Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Học Viện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Gold Rainbow&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;
  3. Chương 47: Kế hoạch b (part 2)
Trước /94 Sau

Học Viện &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Gold Rainbow&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 47: Kế hoạch b (part 2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Xin lỗi vì đã bỏ bê truyện quá nhiều. Nên tối nay mình đã hứa với các bạn là sẽ đăng chap mới nên giờ mình đăng đây! Mọi người đọc vui vẻ nha!

_Ùm! - tiếng động của biển

_NHƯ! - cả đám

Mấy bạn có lờ mờ đoán ra được chuyện gì chưa? Dĩ nhiên là chị Anna dễ thương của chúng ta bị rớt xuống biển, còn lí do tại sao thì hãy đón xem tiếp nha!

Mọi người đang tá hỏa lên vì thấy cô rớt xuống nước, còn cái ván thì bị bễ tan tành thành từng mảnh nhỏ nhưng không hiểu tại sao nó lại gãy nhỉ? Mà giờ cái đó không quan trọng, điều cần nhất chính là Anna đang từ từ chìm dần kia kìa. Cô rất giỏi bơi mà, không thể nào tự chìm vô lí như vậy được, lỡ bị trật khớp hay chuột rút thì sao?

Anna cố gắng giữ cho mình không bị chìm mà thôi rồi, cái chân mình lại bị chuột rút mới chết chứ! Cô càng ngoi lên thì càng chìm dần, cả đám lại lo lắng hơn. Không chần chừ, Kin nhảy luôn xuống

_Ùm! - tiếng nước

_Phong! - những người còn lại

Hi vọng rằng cậu ấy có thể cứu được Anna!

~~~Ở dưới biển~~~

"Mình cảm thấy khó thở quá, chân thì tê nữa" cô nghĩ rồi từ từ nhắm mắt ngất đi, chìm dần xuống. Anh đưa mắt nhìn khắp nơi, Như ơi em đâu rồi? A, kia kìa! Kin liền bơi thật nhanh lại, với tay mình nắm lấy tay Anna, kéo cô sát lại với mình rồi bơi lên mặt nước.

~~~Ở trên biển~~~

Mọi người thì thấp thỏm nhìn xuống mặt nước chờ đợi. Cuối cùng cũng thấy cả 2 rồi, thật là may quá! Kin đỡ Anna bơi lại gần mọi người nói:

_Đưa cô ấy nằm lên ván đi! - Kin chỉ tay qua ván mình

_Umk! - cả đám

Sau khi đưa cô lên rồi thì anh bơi lại đó, lấy 2 tay mình giữ chặt 1 đầu ván, chân đạp nhanh để bơi về bờ còn mấy người kia thì vẫn theo sau. Nỗi sợ vẫn chưa nguôi.

~~~Bờ~~~

Kin bế Anna lên nói:

_Để tôi đưa cô ấy về phòng trước! - Kin

_Bạn Phong ơi! - 1 giọng nữ dễ thương vang lên

Cả đám quay đầu qua thì nhìn thấy 1 khuôn mặt hết sức khó ưa và đáng ghét. Í không phải 1 mà là 2 mới đúng chứ! Yên kéo tay Nam chạy lại, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chăm chăm vào Anna, hỏi với giọng sốt sắng:

_Như bị sao vậy ạ? - Yên

_Không liên quan đến mày, biến đi! - Sunny giận dữ

_Mình chỉ hỏi thăm thôi mà! - Yên rơm rớm nước mắt (Tg: Nước mắt cá sấu hả con? *khinh*)

_Tao đã nói mày biến khuất mắt tao! - Sandy đẩy Yên qua 1 bên

_Bạn trai em đang chờ kìa, về với nó đi chứ! - Toby hiền lành nhưng thực chất lời nói có thêm mấy con dao

Rồi mọi người không thèm xem ả làm gì tiếp theo, liền phân chia công việc của mình và thực hiện. Chỉ còn Yuki vẫn đứng yên tại chỗ, Yên cứ tưởng chị ấy thương mình nên giả bộ:

_Chị Vy ơi, sao chị còn ở đây vậy? - Yên vờ lau nước mắt

_Ra đây nói chuyện, 1 mình cô - Yuki nói như tạt xô nước đá vào mặt Yên

_Ơ, dạ! - Yên vẫn là cái lớp giả tạo đó

_Anh chờ em chút nha! - Yên nói nhỏ nhẹ với Nam

_Umk! - Nam

~~~Chỗ nào đó hơi vắng vẻ~~~

10 phút đã trôi qua mà Yuki không nói lời nào, chỉ im lặng nhưng như vậy còn mệt hơn là bị hành hạ. Yên thì mồ hôi ướt đẫm người, tay chân run bần bật mặc dù chưa đụng chạm gì tới làm Yuki thấy khinh. Không thể nào chờ đợi thêm nữa, Yên nuốt nước bọt, điều chỉnh giọng cho thật dễ thương nhưng vẫn hơi run, nói:

_Chị kêu em ra đây có việc gì sao? - Yên cười méo mó

_À, có gì đâu, chỉ là hỏi vài câu thôi mà! - Yuki cười gian

_V... vậy chị hỏi đi! - Yên run thấy rõ vì câu nói đó

Thời cơ đã chín mùi, phải ra tay thôi. Yuki bắt đầu bước lại gần Yên, thấy vậy Yên lùi vài bước. Cứ tiến 1 bước, lùi 1 bước nhưng không thể nào mãi được. Nên Yên đã bị bức tường chặn đằng sau, lúc này ra như cái ghế mát xa vậy đó, run theo từng chế độ à! Yuki nói nhỏ vào tai Yên:

_Về việc hồi nãy! - Yuki nhấn mạnh từng chữ

_Là sao, em kh... không hiểu! - Yên hơi tái mặt

_Thôi chơi nhiêu đó đủ rồi. Nói thật đi, cô là người làm việc đó đúng không? - Yuki nhìn Yên 1 cách băng lãnh

_E... em, đ... đâu có l... làm đâu! - Yên run luôn

_Nếu không nói thật thì... - tay Yuki lướt nhẹ qua cổ Yên

_E... em sẽ nói! - Yên đen mặt, nước mắt tuôn trào ra

~~~Khi cả đám đang có kế hoạch đi lướt sóng~~~

Yên nhìn láo liên, thấy được ván của Anna rồi. Vờ xin phép Nam là mình đi vệ sinh, có sự đồng ý thì lén la lén lút đi đường vòng tới chỗ cái ván. "Quả này hơi đau đấy con ạ!" Yên nghĩ rồi lấy trong túi ra 1 con dao mini. Khắc lên đó vài đường rất sâu nhưng cũng rất khéo nên khó có thể nhận ra được. Xong xuôi, phủi tay vài cái rồi lẻn theo đường cũ trở về với Nam. Với lại hiện giờ đang rất ghen tị với Anna, tại sao mình mặc sexy như vậy mà vẫn cứ thua nó là sao! Áo với quần thì sát đến nỗi không còn chỗ nào để sát nữa, chỉ che những thứ cần che, dáng đi, hất tóc, cười gợi cảm như vậy lại không bằng kín đáo và giản dị. Cái đó cũng góp phần vào kế hoạch B của Yên đấy!

~~~Trở về hiện tại~~~

Khi nghe xong, Yuki hơi tức giận nói:

_Tại sao cô lại làm vậy? - tay Yuki bóp chặt cổ tay Yên

_Em ghét nó, được chưa! - Yên khóc

_Không thể nào ghét không mà được như vậy cả! - Yuki nhìn thẳng vào mắt Yên

_... - Yên vùng tay ra khỏi Yuki rồi chạy đi

Yuki nhìn theo rồi thở dài, tại sao nó lại làm vậy nhỉ? Ấy chết, phải về chữa bệnh cho Anna nữa chứ! Yuki chạy về khách sạn.

~~~Phòng 404~~~

Kin có nhiệm vụ là lau khô người Anna (Tg: Không có cởi đồ ra đâu nha!). Trong khi lau chân thì anh thấy lòng bàn chân Anna có 1 vết sẹo nhỏ, sao thấy nó quen quen nhỉ?

~~~Kí ức~~~

2 đứa bé trong giấc mơ của Anna đó, nhớ không? Cả 2 đang để chân trần chạy dí nhau ở khu vực gần suối, bỗng nhiên:

_Á! - tiếng cô bé vang lên

_Bạn sao vậy? - cậu bé chạy lại

_Chân mình bị chảy máu rồi! - cô bé nước mắt lưng tròng nói

_Thật là, hậu đậu vừa thôi chứ! - cậu bé nhéo má cô bé

Cậu bé đó dẫn cô bé lên chỗ có cái cây cổ thụ to, để ngồi xuống rồi mình băng bó. Và vài ngày sau nó lành hẳn nhưng đã để lại vết sẹo đó.

~~~Trờ lại hiện thực~~~

Trong lúc Kin đang nghĩ ngợi thì Yuki đã chạy về phòng và chăm sóc cho Anna. Hên là cô bị sốt nhẹ thôi, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Cả đám thở phào, khuôn mặt đã trở lại với nét vui tươi thường ngày. Sau đó mấy người còn lại cũng đi về phòng thay quần áo chứ mặc đồ bơi làm gì chứ? Đúng không?

Ai da, mỏi tay quá đi! Mình viết nhiêu đây đã thỏa mãn mấy bạn chưa nhỉ? Chắc là chưa rồi nhưng mị đã cạn kiệt sức lực rồi, không thêm nổi nữa! Chap này là chìa khoá của chap trước đó! Nhưng bí ẩn vẫn nằm đằng sau, cứ xem thoải mái nhé! Hãy đón xem chap 48 nha!

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạn Thiên Hoa Vũ - Thường Yên

Copyright © 2022 - MTruyện.net