Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại phu không ngừng được mang vào rồi lại đưa ra, thủ vệ đại trướng bên này càng ngày càng sâm nghiêm.Ngày thứ ba kể từ khi Lý Lương lâm vào hôn mê, Trần Cường thuận lợi liên lạc được không ít thuộc hạ cũ của Trần Liệp Hổ, thay quân cảnh gác ở đại trướng bên này.Trần Cường còn đi Tây tuyến bên kia liên lạc với Trần Lập, năm người Trần Lập vì có binh phù trong tay nên Chu Đốc quân xem hắn như chính Trần Liệp Hổ tới, mọi chuyện đều nghe theo, hắn cũng tiếp nhận hơn phân nửa binh mã.Trần Cường nói lời của Trần Đan Chu cho bọn họ, bọn người Trần Lập cũng bị dọa sợ đến mềm nhũn cả chân, không phải sợ hãi nguy hiểm, mà là việc này vượt quá ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Lương là nữ tế của Trần Liệp Hổ, làm sao hắn có thể ruồng bỏ Ngô Vương chứ?Trần Cường cũng không biết, chỉ có thể nói cho bọn họ, việc này nhất định Trần Liệp Hổ đã điều tra rõ, nếu không Trần Đan Chu, tiểu cô nương này làm sao dám giết Lý Lương."Hiện tại các ngươi cầm binh phù, nhất định không được phụ sự giao phó của lão đại nhân."Trần Lập năm người quỳ hướng quốc đô thề.
Trần Cường không dám ở lại đây lâu, Chu Đốc quân nghe hắn nói phải đi thì cũng đến đưa tiễn, Chu Đốc Quân năm đó cũng là thuộc hạ dưới trướng Trần Liệp Hổ, lôi kéo tay Trần Cường, khóe mắt phiếm hồng tự trách vì việc Trần Đang Dương mất đi: "Đợi chiến sự chấm dứt, ta tự mình đến trước mặt lão đại nhân nhận phạt."Trần Cường nói: "Lão đại nhân đã đưa Đan Dương thiếu gia lên chiến trường, thì cũng không sợ việc người đầu bạc tiễn người đầu xanh, việc này cùng Chu Đốc quân không can hệ."Chu Đốc quân vỗ vỗ vai hắn, nghiến răng thấp giọng mắng: "Trương Giám quân, tên cẩu tặc này, ta nhất định sẽ không tha cho hắn."Trương Giám quân là phụ thân của mỹ nhân Trương thị, lần này phụng chỉ giám quân, ở trong quân diễu võ dương oai, cái chết của Trần Đan Dương là do chính hắn ta tạo thành, sau khi gặp chuyện không may thì đã trốn về quốc đô.Trần Cường ôm quyền với Chu Đốc quân, lên ngựa rời đi, chạy như tên bắn, hắn quay đầu lại nhìn, thấy đám người Trần Lập được vây quanh bởi binh mã của Chu Đốc quân, quân kỳ tung bay rất uy phong, thực hi vọng chỉ có mình Lý Lương làm phản.Hiện tại giúp bọn họ chống đỡ chính là mọi việc ở đây đều nằm trong lòng bàn tay của Trần Liệp Hổ, ông cũng có an bài, cũng không phải chỉ có mười người bọn họ cùng Trần nhị tiểu thư đối mặt với toàn bộ chuyện này.Lúc hừng đông Trần Cường về đến đại doanh ở Đường Ấp, có một đám binh hạng nặng canh gác giống như lúc rời đi, nhìn thấy Trần Cường chạy tới cũng giống như lúc trước nhường ra đường đi.
Trần Cường có chút kinh hãi, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, quân doanh phía trước như một con Mãnh Hổ đang há to miệng.
Thế nhưng nghĩ đến Trần Đan Chu đang ngồi bên trong con Mãnh Hổ này, thì hắn không còn chút do dự nào mà giơ roi thúc ngựa xông vào -----Một cái lưới sắt bắn lên từ mặt đất, bao lấy người cùng ngựa đang chạy băng băng, con ngựa hí lên, Trần Cường kêu to một tiếng, rút đao ra, lưới sắt siết chặt, giam cầm người đang cầm đao và ngựa, như cá mắc cạn ----"Nhị tiểu thư!" Trần Cường gầm lên một tiếng."Nhị tiểu thư." Bức mành của doanh trướng trong quân bị thân binh vén lên, bẩm bảo: "Đại phu đến rồi."Trong doanh trướng, Trần Đan Chu đang ngồi trước bàn chải đầu.
Vì tuyên bố với bên ngoài là nàng bị bệnh, mấy người tỳ nữ và vú già mà Lý Lương tìm tới cũng đều bị giam lại, nên việc ăn, mặc, ở, đi lại hàng ngày đều do Trần Đan Chu tự mình làm.Tự mình chăm sóc chính mình, việc này Trần Đan Chu đã làm mười năm rồi, nên không có chút khó chịu nào.Nàng vừa nhìn quân báo đang mở ở trên bàn, vừa thuần thục búi bách hoa kế, nghe được bẩm bảo thì ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nam nhân hơn bốn mươi tuổi mang theo hòm thuốc đang đứng ở ngoài cửa.Không biết lại tìm đại phu từ đâu, thế nhưng mặc kệ tìm đại phu nào cũng vô dụng, chất độc này cũng không khó giải, thế nhưng hiện tại đã qua bốn ngày rồi, có là thần tiên đến đi chăng nữa cũng là vô dụng.Trần Đan Chu đáp một tiếng: "Mau mời tiến vào." Nàng ngừng tay đứng lên, để nguyên tóc mới vấn được một nửa mà đi theo đại phu đến bên giường được đặt sau tấm bình phong.Đại phu chỉ xoay người Lý Lương đang nằm trên giường, không cẩn thận xem bệnh giống như mấy đại phu khác."Đại phu." Trần Đan Chu nghẹn ngào nói, "Ngươi nhìn xem tỷ phu của ta bị sao vậy? Còn có biện pháp không?"Đại phu lắc đầu: "Quá muộn."Trần Đan Chu quay đầu quát gọi thân binh, phẫn nộ cất tiếng: "Lý Bảo đâu! Hắn rốt cuộc có tìm được đại phu hữu dụng nào không đây?"Thân binh đứng ở trong lều có chút xấu hổ, thở dài nghĩ, sau khi gặp nhiều đại phu như vậy mà Lý Lương không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, nên khó tránh khỏi Nhị tiếu thư mất kiên nhẫn phát giận.Ngược lại vị đại phu không có gì là xấu hổ, chỉ liếc nhìn Trần Đan Chu, nói: "Nhị tiểu thư, để ta xem bệnh cho người."Trần Đan Chu tức giận quát: "Ngươi xem ta làm gì?"Đại phu cười nói: "Nhị tiểu thư trúng độc mà vẫn có thể giải hết."Trần Đan Chu trong lòng lộp bộp, trầm xuống, nói không hoảng loạn là giả, vẫn có điểm bối rối, thế nhưng vì đã sớm đoán trước, cho nên lúc này bị nhìn thấu ngược lại khiến tâm bình tĩnh hơn."Ngươi nói cái gì?" Nàng quát, làm ra dáng vẻ vừa bối rối vừa phẫn nộ, "Ta cũng bị trúng độc? Ta cũng bị hạ độc rồi hả?"Đại phu không hoảng không vội, mời Trần Đan Chu đến bàn ở đằng trước ngồi xuống, ánh mắt quét qua quần báo được bày biện ở trên bàn: "Nhị tiểu thư không hổ là nữ nhi của Thái phó, có thể xem hiểu quân báo.
Mấy ngày nay Đại tướng quân bị bệnh, đều do Nhị tiểu thư đưa ra quyết định, cũng điều động không ít ở trong quân đâu nhỉ."Ở đây trong doanh trướng này, hắn giống như là chủ nhân, Trần Đan Chu đưa mắt nhìn, thân binh vốn đang đứng ở trong trướng cũng đã lui ra ngoài, là bị người bên ngoài danh trướng triệu đi, bóng người ngoài doanh trướng lay động rồi tản đi, cũng không có ai xông tới.Trần Đan Chu cũng không tiếp tục làm hình tượng một tiểu nữ nhi đang cáu giận, nói: "Cũng cần có người quản chứ, ta quản là phù hợp."Đại phu cười cười, cũng không tiếp tục đề tài này, lấy ra gối chẩn mạch: "Để ta xem cho tiểu thư."Trần Đan Chu ngồi xuống, thoải mái vươn tay, kéo lên ba chiếc vòng tay vàng, lộ ra mạch ở cổ tay.Đại phu để ngón tay cẩn thận bắt mạch trong một khắc, thở dài: "Nhị tiểu thư thật sự là quá độc, cho dù muốn giết người, cũng không cần liên lụy chính mình chứ." Nói xong lại hít mũi ngửi, mấy ngày nay vẫn luôn có đại phu ra vào, các loại thuốc cũng vẫn luôn được dùng, cả phòng vị thuốc nồng đậm, "Xem ra nhị tiểu thư rất tinh thông việc hạ độc, giải độc thì vẫn còn thiếu một chút, mấy ngày nay cũng có dùng thuốc, nhưng hiệu quả giải độc không tốt lắm."Hắn cầm bút lên, viết xuống mấy vị thuốc lên quân báo."Nhị tiểu thư dùng mấy vị thuốc này, thì độc còn sót lại sẽ được thanh trừ.
Nếu không, hiện tại Nhị tiểu thư ỷ vào việc còn nhỏ để chống đỡ, thế nhưng lớn thêm mấy tuổi, những cái khác không nói đến, nhưng chắc chắn sẽ ngày ngày ho ra máu."Trần Đan Chu nghiêng người nhìn mấy vị thuốc được ghi, ồ lên một tiếng: "Tốt, ta đã nhớ." Sau đó cười cười, "Đa tạ đại phu, ta sẽ bảo người trọng thưởng cho ngươi."Đại phu nghĩ đến lời nói của chủ nhân, lại nhìn nữ hài tử xinh đẹp đáng yêu trước mắt, cảm thấy dưới túi da này đang cất giấu một con quái vật --- tại sao giết người xong, bị người phát hiện, còn tuyệt không sợ hãi?Tất nhiên, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi làm điều đáng sợ, thế nhưng lần này là nữ hài tử."Nhị tiểu thư." Đại phu thu hồi suy nghĩ rối loạn của mình, "Chuyện của Lý tướng quân người biết được bao nhiêu? Đây là ý của Trần Thái phó sao?"Chuyện của Lý Lương nàng biết rất nhiều, Trần Đan Chu nghĩ ở trong lòng, ngay cả những chuyện sau này của Lý Lương nàng đều biết --- nhưng những sự tình kia rốt cuộc sẽ không phát sinh nữa rồi.Nàng không trả lời, hỏi: "Ngươi là người của triều đình?" Trong mắt nàng hiện lên sự phẫn nộ, nghĩ đến kiếp trước Dương Kính đã nói, Lý Lương giết Trần Đan Dương để thể hiện quy thuận triều đình, điều đó nói rõ lúc đó, thuyết khách của triều đình đã ở bên cạnh Lý Lương.Là vị thuyết khách này sao? Lý Lương giết ca ca là để cho hắn nhìn sao? Trần Đan Chu cắn răng thật chặt, làm thế nào để có thể giết chết hắn?Đại phu nhìn thấy sát ý trong mắt của Trần Đan Chu, trong nháy mắt còn cảm thấy có chút sợ hãi, cũng có chút bật cười, hắn lại bị một đứa bé hù dọa sao? Mặc dù nỗi sợ hãi đã tản đi, nhưng cũng khiến hắn không có tâm tình đối phó."Ta tới chính là để nói cho Nhị tiểu thư, đừng tưởng rằng giết Lý Lương liền giải quyết được vấn đề." Hắn thu lại gối chẩn mạch, đứng lên, "Cho dù không có Lý Lương, thì trong quân vẫn còn rất nhiều người có thể thay Lý Lương, nhưng người đó sẽ không phải là người.
Có kẻ ra tay hại Lý Lương, Nhị tiểu thư cũng theo đó bị ngộ hại, cũng là thuận lý thành chương, Nhị tiểu thư cũng không cần trông cậy vào mười người mà mình mang theo."Nàng là ỷ vào đánh bất ngờ và thân phận này mới giết được Lý Lương, nhưng nếu trong quân thực sự có hơn nửa là người của Lý Lương, lại còn có người của triều đình tại đây, thì cho dù nàng mang theo mười người, lại có binh phù thì chính xác cũng khó có thể đối chọi.Trần Đan Chu ngồi ở trước bàn cười lạnh nói: "Đương nhiên không chỉ có mười người chúng ta."Nam nhân đương nhiên cũng nghĩ như vậy, Trần Nhị tiểu thư có thể mang theo người tới, đương nhiên là theo phân phó của Trần Liệp Hổ."Nhị tiểu thư muốn nói là còn có thiên quân vạn mã ở phía sau sao?" Hắn khoát khoát tay với nàng, "Nhị tiểu thư, không còn kịp rồi."Dứt lời ánh mắt thương cảm nhìn vị tiểu cô nương này."Nhưng vị thuốc này ta sẽ cho người đưa tới cho Nhị tiểu thư, có chết thì cũng nên có một thân thể tốt."Không phải hắn đang uy hiếp nàng, mà hắn chỉ đang nói sự thật.
Trần Đan Chu toàn thân rét lạnh, cho dù nàng là nữ nhi của Trần Thái phó, ở trong quân doanh hỗn loạn này, trước đại thế của triều đình, nàng yếu đuối không chịu được một kích, giống như ca ca của nàng, nói chết là chết, đã chết thì chính là đã chết.Kiếp này, nàng chỉ giết Lý Lượng, lại liền chết đi sao?Trần Đan Chu nắm chặt tay, móng tay đâm rách lòng bàn tay."Đợi đã." Nàng hô, "Ngươi là người của triều đình?"Đại phu quay đầu lại, muốn để tiểu cô nương hiểu rõ mà chết đi, "Đúng, là ta."Hắn nói xong câu này thì đợi tiểu cô nương chửi ầm lên để phát tiết sự phẫn nộ, nhưng Trần Đan Chu cũng không hề la lối."Ta muốn gặp Thiết Diện Tướng quân." Nàng nói, "Ta có lời muốn nói với ngài ấy.".