Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4 năm sau...
Lâu đài màu trắng được quanh bởi một vườn hoa hồng, nằm giữa một khuôn viên rộng lớn. Trong một căn phòng màu trắng trang nhã, bên cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn ra phố phường phồn hoa náo nhiệt, có một thiếu nữ đang đứng. Trên người một chiếc áo ngủ màu kem dài tới gót chân, mái tóc buổi sáng có chút rối, thả dài qua thắt lưng, gương mặt trắng bóng nõn nà dưới ánh nắng nhuốm một tầng hồng ửng, đôi mắt to hơi khép lại, lộ ra chút buồn nhàn nhạt nơi đáy mắt. Đôi môi anh đào mím lại rồi mở ra, khe khẽ thốt lên:" Mùa hè đến rồi!" Đúng vậy, mùa hè đã đến rồi. Cộc cộc...Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Cửa mở ra, một hầu gái đẩy một chiếc xe, trên bày bánh mì, súp, rau trộn, trứng ốp và một bình sữa tiến vào, cúi chào cô gái kia, cung kính nói:
" Tiểu thư Sophia, mời cô dùng bữa sáng!"
Cô gái kia quay lại. Vẫn nhan sắc mê hoặc đó, vẫn đôi mắt xám tro lạnh lẽo đó, nhưng lúc này, trên gương mặt còn lại phủ một tầng ưu thương, phải, người thiếu nữ này chính là nó! Nó mỉm cười:
" Được rồi, cảm ơn chị!"
Cô hầu gái đáp dạ một tiếng rồi lui ra, một chàng trai khác lại bước vào, cười nhìn nó:
" Sophia, em không ăn sáng sao?"
Nó cũng cười:
" Chuẩn bị ăn đây. Mọi việc bên kia chuẩn bị thế nào rồi, John?"
Anh chàng này chính là John Martin Hudson, người 4 năm trước đã cứu nó trên vách đá, rồi đưa về lâu đài Hudson chữa trị. Chuyện nó mất tích trên biển, chỉ những người thân cận với nhà Nguyễn Hoàng mới được biết, đến khi John đưa nó về lâu đài trong tình trạng hôn mê sâu, bá tước không khỏi lấy làm kinh ngạc. Sau khi nghe John trình bày, vợ chồng bá tước đã không tiếc tiền chữa bệnh cho nó, bệnh ung thư được chữa khỏi, nhưng bất quá... 4 năm qua nó sống trong lâu đài Hudson dưới vỏ bọc là con gái nuôi của bá tước, trở thành bá tước tiểu thư, có tên là Elena Swith Hudson. Ngoài những người sống trong nhà Hudson, không ai biết nó còn có một thân phận khác. John thong thả ngồi xuống ghế, nói:
" Xong xuôi cả rồi, hai ngày nữa, công ti bên đấy tổ chức họp báo, em sẽ phải xuất hiện!"
Nó gặm bánh mì, gật đầu nói:
" Ừm, cảm ơn anh, John!
" Chúng ta sẽ bay chuyến đêm vào tối mai, em thu dọn hành lí đi!"
" Ừ!"
Sáng sớm hai ngày sau...
Sân bay Tân Sơn Nhất xuất hiện hai con người vô cùng đẹp, thu hút ánh mắt tất cả mọi người. Chàng trai có mái tóc vàng vô cùng đặc biệt, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan anh tuấn, da trắng mắt xanh, dáng cao vai rộng, mị nhãn bắn ra khắp nơi. Thiếu nữ đứng ở gần đó, nhẹ thì chảy máu mũi, mắt đổi hình trái tim, nặng thì trực tiếp ngất xỉu! Cô gái đi bên cạnh da trắng tóc nâu, đeo cặp kính to bản che gần khuất gương mặt, vóc dáng chuẩn còn hơn cả người mẫu, chiếc váy bó sát màu trắng ngắn đến ngang đùi làm tôn lên cặp chân dài quyến rũ, đôi guốc 12 phân ôm lấy bàn chân thon đẹp. Mĩ nhân xuất hiện, khiến đàn ông xung quanh đó nhìn muốn lồi cả con mắt, máu mũi tuôn ròng ròng, trong ngực như có nai con nhảy loạn. Cửa sân bay mở ra, một đám người mặc đồ đen chạy vào, nhanh chóng đứng thành hai hàng ngay ngắn. Hai người kia vừa đi tới, họ đồng loạt gập người cúi chào:
" Chào mừng Chủ tịch về nước!"
Nó cùng John đi thẳng ra ngoài, ngay lập tức liền bị một nhóm phóng viên bao vây, đèn flash chớp liên hồi...
" Chủ tịch, xin hãy nhìn về phía này!"
" Chủ tịch, nghe nói cô đã ở một dự án mới, xin cho biết ý kiến!"
" Chủ tịch..."
" Chủ tịch..."
Đám phóng viên bị vệ sĩ cản lại, nó cùng John leo lên xe ô tô, lái đi, để lại một đám người líu ríu đằng sau. Ngồi trên xe, nó bỏ kính ra, khó chịu nói:
" Đám phóng viên thật là bám dai, em bắt đầu thấy hối hận khi về nước rồi đấy!"
John phì cười:
" Ai bảo em là người nắm thóp kinh tế toàn cầu cơ? Họ không bám em thì bám ai? Ráng chịu đi!"
Nó trừng mắt nhìn anh:
" Còn không phải do anh nên em mới bị lộ sao? Còn cười được à? Về nhuộm lại màu tóc khác đi, cẩn thẩn em mà bực lên, là vác anh ra tiệm kêu thợ cạo sạch đấy, ẹ nuôi cũng không nhận ra luôn!"
John rùng mình, một tay che đầu, một tay lái xe, nhìn nó nói:
" Không thể được đâu nha, tóc anh còn để lấy vợ nữa đó! Em cạo sạch đi, sau này anh ế dài không có ai hỏi, sẽ quay lại tìm em đòi nợ!"
Nó cười:
" Anh không phải còn chị Jen sao? Lo gì không lấy được vợ?"
John gật gật đầu:
" Nói cũng đúng!"
Nó ngả người ra ghế, hỏi:
" Họp báo ngày mai tổ chức ở đâu?"
John vừa lái xe vừa nói:
" Khách sạn Nas- Thiên thần, bữa tiệc chúc mừng cũng ở đó! Họp báo ngày mai, em phải đối diện với rất nhiều áp lực từ cánh phóng viên đấy! Chuẩn bị tinh thần trước đi!"
Nó càu nhàu:
" Thế nên em mới ghét phải nhúng tay vào mấy cái như kinh tế- chính trị. Rất phiền phức!"
Nó lim dim ngủ trên ghế. John nhìn nó như vậy, chỉ lắc đầu cười trừ.