Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi trong xe, Bách Thời và Trục Kha không nói với nhau câu nào, người thì tập trung lái xe, người thì trầm ngầm tựa vào cửa kính nhìn ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, Trục Kha có biết bao nhiêu điều muốn hỏi Bách Thời, ví như là có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Hạ Trì, nhưng rốt cuộc thì y vẫn không cất tiếng, vì Trục Kha biết đối phương đang phiền muộn và muốn im lặng, nếu như Bách Thời thực sự muốn kể thì cậu ấy đã kể từ lâu rồi.
Âm thanh di động của Trục Kha kêu lên. Người gọi đến là Hạ Trì. Y bắt máy: “Tôi đây”
Giọng nói của Hạ Trì có phần bi luỵ trầm đục: “Vĩnh Kiệt có đang ở với cậu không?”
Trục Tra quay sang nhìn Bách Thời, nói: “Không có.”
Hạ Trì im lặng mấy giây: “Phiền cậu nói lại với Vĩnh Kiệt, ngày mai tôi chờ cậu ấy ở cổng trường.”
Trục Kha biết lời nói dối của mình đã bị bại lộ trước sự tinh tế không đúng lúc của Hạ Trì, y thực không biết mình để lộ sơ hở ở chỗ nào. Hạ Trì cúp máy, Trục Kha quay sang nói: “ Ngày mai Hạ Trì muốn gặp cậu, cậu muốn gặp không?”
Bách Thời vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, nét mặt nửa thất thần nửa rũ rượi, cậu nói: “ Chuyện đó để mai hẵng tính.”
Về đến nhà của Trục Kha, Bách Thời liền cúi người lễ phép chào ba mẹ của y. Mẹ Trục Kha hỏi Trục Kha: "Bạn của con à?"
"Đây là Vĩnh Kiệt, cậu ấy là… "
"Con với Trục Kha đang tìm hiểu nhau."
Nghe Bách Thời nói vậy, Trục Kha xoay đầu nhìn cậu với vẻ mặt chấn động toàn phần. Ba Trục Kha nghiêng đầu híp mắt: "Hai đứa đúng là nhanh thật đấy, chỉ mới tìm hiểu nhau thôi mà đã đưa nhau về nhà rồi."
Trục Kha ngại: "Ba nói gì vậy? Không như ba nghĩ đâu."
"Thì ba con có nghĩ gì đâu." Ba Trục Kha quan sát Bách Thời: "Nhưng mà hình con không được khỏe phải không? Nhìn mặt hơi bơ phờ ấy."
"Dạ không ạ, con với Trục Kha mới đi dự tiệc về, con chỉ hơi mệt chút thôi." Bách Thời nóin "Tối nay, con xin phép cô chú cho con ngủ lại được không ạ?"
"Được chứ, dĩ nhiên là rồi, dù là bạn bè hay người yêu, miễn là khách của Trục Kha, cô chú không từ chối đâu." Mẹ Trục Kha nói.
Bách Thời cảm ơn khách sáo với hai người lớn xong thì cùng Trục Kha đi lên lầu.
Trục Kha lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ đưa cho Bách Thời: "Cậu đi tắm đi. Quần áo chắc sẽ hơi rộng với cậu, cậu thông cảm nhé."
"Không sao, tôi không khó ở tới mức đó."
Tối đó, Bách Thời và Trục Kha nằm chung một giường, thực ra việc ngủ chung giường là do Bách Thời đề xuất. Ban đầu Trục Kha vì tôn trọng Bách Thời nên đã chuẩn bị chăn gối đầy đủ và sẵn sàng xuống dưới đất nằm, nhưng mà tấm lưng còn chưa kịp đặt xuống thì Bách Thời đã bảo y lên giường mà nằm.
Trục Kha thực sự sung sướng ở trong lòng, có ngu mới từ chối. Căn phòng tối đen một nửa, một nửa còn lại là do ánh đèn ngủ màu vàng cam phát sáng.
Trục Kha lên tiếng: "Tại sao lúc nãy cậu lại nói vậy với ba mẹ tôi?"
Bách Thời lẳng lặng không trả lời. Chờ cho đến khi Trục Kha chuẩn bị nói tiếp thì cậu mới lên tiếng: "Tôi với cậu có thể yêu nhau không?"
Trục Kha lại kinh ngạc nhìn cậu: "Sao chứ?"
"Tôi muốn chúng ta tìm hiểu nhau, rồi yêu nhau, như những cặp đôi khác."
Trục Kha tuy có vui thật, nhưng phần trăm hoang mang vẫn cao ngất: "Vậy còn Hạ Trì? Hai người đang quen nhau không phải sao?"
"Tôi với Hạ Trì không phải mối quan hệ yêu đương đó, chúng tôi chỉ… làm tình."
Bách Thời muốn đẩy nhanh tiến độ trả thù của mình. Theo như cảm nhận của cậu, tình cảm của Hạ Trì hiện tại dành cho cậu dù ít hay nhiều thì cũng đã đếm độ chín mùi rồi, vậy thì cũng đã đến lúc cậu phải ra tay.
Cậu muốn dùng mối quan hệ giữa mình và Trục Kha để khiến Hạ Trì phải tức giận và đau khổ, khiến cho Hạ Trì biết cảm giác bị người mình yêu đối xử tàn nhẫn là như thế nào. Vả lại, cậu cũng muốn nhờ tình cảm của Trục Kha để củng cố lại trái tim mình, cậu muốn quên Hạ Trì, biết đâu sau này cậu sẽ có tình cảm thật với Trục Kha.
Một mũi tên trúng hai con nhạn. Chẳng phải đã quá tốt rồi sao.
Trục Kha nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo, vì y đang sốc với quyết định đột ngột này của Bách Thời.
Bách Thời không nghe thấy động tĩnh gì từ Trục Kha thì liền quay sang nhìn, hỏi: "Chúng ta quen nhau đi, được không?"
Trục Kha cũng nhìn Bách Thời đắm đuối, nhịn không được, tiến tới hôn cậu, nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng, đâu chính là hành động trực tiếp để trả lời cho câu hỏi của Bách Thời.
Sau khi hôn xong, Trục Kha mỉm cười thỏa mãn: "Được, kể từ bây giờ, chúng ta chính thức là người yêu của nhau."
Trục Kha không phải kẻ ngốc, Trục Kha biết rằng Bách Thời đang tính toán gì đó ở trong đầu, mặc dù không rõ đó là gì, nhưng y biết Bách Thời vẫn còn yêu thích Hạ Trì, cho nên việc Bách Thời đột nhiên quay sang muốn làm người yêu của y, y thấu hiểu rằng đây chỉ là phương cách giúp Bách Thời thực hiện một "âm mưu" gì đó thôi.
Nói chung, Trục Kha biết, bản thân hiện tại chỉ là tạm bợ của Bách Thời, nhưng y chấp nhận, biết đâu sau này, y có thể khiến Bách Thời yêu mình thực sự thì sao.
Đâu ai có thể lường trước được chuyện gì.