Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối đến, Bách Thời cô độc lang thang trên đường vắng lạnh, vừa đói vừa khát vừa mệt, cũng bởi vì vừa mới hết bệnh, cho nên Bách Thời vẫn cảm thấy bản thân không được ổn lắm khi đi giữa trời sương gió rét như vậy.
Rốt cuộc thì việc mình bỏ trốn là khờ dại hay đúng đắn đây? Bách Thời lúc này tự vấn lòng mình.
Đi thêm khoảng ba mươi phút, Bách Thời chọn một góc cây bên vệ đường ngồi xuống nghỉ mệt, hình như hai chân cậu đã sắp rã ra mất rồi.
Trong lúc ngồi đấm đấm xoa xoa đôi chân nhức mỏi, bên tai Bách Thời đột nhiên nghe thấy tiếng xe chạy đến, một dự cảm chẳng lành trỗi lên.
Bách Thời thử lắng tai nghe kỹ lại, sau khi xác định đó là tiếng xe mô tô, cậu lập tức đứng dậy, mặc kệ đôi chân vẫn còn khó chịu mà tìm chỗ trốn vào. Cậu chọn núp ngay gốc cây to ở bên cạnh cậu.
Âm thanh xe mô tô càng đến gần, Bách Thời lại càng như nghẹt thở. Bách Thời thử ló mắt nhìn ra, rốt cuộc cũng thấy có ai đó lái mô tô đi tới.
Lúc cậu tập trung nhìn kỹ xem đó là ai, lúc ấy cậu mới phát hiện mình đã quá nhạy cảm rồi. Người chạy xe mô tô kia không phải Hạ Trì mà là một ông chú say xỉn không nón bảo hiểm chạy xe lạng lách đánh võng tùm lum.
Bách Thời thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cậu tức khắc đi ra ngoài, ngồi vào vị trí cũ lúc nãy tiếp tục xoa bóp đôi chân từ trên xuống dưới.
Lúc này thì trời cũng khuya, đoạn đường này lại khá vắng, lâu lâu mới có vài chiếc xe chạy qua, mà phía xa xa lại chỉ có vài căn nhà, thú thật, Bách Thời sợ ma gần chết.
Vì có dấu hiệu buồn ngủ, Bách Thời bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, lim dim một hồi, rốt cuộc cậu cũng không cầm cự nổi mà dựa đầu vào gốc cây mà ngủ.
Lúc Bách Thời tỉnh dậy, trời cũng đã sắp sáng, nhưng điều đáng chú tâm ở đâu là cậu thức dậy ở một nơi khác, không phải lag ở gốc cây lúc cậu chợp mắt.
Nơi này vừa lạ lại vừa quen, đây chính là căn nhà mà trước đó cậu đã trốn đi mà. Chẳng lẽ việc cậu đã trốn thoát được chỉ là mơ thôi sao?
Cạch một tiếng, Hạ Trì bước vào: "Tỉnh rồi này!"
Bách Thời ngồi bật dậy, tâm trạng không mấy bình ổn.
Hạ Trì tiếp tục nói: "Tôi không ngờ bản lĩnh của cậu lớn đến mức này, dám bỏ trốn luôn đấy. Chậc chậc, không tiền, không di động, không biết đường, vậy mà cậu vẫn quyết tâm muốn đi khỏi nơi này. Bộ cậu thích tự ngược đãi bản thân lắm à?"
Bách Thời phản hồi: "Chẳng lẽ ở lại đây là không phải tự ngược đãi bản thân sao? Ở bên cạnh cậu, chẳng lẽ sung sướng đến mức tôi phải cảm thấy hài lòng và muốn hòa hợp với nó cả đời ư?"
Hạ Trì cười lạnh: "Vậy thì bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả khi dám bỏ trốn khỏi tôi là như thế nào."
Trục Kha hiện tại đang ngồi trong lớp học vào giờ ra chơi, bởi vì cảm thấy quá chán mà từ đầu tiết đến giờ y cứ mãi lướt danh bạ điện thoại, sau cùng lại vô thức nhấn gọi cho Lạc Doanh.
Lúc Lạc Doanh bắt máy thì Trục Kha mới nhận ra mình không cố tình muốn gọi cho người này.
"Trục Kha, anh có chuyện gì mà lại gọi cho tôi vây?" Thông qua giọng nói của Lạc Doanh, Trục Kha có thể biết được tâm trạng Lạc Doanh đang khá tươi tắn.
Trục Kha nói: "À không có gì, tôi nhấn lộn tên trong danh bạ thôi, không có gì đâu. Ờm… nhưng mà tôi cũng đã lỡ gọi rồi, hay là tối nay… "
Lạc Doanh khi nghe đến hai từ "tối nay" thì tim đập thình thịch như muốn nổ banh, Lạc Doanh xem phim tình cảm rất nhiều, cho nên cậu rất nhạy bén cảm xúc với những tình huống hẹn nhau vào buổi tối như thế này.
"Tối nay ạ?"
Trục Kha nói tiếp: "Tối nay đến nhà làm bánh cho tôi đi. Tôi cũng có chút nhớ tay nghề của cậu rồi."
Lạc Doanh nghe vậy thì có hụt hẫng nhẹ, vì cậu cứ cứ nghĩ rằng đằng sau hai từ "tối nay" là một thứ gì đó rất là mập mờ đen tối, nhưng không ngờ nó lại trong sáng như vậy, mà lại còn ngọt ngào nữa.
Lạc Doanh đương nhiên vẫn là thích thú. Cậu trả lời ngay: "Được ạ, em rất sẵn lòng."
"Cậu có sợ mất thời gian không? Cậu vẫn còn đi làm ở quán bar mà đúng chứ?"
"Không có mất thời gian đâu ạ. Em xin nghỉ một ngày được mà."
"Vậy, tôi có ý này. À, mà khoan, cậu có biết nấu những món khác không? Hay chỉ có hứng thú với bánh ngọt thôi?"
"Tôi rất nấu ăn, không chỉ bánh ngọt, các món khác tôi đều giỏi giỏi giỏi." Khi nhắc tới sở trường và phương diện chủ đề mà mình yêu thích, Lạc Doanh liền trở nên tự tin và tự hào.
Trục Kha mỉm cười vì sự tự tin vô hạn của Lạc Doanh, cười xong lại nói: "Ừm, vậy thì tốt rồi. Tôi thuê cậu đến nhà làm đầu bếp cho tôi. Được không?"
"Hả? Anh thuê tôi?"
"Ừm."
"Thật ra thì… tôi muốn làm bạn với anh hơn, tôi không muốn nhận tiền lương từ anh với tư cách."
Lạc Doanh chưa nói hết thì Trục Kha đã cắt ngang: "Đừng có nghĩ tôi xem cậu là người công nhé, tôi muốn được cậu nấu ăn cho mỗi ngày vì thích tay nghề của cậu, mặc dù tôi chưa bao giờ thử qua những món ăn đó, nhưng tôi tin rằng là nó rất ngon. Cho nên cậu mới tự tin khen mình giỏi."
Sau khi nghe Trục Kha giải thích thành ý trong tâm, Lạc Doanh cuối cùng cũng thả lỏng: "Thế là tôi vẫn được làm bạn của anh phải không?"
"Đương nhiên là vậy rồi, sao lại không được chứ. Thế, từ ngày mai cứ sáu giờ sáng hãy đến nhà tôi nhé."
"Tôi biết rồi."
"Tối nay cũng phải đến nữa, không được quên đâu đấy."
Lạc Doanh vui vẻ: "Ok."
"Tôi cậu ở đâu, tôi đến đón."
Lạc Doanh lại thêm một phen sung sướng: "Nhà tôi ở xa lắm, từ nhà đến chỗ tôi nếu đi nhanh là phải mất bốn mươi lăm phút lận đấy. Không sao đâu, tôi tự đi được."
"Có bốn mươi lăm phút thôi, không phải bống tiếng đồng hồ. Để tôi đến đón, ở nhà chờ cũng không biết làm gì."
Lạc Doanh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật tình bên trong đang nổ đùng đùng như bắn pháo hoa đêm giao thừa: "Nhà tôi nằm ở ngoại thành, nằm gần vùng ven của thành phố An Dương Hạ, anh chỉ cần đến đầu đường thôi, tôi sẽ đi bộ ra đó."
"Được, hẹn gặp lại."
Trên chiếc giường king size, Bách Thời một thân trần như nhộng bị cột hai tay trên đầu và được cố định vào thành giường, hai chân cũng bị sợi dây buộc lại kéo lên buộc chung vào thành giường, khiến cho đôi chân này dang rộng không thể khép lại được.
Đây chính là cách Hạ Trì trừng trị Bách Thời vì tội dám bỏ trốn.
Nhìn Hạ Trì lấy đồ nghề ra, Bách Thời hoảng sợ cùng cực: "Cậu muốn làm gì?"
"Lại còn hỏi sao? Thì tôi đang bắt đầu công cuộc trừng phạt cậu đấy. Lần này, tôi sẽ khiến cậu tởn đến già, để cho cậu không bao giờ dám bỏ trốn nữa."
Hạ Trì lấy từ trong hộp ra một chiếc kẹp ngực dạng nặng, sau đó hướng tới hai điểm nhỏ ở trước ngực Bách Thời mà kẹp vào. Cảm giác đau đớn truyền tới khiến Bách Thời gào lên. Xúc cảm ở trước ngực vô cùng khó chịu, cậu cảm thấy nếu như cứ để như thế này thăm vài phút giây, hai đầu ngực của cậu sẽ bị sứt ra mất.
"Đừng… ưm."
Bách Thời muốn kêu lên xin tha, nhưng Hạ Trì đã lấy một ra một cuộn băng keo và dán miệng cậu lại. Hắn tà đạo nói: "Sự cầu xin của cậu có thể sẽ khiến tôi mủi lòng, cho nên, tốt nhất cậu cứ im lặng đi đã."
Hai mắt Bách Thời đỏ hoe, muốn la cũng không được, muốn vùng vẫy cũng không xong.
Tiếp theo Hạ Trì lại lấy ra một vật dài dài, lớn hơn cây kim nhưng không quá đà, bên trên còn có một viên bi hình tròn. Bách Thời nhìn vậy này, cậu không biết nó dùng để làm gì, chính vì vậy mà cậu lại càng sợ và hãi hùng hơn.
Giây tiếp theo, Hạ Trì cười quỷ dị, hướng dụng cụ đó đến phân thân đã ngóc cao đầu đến đáng thương của Bách Thời: "Nói không thích muốn cần xin tôi dừng lại, nhưng cậu nhìn xem, tôi chỉ mới kẹp nhũ hai bên ngực của cậu thôi mà chỗ đã đứng thẳng thẳng rồi đây này."
Nói xong, Hạ Trì nắm lấy phân thân của Bách Thời, sau đó tàn bạo đâm cái cây dài dài kia vào nơi đó của Bách Thời, nhét thẳng vào trọn. Bách Thời khổ sở nhức nhói như bị ai xé toạc cơ thể ra.
Từ xưa đến giờ, đời này cậu chưa bao giờ phải chịu những cực hình đau đớn mà nhục nhã đến mức này.
Thấy Bách Thời chày nước mắt, thút thít khóc, Hạ Trì không hề không chạnh lòng: "Khóc sao? Có phải cậu đang nghĩ nếu như ngay từ đầu cậu nghĩ tới hoàn cảnh này thì cậu đã không bỏ trốn, đúng không?"
Hạ Trì giả bộ thở dài: "Nhưng làm sao đây, quá muộn rồi, cậu đã trốn được, nhưng cũng đã bị tôi bắt lại. Đừng có luyến tiếc hai từ giá như nữa."
Bách Thời không nghĩ như thế. Đúng là cậu luyến tiếc hai chữ giá như, nhưng cái điều mà cậu nghĩ, nó sâu xa hơn những lời Hạ Trì nói rất nhiều.
Cậu chính là nghĩ rằng: Giá như ngay từ đầu mẹ cậu không làm việc cho gia đình của Hạ Trì, vậy thì cậu đã không xúi quẩy mà gặp Hạ Trì và yêu đơn phương hắn, để rồi bây giờ phải chịu nhiều khổ đau đến mức này.
Hạ Trì lại tiếp tục, hắn lấy ra một dụng cụ có hình dáng như "thứ đó", vừa dài vừa thô vừa to, chọc thẳng vào vị trí sâu nhất ở phía trong hang động yếu mềm của cậu. Máu từ đó ứa ra, điểm màu hồng phấn của cậu đã hoàn toàn toàn bị nhuốm đỏ vì bị xé rách.
Bách Thời gào lên trong đau đớn, đây là lần đầu tiên cậu thấy tuyệt vọng và tổn thương như bây giờ.