Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ivan tóm Thi Ân đi khỏi hiện trường xuống phòng dưới đất của biệt thự mới dừng lại, lúc dừng thì thả cô sau đó cuống quít lấy khăn che lại ở phần cổ rách da của cô, hổ thẹn, “Xin lỗi, chú rất là… cảm thấy có lỗi vô cùng, chú cắn sâu lắm không? Đau không? Chú xin lỗi con…”
“Không không, ông cắn rất tốt, cực kỳ chuyên nghiệp!” Thi Ân hưng phấn đưa tay lau qua, chỉ rách một miếng da thôi mà, “Đây mới là tác phong mà nhân vật phản diện nên có! Chỉ có như này mới dọa được nam chính và tên lông đỏ kia.
” Cô vỗ vai cổ vũ Ivan, “Ivan, ông đúng là nhân vật phản diện của học viện chúng ta, hi vọng ông có thể tiếp tục phát huy như vậy để làm vẻ vang học viện, đừng làm mất mặt cha tôi!”
Ivan nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô, đột nhiên ông cảm thấy cần phải gánh phần trách nhiệm, ông gật đầu, “Chú biết rồi, chú sẽ, nhưng… con không cần băng bó cổ hả? Nó đang chảy máu…”
“Không cần để ý.
” Thi Ân đưa tay che cổ lai rồi nhìn chỉ số sợ hãi đã đến 80% trong hệ thống nói, “Thừa dịp bây giờ cho bọn họ một đòn trí mạng thì có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.
”
“Trí [*] mạng? Không lẽ chúng ta phải giết họ à?” Ivan nhìn cô khiếp sợ.
“Đương nhiên không phải, cục quản lý của các ông đã quy định rồi còn gì, cảnh cuối phản diện luôn thua chính nghĩa.
” Thi Ân nói với ông, “Chúng ta phải chơi đùa với họ một chút, dọa họ rồi tìm cơ hội để nam chính Lục Minh Hiên đánh bại chúng ta, ông phải nhớ để Lục Minh Hiên đánh bại đấy, đây là yêu cầu của nhiệm vụ, phải bị đánh bại trước mặt nữ chính nữa.
”
“Cái này có chút khó khăn.
” Ivan cau mày, “Cậu ta quá yếu….
Cùng Kỳ bám chú rất chặt, sợ là…”
“Có tôi đây.
” Thi Ân ôm cổ đang chảy máu cười với ông, “Ông cho rằng tôi sẽ chịu đựng một gặm của ông đơn giản thế à?”
Ivan bị cái nhìn chăm chú của cô dọa giật mình, ông căng thẳng, “Là con bảo chú cắn…”
“Ông đừng lo lắng.
” Thi Ân cười híp mắt đưa tay ôm cổ ông.
“Con, con làm gì đấy?” Ivan bị dọa lùi về sau, định đưa tay đẩy cô ra thì bị cô đưa tay nâng cằm lên cản lại.
“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ không ăn ông.
” Thi Ân nhìn mạch máu xanh tím trên cổ trắng xám của ông nói, “Tôi muốn thử kỹ năng của tôi.
” Nói xong cắn Ivan một cái.
“A!” Ivan khẽ gọi một tiếng, cảm giác hàm răng của Thi Ân đang chạm vào mạch máu của ông rồi hút một ngụm máu của ông, ông cảm thấy đầu của ông như vỡ ra, ông bị cắn! Ma cà rồng như ông lại bị một cô gái nhỏ hút máu!
Máu Ma cà rồng lạnh vê lờ.
Thi Ân hút hai ngụm rồi thả ông ra, Ivan dựa vào tường kinh sợ, ông ôm cổ nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt khó tin, trơ mắt nhìn cô liếm môi đang dính máu, đôi mắt đen của cô cũng chuyển đỏ ngay sau đấy, chút hồng hào trên gương mặt của cô cũng nhạt dần rồi gương mặt cô trở nên trắng bệch như người chết…
Cô, cô và ông đã hoàn thành việc trao đổi huyết dịch của ma cà rồng rồi ư?? Không thể nào! Ông vốn không hút máu của cô, cô chỉ uống máu ông thì không thể thành ma cà rồng được!
“A…” Thi Ân rùng mình rồi nhìn Ivan, đôi mắt đỏ sậm hiện lên trong chiếc gương đầy tro bụi sau lưng ông, cô nghiêng đầu đi tới cạnh Ivan.
“Ân Ân, bình tĩnh!” Ivan sợ tới mức da đầu tê dại, Thi Ân đi tới trước mặt ông đưa tay ra —-
Cô đẩy ông ra khỏi tấm gương rồi nhếch môi nhìn răng nanh vừa xuất hiện trong miệng của mình, “Được rồi này.
” Kỹ năng trong cột nhiệm vụ của cô cũng cập nhập thêm thông tin mới —- Kỹ năng Ma cà rồng (Sơ cấp).
Quả nhiên cô chỉ cần hút máu của loại Ma cà rồng ngàn năm như Ivan thì có thể nhận được một phần nhỏ kỹ năng của ông, có điều thế là đủ rồi.
Cô sờ răng nanh đáng yêu của mình rồi nở nụ cười xấu xa với tấm gương, cực kỳ thỏa mãn, “Tôi phiên bản Ma cà rồng xinh đẹp ghê!”
“…” Ivan cực kỳ khiếp sợ.
Cô nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào, “Bắt đầu trò chơi thôi.
”
===========
Biệt thự quay lại sự yên tĩnh lần thứ hai, bọn họ đang ở dưới lầu.
Sở Khả chỉ chịu một chút thương nhẹ nhưng lại bị dọa sợ, Lục Minh Hiên đỡ cô ta, người cô ta mềm nhũn, hai chân còn run cầm cập.
Bọn họ xuống lầu không dám chờ một giây nào thì phát hiện cánh cửa lớn bị Lục Minh Hiên phá hủy ở dưới đã bị đám xúc tu màu xanh lục nhơm nhớp kia chắn lại, ngay cả cửa sổ cũng bị xúc tu quấn chặt không chút ánh sáng nào chiếu vào.
Cả căn phòng đều tối tăm giống như chiếc lồng sắt không ánh sáng vậy.
“Xin lỗi…” Mặt Sở Khả tái nhợt, cô ta núp trong ngực Lục Minh Hiên, hổ thẹn nói, “Nếu không phải tớ giận dỗi đi đến đây để chứng minh trên đời không có ma quỷ thì các cậu sẽ không đi theo tớ chịu tội như này…” Nước mắt cô ta chảy không ngừng.
“Lỗi của anh.
” Lục Minh Hiên ôm bờ vai run rẩy của cô, “Là anh không nói rõ với em nên mới làm em hiểu nhầm, khiến em giận dỗi, anh tưởng chỉ cần rời xa em thì những thứ quỷ quái kia sẽ không quấn lấy em….
” Hắn cực kỳ hối hận, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô ta, “Anh nên nói thẳng với em, bảo vệ em, che chở cho em, cho dù có nguy hiểm thế nào thì chúng ta cùng nhau gánh.
”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Lục Minh Hiên với đôi mắt ngập nước.
Dịch Nhiên đứng ở cửa nhìn đống xúc tu màu xanh lục kia, đưa tay bóp nó, ánh hồng trong mắt lóe lên định làm nổ xúc tu thì nghe thấy tiếng thét chói tai trong đống xúc tu đấy —-
“Cứu tôi… cứu tôi với…”
Dịch Nhiên vội thu tay lại khi nghe giọng nói đấy.
“Các cậu nghe gì không?” Vương Đình Đình nhìn lại, “Đó là… giọng của Triệu Phong! Triệu Phong… Triệu Phong, cậu ở đâu?”
Mấy người vội chạy đến thì nghe thấy tiếng khóc kêu cứu của Triệu Phong từ trong đống xúc tu, lúc bọn họ đưa tay kéo xúc tu thì tiếng khóc kia thảm thiết hơn, “Đau quá! Đau quá! Cứu tôi! Mau cứu tôi!”
Bọn họ vội thu tay lại, xúc tu kia đột nhiên đưa một cái tay đến trước mặt họ như con rắn đang trườn, dọa bọn họ lùi về sau, cái tay màu xanh nhớp nháp kia không bắt được, xúc tu không ngừng lắc lắc giống như muốn dìm chết người.
“Cứu tôi… Tôi chưa muốn chết! Không muốn chết!”
“Là Triêu Phong… Tay này là của Triệu Phong, Triệu Phong đang ở trong…” Vương Đình Đình nhìn cánh tay bị xúc tu màu xanh lục bao lấy kia, run rẩy sợ hãi, không dám đi lên mà chỉ biết đứng khóc, cô bạn không dám nghĩ Triệu Phong bị thứ này nuốt vào trong đáng sợ cỡ nào… Cô bạn muốn cứu Triệu Phong nhưng sợ bị xúc tu kia túm vào, đột nhiên một cánh tay xuất hiện túm lấy Triệu Phong, đó là Dịch Nhiên.
Nhưng vẫn chậm một bước, lúc Dịch Nhiên chuẩn bị bắt lấy tay của Triệu Phong thì xúc tu kia lại nuốt lấy tay của Triệu Phong.
Đồng thời tiếng đàn dương cầm vang lên sau lưng bọn họ, dọa mấy người hốt hoảng quay đầu lại thì thấy chiếc đàn piano vốn bị vải trắng che kín ở giữa phòng bị mở ra, ngón tay trắng xám tung bay trên phím đàn piano đen kịt, biểu diễn một bản [Serenade] [1].
[1] Serenade hoặc còn có tên Serenata là một tác phẩm âm nhạc nhẹ nhàng, tấu vào buổi chiều như một cách vinh danh gửi lời ưu ái đến một người.
Vì nhạc khúc này chủ ý là tấu vào buổi chiều tối nên tiếng Việt dịch là dạ khúc hoặc mộ khúc.
Một Serenade là thường của một cấu trúc nhiều phong trào, khoảng từ bốn đến mười phong trào.
Với người Việt chúng ta Serenade của Franz Schubert do Phạm Duy chuyển lời là bản dạ khúc quen thuộc nhất.
Mà người biểu diễn bản nhạc này là Ma cà rồng làm bọn họ sởn cả tóc gáy, ông mặc áo choàng đen, mái tóc trắng được chải chuốc gọn gàng, ông ngẩng đầu như đang chìm đắm trong bản nhạc, trong khuỷu tay ông còn có một cô gái gầy gò ngồi, mái tóc đen dài che lấy đôi mắt của cô, cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông như một con búp bê hình người vậy.
Là cô!
Dịch Nhiên vừa nhìn một cái đã nhận ra, định bước đến thì bị Sở Khả ngăn lại, “Dịch Nhiên, đừng kích động.
”
Tiếng nhạc dừng lại, cô bé tóc đen trong lòng ma cà rồng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ sậm nhìn thẳng vào mắt Dịch Nhiên, cô nhếch môi cười.
Trái tim Dịch Nhiên lạnh lẽo, con mắt của cô, hàm răng của cô…
“Cô ta chết rồi… Trở thành Ma cà rồng rồi!” Vương Đình Đình run rẩy giữ lấy Dịch Nhiên.
Ivan lại đàn khúc nhạc lần nữa, nhếch môi nói, “Đừng kích động, trò chơi mới bắt đầu thôi!” Ông một tay đánh piano, một tay nâng gương mặt tái nhợt của Thi Ân, vuốt ve gò má của cô rồi nói với bọn họ, “Cho các cô cậu thời gian một khúc nhạc để trốn, tôi sẽ để bé con của tôi đi tìm các cô cậu, tuyệt đối đừng để con bé bắt lấy, bây giờ con bé khá là đói bụng đấy.
”
Thi Ân nhìn Dịch Nhiên chằm chằm, cô há mồm cắn mu bàn tay của Ivan, máu tươi nhuộm đỏ môi cô.
Da đầu của Sở Khả và Lục Minh Hiên tê dài, hai người giữ chặt Dịch Nhiên, “Cô ta không còn là người nữa, Dịch Nhiên, mau đi thôi! Chạy khỏi đây rồi tính tiếp! Đừng nghĩ cái khác, nếu không chúng ta phải chết hết ở đây đó!”
Dịch Nhiên nắm chặt tay, nhìn Thi Ân chằm chằm rồi nhỏ giọng nói với họ, “Đi lên lầu.
” Anh bước lên lầu hai không chút do dự, lầu hai không có xúc tu khắp nơi như dưới lầu một, anh lao nhanh đi tìm cửa sổ không bị xúc tu khóa tin thì tìm được nửa cánh cửa sổ bị phá hủy không bị xúc tu chặn lại.
“Nhảy xuống từ cửa sổ.
” Dịch Nhiên kéo Vương Đình Đình sang.
Vương Đình Đình sợ hãi ôm lấy tay Sở Khả, cô bạn muốn khóc, “Nhảy, nhảy xuống?”
“Không muốn chết thì nhảy xuống.
” Dịch Nhiên nói.
“Bên dưới là mặt cỏ, đây là lầu hai.
” Lục Minh Hiên bước đến ló đầu nhìn xuống dưới, hắn giật giật cây thường xuân [2] khô héo bên cửa sổ, nói với Vương Đình Đình, “Cậu giữ cây này rồi xuống từ từ, không sao hết.
”
[2] Cây thường xuân hay còn gọi là cây Vạn niên, là một loại thực vật thuộc chi dây thường xuân, họ cuồng, là một loại cây leo thường xanh.
Vừa nói xong thì khúc nhạc cũng dừng lại, Ivan cười nói, “Khúc nhạc kết thúc rồi, các vị đã chuẩn bị xong ròi chứ? Bé con của tôi bắt đầu tìm các vị đấy!”
Tiếng bước chân nhè nhẹ và móng tay cà lên tường vang khắp hành lang.
“Nhanh lên!” Dịch Nhiên chỉ hận không thể bỏ lại cô gái này.
“Tớ xuống trước.
” Sở Khả biết Vương Đình Đình sợ hãi, nắm tay cô bạn nói, “Đình Đình đi theo sau lưng tớ, đừng sợ.
” Cô ta buông tay Vương Đình Đình rồi đến cửa sổ, đang định cầm tay Lục Minh Hiên để chạm vào dây leo thì tiếng ồn ào ngoài cửa sổ vang lên, cô ta cúi đầu thì thấy cô số cây leo ướt nhẹp đang bò lên vách tường, sau đó một dây leo quấn lấy chân của cô ta, một gương mặt tái nhợt cũng xuất hiện từ trong đống ướt át đó xuất hiện, nghiêng đầu cười với cô ta, “Tìm được cậu rồi!”
“A!”