Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mưa như trút nước, sấm sét như tai họa, tiếng rừng cây bên ngoài bị gió thổi đung đưa vang lên bên ngoài cửa sổ. Trong căn nhà được làm bằng gỗ và kính, trên chiếc giường màu xanh nhạt, hai chiếc chăn mỏng được lặng lẽ đặt bên cạnh nhau.
Thẩm Quý Hòa và Hạ Vân Chi nằm cùng nhau, mỗi người đắp một cái chăn.
Tư thế ngủ của Thẩm Quý Hòa vô cùng ngoan, nằm thẳng, đối diện là trần nhà. Hai tay đặt trên bụng, không khác gì xác ướp Pharaoh nằm trong quan tài ở kim tự tháp Ai Cập. Hạ Vân Chi thì khác, nàng hệt như một chú mèo con nghịch ngợm, hết quay bên trái rồi lăn bên phải, bộ dạng chẳng chịu ngoan ngoãn ngủ.
Cuối cùng, nàng quay sang đối mặt với Thẩm Quý Hòa, quan sát biểu tình của cô. Thẩm Quý Hòa hiện tại đang nhắm mắt lại, khuôn mặt bình thản, thoải mái.
Hạ Vân Chi không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn như vậy.
Một lát sau, Thẩm Quý Hòa mở mắt ra.
"Không ngủ được?"
Hạ Vân Chi chỉ nói một chữ: "Sợ."
Thẩm Quý Hòa trêu ghẹo: "Đúng là sống đủ lâu để thấy được có lúc cô sợ như vậy."
Hạ Vân Chi thầm nghĩ, cô cũng không nghĩ ra được bản thân sẽ có một lúc nào đó bản thân sợ hãi như vậy.
"Vậy làm sao đây? Muốn xem TV không?"
Hạ Vân Chi lắc đầu.
"Cô ngủ trước đi." Nàng vô cùng công dung ngôn hạnh, bao dung ân cần nói "Ngày mai cô phải tiếp tục hoàn thành đợt vật lý trị liệu. Không cần quan tâm tôi đâu."
Thẩm Quý Hòa cảm thấy có chút mệt, cô còn phải duy trì rèn luyện thể chất hàng ngày nữa. Nhưng tình trạng hiện tại của Hạ Vân Chi khiến cô không an tâm ngủ.
Thở dài một tiếng, vươn tay từ trong chăn ra, nắm lấy tay Hạ Vân Chi. Đằng sau hai chiếc chăn mỏng đang đắp, chỉ có nơi da thịt này mới trực tiếp chạm vào nhau.
"Như vậy có ổn hơn chút nào không?" Cô ôn nhu hỏi nàng.
Hạ Vân Chi ậm ừ, không động đậy nữa.
Nắm như vậy một lát, đầu ngón tay Hạ Vân Chi bắt đầu động đậy, nàng điều chỉnh vị trí, từ hư hư thực thực, hững hờ nắm lấy trở thành mười ngón đan xen, siết chặt lấy nhau.
Thẩm Quý Hòa nửa tỉnh nửa mê, chỉ nói một câu: "Sao đó?"
Hạ Vân Chi lắc đầu.
"Không có gì."
Nàng nói, "Nắm như vậy tôi sẽ thoải mái hơn."
Thẩm Quý Hòa hô hấp rất nhẹ, một lát sau, nàng biết cô đã ngủ rồi.
Nàng không nhúc nhích chỉ nhìn chăm chú vào người trước mặt.
Nơi hai người họ nắm tay nhau truyền lại hơi ấm làm nàng muốn nghiện, đầu ngón tay cùng lòng bàn tay của Thẩm Quý Hòa hơi chai sạn, là trạng thái hình thành sau khi rèn luyện. Nàng lặng yên s.ờ so.ạng những cái kén này, Thẩm Quý Hòa không có phản ứng, vẫn đang ngủ say.
Thoáng động đậy thân thể một chút, đến gần Thẩm Quý Hòa hơn một chút nữa, mùi hương của đối phương cũng rõ ràng hơn rất nhiều. Cho dù hai người dùng chung một loại sữa tắm, Hạ Vân Chi vẫn chỉ cảm nhận được một mùi hương chỉ của riêng cô. Nàng rất khó diễn tả nó là gì, loại hơi thở này so sánh với hàng vạn thứ khác trên thế giới cũng chẳng thể tìm được một điểm gì tương tự, chỉ thuộc về một mình Thẩm Quý Hòa, một hương vị làm nàng cảm thấy an yên.
Hạ Vân Chi nghĩ, đây không phải kế hoạch ban đầu của nàng.
Nàng muốn làm một người tốt, giúp Thẩm Quý Hòa đứng lên, giải quyết mọi khó khăn của cô, sau đó đưa cô trở lại ngai vàng của mình. Chỉ có vậy.
Nhưng ——
Thẩm Quý Hòa thật sự quá mềm lòng, đối với người khác mềm lòng nhưng lại tàn nhẫn với chính mình. Cô luôn như vậy.
Khi Hạ Vân Chi kịp phản ứng, nàng đã theo thói quen thành thạo sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình, lợi dụng sự mềm lòng của Thẩm Quý Hòa. Càng ngày càng cách xa hai chữ 'người tốt'.
Thẩm Quý Hòa nói nàng là thần mềm lòng.
Nhưng Hạ Vân Chi lại cho rằng trên thế giới này sẽ không có vị thần nào luôn sử dụng trăm phương ngàn kế, đủ mọi loại thủ đoạn như nàng.
Không một ý tốt, tham lam ích kỉ.
Tâm Hạ Vân Chi như một cái đáy, một khi càng tiếp xúc với Thẩm Quý Hòa. Cái miệng đáy càng ngày càng sâu, không thể lấp đầy. Cảm giác hư không, trống rỗng lan tràn khắp cõi lòng, chỉ có thể như hiện tại, đến gần Thẩm Quý Hòa, bên cạnh cô, nghe cô nói, cảm nhận được sự tồn tại đặc biệt của mình trong lòng cô. Cái đáy tham lam này mới có một chút thỏa mãn.
Đây không phải chuyện tốt, Hạ Vân Chi hiểu rõ.
"Thẩm Quý Hòa....."
Nhỏ giọng nỉ non tên cô, ghi sâu khuôn mặt cô vào tâm trí mình.
Hạ Vân Chi rất muốn học bản thân khi còn bé, cứ như vậy thoải mái tiến nhập trong lòng cô làm ổ mà ngủ, giống như một con koala nhỏ dùng hai tay hai chân quấn chặt lấy cô. Nhưng nàng không thể. Ít nhất là hiện tại. Hạ Vân Chi nhẫn nại, tiến đến trước mặt Thẩm Quý Hòa, hôn lên sườn mặt cô. Một chiếc bánh kem nàng đã mong ước nhiều năm, rốt cuộc hiện tại nàng cũng đã được nếm một chút.
Trước kia Hạ Vân Chi là cô em gái Thẩm Quý Hòa thương nhất. Hiện tại, Thẩm Quý Hòa đã có em gái thật sự. Hạ Vân Chi không biết nên làm gì để được là một chữ nhất trong tim cô. Nhưng nhất định sẽ không phải là chữ hận.
Yêu nhất.........
Còn loại thân phận nào phù hợp với chữ này?
Thẩm Quý Hòa đã có đồ đệ, Giang Cẩn, là tên này nhỉ? Trước khi xảy ra chuyện, Hạ Vân Chi đã rất rõ ràng, cô cũng đã có bạn thân tốt nhất. Nếu ở đằng sau chữ bạn thêm một chữ, biến thành bạn gái...... Hạ Vân Chi không xác định liệu rằng Thẩm Quý Hòa có thể tiếp nhận hay không.
Nếu để Thẩm Quý Hòa nhớ lại những chuyện trước đây, có lẽ nàng sẽ trở thành người xa lạ đặc biệt nhất. Nhưng những chuyện này thật đau khổ, tốt nhất Thẩm Quý Hòa vẫn là không nên nhớ đến.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Vân Chi lại lần nữa chắc chắn một chuyện.
Nàng phải có được Thẩm Quý Hòa.
Làm người tốt hay một kẻ lừa đảo, sao cũng được.
.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Quý Hòa tỉnh dậy, vừa muốn ngồi dậy liền phát hiện tay mình bị thứ gì đó kéo lấy, lúc này mới nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Nhìn sang bên cạnh, Hạ Vân Chi vẫn chưa tỉnh, bộ dạng khi ngủ vô cùng an tĩnh. Không biết mơ thấy điều gì, miệng hơi hé ra bẹp bẹp lẩm bẩm điều gì đó. Rõ ràng hiện thực là một cái siêu kén ăn, nhưng lại nằm mơ đang ăn thứ gì đó. Thẩm Quý Hòa cười rộ lên, vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận rút tay ra từ lòng bàn tay của Hạ Vân Chi.
Chỉ với một động tác như vậy, Hạ Vân Chi lập tức tỉnh lại. Trong ánh mắt là bất an cùng cảnh giác. Làm Thẩm Quý Hòa cho rằng mình vì chưa tỉnh mà nhìn lầm rồi.
"Đánh thức cô?"
Hạ Vân Chi ngáp một cái, chủ động buông tay Thẩm Quý Hòa, xoa xoa mắt, trở mình, tiếp tục ngủ nướng.
"Hôm nay không cần ra ngoài à?"
"Không."
"Vậy ngủ thêm một lát đi."
"Ừ."
Sau khi Thẩm Quý Hòa làm xong vệ sinh cá nhân trở lại, trông thấy tư thế ngủ của Hạ Vân Chi vô cùng độc lạ. Nàng đá văng chăn của mình ra xa, gắt gao ôm chặt lấy phần giường của Thẩm Quý Hòa, hai chân kẹp chặt, ngáp một cái thật dài. Nếu đây là phim hoạt hình, trên đầu Hạ Vân Chi nhất định sẽ xuất hiện một quả bong bóng thật to. Cho đến khi nàng ngáp xong, bong bóng sẽ vỡ ra.
Thẩm Quý Hòa đẩy cửa ra, dư âm của cơn mưa đêm qua ập vào phòng.
Cô nhìn lại thì thấy đường vào phòng huấn luyện khô ráo, không bị nước hắt vào.
Cô nói với Hạ Vân Chi, được nàng mơ mơ màng màng trả lời lại liền đến phòng huấn luyện, ăn sáng ở đó.
Thời điểm tiểu Tô đến đã là giữa trưa 11h.
Cô ấy hỏi Thẩm Quý Hòa có gặp Hạ lão sư không, nói rằng Hạ Vân Chi không nghe điện thoại, cũng không ở trong phòng, không biết đang ở đâu.
Thẩm Quý Hòa nói: "Cô ấy hẳn là vẫn còn đang ở trên giường của tôi, em có thể đi xem."
Vừa nói xong lời này, tiểu Tô sửng sốt.
Diệp Lan đang làm trị liệu cho cô cũng sửng sốt.
"Hai đứa ——" Diệp Lan tìm từ thích hợp, "Tối hôm qua ngủ cùng nhau à?"
"Phải, hôm qua mưa to quá."
"Em sợ à?"
Diệp Lan hỏi.
Thẩm Quý Hòa nhận ra tiểu Tô cùng Diệp Lan giống như cũng không biết Hạ Vân Chi sợ điều này. Vì giữ gìn thể diện cho cô nàng ảnh hậu nào đó, cô sẽ đội cái nồi này.
"Phải, tôi có chút sợ hãi, cho nên kéo Hạ lão sư ngủ chung."
Diệp Lan tặc lưỡi hai cái, an ủi cô: "Không sao, chị lớn như vầy rồi vẫn còn sợ nhện mà."
Thẩm Quý Hòa cười cười, thấy tiểu Tô vẫn còn chưa đi, chợt hiểu ra, nói với tiểu Tô: "Pass phòng của tôi là ——"
Thẩm Quý Hòa còn chưa nói xong, tiểu Tô đã giơ tay che kín lỗ tai.
"Chị Thẩm, ngàn vạn lần đừng nói cho em!"
"Không phải em muốn đi tìm cô ấy à?"
"Vẫn là một lát nữa chờ đi cùng chị ạ....."
Tiểu Tô nghĩ, nếu là một mình cô mở cửa phòng Thẩm Quý Hòa, đánh thức Hạ Vân Chi từ trên giường Thẩm Quý Hòa. Ha ha, thử đoán xem tương lai ngày sau của cô là hạnh phúc hay bất hạnh nè?
"Hạ lão sư khó được ngủ ngon, để cho chị ấy ngủ thêm một lúc đi. Hì hì!"
"Bình thường cô ấy ngủ không ngon à?"
Tiểu Tô nhớ lại: "Em đi theo chị ấy nửa năm, chị ấy cũng chẳng được ngon giấc mấy."
"Nửa năm?"
"Ây, chị Thẩm, chị không biết hả? Em là người đại diện chị ấy mới tuyển, người đại diện trước đây của chị ấy đã bị sa thải vào nửa năm trước."
"Tại sao?"
"Này thì em không biết. Cái này chị phải hỏi Hạ lão sư!"
Thẩm Quý Hòa suy đoán có lẽ chuyện này có liên quan đến chuyện Hạ Vân Chi bị thương vào nửa năm trước.
Chờ đến khi Thẩm Quý Hòa trị liệu xong, tiểu Tô đi trở về cùng cô. Đến cửa phòng, tiểu Tô đứng chờ ở bên ngoài.
Thẩm Quý Hòa vào phòng, Hạ Vân Chi vẫn còn đang ngủ.
Cô đến gần.
"Hạ Vân Chi."
Một đống trên giường không phản ứng.
"Hạ Vân Chi ------"
Vẫn không phản ứng.
Thẩm Quý Hòa hết cách, đành phải duỗi tay chọc chọc nàng.
Hạ Vân Chi lúc này mới lên tiếng: "Đừng nghịch, để tôi ngủ thêm một lát."
"Tiểu Tô có việc tìm cô."
Hạ Vân Chi lúc này thanh tỉnh hơn một chút, à một tiếng, trở tay tìm điện thoại của mình. Điện thoại không ở đây. Thẩm Quý Hòa thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của nàng, liền đề nghị: "Tôi đi lấy giúp cô nhé?"
"Ừm ——"
Âm cuối vì lười biếng mà kéo dàiiiii.
Thẩm Quý Hòa đẩy cánh cửa cách vách, đi vào phòng Hạ Vân Chi, thấy điện thoại của nàng đang ở trên chiếc tủ bên cạnh đầu giường. Thời điểm cầm lên, Thẩm Quý Hòa thấy được một lọ thuốc. Cô quét mắt, liền cau mày rồi quay lại.
Đưa điện thoại cho Hạ Vân Chi, nàng nửa mở mắt nhìn xem, toàn bộ đều là luật sư gọi đến.
"Làm phiền." Hạ Vân Chi lạnh lùng nói, ngồi dậy, xuống giường, trở về phòng của mình gọi điện thoại.
Thẩm Quý Hòa đi ra ngoài cửa, nói với tiểu Tô: "Cô ấy tỉnh rồi, em có việc gấp tìm cô ấy có lẽ cô ấy cũng biết rồi."
Tiểu Tô nhẹ nhàng thở phào: "Vậy là tốt rồi."
Thẩm Quý Hòa search tên thuốc vừa thấy, ra được là một loại thuốc chữa chứng tinh thần lo âu.
Cô hỏi tiểu Tô: "Trạng thái của Hạ lão sư vẫn luôn không tốt à?"
Tiểu Tô chưa kịp load não: "Trạng thái gì cơ? Etou— giấc ngủ ạ?"
Thẩm Quý Hòa không hỏi lại, cô đoán có lẽ tiểu Tô cũng không biết.
"Cô ấy có rất nhiều antifan à?"
Thẩm Quý Hòa nói bóng gió.
Tiểu Tô: "Làm minh tinh đương nhiên sẽ có antifan, chị Thẩm, có phải chị thấy hotsearch ngày hôm qua rồi phải không? Chị đừng lo, chắc chắn Hạ lão sư sẽ không sao đâu, mấy loại chuyện này chị ấy gặp nhiều rồi. " Nghe hắc tử mắng mình, Hạ Vân Chi cũng có thể bị chọc cười. Bởi vì quá vớ vẩn, lố bịch, từng câu từng chữ đều thể hiện sự kém cỏi.
Thẩm Quý Hòa lại hiểu lầm.
Cô nghĩ, nữ minh tinh Hạ Vân Chi quang mang vạn trượng, tỏa sáng rực rỡ như vậy có chút đáng thương. Không biết có phải cô ấy vì những lời lẽ bịa đặt trên mạng mà bị lo âu. Nhớ lại lúc trước Hạ Vân Chi nói với cô có một số người chán ghét gương mặt của nàng. Thẩm Quý Hòa hạ quyết tâm phải đối xử với Hạ Vân Chi tốt thêm chút nữa, nhiều chút nữa.
Trước khi kết thúc phong ba trên mạng, cứ để Hạ Vân Chi ngủ chung với cô đi.
.
Sau khi Hạ Vân chi nói chuyện điện thoại xong, xử lý xong hết mọi chuyện, quay đầu lại nhìn, đối diện với ánh mắt lại mang theo vài phần từ bi hỉ xả của Thẩm Quý Hòa.
Ừ? Từ bi hỉ xả......?
Hạ Vân Chi kêu tiểu Tô vào một góc, dò hỏi cô vừa mới cùng Thẩm Quý Hòa nói cái gì.
Tiểu Tô thiếu chút nữa là giơ tay thề chứng tỏ sự trong sạch của bản thân.
"Hạ lão sư, em không nói cái gì hết! Em hứa! Em thề! Em đảm bảo!"
Dưới ánh mắt của Hạ Vân Chi, tiểu Tô cố gắng nhớ lại nội dung từng lời nói của mình với Thẩm Quý Hòa, cố gắng lặp lại từng câu từng chữ cho Hạ Vân Chi nghe.
Tiểu Tô tự mình nói lại một lần nữa cũng chẳng phát hiện ra có chỗ nào bất thường hết, nhưng đối với Hạ Vân Chi, rất nhanh liền hiểu ra cái sự từ bi hỉ xả kia của Thẩm Quý Hòa là ở đâu ra.
Đều phải khen thưởng cho cái mạch não siêu thần sầu của Thẩm Quý Hòa.
Lọ thuốc trị chứng lo âu của nàng, Hạ Vân Chi nhớ rõ nàng đặt nó ở trên tủ đầu giường, nói cách khác, đây là chủ ý của nàng, thời điểm nàng rời giường, cố ý để Thẩm Quý Hòa lấy điện thoại của mình và thấy lọ thuốc đó. Vào thời điểm thích hợp lộ ra khuyết điểm của mình là điểm quan trọng nhất trong kế hoạch của nàng. Chỉ là nàng cũng không thể nào suy nghĩ được Thẩm Quý Hòa sẽ đem chuyện này móc nối với việc nàng bị hắc trên mạng.
Hạ Vân Chi quay đầu liếc Thẩm Quý Hòa một cái.
Thẩm Quý Hòa vô cùng phong độ mà nhường lại không gian phòng cho Hạ Vân Chi và tiểu Tô nói chuyện, còn bản thân mình ở bên ngoài, nương cửa kính được nước mưa gột rửa, Hạ Vân Chi có thể bắt giữ được ánh mắt của Thẩm Quý Hòa thường thường liếc qua nhìn nàng.
—Chắc chắn Thẩm Quý Hòa lại tự mình chìm đắm trong thế giới kịch bản huyền huyễn đó nữa rồi.
Dưới ánh mắt của cô, xém nữa Hạ Vân Chi thật sự cho rằng mình là một cô gái nhỏ đáng thương.
Hạ Vân Chi giơ tay phải lên, dùng ngòn trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng lia đến trước mặt mình rồi lại đưa về hướng Thẩm Quý Hòa.
'Nhìn gì?' Hạ Vân Chi muốn dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt ý mình.
'Ai cho nhìn mà nhìn' Đây là Thẩm Quý Hòa hiểu.
Cô hiểu rõ xoay người đi, chỉ để lại một bóng lưng cho Hạ Vân Chi.
Hạ Vân Chi lâm vào trầm tư.
Khi nàng còn chưa biết nên giải quyết cái hiểu lầm này như thế nào, Thẩm Quý Hòa đã thể hiện ra sự dịu dàng ôn nhu cô chưa từng biết.
"Buổi chiều mặt trời ló dạng, chờ đến khi tôi huấn luyện xong, có muốn ra ngoài đi chơi không?" Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, khi cảm xúc không tốt nên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, kết nối với mẹ thiên nhiên có thể cải thiện cả thể xác lẫn tinh thần. Con người giống như một tấm pin năng lượng mặt trời khổng lồ, sau khi nạp đầy thanh năng lượng, nhiều chuyện sẽ tiêu tan nhờ nguồn năng lượng nhiệt này.
Hạ Vân Chi đồng ý.
Vì thế vào buổi chiều, Thẩm Quý Hòa làm trị liệu ở dưới nước, Hạ Vân Chi ở bên rìa bể bơi, quan sát cô di chuyển từng động tác một theo hướng dẫn của Diệp Lan.
Thẩm Quý Hòa vô cùng chuyên chú, tất cả sự chú ý đều đặt vào việc huấn luyện. Mãi cho đến giờ giải lao cô mới nhận ra việc Hạ Vân Chi đã ở đó tận bốn mươi phút.
Thẩm Quý Hòa bơi đến rìa bể bơi, ngẩng đầu, chống hai tay lên thành bể, mượn lực giữ cơ thể nổi lên trên mặt nước. Cô nhìn Hạ Vân Chi ngồi bên mép.
"Có chán không?"
Thẩm Quý Hòa hỏi.
Hạ Vân Chi lắc lắc đầu.
Nàng thấy trên tóc Thẩm Quý Hòa có vài giọt nước, phần đỉnh đầu vẫn còn khô ráo, nhưng phần tóc gần nước đã trở nên mềm mại và ẩm ướt. Giống như trái tim của cô vậy.
"Cứ như vậy là được." Hạ Vân Chi nói.
Có thể ở một khoảng cách gần nhìn Thẩm Quý Hòa, một phần nào đó trong nàng đã được thỏa mãn.
"Vậy cô tự mình chơi một lát đi, tôi sẽ xong nhanh thôi. Hôm nay bác sĩ Diệp sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện không nhiều lắm, lát nữa kết thúc chúng ta có thể được đi chơi rồi."
Hạ Vân Chi ừ một tiếng.
Ba giờ chiều, Thẩm Quý Hòa kết thúc huấn luyện. Diệp Lan đi xử lý số liệu thu thập được ngày hôm nay, để Thẩm Quý Hòa và Hạ Vân Chi ở bể bơi trong nhà.
Hạ Vân Chi đứng dậy giúp Thẩm Quý Hòa ra khỏi bể bơi, nào ngờ Thẩm Quý Hòa đột nhiên chơi dơ, vốc nước, một chưởng bắn về phía trước mặt Hạ Vân Chi. Hạ Vân Chi dính chưởng 'đòn yêu thương' cả người bị nước rót ướt nhẹp.
Thẩm Quý Hòa: "..."
Hạ Vân Chi: "..."
"Sao cô không né." Thẩm Quý Hòa tự biết nhận sai, nhỏ giọng nói.
Hạ Vân Chi mặt không biểu tình nhìn Thẩm Quý Hòa chằm chằm.
Thẩm Quý Hòa ho nhẹ một tiếng: "Etou, bà chủ nhỏ ơi, tôi có thể giải thích... tôi không có cố ý, tại cái tay này nó nhanh hơn não — ó —!"
Thẩm Quý Hòa còn chưa nói xong lời giải thích nghe là biết xộn lào của mình thì một đạo nước liền xông thẳng lên trên đầu của cô. Thẩm Quý Hòa mở to mắt. Hạ Vân Chi ngồi xổm ở bên rìa, nhìn bộ dạng của cô như con gà rớt vào nồi canh mà cười thích thú.
Đẹp quá.
Trái tim Thẩm Quý Hòa bắt đầu rung động từng nhịp. Rõ ràng là 21 cái xuân xanh qua vẫn ở bên trong cơ thể cô ổn định làm tròn bổn phận của mình, nhưng trong khoảnh khắc đó, Thẩm Quý Hòa mới rõ ràng cảm nhận được từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình.
Chỉ qua một cái chớp mắt, thân thể cô so với não còn nhanh hơn. Theo bản năng của cựu vận động viên, Thẩm Quý Hòa lui hẳn người ra sau, cách Hạ Vân Chi một khoảng rồi hướng nàng hắt nước.
Hạ Vân Chi đã học được cách né tránh.
Khi Diệp Lan xử lý xong số liệu quay lại, nhìn thấy chính là một bãi chiến trường. Nguyên cái bể bơi đang yên đang lành, nguyên khu vực gần tay vịn và cầu thang đều ướt đẫm. Cô gái xinh đẹp nãy giờ lặng lẽ ngồi ở một bên bây giờ đã ướt sũng. Cái người nào đó ở trong nước cũng chẳng khá hơn mấy.
Cả tóc cả người đều ướt hết.
"Tụi bây......" Diệp Lan không áp được lửa giận, "Hai đứa đang làm gì đấy?!"
Thẩm Quý Hòa cùng Hạ Vân Chi đồng thời đình chiến.
Diệp Lan sử dụng ngữ khí như phụ huynh đang răn dạy đứa con đang ham chơi của mình: "Đây không phải lễ hội té nước, chưa kể hai đứa cũng không phải con nít lên ba, đây là đang làm gì đây?"
Hai vị đang bị răn dạy không hé răng.
Hạ Vân Chi dẫn đầu ra tay, giơ tay chọc chọc bả vai Thẩm Quý Hòa đang dựa bên cạnh bể, Thẩm Quý Hòa cùng nàng tâm linh tương thông, vào trước thời điểm Diệp Lan tiếp tục mở miệng răn dạy, sử dụng tuyệt chiêu hữu hiệu nhất - đánh lén.
Diệp Lan: "..."
Một chút nước đánh tới, Diệp Lan còn chưa kịp phản ứng, xoay người rời đi.
Hạ Vân Chi có chút không hài lòng, nói với Thẩm Quý Hòa: "Sao cô đối xử với nàng ôn nhu thế?"
Thẩm Quý Hòa bất đắc dĩ: "Ôn nhu chỗ nào?"
"Hắt gì có tí tẹo." Hạ Vân Chi lên án, "Khi nãy cô chỉ mới dùng một chiêu đầu tiên đã làm tôi ướt nhẹp nguyên người."
"Không ——"
Không phải là ôn nhu, mà vấn đề là khoảng cách.
Thẩm Quý Hòa đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, Hạ Vân Chi đã phản ứng cực kỳ nhanh chắn trước mặt cô.
Nguyên người Hạ Vân Chi bị rót ướt đủ.
Diệp Lan sảng khoái mà cười ha hả.
Hạ Vân Chi cười lạnh một tiếng, ra lệnh: "Thẩm Quý Hòa, chơi chết ả!"
Người vừa mới nói các nàng ấu trĩ - Diệp Lan giờ phút này lại gia nhập vào chiến trường này so với bất kỳ ai khác còn muốn hăng hái hơn. Chiến tranh vùng bể bơi khốc liệt kéo dài một lúc, Hạ Vân Chi vì muốn tăng khả năng công kích Diệp Lan hơn liền chủ động nhảy xuống bể bơi. Hai người ở dưới nước, hai chọi một, chiến đấu tấn công Diệp Lan.
Diệp Lan chịu không nổi, liền giơ tay đầu hàng.
"Rồi rồi."
Cô xin tha, "Chị thua rồi, thua rồi."
"Chị nói bà cố nhỏ ơi, đi thay quần áo nhanh đi, một hồi bị cảm giờ." Diệp Lan nói với Hạ Vân Chi. Trên người Hạ Vân Chi mặc áo sơ mi cao cấp dễ thấm nước. Lúc này, áo sơ mi ôm sát dáng người nàng, phác họa ra thân hình mạn diệu, xinh đẹp, trước ngực là làn sóng phập phồng ôn nhu.
"Hai đứa nhớ nhanh cái tay lẹ cái chân lên, chị đi thay quần áo trước đây."
Diệp Lan nói xong liền đi.
Trên người cô cũng ướt dầm dề, cả người so với Hạ Vân Chi cũng chẳng tốt hơn mấy.
Đối với hành vi chạy trốn của cô, Hạ Vân Chi khịt mũi coi thường.
Nàng đi đến bên rìa bể bơi, dẫn đầu lên bờ, xoay người duỗi tay hướng Thẩm Quý Hòa: "Lại đây, tôi kéo cô lên."
Đôi mắt Thẩm Quý Hòa không dám nhìn thẳng vào Hạ Vân Chi, cúi thấp đầu, đưa tay ra. Thời điểm lòng bàn tay chạm vào nhau, vệt nước đọng lại nơi bể bơi thành công chứng kiến khoảnh khắc trái tim cô lại tiếp tục đập loạn liên hồi.
Dưới sự trợ giúp của Hạ Vân Chi, Thẩm Quý Hòa ra khỏi bể bơi, trở lại xe lăn.
Hạ Vân Chi nhìn xe lăn của cô trở nên ướt đẫm.
"Có lẽ nên mua một cái mới."
"Cái gì?"
Hạ Vân Chi lắc đầu, không giải thích.
Bốn mươi phút sau, khi Thẩm Quý Hòa tắm rửa xong ra tới, phát hiện một chiếc xe lăn mới toanh trước cửa phòng thay đồ đơn của mình.
Tiểu Tô không biết từ nơi nào chạy ra.
"Chị Thẩm, là xe lăn dự phòng Hạ lão sư chuẩn bị cho chị, em mới tìm từ trong kho, vẫn còn chưa được sử dụng, mua rồi cũng để đó đã lâu, mong chị không để ý."
"Không đâu."
"Trước đây nó được để cho Hạ lão sư dùng, nhưng chị ấy cũng chẳng thèm đụng đến."
"Chị thử xem?" Tiểu Tô nói với giọng điệu y hệt nhân viên đa cấp đang giới thiệu sản phẩm với khách hàng. Cô giơ tay vỗ nhẹ lên tay vịn xe lăn như thể đang vỗ vào chiếc Rolls-Royce đắt tiền nào đó. "Thẩm lão sư! Lại đây! Thử liền đi chị!"
Không thể chối từ cái sự hiếu khách nhiệt tình này được.
Thẩm Quý Hòa ngồi lên.
Tiểu Tô nhiệt tình thăm hỏi: "Thế nào? Cảm giác thế nào?"
Hửm ——?
Thẩm Quý Hòa mỉm cười.
Cô có thể nói cái gì bây giờ? Với cái mông bình thường của cô, cũng chẳng cảm nhận được xe lăn này so với cái của mình có gì khác nhau.
"Khá tốt."
Thẩm Quý Hòa trả lời.
Vì phòng ngừa tiểu Tô tiếp tục hỏi 'cái xe lăn này tốt chỗ nào', Thẩm Quý Hòa đánh chặn trước tiên mở miệng: "Hạ lão sư đâu?"
"Dạ." Tiểu Tô vô cùng cao hứng nói, "Hạ lão sư đã sớm tắm rửa thay quần áo, chị ấy về phòng trước rồi."
"Chị ấy nói một lát nữa sẽ ra ngoài đi chơi với chị. Hí hí, chị Thẩm, hai chị tính đi đâu chơi dọ?"
Thẩm Quý Hòa chớp chớp mắt: "Cái này cô ấy cũng nói với em à?"
"Đương nhiên rồi!" Tiểu Tô dẩu miệng lên, "Chị Thẩm, chị đừng nhìn em như vậy, em hiện tại là người đại diện đó, trợ lý hành trình cũng là em! Nếu như chị ấy cần phải đi ra ngoài làm gì, sắp xếp đi đâu làm gì em đều biết hết."
"Sắp xếp hành trình?"
"Đúng rồi, không phải hai chị muốn đi ra ngoài chơi à?"
Thẩm Quý Hòa nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Hạ Vân Chi. Nếu như cô nhớ không lầm, cô chỉ nói với Hạ Vân Chi là 'đi ra ngoài chơi'. Đột nhiên, trong đầu Thẩm Quý Hòa hiện lên một loại tín hiệu diệu kỳ.
Khi cô bị tiểu Tô cực kỳ nhiệt tình đẩy đến trước cửa phòng Hạ Vân Chi, cô mới hiểu được cái tín hiệu diệu kỳ này là gì.
Vào lúc 16h chiều, Hạ Vân Chi đội một chiếc mũ chống nắng siêu to khổng lồ, chiếc kính râm màu cam treo trước ngực, áo khoác to rộng trung hòa sự gợi cảm đến từ chiếc váy hai dây, mang đến cảm giác thanh tân thoải mái. Chiếc vali bằng da mini được đặt bên chân nàng, đôi giày cao gót mỏng, nhọn giẫm lên mặt đất bằng phẳng, cách mặt cỏ một khoảng xa.
"Tôi chuẩn bị xong rồi." Hạ Vân Chi nói, "Thẩm Quý Hòa, chúng ta đi đâu?"
Thẩm Quý Hòa mím môi, cô vô cùng tự giác nuốt lại câu 'đi dạo vòng vòng trang viên' xuống. Cô cực kỳ rõ ràng, nếu giờ phút này nói lời thật, mặt trời ngày hôm nay sẽ là mặt trời cuối cùng cô được nhìn thấy trong cuộc đời của mình.
"Đừng gấp." Thẩm Quý Hòa dùng kế hoãn binh, "Để tôi nghĩ đã."
Hạ Vân Chi nhíu mày, có chút bất mãn: "Tôi còn tưởng rằng cô đã nghĩ xong rồi."
Thẩm Quý Hòa cười cười.
Cũng đã nghĩ rồi, nhưng chắc chắn là không dùng được.
Diệp Lan tan làm, đi ngang qua, muốn chào hỏi bọn cô, kết quả từ xa nhìn thấy Hạ Vân Chi lồng lộn như vậy, quào một tiếng, chạy tới hóng hớt.
"Sao đây, hai đứa muốn đi ra ngoài chơi hỏ?"
"Tôi cùng Thẩm Quý Hòa muốn đi ra ngoài chơi."
Hạ Vân Chi nhấn mạnh.
Diệp Lan cười tủm tỉm nói: "Quào, hâm mộ ghê, thêm chị nữa đi?"
Hạ Vân Chi không chút do dự: "Không."
Thẩm Quý Hòa hỏi: "Bác sĩ Diệp biết gần đây có nơi nào thú vị không?"
"Chơi bao lâu?"
Thẩm Quý Hòa nói: "Buổi tối liền về."
Hạ Vân Chi trừng mắt: "Buổi tối liền về!?"
Ý thức được Hạ Vân Chi cực kỳ không vừa lòng chuyện này, Thẩm Quý Hòa thử thăm dò sửa đúng câu trả lời: "Ngày mai về?"
Hạ Vân Chi không nói, nhưng cũng không trừng Thẩm Quý Hòa nữa.
Diệp Lan ở trong lòng cười trộm, mặt ngoài vẫn trầm ổn nói: "Ngày mai về cũng được, buổi sáng không có sắp xếp trị liệu, buổi chiều trở về là được. Đối với huấn luyện phục hồi tốt nhất là không được phép có gián đoạn."
"Nếu là vào thời gian này, chị biết phụ cận có một chỗ cắm trại tương đối thích hợp, người ít, môi trường cũng không tệ, em có muốn đi không? Chị cho em thông tin liên lạc của chủ ở đó."
Thẩm Quý Hòa đồng ý và cảm ơn Diệp Lan.
Vì nhân cơ hội hiếm có này trêu chọc Hạ Vân Chi, trước khi Diệp Lan rời đi còn nói một lần nữa: "Đúng lúc chị đang rảnh, chị đi cùng tụi em có được không?"
Nếu ánh mắt có thể giết người, Diệp Lan chắc chắn: Hiện tại nàng đã chết cả triệu tỷ lần.
Ôi chao, thật là hiếm có khó tìm một Hạ Vân Chi như thế này.
Vốn dĩ chỉ là muốn chọc ghẹo cái con người đã vô cùng lãnh ngạo này từ khi bọn họ gặp nhau này, nhưng bây giờ cô thật lòng có chút muốn đi xem náo nhiệt.
Cô nhìn về phía Thẩm Quý Hòa, ánh mắt chắc chắn, chờ Thẩm Quý Hòa đồng ý.
Ở trong ấn tượng của Diệp Lan, Thẩm Quý Hòa không phải là loại người sẽ từ chối mấy chuyện này.
"Xin lỗi." Thời điểm Thẩm Quý Hòa mở miệng từ chối, Diệp Lan còn tưởng mình nghe lầm. Cô nhìn thấy trên khuôn mặt Thẩm Quý Hòa vẫn là bộ dáng thanh tuấn như trước, chỉ là câu từ chối thẳng thừng, ôn nhu nhưng kiên định. "Xin lỗi, bác sĩ Diệp, hôm nay tôi muốn ra ngoài chơi với Hạ lão sư."
Diệp Lan nhìn thấy Hạ Vân Chi đứng bên cạnh cũng sửng sốt một chút.
Cô bật cười, ánh mắt xem hai người như đang xem hai đứa trẻ tuổi teen. Nếu tính tuổi, cô còn muốn lớn hơn Thẩm Quý Hòa một giáp, gọi như vậy cũng không thành vấn đề.
"Vậy thôi, hai đứa chơi vui vẻ nha. Lần sau rủ thêm chị nữa." Lấy sự hiểu biết về Hạ Vân Chi, Diệp Lan chắc chắn sẽ không có hai chữ 'lần sau' đâu.
Sau khi Diệp Lan rời đi, Thẩm Quý Hòa vào nhà thu thập đồ đạc cần phải mang khi qua đêm. Trước đây cô chưa bao giờ đi cắm trại, không biết nên chuẩn bị những gì. Hạ Vân Chi ở một bên hướng dẫn một chút.
Thẩm Quý Hòa vừa mới bỏ thuốc đuổi muỗi vào balo liền nghe được Hạ Vân Chi dùng ngữ khí thản nhiên, cái kiểu thuận miệng hỏi chuyện thôi hỏi: "Cô không muốn ra ngoài đi chơi với Diệp Lan à?"
Thẩm Quý Hòa kéo khóa kéo màu cam của chiếc túi thể thao màu đen.
"Bình thường, không có cảm xúc gì đặc biệt."
"Vậy sao không cho cô ấy đi chung."
Thẩm Quý Hòa ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Vân Chi.
"Bởi vì cô không muốn. Cảm giác nếu để chị ấy đi cùng, cô sẽ không vui...... đúng không?"
Hạ Vân Chi đưa ly nước Thẩm Quý Hòa làm rơi ra, khẩu thị tâm phi nói: "Bình thường, tôi chẳng có cảm xúc gì đặc biệt."
Thẩm Quý Hòa nhìn thấy khóe mắt nàng sắp không giữ nổi ý cười ở trong đó, khẽ lắc đầu.
"Vậy tôi sửa lại."
"Tôi không muốn đi chơi cùng chị ấy."
"Bởi vì tôi muốn làm cô vui."
"Cho nên, cô có thấy vui không?"
-
Thẩm Quý Hòa cùng Hạ Vân Chi đến nơi cắm trại, vì thân phận đặc thù của Hạ Vân Chi, nên tiểu Tô đã hỗ trợ đăng ký và xử lý các vấn đề liên quan. Sau khi hoàn thành hết thảy, Hạ Vân Chi cho phép con bé dựng một lều trại, tự mình chơi.
Thẩm Quý Hòa cùng Hạ Vân Chi ở chung một lều trại.
Nơi đây cung cấp tất cả mọi thứ. Trên đồng cỏ rộng mở, giếng trời của lều trại mở ra, Hạ Vân Chi ngồi ở bên ngoài, lặng lẽ ngắm hoàng hôn ở phía bên kia ngọn núi.
Thẩm Quý Hòa nhịn không được cầm điện thoại lên bấm chụp lại khoảnh khắc này.
Và hiển nhiên, cô không hề có một chút kinh nghiệm chụp lén nào. Quên mở chế độ tĩnh âm, một tiếng răng rắc vang lên lập tức thu hút sự chú ý của Hạ Vân Chi.
Hạ Vân Chi xoay người lại, trong mắt hiện rõ nghi hoặc.
Thẩm Quý Hòa ho nhẹ.
"Tôi đang chụp ảnh hoàng hôn."
Hạ Vân Chi: "Chụp tôi?"
Thẩm Quý Hòa lẩm bẩm: "Sau lưng cô có gắn mắt hả? Hay sao mà thấy hay vậy."
Trên mặt Hạ Vân Chi hiện lên một nụ cười khó thấy.
"Thẩm Quý Hòa." Nàng gọi tên cô, "Cô quên tôi làm gì à?"
Diễn viên luôn nhạy cảm trước ống kính.
Huống chi còn là Hạ Vân Chi, một diễn viên có level max.
"Cho tôi xem." Hạ Vân Chi nói.
Thẩm Quý Hòa đưa điện thoại qua, giải thích: "Tôi chỉ chụp có một tấm thôi."
Thật sự là có một tấm.
Chụp ngay thời điểm Hạ Vân Chi quay đầu, nên toàn bộ bức ảnh chỉ là một hình ảnh mờ ảo, kỳ dị độc lạ bình dương.
Hạ Vân Chi khẽ thở dài.
Thẩm Quý Hòa giơ tay son sắt thề:" Về sau tôi sẽ không chụp nữa."
"Chụp xấu như vậy, là không nên chụp nữa."
Hạ Vân Chi chỉ điểm: "Qua đây ngồi, để tôi chụp cô."
"Ả?"
"Nhanh."
Sau khi Hạ Vân Chi chụp Thẩm Quý Hoà mấy tấm, trả lại điện thoại cho cô, Thẩm Quý Hòa vừa xem, liền mở to mắt.
"Hạ lão sư, cô chụp đỉnh thật sự?!"
"Ừm hứm."
"Quào —" Thẩm Quý Hòa chưa từng nghĩ chính mình sẽ có một bộ mặt như vậy trong màn ảnh. Dưới con mắt thẩm mỹ của Hạ Vân Chi, trong ảnh, cô hòa vào ánh hoàng hôn, ánh lên sự ôn nhu dịu dàng.
"Cô có thể gửi cho tôi được không? Tôi muốn lưu lại." Thẩm Quý Hòa nói với Hạ Vân Chi.
Hạ Vân Chi giương mắt liếc cô một cái: "Heo."
Thẩm Quý Hòa đột nhiên bị mắng: 0.0
"Đây là điện thoại của cô."
Thẩm Quý Hòa lúc này mới load được não. Cô cười thẹn thùng, nhận lấy điện thoại, yêu thích không rời tay nhìn một hồi lâu, hỏi Hạ Vân Chi: "Không ấy tôi giúp cô chụp vài tấm ha?"
Hạ Vân Chi nói không cần.
Nàng sợ cái kỹ thuật chụp của Thẩm Quý Hòa, nhìn thôi trong lòng nàng đã khó chịu, không nhịn được cái nết mà nói mấy câu khó dễ với Thẩm Quý Hòa.
"Vậy tụi mình chụp chung đi!" Thẩm Quý Hòa hăng hái mời gọi, "Nào lẹ nào Hạ lão sư, mặt trời sắp xuống núi rồi!"
Vì thế những bức ảnh đầu tiên Thẩm Quý Hòa và Hạ Vân Chi chụp cùng nhau ra lò.
Thẩm Quý Hòa giơ cao điện thoại, Hạ Vân Chi ngồi ở bên cạnh cô. Người trước nở nụ cười rạng rỡ, trong khi vẻ mặt Hạ Vân Chi lại lãnh đạm, thậm chí còn có chút không muốn đối mặt trực tiếp với ống kính.
Thẩm Quý Hòa cho rằng Hạ Vân Chi không thích chụp ảnh chung hoặc là không thích kỹ thuật chụp ảnh của cô.
Nhưng ——
Đêm đó trước khi đi ngủ, Hạ Vân Chi nói với cô: "Ảnh đâu? Sao chưa gửi nữa?"
Thẩm Quý Hòa chớp chớp mắt, gửi ảnh chụp qua.
Cô nhìn thấy Hạ Vân Chi lưu lại toàn bộ, trong album ảnh lại thả tim hết mớ đó.
Điều đó thể hiện số ảnh này rất quan trọng và đặc biệt.
"Nhìn gì mà nhìn?" Hạ Vân Chi che điện thoại, tránh khỏi tầm mắt Thẩm Quý Hòa.
Thẩm Quý Hòa cười tủm tỉm, cảm thấy hôm nay lại gần Hạ Vân Chi hơn một chút.
Cô gái này cũng tsundere quá đi.
Cái quyết tâm 'phải tốt với Hạ Vân Chi hơn' của cô đang càng ngày phải càng phải tốt hơn, Thẩm Quý Hòa mời Hạ Vân Chi tâm sự buổi tối trước khi ngủ.
"Hạ lão sư, cô ngủ chưa?"
Hạ Vân Chi: "..."
"Hạ lão sư?"
"Cô hỏi cũng ít có lạ lắm, tôi ngủ rồi, còn trả lời được cô à?"
Thẩm Quý Hòa ngây ngô cười: "Cô chưa ngủ."
"Ngủ không được."
"Vẫn còn suy nghĩ chuyện trên mạng à?"
Thẩm Quý Hòa dò hỏi.
Hạ Vân Chi: "Không."
Nàng đang nói sự thật.
Ngủ cạnh bên Thẩm Quý Hòa, trong đầu nàng không thể suy nghĩ được những chuyện gì khác. Hô hấp của Thẩm Quý Hòa, làn da của Thẩm Quý Hòa, hơi thở của Thẩm Quý Hòa. Tất cả những điều này quanh quẩn mãi ở trong đầu của nàng, mãi không dứt.
Cố tình thêm vào Thẩm Quý Hòa còn muốn nói chuyện với nàng, làm đầu óc vốn lộn xộn của nàng càng thêm hỗn loạn.
"Lời những người đó nói cô không cần phải quan tâm." Thẩm Quý Hòa nhỏ giọng nói, "Hạ Vân Chi, cô không có làm sai gì hết."
"Ừ." Hạ Vân Chi lấy lệ trả lời. Nàng nghĩ cái mạch não của Thẩm Quý Hòa lại tới tới nữa rồi, Thẩm Quý Hòa cảm thấy nàng là cô gái nhỏ đáng thương. Có nên lợi dụng cơ hội này làm gì đó không? Trong đầu đủ loại suy nghĩ xoay qua lộn lại, lại nghe Thẩm Quý Hòa thay đổi đề tài, "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta cùng đi cắm trại."
Hạ Vân Chi bắt đầu hứng thú.
"Phải không?"
"Phải. Cảm giác ngủ ở bên ngoài, nghe được tiếng côn trùng cũng rất thoải mái."
"Cô có thường xuyên đi cắm trại không?" Thẩm Quý Hòa hỏi.
Hạ Vân Chi: "Không."
"Cũng là lần đầu tiên."
Hạ Vân Chi không quá thích cùng người xã giao, dù khi diễn xuất có tình cảm đến đâu, nhưng sau khi rời sân khấu, cả người Hạ Vân Chi liền có hơi thở người sống chớ gần.
"Ồ." Thẩm Quý Hòa đắn đo, "Vậy còn có việc gì cô chưa thể làm được không? Về sau chúng ta cùng nhau làm nhé."
"Cùng nhau?"
"Cùng nhau."
"Tại sao muốn cùng nhau làm?" Khi Hạ Vân Chi hỏi câu này, cô quay người lại, đối mặt với Thẩm Quý Hòa đang nằm ngửa nhìn giếng trời bằng nhựa trong suốt trên đầu. Thẩm Quý Hòa ngắm sao, còn nàng ngắm Thẩm Quý Hòa.
"Tại sao muốn cùng nhau?" Hạ Vân Chi hỏi lại.
Ánh mắt Thẩm Quý Hòa rời khỏi những ngôi sao trên cao.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Chi.
"Tôi nghĩ chúng ta là bạn." Nói xong, cô cười nói với Hạ Vân Chi, "Hạ Vân Chi, tôi có thể làm bạn của cô không?"
Hạ Vân Chi thật sự rất muốn nói không.
Nàng không cần làm bạn gì đó đâu.
Nhưng đối diện với ánh mắt có thể khiến những ngôi sao kia phải lu mờ của Thẩm Quý Hòa, nàng không thể nói nên lời. Nàng bực bội xoay người, ném ra ba chữ: "Sao cũng được."
Thẩm Quý Hòa khúc khích cười.
"Vậy xem như cô đồng ý rồi nhé."
.
Cảm giác làm bạn với Thẩm Quý Hòa là như thế nào? Nếu Hạ Vân Chi nàng không có tâm tư khác đối với Thẩm Quý Hòa, có lẽ nàng sẽ rất vui lòng. Thẩm Quý Hòa rất biết cách quan tâm người khác, không biết có phải bởi vì trong nhà có một cô em gái theo đuôi, nên khi làm bạn của cô, cô sẽ luôn chú ý để tâm đến cảm xúc của người bên cạnh mình.
Buổi sáng khi Hạ Vân Chi tỉnh dậy, Thẩm Quý Hoà đã gọi bữa sáng và đặt lên chiếc bàn nhỏ bên ngoài lều. Hương vị đã được điều chỉnh dựa theo những quan sát trước đây của cô về Hạ Vân Chi.
Quan hệ giữa họ đã thân thiết hơn rất nhiều so với ban đầu là 'tư bản và nô lệ'.
Buổi sáng sương dày đặc, Hạ Vân Chi vì đẹp mà mặc quần áo hơi mỏng, Thẩm Quý Hoà vô cùng ân cần hỏi nàng có cần mặc thêm quần áo không.
Trên đường trở về, ngay cả khi ngồi trên xe, Hạ Vân Chi cảm thấy có chút khát nước, chỉ mới nhấp môi hai lần, Thẩm Quý Hoà đã đưa cho nàng chai nước đã được mở sẵn.
Người này vẫn luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là những người được cô để ý đến, cô đều có thể chăm sóc ân cần tỉ mỉ.
Hạ Vân Chi biết rất rõ điều này.
Hiểu rõ thì hiểu rõ đó, nhưng trong lòng cái cảm giác vừa vui sướng vừa chán ghét này không thể biến mất được. Thẩm Quý Hoà như thế này, cho thấy chỉ cần là bất cứ ai được xem như là bạn bè của cô đều sẽ được đối xử như thế này. Đây không phải đều Hạ Vân Chi mong muốn. Nàng muốn là một Thẩm Quý Hoà đặc biệt hơn, một Thẩm Quý Hoà chỉ thuộc về nàng. Nàng muốn là một chữ 'nhất' kia.
Nhưng nàng chưa tìm được cách để đạt được điều này.
Cho đến khi ——
Nửa tháng sau từ ngày cắm trại, những lời vu khống trên mạng về Hạ Vân Chi đã được làm sáng tỏ, studio và đoàn làm phim đưa ra những bằng chứng tương quan để giải quyết những tin đồn thông qua pháp luật. Nhiều bên đã đứng ra chứng minh các lời nói bịa đặt trước đó của staff như 'cửa nát nhà tan, vợ con ly tán' là hoàn toàn vô căn cứ, căn bản là do anh ta cố ý hãm hại Hạ Vân Chi, đồng thời cố ý gây thương tích khiến Hạ Vân Chị bị thương vào nửa năm trước, đoàn làm phim buộc phải ngừng quay, Hạ Vân Chi bước vào giai đoạn dưỡng thương.
Tiểu Tô tìm được người giở trò sau lưng, đồng thời dùng sức mạnh của những fan lớn của Hạ Vân Chi bằng việc tiết lộ một số vết thương trong quá khứ và quá trình hồi phục gian nan của nàng.
Dư luận nhanh chóng đổi chiều, hắc tử bị vả mặt đôm đốp.
Thẩm Kỳ vừa vui vừa buồn, vừa khóc vừa yêu cầu Thẩm Quý Hoà phải đối xử tốt với cục dzàng của mình.
"Hiuhiu, chị Hạ, sao chị ấy có thể chịu đựng nổi những chuyện này! Chuyện bị thương còn giấu đến tận bây giờ! Làm em thấy đao lòng muốn chớttttt! A a a a chị, chị nhất định phải thay em cùng các tiểu Vân khác nói với chị ấy! Sức khoẻ là quan trọng nhất! Không cần vội comeback! Chuyện trên mạng cũng không cần lo! Chuyện phản công cứ để cho tiểu Vân tụi em lo!"
Giang Cẩn biết chuyện cũng nói với Thẩm Quý Hoà: "Té xuống khi đang còn ở trên dây cao vậy đau lắm luôn đóooo! Hạ lão sư đã hoàn toàn bình phục chưa chị?"
Thẩm Quý Hoà trả lời: "Có lẽ rồi."
"Có lẽ là sao nữa?! Đó là Hạ Vân Chi đó! Diễn viên quốc bảo! Tình trạng cơ thể của chị ấy mà chị còn không biết! Sư phụ! Hỏi ngay cho em!"
Thẩm Quý Hoà bất đắc dĩ: "Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Chờ cô ấy trở về ngủ chị sẽ hỏi."
Giang cẩn a một tiếng: "Trở về ngủ? Quào, hai chị ngủ chung kìa."
"Gần đây thôi."
Thẩm Quý Hoà nói.
Giang Cẩn: "Thánh thần thiên lý ơi ——"
Trong đầu Giang Cẩn nhớ lại một số chuyện đã từng nghe qua, nhỏ giọng, vô cùng cẩn thận hỏi: "Sư phụ, chị nói thật đi, có phải chị được bao nuôi đúng không?"
"......?"
"Em nghĩ cái gì đấy?" Nếu Giang Cẩn ở đây, Thẩm Quý Hoà có thể một chuỳ mà gõ thẳng vào đầu con bé.
"Sư phụ, thật ra em chưa nói với chị. Trước đây em có nghe người ta truyền tai nhau rằng Hạ lão sư có cái sở thích này đó. Cái kiểu... sugar mommy bao nuôi ơ đồ... lúc trước cũng đã từng rồi."
Thẩm Quý Hoà xịt keo, nhức nhức cái đầu, cô nghĩ có lẽ Hạ Vân Chi không có cái ý này với cô đâu ha.
Chưa kể——
"Bọn chị đều là con gái mà."
Giang Cẩn chậc một tiếng: "Sư phụ, mở to mắt nhìn ra ngoài thế giới đi chị! Con gái với con gái thoải mái luôn! Em thấy lúc trước chị huấn luyện suốt ngày trên núi, nên tối cổ chẳng biết gì hết!"
Edit: Merry Christmast cả nhà nha, mừng giáng sinh tôi cố gắng edit nhanh đăng lên chương dài muốn xỉu cho các mom đọc giải trí.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");