nam sinh ở phía sau hihihaha chạy đi đánh bóng rổ.
Khương Đường cầm cuốn đề cương ra nhìn lướt qua, đề hôm nay có vẻ không dễ. Tan học chưa về nhà vội, cơm tối thì ăn ở gần tiệm trà chỗ làm thê, còn có thể tiết kiệm chút thời gian.
Cô thu dọn cặp sách, chuẩn bị đi về từ cửa sau.
Lục Ly giơ chân, chặn đường cô.
Khương Đường cúi đầu nhìn một cái, cái chân này, mẹ nó dài thật đấy, chắn hết đường đi.
Chuyện gì nữa vậy đại ca, muốn thu phí bảo kê hả?
Lục Ly thu chân lại, đứng chắn cả người trước mặt cô.
Anh dựa lại gần, toàn bộ lồng ngực rộng lớn lộ ra. Ở trong tốp nữ sinh Khương Đường cũng coi như là cao ráo, một mét sáu mưoi bảy. Nhưng đứng trước mặt người cao một mét tám hai như Lục Ly, vẫn thấp bé như thường, chỉ miễn cưỡng đến cằm anh.
Cô lùi về sau, trêu ghẹo: “Đại ca, đợi phát tiền lương ngài lại đến thu phí bảo kê sau được không? Nếu không thì khấu trừ tiền lương của tớ cũng được.”
Lục Ly cầm balo từ trên bàn lên, đeo chéo trên vai, nhướng nhướng mày: “Được.” – Nói xong thì nghiêng người, chừa cho cô một con đường.
Khương Đường đi từ phía bên hông anh, Lục Ly đi theo sau cô.
Cô ngừng lại, anh cũng ngừng lại, cô đi anh cũng đi theo, có mấy lần suýt giẫm lên gót chân cô.
Lúc đến dưới lầu, cô bất lực quay đầu lại: “Có thể đi đàng hoàng không?”
Lục Ly cúi đầu trả lời một tiếng: “Ừm” – Nói xong tiếp tục đi theo sau lưng cô.
Đi còn chưa được hai bước đã giẫm lên giày cô.
Khương Đường rất nhẫn nại mà quay đầu lại: “Đại ca, xin hỏi ngài hôm nay có phải có tâm sự gì không?” – Nhìn một người rất chững chạc, từ sáng sớm hôm nay đến giờ anh toàn làm mấy việc ấu trĩ.
Còn ngốc nghếch hơn mấy đứa trẻ nghịch bùn trên đường Khang An.
Lục Ly đứng im, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói với cô: “Cậu xuống trước đii, xuống dưới đợi tớ, tớ quay lại lấy chút đồ.”
Biểu cảm của Khương Đường thật sự bất lực, trong lòng nói tại sao tớ phải đợi cậu, chúng ta có nói cùng nhau tan học sao?
Không đợi cô trả lời, Lục Ly liền xoay người đi về lớp học.
Khương Đương đành đi xuống lầu đợi anh, đợi thì đợi, mặc dù thời gian của cô gấp gáp, còn phải làm đề Vật Lý nữa.
Chốc lát sau Lục Ly đã đi xuống.
Tâm trạng trông có vẻ rất sáng lạn, đại ca đứng từ xa đã vẫy tay với Khương Đường. Không biết còn tưởng cái tên này mới quay về lớp học uống thuốc.
Hai ngừoi cùng nhau đi đến chỗ Khương Đường đậu xe moto.
Thoạt nhìn cái vẻ của Lục Ly không có ý định đi, chỉ đứng bên cạnh xe cô trông mong nhìn ngóng.
Cái dáng vẻ này của anh làm Khương Đường cũng ngại vứt người ta ở lại rồi tự mình chạy đi.
Vả lại từ lúc khai giảng tới giờ Lục Ly đối xử với cô, cũng không tồi. Ngoại trừ việc xé tập của cô sáng nay.
Khương Đường ôm nốn bảo hiểm, nhìn anh một chút: “Sao nữa, muốn lên xe?”
Chị gái nhỏ cậu đó, thật là bạo quá vậy, hở tý là lên xe (*), lại còn muốn gọi người ta lên xe.
*Conver (*) 上车 (shàng chē): anh Lục đang nghĩ mấy chuyện 18+
Lục Ly nghĩ đến mấy thứ không đứng đắn, bản thân nhịn không được mà cười, lại sợ người ta nhìn thấu, nụ cười trở nên xiêu vẹo, có vẻ xấu xa đến cực điểm.
Khương Đường nhìn dáng vẻ thiếu đòn (*) của anh, lại nghĩ đến lời vừa rồi, cuối cùng cũng hiểu anh đang cười cái gì.
*convert 闷骚 (Mèn sāo) muộn tao Bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp.
Cô giơ nắm đấm nhỏ đập vào ngực anh một cái: “Còn cười nữa thì đánh cậu đấy.” – Vốn định mang theo chút hăm dọa, nhưng còn chưa nói xong chính mình cũng cười theo.
Đôi mắt cô to, cho dù là cười rộ lên vẫn rất to, khóe miệng nhếch lên, hệt như cơn gió hoàng hôn ngày hè, thổi lên sóng nước lăn tăn trong lòng anh.
Lục Ly xoa xoa lồng ngực, cú đánh của cô quá lợi hại, thoáng cái đã làm trái tim anh đập thành động đất cấp mười.
Đợi Lục Ly từ cơn động đất cấp mười trở lại bình thường, Khương Đường đã leo lên xe.
Nhìn thêm một cái, cô đã chạy mất rồi.
Nhưng bây giờ tan học chưa lâu, trên đường rất nhiều người, cô không chạy nhanh được, có thể nhìn thấy hai chùm tóc đuôi ngựa dưới nón bảo hiểm mềm mại rũ trên vai cô, lại tương phản mãnh liệt với sự cứng cáp của kim loại xe máy.
Cô gái này, con mẹ nó thật có hứng thú.
Lục Ly đột nhiên nhớ ra, anh đã quên mất một chuyện.
Vừa rồi mới vinh quang chạy thoát khỏi cơn động đất, anh quên huýt sáo rồi.
Cũng may Khương Đường không quay xe lại để anh bổ sung một cái.
Mà Khương Đường lúc này trong đầu toàn là đề Vật Lý, cái tên Lục Ly thiếu đòn cứng đầu lôi kéo bảo cô chép phạt từ vựng Tiếng Anh hại cô một đề Vật Lý còn chưa làm.
Nhưng cô không dám đánh anh, anh không những là đại ca trong lớp mà còn là ông chủ của cô, cô bây giờ đang chạy đi làm công cho người ta.
Mẹ kiếp, đám chủ nghĩa tư bản này biết cách hút máu người khác thật.
Cú đánh vừa rồi vẫn còn nhẹ đấy.
Lục Ly xoay người ngồi vào chiếc Roll-Royce màu đỏ, mau chóng đến tiệm trà.
So với Khương Đường còn sớm hơn một lúc.
Anh đi thẳng đến phòng bao trên lầu hai, đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu. Nửa người núp sau rèm cửa, lấm la lấp lét, nhìn vào không phóng khoáng chút nào.
Lục Ly có thể khẳng định, nếu toàn bộ cả người anh lộ ra, Khương Đường tuyệt đối có thể nhìn ra anh đang nhìn lén cô.
Tuy là thời gian quen biết không lâu, nhưng anh có thể nhìn ra được, cô gái này mơ hồ có một loại cảnh giác đối với thế giới bên ngoài.
Không phải cố ý hay là thù địch gì cả, cô chỉ là muốn đảm bảo không gian hoạt động của mình được an toàn. Ở trong phạm vi an toàn này cô mới không hề đề phòng điều gì, lúc này cô mới có thể thật sự là chính mình.
Không đến hai phút sau, một chiếc moto mà đen mở đường chạy đến, trên xe là cô gái buộc tóc hai chùm.
Cô đỗ xe vô cùng ngầu, xe còn chưa ngừng hẳn thì một chân của cô đã chống xuống đất.
Chân dài tuyệt vời.
Anh để tay lên miệng, định huýt sáo, đột nhiên nghĩ đến mình đang ở tiệm trà tinh tế tao nhã, chỉ đành thả tay xuống.
Đợi xe đậu xong rồi, cô tháo mũ bảo hiểm xuống, lắc đuôi tóc bị đè lên, tóc cô vừa đen vừa thẳng lại mượt mà, lúc lắc lắc giống như diễn viên đang quảng cáo dầu gội đầu.
Cách hai tầng lầu, Lục Ly cũng có thể ngửi thầy mùi thơm trên tóc cô.
Mẹ kiếp.
Anh đứng trước cửa sổ, khóe môi khẽ giương lên, người dưới lầu luôn nói mình làm màu, bản thân cũng không phải rất làm màu hay sao.
Không ngoài dự đoán của Lục Ly, Khương Đường đậu xe xong, nhìn quanh bốn phía trước tiên, bỗng nhiên ngẩy đầu nhìn về phía cửa sổ chỗ Lục Ly đang đứng bên này.
Lục Ly giật mình tim muốn ngừng đập, mau chóng núp sau rèm cửa sổ.
Anh cũng không hiểu, vì sao mình lại chột dạ, cũng đâu phải nhìn trộm người ta tắm, soa phải trốn chứ, giống y như một tên đại dâm tặc vậy.
Khương Đường đi về phía trước vài bước, nhìn thấy cửa hàng bán bánh lần trước. Dừng lại mua một cái bánh thịt bò, thêm một ly sữa đậi nành. Y như lần trước.
Cửa hàng chỉ có một quầy hàng có cửa chắn, không có ghế ngồi.
Cô đứng ăn tối, chưa đến năm phút đã ăn xong. Sau đó vứt túi bánh và ly đựng sữa đậu nành vào thùng ráng bên cạnh.
Cô ấy, cô ấy còn đứng ăn tối, xem anh có thể không, còn đứng ăn tối kia kìa, thật lợi hại (*)!
*Convert 你咋不上天 (nǐ zǎ bù shàng tiān ?) Nhĩ trách bất thượng thiên: bày tỏ sự tức giận, bội phục hoặc bất mãn chuyện gì đó. Có thể hiểu là: Cậu sao không lên trời đi / Thật là lợi hại! / Cậu sao không đi chết đi!
Lần đầu tiên Lục Ly thấy một cô gái đứng ăn tối, lại còn là một hai miếng đã ăn xong.
Xung quanh anh đều là những danh môn thục nữ, người nào một bữa cơm cũng ăn mất hai tiếng đồng hồ, còn cái này không ăn cái kia không ăn.
Nhìn cảnh này, anh hơi có chút đau xót.
Một cái bánh thì có bao nhiêu dinh dưỡng chứ, lại còn loại sữa đậu nành bán ở tiệm nhỏ, bên trong có thể có hai hạt đậu thì đã coi như không tồi.
Khương Đường hắt hơi một cái, nghĩ nghĩ hình như đâu có người lo lắng cho cô, chắc là bị cảm rồi?
Nếu bệnh thật thì phiền phức rồi.
Bất quá may mắn chỉ hắt hơi một cái là hết.
Cô lấy quyển đề Vật Lý còn chưa làm từ trong balo ra, ngồi ở bậc thang góc tường nhìn xe,, một lát lại lấy giấy nháp ra, kê lên đầu gối bắt đầu giải đề.
Cô ấy sao lại đến cái nơi này còn mang theo đề Vật Lý nữa vậy.
Đề con mẹ nó Vật Lý, chết tiệt.
*Tác giả có lời muốn nói:
Đề Vật Lý: Từ lúc khai giảng đến giờ, chỉ duy nhất nữ chủ nhân ân sủng, ta liền khuyên nữ chủ nhất định đừng chỉ sủng ái (*) một mình ta, nhưng mà nữ chủ nhất quyết không nghe, chỉ sủng một mình ta…. chỉ sủng một mình ta. Không phải sao, mới vừa rồi…chạm vào ta lâu như vậy…..Trên mặt đề cương ta đây, thật là mệt mỏi quá đi mất….
Nam chủ: Lầu trên có bệnh.
(*) 雨露均沾 (yǔ lù jūn zhān): vũ như quân tiêm: không quá sủng ái ai, cũng không lạnh nhạt với ai, đối xử ngang hàng với mọi người.