Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 9: Mờ mịt
Bác Thẩm ngẩn người nói: “Phu nhân quên rồi sao, lúc nghỉ hè con bé có đến gặp tôi, cô cũng đã gặp rồi còn gì.”
“Cô ấy. . . . . . Rất ngoan ngoãn, rất hiếu thuận phải không?”
Bác Thẩm cười cười, nói: “Có lẽ là con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, con bé này quả thật rất ngoan ngoãn.”
Bạch Ngưng cũng không nói được gì nữa, nhắm mắt lại quay đầu đi, nước mắt nóng bỏng chảy xuống dọc theo khuôn mặt rơi lên ngọn cỏ thấm vào đất bùn còn ướt.
Từ năm nhất trung học, nhìn mẹ đẩy xe bán bánh mật bị đội giữ trật tự đô thị đuổi chạy khắp đường, cô đã thề đời này kiếp này nhất định phải cho mẹ một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng đợi cô tốt nghiệp, đợi khi cô không cần xin tiền gia đình nữa thì mẹ cũng không đứng lên nổi nữa. Cả đời quần quật làm việc tay chân khiến cho cơ thể bà suy yếu.
Năm hai trung học, cô có một nguyện vọng duy nhất chính là có thể cho mẹ cuộc sống không lo áo cơm, có thể có một người chồng yêu bà, người một nhà bình thản lại hạnh phúc sống cả đời.
Hôm nay, tất cả… tất cả không còn gì, mẹ và hi vọng đều đã mất. Chỉ dựa vào cái xác thuộc về người khác này cô có thể làm cái gì, còn có thể ước mơ cái gì?
Cô vẫn nằm trên mặt đất, Bác Thẩm cũng không nhịn được mở miệng khuyên bảo: “Phu nhân, đất rất lạnh, cô mau đứng lên đi, đừng để bị cảm. Ngày mai phu nhân tới, còn phải dậy sớm đó.”
Phu nhân tới? Liên quan gì tới cô, liên quan gì tới cô!
Cô không muốn gặp tên đàn ông tự cao tự đại không ai bì nổi đó, cũng không muốn gặp bà mẹ có lẽ còn kiêu ngạo hơn anh ta, càng không muốn trải qua cuộc sống nhà giàu chết tiệt này. Tại sao lại như vậy, trời cao tại sao lại làm vậy với cô. Sao không cho cô chết hắn, hoặc là để cho cô sống. Tại sao lại đẩy cô vào nơi này!
Cô đột nhiên khóc òa lên.
“Phu nhân, phu nhân!” Bác Thẩm chạy tới kéo cô, cô lại vẫn nằm trên mặt đất khóc như đứa bé bị bắt nạt, khuyên thế nào cũng không nghe.
Ngôn Lạc Quân đứng trên ban công tầng hai nhìn tất cả dưới phía, nhíu nhíu mày, buông tách cà phê trong tay, xoay người vào phòng.
Một lát sau, anh xuống tầng, đi lên sân cỏ.
“Tiên sinh. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân có chút chán ghét mà đi tới, kéo cổ tay Bạch Ngưng, một cánh tay nâng lưng cô đã dính bùn ướt, một tay còn lại nâng chân cô, ôm cô lên đi vào nhà.
“Anh làm cái gì thế? Buông tôi ra, buông tôi ra!” Bạch Ngưng nằm trong lòng anh giãy giụa như phát điên, hết đấm lại đánh anh, nhưng không có chút xi nhê nào.
Ngôn Lạc Quân ôm ngang cô đi lên lầu, đá văng cửa phòng cô, trực tiếp đi về phía phòng tắm.
“Họ Ngôn kia, anh mau buông tôi ra! Nói cho anh biết, tôi và anh không có quan hệ gì hết, tôi không phải Hứa Tĩnh Hàm, không phải phu nhân của anh, tôi. . . . . .” Lời còn chưa dứt, cô đã bị anh ném xuống nền phòng tắm. Tiếp đó một luồng nước nóng phun thẳng vào người cô.
“A ——”
Ngôn Lạc Quân cầm vòi hoa sen xả về phía mặt cô, cực kỳ không kiên nhẫn, thậm chí mang chút tức giận nói: “Hứa Tĩnh Hàm, mẹ tôi sĩ diện nhưng tôi thì sẽ không quan tâm. Nếu cô còn tiếp tục nổi điên như vậy tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện tâm thần!” Anh nói xong, kéo áo ngủ trên người cô ném xuống đất.
“A ——” Bạch Ngưng sợ hãi kêu một tiếng, cuộn tròn người, khóc trong hơi nước.
Ngôn Lạc Quân xả nước vào cô rất lâu, đợi cô bình tĩnh, chỉ cuộn tròn người khóc thút thít mới để vòi hoa sen xuống, kéo khăn tắm bên cạnh lau lau cho cô, bọc lấy cô ôm ra khỏi phòng tắm, sau đó ném cô lên trên giường.
Bạch Ngưng cuống quít kéo chăn đắp lên người, hoảng sợ nhìn anh.
Anh lạnh mặt, đứng ở bên giường nhìn cô chằm chằm nói: “Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng.” Nói xong liền ra khỏi phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
======
Chương 10: Cầu cứu
Anh lạnh mặt, đứng ở bên giường nhìn cô chằm chằm nói: “Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng.” Nói xong liền ra khỏi phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Sau tiếng đóng cửa kia, cô chôn mặt trong chăn khóc.
Người chết một lần sẽ không muốn chết lần thứ hai, cô muốn tiếp tục sống, nhưng đối mặt với cuộc sống không có người thân, cô thật sự không biết làm thế nào tiếp tục sống.
Cuộn mình ở trên giường, nghĩ tới những năm tháng đã qua, nghĩ tới cuộc sống chỉ còn lại trong kí ức, chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng.
Bạch Ngưng chết rồi, mẹ cũng đã chết, chỉ còn lại linh hồn nhập sai xác là cô, thật không biết nên làm sao bây giờ.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, chảy xuống, khiến vết ướt trên chăn càng lúc càng lớn.
Khóc nửa đêm, lại mộng mị nửa đêm, ngày hôm sau đi xuống tầng thì tinh thần Bạch Ngưng có chút hoảng hốt, cho đến khi cô nhìn thấy người ngồi trước bàn ăn —— Ngôn Lạc Quân.
Thân thể chấn động, bước chân của cô ngừng một chút, mới tiếp tục đi về phía trước.
“Phu nhân, bữa ăn sáng đã mang ra rồi, nhân lúc còn nóng cô mau ăn đi.” Bác Thẩm đứng dưới bậc thang nói. Ngôn Lạc Quân mặc quần áo ở nhà ngồi ăn của mình, không ngẩng đầu nhìn cô.
Bạch Ngưng đi tới bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống.
Bữa sáng hôm nay vẫn như trước, trứng gà chiên, sữa tươi, bánh mì.
Bạch Ngưng vừa mới cầm bánh mì lên, Ngôn Lạc Quân liền để ly xuống, đứng dậy nói: “Bác Thẩm, có thể buổi trưa mẹ tôi sẽ đến, bác chuẩn bị một chút.”
“Tiên sinh, tôi đã biết.” Bác Thẩm trả lời.
Dường như cảm thấy cái gì, Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy đôi mắt Ngôn Lạc Quân đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Bây giờ tỉnh táo lại, đợi lát nữa đừng để cho mẹ tôi tức giận.”
Bạch Ngưng yên lặng cúi đầu. Không phải không có lời nào để nói mà là không muốn để ý đến anh.
Ngôn Lạc Quân dường như cũng không muốn nói nhiều với cô, rời khỏi bàn ăn, đi lên tầng.
Ăn xong bữa ăn sáng Bạch Ngưng đang cầm lấy báo hôm nay từ chỗ Bác Thẩm muốn xem vụ án của mình thì có một người bộ dáng giống người giúp việc từ bên ngoài đi vào nói: “Bác Thẩm, ngoài cửa có một người đàn ông trung niên mang theo quà nói muốn gặp tiên sinh, người đó tên Trần Thiếu Lâm.”
“Ông chờ một chút để tôi lên tầng hỏi tiên sinh trước đã.” Bác Thẩm nói xong, liền đi lên tầng.
Một lát sau, bác Thẩm xuống nói: “Cho ông ta vào.”
“Được.” Bác trai ra khỏi phòng khách. Một lát sau, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, bụng bự béo phệ, vẻ mặt sốt ruột từ ngoài cửa đi vào, thấy Bạch Ngưng trên ghế sa lon, gật đầu nói: “Phu nhân, cô ở nhà sao.”
Bạch Ngưng cũng không nhận ra ông ta, cũng biết ông ta không đến tìm mình nên chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Lát sau, Ngôn Lạc Quân từ trên tầng đi xuống, nói: “Bác Trần, sao bác lại tới đây?”
Vừa thấy Ngôn Lạc Quân, Trần Thiếu Lâm vội đi lên, vừa kích động vừa gấp gáp, thật vất vả mới mở miệng nói: “Lạc Quân, cháu nhất định phải cứu Chí Dương, nó. . . . . .”
“Bác Trần, đừng nóng vội, lên tầng từ từ nói.” Ngôn Lạc Quân kéo ông ta đi lên tầng.
Bạch Ngưng không nhìn hai người kia nữa, cúi đầu xuống tiếp tục xem báo, nhớ tới bộ dạng Trần Thiếu Lâm này, cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng cô xác định mình chưa từng gặp ông ta. Chí Dương. . . . . . trong đầu Bạch Ngưng đột nhiên chấn động.
Chí Dương, Trần Chí Dương! Một trong số bốn tên đàn ông đó, kẻ rót rượu cho cô, muốn cưỡng hiếp cô! Khó trách cô nhìn Trần Thiếu Lâm thấy quen, chắc là cha của hắn ta!
Ông ta tìm Ngôn Lạc Quân làm gì? Tại sao lại nhắc tới Trần Chí Dương?
Bạch Ngưng nhìn lên tầng, gần như có ý muốn lập tức xông lên, nhưng dừng một chút, tỉnh táo lại, ngồi xuống. Cúi đầu nhìn tờ báo trong tay, cô vội lật tới trang viết về vụ án.
Tin tức về cô chiếm cả một trang báo, tựa đề thật to: Đã tiến hành khám nghiệm tử thi nữ sinh đại học, bốn người có liên quan đến vụ án đã bị bắt.
Trên báo có nói thân phận của cô, ngày đó cùng mấy người đàn ông kia đi ra ngoài ăn cơm ca hát, sau đó bị đỡ đến quán bar “Bồng Lai “, cuối cùng nhảy lầu.
Bốn người đàn ông này, bao gồm Trần Chí Dương đã bị tạm giam, mà lúc này cha của Trần Chí Dương vội vã đến tìm Ngôn Lạc Quân, trừ cứu con trai, còn có thể làm cái gì?
Cô biết, gia thế như Ngôn gia, lợi hại như Ngôn Lạc Quân, nếu muốn giúp kẻ kia thoát tội nhất định không khó. Nói cách khác, nếu như Ngôn Lạc Quân muốn cứu Trần Chí Dương, kẻ hại chết cô rất có thể sẽ không bị đem ra trước công lý!
Tại sao có thể như vậy? Loại người như Trần Chí Dương sao lại có quan hệ với phú thương như Ngôn Lạc Quân? Trần Thiếu Lâm nhìn qua cũng không tốt đẹp gì, sao Ngôn Lạc Quân lại gọi ông ta là Bác Trần?