Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Chris? - Nó hơi cau mày, đôi mắt tỏa ra ánh nhìn đầy ngờ vực lẫn khó chịu.
Chàng trai kia ngẩng đầu nhìn, dù trong tình trạng say khướt song vẫn hiểu rõ người trước mặt mình là ai. Chris đặt ly rượu đã cạn xuống, tay với lấy chai rượu trên bàn, trước khi ngửa cổ dốc rượu vào miệng vẫn kịp nói:
- Chị Amora... đến rồi hả?
"Choang"
Nó đột nhiên bước nhanh tới, gạt tay khiến mọi vật thủy tinh trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành. Đan, Hà và Ngọc còn đang ngạc nhiên thì nó đã hét lên:
- Rốt cuộc mày bị sao thế hả Chris? Ngay cả chị mày dù có đau khổ cũng đâu có tới mức này? Sao mày tự dưng lại thành như vậy hả? Hả? Trả lời chị mau!
- Em nhớ cô ấy... - Chris trả lời không hề ăn nhập với câu hỏi của nó. Anh biết người chị họ này đang trách mình là đúng. Nhưng tâm trạng anh hiện tại giờ chỉ có mỗi người con gái ấy. Anh nhớ cô ấy.
Nó tức giận, đôi mắt đã đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không khóc. Nó thực sự cảm thấy đau khổ trong thâm tâm, nhưng lại không muốn bộc lộ vẻ yếu đuối ra ngoài. Nó đã mất đi một người em gái rồi, nó không muốn thêm một người em trai chìm vào đau khổ và tuyệt vọng như vậy nữa.
Nhẹ nhàng, nó lấy đi chai rượu trên tay Chris rồi ôm anh, mỉm cười đầy chua xót, tay xoa đầu anh như đứa trẻ:
- Chris, Anita sẽ không vui nếu thấy mày như vậy đâu! Bộ mày muốn em gái chị dù ở trên kia cũng vẫn phải lo lắng cho mày sao?
Chris buông thõng hai tay, tự dưng nước mắt cứ chảy ra. Vài phút sau, anh đưa tay quệt nước mắt, nhìn nó đầy hối lỗi:
- Chị, em xin lỗi!
- Không sao đâu... - Nó chợt cười nhẹ rồi đưa tay lên áp má Chris. - Mày nghĩ sao chị tha lỗi cho mày dễ thế hả?
Chris chuyển sang nhăn nhó, miệng la oai oái:
- Á! Á! Chị Amora, em xin lỗi mà! Ui da... đau mà chị!
Đến cả Đan, Hà và Ngọc cũng phải bật cười trước nó và Chris. Dù gương mặt nó vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng có thể thấy được sự trìu mến thân thương dành cho người thân. Đan vỗ vỗ hai tay, kéo cả bọn bước vào phòng, đóng cửa lại rồi nói:
- Okay, okay, tình cảm đủ rồi! Amora, lát xử nó sau đi. Giờ chúng ta cần bàn về vụ vấn đề nội bộ tháng trước đã!
Hà và Ngọc cũng ngồi xuống ghế, tất nhiên là bước là sao để né được đống thủy tinh vụn vỡ trên nền mà do nó gây ra. Ngọc nhìn nó đầy trách móc, còn nó thì tỉnh bơ nhìn đi chỗ khác. Đan cười méo xệch, thở dài rồi dựa lưng ra ghế. Hà quay qua hỏi Chris:
- Sao rồi Chris? Từ hôm qua tới giờ có điều tra được gì không?
- Cũng có một chút. - Chris trả lời. - Đàn em của em điều tra được đứa nội gián đó đến từ Edderkop.
- "Edderkop"? - Ngọc nhíu mày. - Amora, đó chả phải cái bang gì đó mới nổi cách đây 5 tháng sao?
Nó hít một hơi thật sâu, rồi thở ra thật chậm rãi. Đôi mắt khép hờ lại, nó khẽ phẩy tay, ra hiệu tiếp tục. Chris liền quay sang phía Đan hỏi:
- Chị Amisa, chị thì sao? Có thông tin gì chưa?
Đan nhếch môi cười đểu giả, sau đó xua xua ngón tay;
- Trình chú còn gà lắm, Chris! Amora nói với chị vụ này đến hôm nay được một tuần rồi mà thông tin của chị còn nhiều hơn của mày đấy. Không hiểu sao mày có tới một tháng mà không tìm ra được "con bọ" ấy nhỉ?
Chris hơi cau mày kiểu giận dỗi nhìn Đan.
- Chị về đây làm em cảm thấy mình vô dụng đấy!
Cô nàng bật cười khanh khách rồi nói:
- Theo thông tin của Amisa này, "con bọ" nhỏ có mật danh là Scara, là nữ và đúng là đến từ Edderkop thật. Chi tiết hơn chút nữa, hiện tại cô ta hình như đã 20 tuổi rồi nhưng nghe nói dùng hồ sơ giả và học tại trường tư nhân Ngân Khả.
Nó mở mắt, hơi thở vẫn đều và chậm, đôi môi bật ra từng chữ:
- "Ngân-Khả"?
Hà xoa cằm vài giây rồi búng tay cái tách, trong đáy mắt ánh lên rõ tia thích thú:
- Hình như đó là trường của papa Dương.
- Hm... nếu nói một cách gián tiếp thì đó cũng chả khác gì trường của Amora. - Ngọc mỉm cười tinh quái, đôi môi hơi chu ra trông thật quyến rũ và đáng yêu. - Papa Dương cực kì cưng Amora mà!
Nó lại nhắm mắt lại, giữ cho hơi thở chậm nhất có thể, sau đó lại mở mắt ra, lạnh lùng nói:
- Chris, lấy xe đi. Chúng ta xe đến Ngân Khả ngay bây giờ.
Tất cả cùng đứng dậy, chỉ trừ nó ra thì khóe môi ai cũng cong lên đầy quỷ dị. Đan và Hà đeo lại cặp kính mát bản rộng, Ngọc vừa ra đến cửa đã lập tức bật ô lên. Cả ba cùng Chris đi ra trước, nó đi sau cùng. Vừa đi ra cửa, nó vừa mở điện thoại ra, vào mục danh bạ, tìm một cái tên rồi bấm gọi.
- Alo, papa Dương, papa đang ở đâu vậy?
__ __ __
Trường tư nhân Ngân Khả...
Chỉ vài phút sau khi rời khỏi bar Demoni, chiếc Lamborghini Gallardo Spyder của cả năm người đã đến trước cổng trường Khả Ngân - ngôi trường tư nhân thuộc quyền sở hữu của người mà bọn nó gọi là papa Dương.
Xuống xe, qua cặp kính tối màu, nó lướt nhìn quanh sân trường, sau đó cùng bốn người còn lại bước vào. Cả năm đều toát ra vẻ kiêu ngạo và sự thượng lưu vốn có. Vì giờ vẫn đang trong giờ học nên không có bất kì học sinh nào trên sân hiện tại, không thì đã đến cả trăm học sinh ngất lên ngất xuống vì vẻ ngoài của bọn nó rồi.
Nhanh chóng đến trước cửa phòng đề chữ "Hiệu trưởng", Hà tiến ra gõ cửa thay cả bọn. Bên trong vọng ra hai tiếng "Mời vào!". Hà vặn tay cầm ở cửa, rồi tất cả cùng bước vào. Trong phòng chỉ có một người đàn ông ngồi trên ghế làm việc. Dù đã gần tuổi trung niên nhưng nét đẹp thời trai trẻ vẫn còn khá rõ nét trên gương mặt ông. Đó là Vương Minh Dương - người đã thành lập ra bang Hắc Vương và là người xây dựng lên ngôi trường Ngân Khả nổi tiếng này - cũng chính là papa Dương mà lúc nãy Hà đã nhắc tới khi còn ở bar Demoni.
- Papa Dương! - Cả Đan, Hà và Ngọc đồng thanh rồi mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Vương Minh Dương.
- Mấy đứa này, lớn rồi mà chả thay đổi chút nào. - Minh Dương xoa đầu mấy cô con gái nuôi đáng yêu.
Nó từ từ bước lại, giọng đã hiền đi:
- Papa Dương.
Ông Minh Dương đứng dậy, bước tới ôm nó đầy yêu thương. Nó đặt lên má ông một nụ hôn rồi giới thiệu:
- À, papa, đây là em họ con, cũng là người trong bang Diablos, Nó tên Chris.
Ông Minh Dương hướng ánh nhìn về phía Chris, mỉm cười gật đầu vẻ hài lòng khi thấy anh cũng cư xử rất lễ phép - cúi người chào ông. Sau đó Minh Dương quay lại nhìn nó, hỏi:
- Con nói có chuyện cần nhờ ta. Là chuyện gì thế?
Nó vuốt mái tóc sang một bên, trả lời thẳng, không vòng vo:
- Không biết papa có biết vụ lùm xùm của bang con tháng trước không. Người của con điều tra được là do nội gián từ phía Edderkop, và kẻ đó hiện tại đang học trong trường của papa.
- Gì cơ? - Ông Minh Dương từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận một cách nhanh chóng. - Không thể tin được ta đã để kẻ thù của con gái học trong trường mình!
Nó vội xua xua tay khuyên:
- Không sao đâu, papa. Cái con cần bây giờ là liệu papa có biết nữ sinh nào là người đã dùng hồ sơ giả, che giấu việc tuổi gốc của cô ta là 20 tuổi không? Con nghĩ trong trường của papa cũng sẽ có một vài người đáng kiêng nể hoặc nhờ ba cho để hồ sơ giả đấy!
- 20 tuổi à...? - Ông Minh Dương xoa xoa cằm, sau đó tiến ra bàn làm việc, nhanh chóng gõ gõ gì đó trên bàn phím máy tính. Chừng một, hai phút sau, ông nhanh chóng tiến lại chiếc tủ gỗ lắp kính, mở ra và tìm một tập hồ sơ rồi đưa cho nó. - Đây rồi, con gái. Chỉ có người này là 20 tuổi thôi. Cô ta tên Lý Kiều Thư, vào đây học được hơn 4 tháng rồi.
Nó nhận lấy tập hồ sơ, quan sát những dòng thông tin cơ bản bên ngoài vài giây rồi cúi đầu:
- Cảm ơn papa.
- Không có gì đâu. - Ông Minh Dương vỗ vỗ vai nó. - Chắc giờ con sẽ bận rồi. Hôm nào rảnh lại chơi với ta nhé!
Nó ngẩng dậy, khẽ gật đầu, rồi xoay người bước ra cửa. Đan, Hà, Ngọc và kể cả Chris cũng cất tiếng cảm ơn, sau đó cũng bước ra ngoài. Trước khi đóng cửa Ngọc còn nhí nhảnh:
- Nếu bọn con có làm trường của papa náo loạn thì papa tha lỗi nha!
Ông Minh Dương rốt cuộc chỉ biết lắc đầu cười khổ.