Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pi sà Nguyệt
Ngày hôm sau Dịch Nhiên chính thức quay lại Học viện Quân Hoàng.
Học viên Quân Hoàng náo nhiệt hẳn ra, bây giờ ai cũng biết Đằng Phi kiếm người thi giúp rồi bị bắt
quả tang, kết quả Đằng Phi bị phát, người thi giúp không những không bị trách phạt mà còn được đắc
cách vào học ở học viện Quân Hoàng, nữ đế thầm chí còn cho thi lại cuộc thi tinh anh lần này – cắt
đi tiêu chuẩn của Đằng Phi đổi thành người thi giúp này, sau đó để bọn họ thi lại từ đầu!
Nguyên nhân thì toàn bộ đế quốc đều biết, bởi vì người thi giúp này là người tình cũ của nữ đế,
Bạch Vũ! Tên này quay lại cùng với đứa con trai của nữ đế sau nhiều năm bị nữ đế vứt bỏ! Lần này có
lẽ nữ đế lại rơi vào lưới tình lần nữa! Cho nên bắt cóc nữ đế chỉ là chuyện tình thú giữa hai
người!
Người đàn ông tên Bạch Vũ này trở thành người mà cả đế quốc đều nói đến nhưng đám người tinh anh
trong học viện Quân Hoàng lại rất khó chịu, bọn họ vốn đã qua cuộc thi rồi nhưng phải thi lại vì
người đàn ông này, đây là đi cửa sau một cách trắng trợn rồi còn gì? Mặc dù nói lúc trước Bạch Vũ
là tinh anh của học viện Quân Hoàng, cũng từng đứng đầu bảng xếp hạng nhưng đó là chuyện của nhiều
năm trước rồi, bây giờ ai dám chắc cơ chứ? Mấy năm nay anh cũng sinh con rồi, sợ là không nhớ cách
điều khiển giáp máy ấy chứ chả đùa.
Huống chi người biết đến anh rất ít, ai cũng chỉ nhớ đến Bạch
Vũ là
—- người tình của nữ đế.
Dịch Nhiên đương nhiên nghe được những lời nói không hay ho này vào hôm tham gia cuộc thi, bởi vì
bọn họ trực tiếp bàn luận mà không hề tránh né anh.
Chủ nhiệm nghe xong còn thấy lo lắng cho đám người kia, sợ Dịch Nhiên nổi khùng lên rồi nổ chết bọn
họ nhưng lạ thay là anh chẳng hề tức giận, anh chỉ lạnh lùng bỏ mặc không quan tâm họ, trực tiếp
ngồi xuống ở chỗ cao nhất.
Trong mắt anh, đám người bàn luận ồn ào kia chỉ là NPC trong nhiệm vụ của anh mà thôi, mắc gì anh
phải giận đám NPC này cơ gì? Anh đẹp giai chứ có ngu đâu?
Anh ngồi ở đó với khí thế kẻ sống đừng lại đây, ngay cả nữ đế cũng đến để xem buổi thi lần này, anh
chỉ đứng lên theo mọi người với tư thế vô cùng qua loa, anh cắm tay vào túi quần đứng đối diện với
nữ đế trên sân khấu.
Ai không biết lần này nữ đế đến vì Bạch Vũ cơ chứ? Bọn họ rất tò mò tại sao nữ đế lại thích tên
tình nhân cũ đã bị vứt bỏ nhiều năm này? Là vì đứa nhỏ à?
Hiệu trưởng mời Bạch Vũ sang rồi giới thiệu thí sinh minh với mọi người, hiệu trưởng chú ý từng từ
khi nói, thân phận của người này rất đặc thù và nhạy cảm nên ông chỉ có thể nói Bạch Vũ từng là một
học viên tinh anh của Quân Hoàng, nữ đế thích nhân tài nên hi vọng tinh anh có thể quay lại Quân
Hoàng, không thể mai một tài hoa của anh được.
Mọi người vỗ tay không phục, tinh anh trong việc sinh con chứ gì? Hiệu trưởng bảo Dịch Nhiên lên
tiếng.
Dịch Nhiên cắm một tay vào túi quần đứng trên cao nhìn xuống đám tinh anh ở dưới, anh đưa ngón tay
cái lên trước mặt bọn họ rồi xoa một cái, ngón tay chỉ xuông rồi rồi hung hăng nói, “Một đám bại
tướng dưới tay thôi mà, đánh thắng tôi rồi hẵng nói chuyện.”
Mọi người ồ lên, bọn họ chỉ thiếu đường xông lên đánh anh, ngay cả đám quan lớn cạnh nữ đế cũng cau
mày khó chịu nhìn nữ đế, nhưng chỉ thấy nữ đế mỉm cười nhìn người tình cũ đang hung hăng trên sân
khấu…
Ivan thở dài, Ân Ân ơi là Ân Ân, dán tí liêm sỉ lên đi con…
Thi Ân chống cằm nhìn Dịch Nhiên, anh nói không sai, thắng làm vua thua làm giặc, thắng anh rồi
nói, đây mới là tên lông đỏ mà cô thích chứ.
Dịch Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn cô không chút kiêng dè, trên mặt vẫn còn sự hung hăng lúng này,
anh cau mày với cô rồi xoay người nhảy xuống sân khấu.
Thi Ân nhìn bóng lưng của anh rồi than thở trong hệ thống: “Anh ấy đẹp trai ghia!”
Đắc Kỷ: “Thế à? Cô chủ đè cậu ta lên giường đuê!” Ivan: “…”
Tengu: “…”
Lâm Huân: “….”
======================
Bắt đầu cuộc thi, Dịch Nhiên không hề che giấu sự hung hăng và thực lực của mình, anh lấy trọn điểm
tất cả bài thi, không phải đứng đầu mà trọn điểm.
Từ khi thành lập Quân Hoàng đến giờ chưa có ai lấy được trọn điểm năm hạng mục thi cả nhưng Dịch
Nhiên lại lấy được trọn điểm chín hạng mục, lúc anh thi thay Đằng Phi chỉ dùng ba phần thực lực của
mình mà thôi, anh lần này thi thay cho Bạch Vũ nên anh không chỉ muốn đứng đầu mà muốn thành vô
địch không ai đấu được, kể cả tướng quân Bạch Lâm trước kia.
Lúc đến cuộc thi thực chiến với giáp máy, Dịch Nhiên xoay cổ điều khiển cơ giáp, con mắt anh hồng
lên, sự hưng phấn này làm chủ nhiệm lớp sợ hãi, ông không ngừng nhắc nhở anh trong hệ thống: “Thắng
là được rồi, chúng ta đừng bắt nạt người khác, cậu là người chơi level max rồi, không chấp nhặt với
đám học sinh này, sau này bọn họ sẽ không nói bậy sau lưng cậu nữa đâu….”
Ông chưa nói hết thì Dịch Nhiên đã xông ra ngoài sau khi tiếng súng vang lên, tốc độ và sức mạnh đó
làm chiếc giáp máy đối diện vừa đụng vào anh nát tan…
Không ai đánh giá được sức chiến đấu của Dịch Nhiên nhưng ông biết, lúc làm nhiệm vụ không thể để
Dịch Nhiên quá high, nếu không thì chẳng ai kiềm chế anh được.
Đối với Dịch Nhiên mà nói mấy nhiệm vụ chiến đấu này quá đơn giản, giống như cá gặp nước vậy, anh
chỉ dùng ba phút để nắm hết toàn bộ nguyên lý của giáp máy, mười lăm phút sau mọi người trốn chỉ
mỗi Dịch Nhiên chạy, chiến thuật gì đấy đoàn đội gì đấy đều là mây bay, đây là cuộc chiến đơn độc
không đoàn kết đầu tiên ở cuộc thi mà kẻ địch của họ chỉ có một – Dịch Nhiên.
Mọi người đều kết nhóm để cố gắng bắt nhốt giáp máy của Bạch Vũ nhưng anh làm gì có đấu pháp gì!
Anh không làm theo bất cứ quy luật nào cả, đừng bảo nhốt anh, anh vừa thấy mấy chiếc giáp máy đã
high giống như sói thấy mồi vậy, xông đến đánh chết một đám.
Đáng sợ vãi nồi.
Cuộc thi thực chiến này chưa đến hai tiếng đã kết thúc, kết quả là Bạch Vũ đánh chết toàn bộ, đứng
đầu với trọn điểm.
Lần này Dịch Nhiên không chỉ trở thành tinh anh đầu tiên kiếm đủ trọn điểm mười hạng mục thi, mà
cũng trở thành tinh anh đầu tiên trong cuộc thi ba năm của Quân Hoàng đạt được huy chương duy nhất
trong buổi trao huy chương.
Mỗi lần năm người đứng đầu cuộc thi đều sẽ lên sân khấu được nữ đế trao huân chương, nhưng lần này…
bởi vì trong cuộc thi giáp máy chỉ có mỗi Dịch Nhiên sống còn lại đều thất bại, điểm chênh lệch quá
lớn nên chỉ mỗi Dịch Nhiên là người đạt tiêu chuẩn lên sân khấu, mấy người còn lại chả đủ điểm để
vào top 5 chứ đừng nói lên sân khấu.
Đây là cảnh tượng chưa từng có trước đây.
Một đám học viên bị thương nhẹ nhìn Dịch Nhiên hung hăng lên sân khấu, giận tới mức chẳng nói được
gì, không có bất cứ tiếng xì xào bàn tán nào nữa, sao anh đã rời khỏi học viện nhiều năm rồi mà còn
lợi hại thế hả?
Không phải anh đi sinh con nuôi con à?
Dịch Nhiên đứng một mình trên sân khấu trao huân chương, trông anh thoải mái vô cùng.
Sắc mặt của các quan lớn đều tệ vô cùng, tên nhóc này không chỉ hung hăng mà còn có năng lực nữa,
sau này anh vào quân đội thì sẽ khó mà quản được, lại nhìn đến nữ đế, trông nữ đế cũng chẳng có ý
để bọn họ quản… người tình của cô.
Thi Ân nhìn anh thì đứng dậy đi tới trước mặt anh cười, con mắt cô không dời khỏi người anh mà đưa
tay cầm lấy huy chương thủ tướng đưa tới rồi tự tay đeo lên cho anh, ngón tay xuyên qua cổ anh rồi
dán lại gần anh, đeo huân chương lên trước ngực anh rồi để ngón tay chạm vào nó nói nhỏ, “Anh chưa
bao giờ làm tôi thất vọng cả.”
Dịch Nhiên hơi cúi đầu, dán sát bên tai cô nói, “Sẽ có ngày cô sẽ hối hận vì thả hổ về rừng.”
Thi Ân cười cười, ngón tay để trên huân chương của anh trượt xuống cơ ngực đang mặc áo của anh, anh
tóm lấy tay cô rồi lùi về sau, đôi mắt tỏ rõ không thích phụ nữ đến gần nhìn cô chằm chằm, thả tay
cô ra.
Thế thì xem ai hối hận.
================
Cuộc thi tinh anh Quân Hoàng lần này đã cho Bạch Vũ quay lại với thân phận một tinh anh, mặc dù anh
không thoát khỏi thân phận người tình cũ của nữ đế nhưng cái tên Bạch Vũ không còn chỉ được nhắc
đến là ‘người tình bị nữ đế vứt bỏ’ nữa.
Mà Thi Ân cũng đặc cách phong Dịch Nhiên làm thiếu tướng sau cuộc thi, cho phép anh phụ trách đội
cơ giáp Đế Hoàng do cô quản lý.
Cô đẩy Dịch Nhiên lên đầu sóng, không chỉ đám quan lớn không phục mà đám người trong đội Đế Hoàng
cũng không chấp nhận anh, anh trở thành người bị đế quốc bàn án, mọi người đều hóng xem người tình
cũ của nữ đế bị người trong đội Đế Hoàng vả mặt anh thế nào, còn có người đặt cược xem lần này nữ
đế thích anh lâu cỡ nào rồi đánh anh về nguyên hình lại như cũ.
Mọi người cho rằng sự yêu thương này của nữ đế chỉ hại anh thôi, dù sao quân đội không giống học
viện, không phải là trò chơi.
Thi Ân cũng nghe được mấy câu này nhưng cô không để ý vì cô biết Bạch Vũ là Dịch Nhiên, anh sẽ tự
làm mất mặt mình à?
Đương nhiên là không rồi, chuyện này với Dịch Nhiên chỉ là con đường làm nam chính đơn giản mà
thôi, anh không giỏi mấy nhiệm vụ hành cặn bã tình cảm nhưng mấy nhiệm vụ đánh nhau kiểu này thì dễ
rồi, trong quân đội chỉ xem trọng thực lực, anh vào quân đội chẳng khác gì cá gặp nước hết.
Hơn nữa nữ đế cũng có lòng thử anh, lúc anh mới vào quân đội nửa tháng đã giao nhiệm vụ bắt đám hải
tặc tinh tế cho anh.
Tất cả mọi người đều phản đối giao nhiệm vụ này cho anh, đám hải tặc tinh tế kia luôn là sự phiền
muộn của đế quốc, lúc trước tướng quân Bạch Lâm từng mang binh đi bắt bọn họ nhưng bọn họ chạy còn
nhanh hơn ruồi nữa, còn giỏi việc đánh phục kích, phái thiếu tướng mới đi như thế chẳng khác gì
dâng mạng cho đám kia.
Chỉ có thủ tướng duy trì thái độ trung lập, nữ đế mặc kệ sự phản đối của mọi người, bình tĩnh chấp
nhất với quyết định của mình.
Cô gọi Dịch Nhiên tới phòng làm việc của mình, đưa chìa khóa giáp máy của mình cho anh, cô nói
trước khi anh lùi về sau, “Cho anh mượn dùng, đừng về tay không.”
Dịch Nhiên cầm lấy nó rồi để vào trong túi quần, ngẩng đầu hỏi cô, “Cô tin tôi thế à? Không sợ tôi
làm mọi người chết hết à?”
Cô sợ cái gì? Bé lông đỏ nhà cô chưa bao giờ thất bại hết.
Quả nhiên Dịch Nhiên chỉ mất gần một tuần để mang đầu tên thủ lĩnh hải tặc cùng với toàn bộ vũ khí
và vật tư của bọn họ về.
Thi Ân mang Bạch An ra đón anh, anh vẫn hung hăng đi trước đám cấp dưới của mình như trước.
Bạch An thấy anh thì gọi ‘Ba’ một tiếng rồi hất tay Thi Ân mà nhào vào lòng anh.
Sự hung hăng của anh lập tức biến mất, anh cúi người bế Bạch An lên, nhéo má bé, “Mập rồi.” Anh
nhìn về phía Thi Ân, ném lại chìa khóa cho cô rồi nói, “Giáp máy của cô vẫn như cũ, không bị hư hao
gì, còn có cái này.” Anh chỉ vào thứ phó tướng đang cầm, “Đầu của thủ lĩnh hải tặc.”
Anh không về tay không, anh không làm cô thất vọng.
Dịch Nhiên nổi tiếng sau trận chiến này, anh dùng thực lực để ghi cái tên Bạch Vũ này vào trong
quân đội, một năm nay anh tham chiến rất nhiều cuộc chiến, ít nhất cũng hơn mười cuộc chiến to nhỏ
còn thắng lợi trở về, thực lực của anh hoàn toàn vượt xa tướng quân Bạch Lâm trước đó.
Một năm này anh khiến mọi người trong đế quốc gọi anh là thiếu tướng Bạch Vũ mà không phải là người
tình của nữ đế.
Những lời bàn tán bảo anh sẽ bị nữ đế vứt bỏ không còn nữa, chiến công của anh làm anh trở thành hi
vọng của đế quốc, không phải là kỳ vọng nối tiếp tướng quân Bạch Lâm mà vượt qua.
Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng cảm thán anh là kỳ tài làm nhiệm vụ, nhiệm vụ hành cặn bã chưa xong mà
đã kiếm được 80% chỉ số sung sướng của Bạch Vũ rồi.
“Cậu nghĩ sao mà làm nhiệm vụ như này thế?” Chủ nhiệm lớp hỏi anh, lúc trước ai cũng kiếm điểm từ
việc tán nữ đế trước, sau này mới bỏ cô để hành cô, nói chung là phải khiến nữ đế yêu mình trước
rồi lợi dụng tình cảm đó mà hủy diệt mọi thứ của cô, khiến cô không kịp hối tiếc.
Nhưng Dịch Nhiên
vừa đến đã đối đầu với nữ đế, ông từng nghi Dịch Nhiên sẽ thất bại nhiệm vụ lần này, ai ngờ anh lại
kiếm được chỉ số sung sướng cơ chứ.
Dịch Nhiên không quan tâm chỉ số sung sướng của Bạch Vũ, anh chỉ thích và hưởng thụ chiến trường mà
thôi, “Bởi vì bộ giáp máy nát trong nhà kho và việc tôi chưa từng bắn nữ đế ấy hả?” Lúc ngoài nhà
kho, chỉ số oán hận và tức giận của anh tăng nhanh, đó không phải là anh mà bản thân Bạch Vũ, những
thứ đó bị việc mất trí nhớ của nữ đế kích ra, “Tôi lúc đó suýt nữa điên rồi, tôi nói mấy câu đó
không có nghĩ gì hết, tôi chỉ nghĩ ép tên Bạch Vũ kia xuống, thứ cậu ta oán không chỉ nữ đế không
yêu cậu ta, dù sao chuyện tình cảm phải hai bên tình nguyện, cậu ta chỉ hận nữ đế đã phá hủy cuộc
đời của mình, ông không biết lúc Bạch An bảo cậu ta là anh hùng, cậu ta đau lòng cỡ nào đâu… Tôi là
thằng đàn ông mà còn không chịu được cơ mà.”
Chủ nhiệm lớp nghĩ một lát cũng thấy đúng, Bạch Vũ từng là tinh anh của Quân Hoàng nhưng hắn hi
sinh mọi thứ vì nữ đế, toàn bộ cuộc đời và lý tưởng của hắn bị nữ đế phá hủy toàn bộ nhưng cô chỉ
xem hắn là thế thân, cho hắn tiền rồi bảo hắn đi tìm giấc mộng của mình.
Bạch Vũ sinh con rồi phải tham gia tổ chức thợ săn tiền thưởng không ra được ánh sáng vì nuôi con
thì sao không hận cơ chứ?
“Nếu sống lại thì nên sửa những sai lầm của kiếp trước chứ không phải cứ đi tiếp mối tình sai lầm
đó.” Dịch Nhiên nói, “Sống lại thì đi đánh bại tướng quân Bạch Lâm trong lòng nữ đế, đánh bại nữ đế
để trở thành anh hùng của con trai của mình, yêu đương cái gì cơ chứ.”
Chủ nhiệm lớp không có gì để nói, nghe thấy cũng đúng còn gì, bây giờ Dịch Nhiên đang làm những
việc mà Bạch Vũ từng muốn làm, trở thành anh hùng của đế quốc, trở thành người không thể thay thế
chứ không phải cái bóng của ai cả.
“Cho nên cậu định làm gì tiếp? Tiếp tục kiếm điểm sung sướng và sự nghiệp à?” Chủ nhiệm hỏi, “Nhưng
cậu không hành cặn bã thì khó mà kiếm 20% còn lại của nguyên chủ đó.”
Dịch Nhiên chưa kịp trả lời thì có người mời anh sang phòng nghị sự, nói nữ đế đang đợi anh.
Đến khi anh sang thì tất cả các quan lớn và thủ tướng đều ở đó, nữ đế ngẩng đầu nhìn anh rồi bảo
anh ngồi xuống bên tay phải mình.
Anh ngồi xuống, mọi người không ngạc nhiên khi thấy nữ đế chiều chuộng anh như vậy nữa.
Đến khi anh ngồi xuống mới biết bọn họ đang nói gì, thì ra liên minh năm đế quốc kia đến đàm phán
đòi làm thông gia với đế quốc để làm hòa.”
Thủ lĩnh của liên minh năm đế quốc và nữ đế cưới nhau thì đình chiến.
Ngoài thủ tướng ra thì ai cũng đồng ý bởi vì chiến tranh nhiều năm nên đế quốc tổn thất quá nhiều,
lúc tướng quân Bạch Lâm đánh với bọn họ còn bị diệt sạch quân và bị thương nặng, mà yêu cầu thông
gia của thủ lĩnh liên minh, thậm chí gã còn đồng ý đến đế quốc ở rể còn lấy đế quốc làm thủ đô,
chuyện không khai chiến không mất tiền của này đương nhiên rất tốt rồi.
Thủ tướng nhìn nữ đế trong im lặng, nữ đế ngồi dựa vào ghế, tay cầm bút lông vũ không nói gì, nghe
mọi người nói vậy thì cô nói một câu, “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Sau đó bọn họ bắt đầu phân tích cho cô chuyện thông gia là chuyện tốt cỡ nào, còn bảo đây là nghĩa
vụ của đế vương.
Cô lại im lặng lần nữa.
Dịch Nhiên cau mày nhìn cô, cô đang nghĩ gì? Nghĩ cái gì hả?
Thi Ân nổi điên trong hệ thống: “Làm nữ đế mệt vl! Tôi đến để yêu đương mà lại xuất hiện liên minh
năm đế quốc gì đấy! Tôi còn phải cưới người ta nữa! Không được! Ai biết xấu hay không chớ?”
Đắc Kỷ: “Không cần giận, cô chủ bảo Ivan đi ra đấu với bọn họ, diệt chết lũ người đó đi, còn đòi
cưới cô chủ, có xem nhân vật phản diện chúng tôi chịu hay không chứ?”
Tengu: “Làm nhiệm vụ thôi, đừng làm bậy, đánh thật thì Ivan chưa chắc thắng đâu.”
Lâm Huân: “Nếu không… tôi đi?”
Ivan: “Chú từ chối cho, chú giải quyết giúp con.”
Mọi người bàn luận không ngừng, có người cười lạnh, “Bây giờ đang bàn luận nên bán nữ đế của đế
quốc đi để đổi lấy hòa bình cho đế quốc kiểu gì à?”
Bàn tay cầm bút của Thi Ân dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn sang Dịch Nhiên, anh đang nở nụ cười lạn,
nhìn bọn họ với khí thế bức người.
Phòng nghị sự yên tĩnh lại, mọi người nhìn Dịch Nhiên chằm chằm, một thượng tướng nói, “Thiếu tướng
Bạch Vũ không hiểu chuyện quân sự thì đừng mở miệng nói gì, là Liên minh Năm đế quốc đến xin…”
“Tôi thấy lạ thật đấy, tướng quân Bạch Lâm không phải là vị tướng quân các ông tôn kính nhất à?”
Dịch Nhiên nhìn ông ta hòi, “Nếu như hắn biết Liên minh Năm đế quốc từng diệt toàn quân của mình,
làm hại dân chúng nơi biên cảnh lầm than, làm hại hắn thua thê thảm như vậy cầu hòa mà các vị lại
vui vẻ đưa nữ đế cho bọn họ để lấy hòa bình thì sẽ thế nào nhỉ?”
Thượng tướng bị nói câm họng, đang định nói gì thì bị Dịch Nhiên chặn họng, “Nếu như bệ hạ hỏi ý
của tôi thì tôi thay mặt tôi và toàn bộ quân đội của mình để nói rằng: Đội Đế Hoàng không chấp nhận
lời xin hòa nào cả.”
Mọi người ở đấy phản đối anh, bảo anh phải nghĩ cho đại cục, nói về đạo lý quân sĩ, nói bây giờ từ
chối là sẽ khai chiến, một khi khai chiến thì ai ra đấu…
Dịch Nhiên đứng lên trong tiếng bàn luận, tiếng ghế bị đẩy ra vang lên, anh đứng trước Thi Ân lạnh
giọng nói, “Tôi đồng ý ra đấu thay bệ hạ, chỉ cần ngài nói một tiếng thì tôi và các tướng sĩ của
tôi sẽ thề chế mà bảo vệ hòa bình của đế quốc dù bệ hạ có đưa ra bất cứ quyết định gì.”
Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc quân phục đứng đó nhìn cô với gương mặt kiêu căng, ngón tay của
anh chạm vào ghế dựa của cô, anh cúi người nói nhỏ bên tai cô, “Cô không cần phải hi sinh cái gì
cả, tôi là thiếu tướng của cô, cô có thể ra lệnh cho tôi bảo vệ cô.”
Trái tim Thi Ân nhảy mạnh lên, hai mắt của anh rất kiên định, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt dưới
mái tóc đen không có một tí do dự chùn bước nào cả.
Cô chưa từng làm nữ đế bao giờ, lúc nãy cô cũng nghĩ đến hậu quả nếu cô tùy hứng từ chối trách
nhiệm của nữ đế, nhưng bây giờ Dịch Nhiên bảo anh sẽ bảo vệ cô.
Cô không còn lo lắng gì nữa, từ chối ngay lập tức, cô ra lệnh Dịch Nhiên đi trả lời cho Liên minh
Năm đế quốc rằng, cô từ chối nghị hòa.
Dịch Nhiên cười với cô, đứng thẳng cúi chào cô một cái, anh kiêu ngạo nói, “Thiếu tướng Bạch Vũ
nhận lệnh.”
Đắc Kỷ trong hệ thống thở dài, “Xong rồi! Lần này cô chủ rụng thật rồi, nếu là tôi… tôi cũng rụng.”
Ivan: “Ôi…”
Lâm Huân: “Thế tôi phải làm gì?”
=============
Trước hôm Dịch Nhiên đi, Thi Ân dẫn anh đến bệnh viện nhìn Bạch Lâm một lần.
Đây là lần đầu Dịch Nhiên thấy Bạch Lâm ngoài đời, hắn đang nằm truyền dịch trong phòng bệnh lộng
lẫy, trong trí nhớ của Bạch Vũ, cậu ta chẳng khác gì cái bóng của Bạch Lâm cả, Bạch Lâm là anh hùng
của đế quốc, là anh hùng của nữ đế, cũng là thầy của cô, nhưng hôm nay Bạch Lâm lại gầy yếu vô
cùng, hắn nằm ở đó giống như chẳng còn chút sức lực nào để xuống giường.
“Đã xem tài liệu chiến đấu của anh ấy chưa?” Thi Ân ở cạnh hỏi anh, “Anh ấy không nên như vậy.” Cô
quay đầu nhìn về phía Dịch Nhiên, “Anh ấy cũng từng được mọi người kính ngưỡng như anh, tự tay dạy
tôi bắn cung cưỡi ngựa, dạy tôi bắn súng điều khiển giáp máy, đối với tôi mà nói, anh ấy… không
phải người yêu, không phải người tình mà là thầy và người thân, anh hiểu không Bạch Vũ?”
Dịch Nhiên nhìn Bạch Lâm cau mày trên giường, nghe Thi Ân nhỏ giọng nói, “Có lẽ tôi đã từng tổn
thương anh vì yêu anh ấy nhưng Bạch Vũ, bây giờ tôi biết tình cảm mình dành cho Bạch Lâm không phải
tình yêu nam nữ, cho dù anh tin không thì tôi cũng không thể mặc kệ anh ấy được, giống như anh
không thể bỏ mặc chiến hữu cùng anh sống chết vậy.
Lần này nếu khai chiến tôi sẽ đi ứng chiến với
anh, xem như là vì anh cũng vì Bạch Lâm.” Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn cô ngạc nhiên, cô nghiêng đầu
cười với anh, “Tôi giỏi lắm đấy.”
=================
Dịch Nhiên không ngờ cô ra nghênh chiến thật sự, cô lái giáp máy của Bạch Lâm, cô chiến đấu thay
Bạch Lâm.
Dịch Nhiên không ngờ sức chiến đấu của cô mạnh đến thế, có thể trở thành phó tướng của anh.
Lúc khai chiến, thủ lĩnh của liên minh đột nhiên biến mất, Dịch Nhiên mang theo đội quân của mình
xuất kích giống như con sư tử đánh vào cho liên minh lùi lại, thừa dịp thủ lĩnh mất tích mà gây
không ít náo loạn, chỉ dùng mười mấy ngày đã bắt sạch các thủ lĩnh khác của liên minh.
Thắng lợi quá thuận lợi khiến Dịch Nhiên choáng váng, liên minh này không phải mạnh lắm à? Không
phải ngay cả tướng quân Bạch Lâm cũng thua à?
Sao cứ thấy… lạ ghê.
Thi Ân về đế đô trước, cô giao nhiệm vụ càn quét chiến trường cho Dịch Nhiên vì Ivan không cho cô
tiếp tục nữa, từ khi cô ăn một thủ lĩnh của liên minh lại ăn thêm một ít người khiến Ivan lo sợ, sợ
để cô lại thì sẽ gây chuyện.
Thi Ân đành ngoan ngoãn quay về.
Cuộc chiến này chỉ còn màn kết thúc, cô nghĩ Dịch Nhiên sẽ về trong ba ngày nên cô đồng ý cho Bạch
An ngủ với mình trong mấy hôm nay, cô và Bạch An mỗi ngày mỗi đêm đều đếm thời gian chờ Bạch Vũ về.
Ngày thứ năm, Dịch Nhiên trở về.
Trận chiến này khiến Bạch Vũ vượt qua cả tướng quân Bạch Lâm, cuộc đời của anh sau này không đứng
dưới Bạch Lâm nữa.
Thi Ân cũng phong anh làm thống soái sau khi trở về, trở thành thống soái đứng đầu đế quốc, cô suy
đoán nhiệm vụ của Dịch Nhiên là tẩy trừ oán khí của Bạch Vụ kiếm chỉ số sung sướng khi hành cặn bã,
cô phối hợp cho Dịch Nhiên thay đổi cuộc sống của Bạch Vũ, để anh đạt tới đỉnh cao của cuộc sống
chứ không làm bóng của Bạch Lâm nữa.
Nên nhiệm vụ của anh hẳn là sắp xong rồi ha?
Thi Ân lại nhìn nhiệm vụ của mình — Mục tiêu nhiệm vụ: Xuyên vào thế giới xuyên nhanh, đóng vai nữ
đế cặn bã của thế giới gốc, hoàn thành yêu cầu ‘bệnh yêu’ làm nam chính yêu nữ đế, sau bị nữ đế
phản bội rồi kết hợp với nam chính xuyên nhanh ngược tra hợp lý, hoàn thành nhiệm vụ ngược tra của
nam chính xuyên nhanh.
Yêu cầu thêm — Kết thúc HE.
Cô bàn luận trong hệ thống: “Đêm nay tôi sẽ nhận lại Dịch Nhiên trong lễ chúc mừng, sau đó chúng
tôi sẽ thương lượng phối hợp lẫn nhau hành cặn bã rồi HE, hai bên hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau!”
Đắc Kỷ: “Như vậy cũng được hả? Phối hợp diễn ngược một lát?”
Ivan: “Ân Ân, thân phận của con giờ là nhân vật phản diện, con xác định Dịch Nhiên sẽ chấp nhận con
à?”
Thi Ân: “Tôi có cách giải thích hoàn mỹ, tôi làm nhiệm vụ phản diện này để cứu anh ấy, tôi và các
ông không chung phe.”
Ivan: “….”
Đắc Kỷ: “Hahaha, được được, tôi sẽ phối hợp với cô chủ.”
Thi Ân đắc ý chuẩn bị lời kịch nhận nhau, còn cố ý đổi váy ngắn, nữ đế rất ít khi mặc váy ngắn
nhưng hôm nay cô nhận lại Dịch Nhiên nên mới mặc váy ngắn.
Buổi lễ chúc mừng được tổ chức trong cung điện, Dịch Nhiên và cấp dưới của anh sẽ tham gia.
Đám Dịch Nhiên đến muộn nửa tiếng, anh còn dẫn thêm cô bạn gái nữa.
Thi Ân ngồi trên cao nhìn anh dắt bạn gái đi tới, mặt đen lại, cô bạn gái đang cầm tay anh nơm nớp
co sợ, cô gái kia rất giống cô.
Đắc Kỷ trong hệ thống ngạc nhiên, “Vãi chưởng, cái gì thế? Cô chủ, sao có người giống cô thế? Chị
em gái sinh đôi của cô à? Sao Dịch Nhiên… dẫn đến vậy?”
Tengu: “Trò gì thế?”
Dịch Nhiên cầm tay bạn gái đi tới, anh cũng nhận ra sự sợ hãi của cô ta nên vỗ nhẹ vào hông, nói
nhỏ, “Đừng sợ, không sao cả.”
Giọng nói dịu dàng kia chọc Thi Ân giận tới mức cắm nĩa vào thức ăn trong dĩa.
Dịch Nhiên đứng trước mặt anh, cười giới thiệu, “Bệ hạ, cô gái này là người tôi gặp trên chiến
trường, tôi vừa gặp đã thích cô ấy, cô ấy tên là Dịch Ân.” Anh cười nhìn cô gái kia, giữ cô nói với
Thi Ân, “Đêm nay tôi muốn nhờ bệ hạ làm người ban hôn, chứng kiến lời cầu hôn của tôi.”
Nĩa trong tay Thi Ân bị bẻ gãy, cô đen mặt nhìn anh không nói câu nào.
Dịch Nhiên cũng nhìn cô, chỉ
có cô gái Dịch Nhiên cầm tay run rẩy.
Chủ nhiệm lớp trong hệ thống không nhịn được mà nói, “Tôi không xong rồi, Dịch Nhiên… Trời ạ, cậu
tha cho tôi đi, bảo tôi giả gái là sao cơ chứ? Tôi sẽ bị nữ đế giết chết!”
Dịch Nhiên: “Câm mồm đừng nói gì, lộ thì tôi giết ông đấy, còn thiếu màn hành cặn bã là xong nhiệm
vụ rồi, tôi tìm cô gái khác thì không được.” Chủ nhiệm lớp: “Nhưng tôi sợ… Nữ đế hắc hóa rồi đúng
không? Dịch Nhiên, cậu phải bảo vệ tôi đấy!”.