Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pi sà Nguyệt
Dịch Nhiên và mấy người làm nhiệm vụ Chính phái ngồi trên ghế nhìn đám phản diện chạy về cửa lớp
học như làn sóng, đủ kiểu phản diện, đủ loại hình thái, trông rất phong phú.
Chủ nhiệm lớp nhìn đám người lấp đầy cửa, thậm chí còn có người muốn đi đường tắt, thở dài: “Dịch
Nhiên, không thể không nói Ma cà rồng nhỏ nhà cậu đối xử với cậu không tệ đấy, với thủ đoạn hiện
tại của cô ấy thì cậu nhất định sẽ ăn thiệt vào người nếu solo thật với cô ấy đấy, tôi nghi ngờ lúc
trước làm nhiệm vụ, cô ấy nhường cậu hết đấy.
”
Màn tuyển sinh này của Thi Ân rất cao, những người định tới chơi không tính tham gia tuyển sinh sẽ
vì muốn thử đạt mọi thứ mà tham gia, bởi vì sự quá khích của Thi Ân và cả việc ‘giết hiệu trưởng
được Cùng Kỳ’ kia làm đám phản diện này bị khiêu khích, hơn nữa trước mặt Chính phái bọn họ, có ai
lại muốn mất mặt không làm nhiệm vụ chứ.
Hơn nữa cô đã tăng nhiệt độ cho nghi thức này cao như vậy, chỉ cần người có năng lực thì sẽ hi vọng
được nổi tiếng trong trận này, cho dù là đạt được quà hay không thì lần này vẫn là cơ hội để họ tỏa
sáng, hiệu trưởng Thi đã đặt đá cho giẫm lên rồi đó, chỉ xem bạn có đủ năng lực đạp lên cục đá ấy
không thôi.
Nhưng phải xem năng lực của Thi Ân và mấy phản diện cấp cao trong Học viện Phản diện rồi, nếu họ bị
đám phản diện này ‘phá đảo’ thì đây là chuyện mất mặt vô cùng, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc
Thi Ân và Học viện Phản diện kết thúc rồi.
Ông liếc nhìn Dịch Nhiên, ông đoán Dịch Nhiên sẽ giúp Thi Ân màn cuối, thế thì mấy phản diện này
không phải là đối thủ rồi.
Dịch Nhiên không nói gì, người làm nhiệm vụ ở cạnh tới hóng chuyện: “Ngài Ban nói thế là sao? Bản
thể của hiệu trưởng Thi này là ma cà rồng à? Từng trùng nhiệm vụ với Dịch đại lão à? Kể cặn kẽ cho
tôi nghe với, tôi rất tò mò về hiệu trưởng này đấy.
”
Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, “Không nên tò mò thì đừng tò mò.
”
Hắn bị ánh mắt lạnh lẽo này dọa sợ, thầm hỏi Dịch Nhiên, “Quan hệ của Dịch đại lão và hiệu trưởng
phản diện kia chỉ là bạn bè bình thường thiệt hả?”
“Đừng nói bậy.
” Chủ nhiệm lớp sợ Dịch Nhiên nói lộ quan hệ của anh và Thi Ân, Dịch Nhiên không sợ
nhưng ông sợ á! Để tổ chức biết sẽ rất phiền, “Chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
”
Dịch Nhiên không nói gì mà nhìn màn hình trực tiếp trước mắt, anh thấy được gương mặt quen thuộc
trong số người tham gia, “Người kia là ai?” Anh vội hỏi chủ nhiệm lớp, “Tôi thấy quen ghê.
”
Chủ nhiệm lớp nhìn sang, kinh ngạc nói: “Đó là Tạ Minh mà? Sao cậu ta lại tham gia hệ thống phản
diện rồi?”
“Tạ Minh?” Dịch Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút thì mới nhớ đến nhiệm vụ ở thôn làng cổ lần anh
theo đuổi Thi Ân kia, lúc đấy anh dẫn đám người mới đi làm nhiệm vụ nhập môn, Tạ Minh là tên thầy
bói trong đám người đấy.
Tất cả thành viên lần đấy đều thất bại, Khổng Lệnh bị Thi Ân ‘lôi’ đi, không ngờ Tạ Minh lại xuất
hiện ở đây, còn tham gia nhiệm vụ phản diện này.
Chủ nhiệm lớp đang thán thở tên Tạ Minh này là chính phái hay phản diện thì Dịch Nhiên đứng bật
dậy, “Tôi đi toilet một chút.
”
“??” Chủ nhiệm lớp và mấy ngườ làm nhiệm vụ ngạc nhiên nhìn Dịch Nhiên, sao Dịch Nhiên có thể dùng
cái cớ nát hơn cả đóa cúc tàn kia để đi cơ chứ? Đã lúc nào rồi còn xài cái cớ đi toilet này vậy ba?
Chỗ này có toilet cho anh đi đấy à?
Dịch Nhiên lại không quan tâm cái cớ của mình có nát hay không, dù sao anh nhất định phải đi.
Chủ nhiệm lớp vội kéo anh lại, “Tổ tông, cậu tính làm nhiệm vụ này à? Đừng phá nữa, nói không chừng
Người Chấp hành đang ở trong kia xem đấy, cậu làm nhiệm vụ này là đang giết tui đó!”
“Tôi không làm được.
” Dịch Nhiên nói, “Nhiệm vụ lần này chỉ ai có hệ thống phản diện mới làm được,
tôi không phải phản diện nên không làm được.
” Anh cúi người nói nhỏ bên tai chủ nhiệm lớp, “Tôi chỉ
đi xem thôi, không làm gì hết, sẽ không bị phát hiện, cho dù bị phát hiện thì cứ bảo tôi đi cứu
Người Chấp hành Ngụy là được.
”
Ông ta biết ngay mà! Dịch Nhiên sẽ không mặc kệ!
Chủ nhiệm lớp buồn bực nhìn bóng lưng bỏ đi của Dịch Nhiên, sau khi anh rời đi ba giây thì một
người khác mặc áo đội mũ màu đen, mũ che khuất phần mặt nhưng một phần lông đỏ lại đâm ra khỏi mũ,
ngoài Dịch Nhiên thì là ai nữa chứ? Tưởng đổi mặt là không ai nhận ra anh à?
Chủ nhiệm lớp ngồi trên ghế lo lắng, ông nhìn chằm chằm màn hình trực tiếp, thấy Dịch Nhiên chen
vào trong dãy phòng học cùng với đám phản diện.
“Dịch đại lão vào rồi à?” Mấy người làm nhiệm vụ ở bên cạnh cũng tìm Dịch Nhiên trong đám người.
Chủ nhiệm lớp im lặng lo lắng tới run chân.
============================================
Trong phòng học tối đen vô cùng, người càng lúc càng đông cứ như cái chợ vậy, đợi sau khi vào gần
kín lớp thì cửa lớn đóng lại.
Người làm nhiệm vụ Chính phái đang định hỏi nhiều người thế thì làm nhiệm vụ kiểu gì thì thấy mặt
đất dưới chân run rẩy, phản ứng đầu của bọn họ là vội nhảy ra khỏi đấy, ai ngờ dãy phòng học trước
mắt rung chuyển như động đất, cả tòa nhà lọt xuống mặt đất, tiếng gào thét hỗn loạn vang khắp căn
phòng, bụi bặm bay khắp nơi, mặt đất yên tĩnh lại, lầu một của tòa nhà dạy học biến mất cứ như đã
bị nuốt vào trong mặt đất vậy, ngay cả cửa mà đám phản diện lúc nãy đi vào cũng biến mất.
Mấy người làm nhiệm vụ bên ngoài và đám phản diện chưa kịp đi vào trợn mắt há mồm, vội nhìn màn
hình trực tiếp thì thấy lầu một bị nuốt hết vào mặt đất, mọi người trong đó hỗn loạn như hiện
trường động đất, trong lúc đấy còn có mấy hiện tượng mang tính tai họa, sụp tường, nổ ống ướt, rò
điện các kiểu…
“Khốc liệt thật…” Người làm nhiệm vụ Chính Phái nhìn màn hình sợ hãi, “Đám người phản diện đúng là
phản diện, toàn lấy mạng ra chơi…”
Chủ nhiệm lớp không tìm thấy Dịch Nhiên trong đám người hỗn loạn nhưng lại thấy con số tầng trệt và
một cái tên xuất hiện trên màn hình hỗn loạn — [—] Tầng trệt: Họa Thủy.
Ông ta lập tức hiểu tầng một này là tầng sát hạch, người phụ trách ra đề cho cửa này là Họa Thủy
Hoắc Thiều vừa tham gia vào Học viện Phản diện, thao tác mang tính tai họa này chỉ mỗi Họa Thủy mới
làm được…
“Họa Thủy? Là người sát hạch của tầng này à?” Người làm nhiệm vụ ở cạnh nói, “Mỗi tầng lầu là một
cửa kiểm tra à? Hiệu trưởng này trông ngốc nhưng không làm bừa chút nào, sử dụng bài kiểm tra mang
tính sát thương tai họa quy mô lớn để đào thải phần lớn phản diện không có năng lực bảo vệ và chạy
trốn cơ bản.
”
Chủ nhiệm lớp gật đầu, “Chỉ thế đã ‘đá’ một đám đông phản diện, phần còn lại ít nhiều vẫn còn chút
tiêu chuẩn.
” Ông ta nhịn không được mà nói, “Hiệu trưởng Thi cũng dám chơi thật, hủy luôn cả dãy
lầu học mới xây… Cái này mất bao nhiêu tiền cơ chứ? Chơi lớn thật…” Học viện Phản diện giàu thế à?
Ông ta thầm nói nhỏ khi nhìn đám đông hỗn loạn: “Khiêm tốn chút, khiêm tốt chút… Đừng làm con dê
đầu tiên đấy…”
Không ngờ Dịch Nhiên háu chiến kia chịu đựng nửa tiếng không làm dê đầu đàn, đợi sau khi có người
tìm được cách thoát khỏi nơi này đi vào thang máy
ở cuối tầng một thì anh mới vọt thẳng vào thang máy trước, anh bước vào ngay lúc cửa thang máy mở
ra.
Người đầu tiên qua lầu một xuất hiện trên màn hình trực tiếp — Không tên.
Dịch Nhiên không có hệ thống phản diện nên không thể thống kê được họ tên của anh, vậy nên bị hệ
thống chuyển sang: Người làm nhiệm vụ không tên.
Chủ nhiệm lớp thở dài nhìn Dịch Nhiên đứng trong thang máy, lấy hạng nhất là bản tính của Dịch
Nhiên, anh tuyệt đối không cho người khác ngồi trên đầu mình.
“Ồ?” Người làm nhiệm vụ chính phái ở cạnh tò mò hỏi, “Người không tên này là…”
“Suỵt.
” Chủ nhiệm lớp cắt ngang lời của họ, biết trong lòng là được rồi, đừng nói ra chứ.
===================================
Tiếp theo là người thứ hai, thứ ba… Người làm nhiệm vụ đi vào thang máy, không biết ai hét lên
trong sự hỗn loạn: “Phía trước có thang máy! Hình như một chuyến thang máy dịch chuyển cách ba mươi
phút là cách duy nhất để rời khỏi tầng này!”
Sau đó người đứng trong thang máy hét to ra: “Không đi được chuyến này thì đi tiếp chuyến sau! Tôi
tên là Tạ Minh, kết bạn, chúng ta tạo nhóm cho vòng sau đi.
”
Cửa thang máy ‘ting’ một tiếng chuẩn bị đóng, sau đó tự động mở ra, tiếng chuông báo quá trọng
lượng vang lên.
Tạ Minh cứng đờ, quay đầu nhìn người đứng trong thang máy, nam nam nữ nữ, bọn họ lạnh lùng nhìn
hắn.
Trên thang máy viết — Tối đa mười hai người, mà người thứ mười ba là hắn.
Hắn chửi thề trong lòng một tiếng, cười lúng túng với mười hai người trong thang máy, bên ngoài có
người chạy về phía bọn họ, mà hắn cũng biết mình
không đánh được mười hai người đang ở trong thang máy, nói về thực lực thì bọn họ sẽ ở trên hắn,
nếu không sẽ không vào thang máy trước hắn, thế thì…
“Quấy rầy, làm phiền rồi.
” Tạ Minh cười cười lùi về sau, rời khỏi thang máy, đợi tới lúc thang máy
đóng lại thì hét, “Đây là chuyến thang máy cuối cùng rồi! Nhanh lên!”
Đám người đang liều mạng chạy trốn vội nhảy vọt vào thang máy đánh nhau với đám người bên trong.
Không gian hẹp của thang máy bắt đầu có hỗn chiến, Dịch Nhiên đứng ở trong cùng cau mày khó chịu,
anh muốn ném hết đám người này đi ra ngoài nhưng anh không thể làm hỏng buổi tuyển sinh của Thi Ân
được, đám phản diện này hầu như đã đạt được tiêu chuẩn, anh lùi vào trong góc rồi tạo kết giới cho
mình, khoanh tay nhìn bọn họ đánh nhau, anh thấy Tạ Minh thừa dịp đang loạn chui vào, sau đó ném
một tấm bùa vàng ra ngoài —-
Tiếng ‘oành’ vang lên như bom khói vậy, khói bụi văng lên khắp nơi trong thang máy làm không thấy
rõ người, Dịch Nhiên ho nhẹ hai cái thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tạ Minh: “Xin lỗi!”
Tiếng cảnh báo quá người của thang máy dừng lại, sau đó thang máy đóng lại, chấn động dưới chân báo
hiệu cho họ thang máy bắt đầu di chuyển.
Dịch Nhiên liếc nhìn thang người trong thang máy, thật ra vẫn là mười một người đi vào lúc nãy,
chẳng qua phản diện gầy yếu đứng gần cửa nhất đã bị Tạ Minh đá ra lúc loạn lạc, xem ra tên nhóc này
đã nhìn trúng người đó rồi, tên này rất hợp làm phản diện đấy.
=================================
Ngoài dãy học, màn hình trực tiếp xuất hiện mười hai cái tên, đây là nhóm mười hai người đã thông
qua cửa ải đầu tiên.
Các phản diện ở bên ngoài ngạc nhiên nhìn mấy cái tên quen trên kia, bọn họ còn chưa có phục hồi
tinh thần.
Chủ nhiệm lớp để ý, trong đấy có năm tên được đám phản diện bên kia xì xào nhiều nhất, có vẻ như
bọn họ là phản diện có tiếng trong giới này.
Nhưng chủ nhiệm lớp nhìn năm người này, lắc đầu, trong này chỉ có một người có thể đào tạo, bốn
người còn lại mặc dù có thực lực nhưng chỉ đạt mức trên trung bình thôi, chỉ hơn nhau ở mức độ kinh
nghiệm chứ kỹ năng và thực lực đã định hình, sợ có dạy kiểu gì cũng không trở thành được phản diện
ưu tú mà chỉ là phản diện bình thường thôi.
Để ông chọn thì ông lại thích chọn những tờ giấy trắng chưa có kinh nghiệm để dạy dỗ, hoặc là đám
người có thiên phú nhưng khó khống chế như Dịch Nhiên.
===================================
Thang máy mở ra lúc lên đến tầng hai.
Tầng hai rất yên tĩnh cứ như không chung thế giới với tầng một hỗn loạn, vừa tối vừa yên tĩnh,
không nghe được tiếng động gì, ngay cả mười hai người trong thang máy cũng cố đi nhẹ chân.
Giây phút bọn họ đi ra khỏi thang máy thì hệ thống của mười một người kia đã nhắc nhở, bọn họ là
nhóm đầu đến tầng hai, có thể nhận được mười phút tìm kiếm giả mã, tầng hai tự do ra vào, đợi mười
phút sau, nhóm người cuối cùng của lầu một sẽ được đưa lên, lúc đấy nhiệm vụ của lầu hai sẽ bắt
đầu.
“Thì ra mười phút sau là thời gian của chuyến tiếp theo.
” Tạ Minh vẫn còn sợ hãi trong lòng, “Chỉ
có hai chuyến thang máy, may mà tôi chen lên được…” Hắn biết chuyến cuối rất khốc liệt.
Hắn cảm thấy may mắn trong lòng, sau đó chào hỏi với mười một người làm nhiệm vụ còn lại: “Chỉ có
mười phút để tìm kiếm và giải mã, chúng ta tạo nhóm đi, tách ra đi kiểm tra từng phòng rồi hợp lại
chia sẻ thông tin cho nhau, như thế này sẽ nhanh và có tác dụng hơn nhiều.
”
Ai dè mười một phản diện còn lại đều khịt mũi xem thường người dùng mưu mẹo để chen lên là hắn, bọn
họ xem đối phương là kẻ địch, bọn họ chỉ chiến đấu một mình.
Trong đó chỉ có hai phản diện quen nhau tạo nhóm thôi.
Dịch Nhiên dựa vào tường cười châm biếm Tạ Minh, tên này nên tự ngẫm lại đi chút, ăn ở kiểu gì để
ai cũng ghét, không thèm chung nhóm với mình.
Tạ Minh quay đầu nhìn anh một cái, người không có cảm giác tồn tại này là ai? Sao hắn không nhớ có
người như vậy tồn tại trong thang máy chứ? “Người anh em, lập nhóm không?” Hắn lễ phép hỏi.
Dịch Nhiên khinh thường: “Các cậu không có tư cách tạo nhóm với tôi.
” Mịa nó, tưởng thế mà hay à?
Tạ Minh quay đầu nhìn người khác, quả nhiên bọn họ đều nhìn cái tên tự cho mình là giỏi kia với ánh
mắt mày bị ngu à?
Tạ Minh không thèm để ý anh, dành thời gian đi thăm dò lầu hai.
Tối quá, không thấy gì cả.
Hắn móc đèn pin trong túi áo ra, mở đèn lên tạo ra ánh sáng trong hành lang tối tăm, hành lang rất
dài cứ như không thấy đầu thấy đuôi, hai bên hành lang là cánh cửa phòng màu đỏ bị đóng chặt.
Hắn đưa đèn pin rọi lên vách tường, dừng một lát, lúc này mới thấy mấy vết cắt trên vách tường, vết
cắt này cao ngang phần eo của hắn, nhìn kỹ thì thấy có chất lỏng màu đỏ bị đứt quãng trên vết đứt
ấy.
Cứ như… là ai dùng ngón tay để cào vậy? Còn là kiểu cào ra máu nữa.
Những người khác cũng để ý tới cái này, bọn họ đi về phía trước theo dấu vết này, dấu vết này biến
mất lúc bọn họ dừng lại ở cánh cửa số mười hai, còn lại chẳng thấy gì.
Mười một người đứng trước cửa phòng kia.
Tiếng nói nho nhỏ vang lên cứ như tiếng khóc của người phụ nữ, hoặc là tiếng rên của người phụ nữ
đang bị che lại, tiếng nói nhỏ kia vang lên đứt quãng, nghe cẩn thận mới thấy được tiếng đồ vật
đánh trên người cùng với tiếng nỉ non mơ hồ của một người phụ nữ: “Cứu tôi… Cứu, cứu tôi với…” Bọn
họ nhìn nhau.
Dịch Nhiên đứng nhìn bọn họ rồi nhìn thời gian, đã bốn phút trôi qua rồi, mấy người này không thèm
đi tìm tòi giải mã mà tìm tới đề luôn rồi à?
“Cứu không?” Tạ Minh nhỏ giọng hỏi mấy người kia, “Không phải đã bắt đầu tìm kiếm thông tin à? Đã
bắt đầu nhiệm vụ rồi à?” Còn chưa tìm được gì, dựa theo quy trình trò chơi thì phải đi tìm manh mối
ở từng phòng một? Nhưng chưa kịp mở cửa phòng nào thì đã tìm được người bằng vết cào rồi à?
Một phản diện quyết định đi tới hai bước, nắm lấy tay cầm của cửa, chưa kịp quay nó thì cánh cửa đã
bị đẩy nhẹ ra, tiếng khóc và tiếng rên rỉ cầu cứu kia vang rõ ràng hơn.
“Cứu tôi… Cứu tôi với…”
Hắn có thể thấy được căn phòng tối không đèn từ khe cửa, trong đấy là một người phụ nữ bị trói hai
tay treo ngược lại, mà trước mặt cô ta là một người đàn ông đang cầm súng và roi đánh lên người cô
ta, trên người của cô gái toàn vết roi, bị đánh tới mức máu dính lên áo sơmi mỏng manh, tất chân
của cô ta cũng bị đánh rách, hai chân run rẩy giãy dụa không ngừng.
Người đàn ông đưa lưng về phía cửa nên không thấy mặt, một roi đánh xuống, đánh làm cô ta run
người, gương mặt cau lại vì đau đớn, cô ta nghiêng đầu sang thì thấy cặp mắt ở khe cửa, cô ta rên
rỉ yếu ớt, ánh mắt kia của cô ta cứ như đang cầu xin hắn: Cứu tôi với.
Hắn vội thu tầm mắt.
“Tình huống trong đó thế nào?” Người bên cạnh vội hỏi.
“Một người phụ nữ.
” Trong đầu hắn là hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp vô cùng bị đánh từng roi một,
“Một người đàn ông đang đánh cô ta, trong tay có súng cứ như muốn giết cô ta thế.
”
Có nên vào cứu không?
Tạ Minh cũng đưa đầu ngó một chút, mịa nó, người phụ nữ kia đẹp thật, người phụ nữ tuyệt vời thế mà
còn bị đánh á?
“Cô ta có phải là nhân vật có dấu vết nhiệm vụ không?” Một người trong nhóm hỏi.
Mấy phản diện còn lại hơi do dự một chút, “Cứu rồi nói tiếp, không chừng có manh mối ẩn.
”
Phản diện kia đá cửa vọt vào.
Tạ Minh còn chưa kịp vào thì nghe thấy tiếng súng và tiếng hét thảm vang lên cùng lúc.
Người nổ súng là phản diện đi vào đầu tiên, tên là Trường Thọ, cũng là người thấy hình ảnh trong
đấy đầu tiên, hắn đi vào bắn chết người đàn ông kia.
Kỹ thuật dùng súng rất tốt, một phát lấy mạng, người đàn ông kia chỉ kịp hét lên một tiếng rồi chết
ngay.
Đám Tạ Minh vọt vào sau, lúc thấy người đàn ông kia thì trợ mắt toàn bộ: “Đây… đây là Người Chấp
hành Lý mà?”
Người đàn ông bị bắn chết, nằm trong vũng máu kia là Người Chấp hành Lý Triệu.
.