Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Lương Phùng tới Hoa Đình Uyển đã là 5 giờ sáng.
Sắc trời đã dần hừng đông.
Đàm Duệ dẫn anh vào nhà, vừa vào liền để ý thấy một thư phòng nằm bên tay trái đại sảnh le lói ánh đèn vàng nhạt.
Có ai đó đang mở máy tính làm việc.
"Trên cao tốc bị tắc đường, hơi lâu chút." Đàm Duệ nói với người kia.
"Không sao."
Nhìn thấy họ bước vào, người đàn ông đi ra, qua ánh sáng lờ mờ thẳng tới trước mặt họ.
Lương Phùng rốt cuộc cũng thấy rõ người tới, vị kia đã ăn mì Dương Xuân ở tiệm anh...Họ Bùi, anh có nhìn qua tên của ông chủ từ đơn đặt hàng hôm trước.
"Là cậu." Anh có hơi bất ngờ.
So với những người tới quán anh, ông chủ Bùi tựa hồ đến từ một thế giới khác.
Có thể là bởi vì lúc vào sáng sớm, hắn từ bên ngoài cửa tiệm đi vào, ngồi xuống, thời điểm xắn tay áo sơ mi lên bắt đầu xem thực đơn, đã toát ra cảm giác rất không giống nhau.
Khác biệt rất nhỏ, bao gồm cách ăn nói, cử chỉ, còn có vẻ mặt, thậm chí cả vóc dáng cao lớn và thân hình được duy trì tốt.
Rất khó để miêu tả loại cảm giác này.
Nhưng mà...Nếu để nói tới cái gì thật sự bất đồng, làm anh mang ấn tượng sâu sắc đối với một vị khách như vậy, hẳn là bởi vì mùi hương trên người hắn.
Ở cái tiết trời nóng bức của tháng 9 này.
Cơ thể mọi người hầu hết đều mang thân nhiệt cao, hanh khô, cảm giác lo lắng, bất an, mồ hôi nhễ nhại.
Duy chỉ có vị này, mơ hồ trên người tỏa ra hương thơm mát mẻ của bạc hà.
"Còn nhớ tôi?" Bùi Văn Kiệt hỏi anh.
"Bùi tiên sinh." Lương Phùng nói.
"Tôi tên Bùi Văn Kiệt."
Giọng của Bùi Văn Kiệt so với thanh âm trong điện thoại lần trước khàn hơn, ở trong ánh đèn mờ nhạt, hắn cũng có vẻ hơi uể oải.
Có lẽ là do thức dậy quá sớm, Lương Phùng cũng không nghĩ nhiều.
"Ông chủ Bùi." Anh nói, "Cảm ơn cậu đã cho tôi công việc này. Trợ lý của cậu nói tôi tới liền lập tức đi nấu cơm, vừa lúc sáng sớm, tôi đi làm bữa sáng nhé?"
Anh dừng một chút, "Đàm tiên sinh nói cậu muốn ăn mì Dương Xuân."
"Sao vậy, rất khó làm?"
"Không, chỉ là..." Lương Phùng do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi hắn: "Tính cả bát mì vào đêm kia, cậu đã ăn hai lần mì Dương Xuân, liệu có muốn thử xem món khác hay không? Tôi có chút nguyên liệu đơn giản, nấu cũng không phức tạp."
Bùi Văn Kiệt đứng trong ánh đèn mập mờ nhìn anh, một lúc sau mới hỏi: "Anh mang theo cái gì?"
Lương Phùng cúi đầu nhìn mấy hộp đồ tươi trong tay.
"Có chút thịt tươi làm hoành thánh, không nhiều lắm. Còn một hộp nhân xíu mại Quảng Đông và vỏ xíu mại." Lương Phùng vừa nói vừa mở ra hộp đựng thức ăn, bên trong có lớp đá giữ tươi đồ sống, còn thêm mấy cái hộp nhỏ nhỏ xung quanh.
Bên trái là thịt làm hoành thánh, nhân ít hơn phần hoành thánh tôm tươi trước đây hắn ăn một chút.
Bùi Văn Kiệt biết giá cả, hoành thánh này ở tiệm Lương Phùng chỉ có tám tệ một bát.
Còn một chiếc hộp lớn hơn, mở ra đầy ắp.
"Gạo nếp này tôi ngâm với nước ấm từ 4 giờ sáng hôm qua, trộn với nấm đông cô và lạp xưởng thái hạt lựu, thêm gia vị trộn đều. Da xíu mại là hôm qua làm mì Dương Xuân cho cậu tranh thủ cán thêm một ít, để trong tủ lạnh." Lương Phùng mở nắp cho hắn xem.
"Bùi tổng không ăn nguyên liệu để qua đêm." Đàm Duệ có ý muốn nhắc anh.
Vô dụng thôi.
Bùi Văn Kiệt chuyện khác cho dù có dễ dãi tới cỡ nào, ở phương diện ăn uống thập phần bắt bẻ.
"Tôi biết rồi, chỉ là để trong tiệm sợ lãng phí, vốn dĩ muốn đem đến làm tự mình ăn."
"Tôi có thể thử."
Đàm Duệ cùng Lương Phùng đều sững sờ, quay sang nhìn hắn.
Bùi Văn Kiệt không để ý tới ánh mắt của hai người, sự chú ý của hắn đều tập trung vào mấy nguyên liệu ở trong hộp.
Về nhân xíu mại, hắn vẫn chưa thấy được thành phẩm, tưởng tượng cũng không ra được, không thấy hứng thú.
Hắn nhìn những viên hoành thánh nhỏ tươi đặt gọn gàng trong hộp chuyên dụng dành cho hoành thánh đông lạnh, bao quanh bởi một lớp đá khô. Nó vẫn chưa rã đông, phả ra hơi mát mẻ nhè nhẹ.
Nhỏ nhắn có chút đáng yêu.
Hắn nhớ rõ mùi vị chén hoành thánh tôm kia, có hơi hoài niệm, vì thế ngẩng đầu hỏi Lương Phùng: "Bao lâu mới làm xong?"
Lương Phùng hơi do dự, "Tôi không rõ lắm phòng bếp ở đây có gì----"
"Cái gì cũng có, dụng cụ, nguyên liệu, đồ làm bếp, đầy đủ mọi thứ." Đàm Duệ cướp lời anh, vội vàng nói.
"Tôi sẽ cố làm nhanh." Lương Phùng nói, "Tầm 25 phút...không, 20 phút, được chứ? Bùi tổng."
Bùi Văn Kiệt gật đầu, Lương Phùng nhìn hắn xoay người trở về thư phòng, bật đèn mở máy tính, tiếp tục làm việc.
"Lương tiên sinh, nhà bếp bên này." Đàm Duệ nói với anh.
Lương Phùng hoàn hồn.
"Phiền anh nhanh chút."
"Tôi biết rồi."
Âm thanh trong phòng khách nhỏ dần.
Đàm Duệ sợ quấy rầy Bùi Văn Kiệt làm việc, thuận tay khép cửa giữa phòng khách và nhà bếp lại.
Đại sảnh hoàn toàn vắng vẻ, ánh nắng dần lên, khung cảnh sáng sủa ấm áp hơn ban nãy.
Cảm giác đau dạ dày càng nghiêm trọng, làm Bùi Văn Kiệt không thể chuyên tâm đọc kế hoạch sửa đổi dự án mới được gửi trong máy tính.
Hắn ấn ấn vùng thượng vị ---- như thế này làm cho cảm giác đau đớn của hắn tốt hơn dù chẳng bao nhiêu.
*Bản raw là 心窝
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa nhà ăn đang đóng chặt ----- so với không khí quạnh quẽ ở đây, bên kia tựa hồ có hơi người hơn một chút.
Hắn quyết định sáng nay không tự bức ép mình phải hoàn thành công việc đúng hạn.
Đóng màn hình máy tính, đứng lên đi tới trước cánh cửa nhà ăn, đẩy ra.
Chỉ mở ra một khe hở.
Dường như có làn khói nhẹ nhàng từ khoảng trống tản lại chỗ hắn, kéo hắn.... không tự chủ được, mà bước qua.
*
Quả thật nhà bếp dụng cụ rất đầy đủ.
Lương phùng đặt hộp thức ăn trên tay xuống, bắt đầu kiểm tra các đồ dùng trong bếp.
Phòng bếp rộng rãi được chia đôi bởi chiếc bàn đảo kết hợp bàn ăn đơn giản cho bốn người. Phía trước bàn đảo có thêm một cái bàn ăn tròn kiểu Trung Quốc, phía sau là bếp chính thiết kế chữ i. Sát bức tường bên phải đặt tủ lạnh hai cửa, chất đầy trái cây, gà vịt tươi sống, thịt cá và thức uống.
Bên trong là một nhà kho nhỏ, có lẽ bởi vì Bùi Văn Kiệt rất ít tới đây, nên chỉ mua một ít rau củ quả thông thường đặt trên cánh cửa tủ.
______________
*Câu gốc là 里面是个小型仓库,大约是裴文杰很少来这边,里面只有靠门的地方买了常备蔬菜。
Viết cái qq gì tôi đéo hiểu nên tôi dịch đại huhu
___________________
Có hai cái tủ đông, Lương Phùng mở ra nhìn thử, một vài nguyên liệu nấu ăn cần bảo quản ở nhiệt độ thấp đều ở trong này.
Kệ tủ bày các loại gia vị dầu muối, đều là đồ mới mua, vừa tháo mác không lâu.
Chỉ với ba ngày mà nói, đồ đạc ở đây đã quá đầy đủ rồi.
*
Đại khái đã nắm rõ căn bếp, anh bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Dạo một chút mà mất 5 phút trôi qua rồi.
Nhưng cũng không sao, như vừa nãy anh nói với Bùi Văn Kiệt, nguyên liệu đã sớm được anh chuẩn bị xong.
Việc cần kỹ thuật duy nhất chính là gói xíu mại, so với bận rộn luôn tay luôn chân ở cửa hàng, bây giờ chỉ cần nấu ăn cho một người, hai mươi phút với anh thậm chí có vẻ hơi quá.
Đặt nồi nước ở trên bếp đun nóng.
Anh bắt đầu làm xíu mại.
"Đây đều là anh gói à?" Giọng nói của Bùi Văn Kiệt vang lên bên tai, "Nhìn như túi tiền nhỏ, rất đẹp."
Lương Phùng ngẩng đầu lên nhìn, Bùi Văn Kiệt không biết từ khi nào đẩy cửa nhà ăn ra đi vào, bây giờ đang dựa vào bàn đảo nói chuyện với anh.
"Ừ." Lương Phùng đáp, "Quán hoành thánh cũng không chỉ bán mỗi hoành thánh, lâu lâu có bán thêm xíu mại."
"Hiểu rồi." Bùi Văn Kiệt nói.
Lương Phùng không biết hắn hiểu cái gì, cũng không biết nói thêm gì với ông chủ, chỉ có thể chuyên tâm gói xíu mại.
Ngón tay Lương Phùng thon dài, khớp xương rõ ràng.
Khi gói xíu mại, anh mang bao tay dùng một lần, dùng đầu ngón tay giữ lớp vỏ xíu mại, đồng thời nhét dần thịt đang nắm trong lòng bàn tay vào, ngón tay vừa bóp vừa xoay đều, miếng nhân nào cũng được bọc kĩ càng trong lớp vỏ vàng óng.
Lúc này nước trong nồi đã bắt đầu sôi ùng ục.
Bùi Văn Kiệt nhìn chằm chằm chuyển động của tay anh trong chốc lát, cũng không nói gì nữa, kéo ghế từ chiếc bàn đảo ra, ngồi bên cạnh, dùng điều khiển từ xa bật TV lên xem tin tức.
Nước trong nồi sôi lục bục, hơi nước ấm tỏa ra trong bếp, vì thế Lương Phùng liền bật máy thông gió lên, tiếng ro ro của máy trộn lẫn với giọng nói của phát thanh viên trong TV.
Giữa không trung trộn lẫn nhiều thứ, là thanh âm cũng là cảm giác, vừa biếng nhác, chậm rãi, những đồ vật vô tri....
Trong lòng hắn từ từ dâng lên một loại cảm xúc khó giải thích được, là đã từng có, nhưng quá lâu rồi chưa được trải qua.
Bùi Văn Kiệt lắng tai nghe, nhìn màn hình TV, nhất thời có chút mất tập trung.
____________
Cái mà Bùi Văn Kiệt cảm nhận được là tiếng ồn trắng đó quý vị.