Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?
  3. Chương 26: Chi Chi
Trước /50 Sau

Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 26: Chi Chi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nữ minh tinh các người thật sự rất lợi hại luôn đó." Thẩm Quý Hoà không khỏi nói câu này khi gọi điện với Giang Cẩn.

Giang Cẩn nghe thế liền vui vẻ: "Vậy chị cho em biết đi, lợi hại chỗ nào nè?"

"..." Khó mà triển khai được vấn đề này lắm.

Thẩm Quý Hoà nhớ lại chuyện này hôm qua cô cùng Hạ Vân Chi đối diễn, trong đầu cứ ngẩn ngơ như đang ở trên mây.

Giang Cẩn: "Hoy nói chính sự nè."

Hôm nay con bé đã chủ động gọi điện cho Thẩm Quý Hoà.

"Em muốn đãi Hạ lão sư ăn một bữa, nhưng lại ngại không dám mời. Sư phụ mời chị ấy hộ bé được hong ạ?"

"Sao lại phải mời cô ấy?"

Giang Cẩn trả lời: "Ui chao, chị không biết gòi."

Con bé không giấu được hưng phấn, nói với Thẩm Quý Hoà: "Em sắp đóng phim điện ảnh!"

"Trộm vía ha." Thẩm Quý Hoà mừng thay con bé, "Em muốn được đóng điện ảnh cũng đã lâu rồi đúng không."

"Đúng gòiiii!"

"Vậy thì liên quan gì đến việc mời Hạ Vân Chi đi ăn vậy?"

Giang Cẩn: "Cha chả! Thật là to gan lớn mật! Ngươi dám xưng đại danh của Hạ nữ thần nhà chúng ta sao!"

Thẩm Quý Hoà: "..."

Đừng nói đại danh.

Hôm qua cô còn để Hạ Vân Chi quỳ xuống trước mặt mình nữa cơ.

Tuy chỉ là diễn thôi.

"Khà khà khà." Sau khi Giang Cẩn cố ý ghẹo Thẩm Quý Hoà liền cười như một bái thiến, nói sự thật cho Thẩm Quý Hoà: "Hôm nay em mới biết được, hoá ra cơ hội này là do được Hạ lão sư đề cử em lên."

"Em vừa biết được tin, là bà mẹ nó, đã như vậy rồi sao mà em có thể mặt dày mà còn không mời được người ta một bữa cơm tử tế để cảm ơn đúng không."

"Sao em dám!" Giang Cẩn thánh thần thiên lý ơi một tiếng, "Đó là Hạ lão sư đó!"

"Từ lúc em kết bạn Wechat với Hạ lão sư chỉ mới nhắn được đúng có một câu......"

"Nhắn gì?"

"Xin chào Hạ lão sư, em là Giang Cẩn ạ, hihi." Giang Cẩn đặc biệt nhớ kỹ cái khoảnh khắc này luôn.

Cô nói với Thẩm Quý Hoà: "Là như vậy đó, sao mà em cả gan không biết xấu hổ mà nhắn tin trực tiếp mời chị ấy đi ăn chớ? Địa vị Hạ lão sư cỡ đó, còn em là cái thá gì chứ? Lỡ như Hạ lão sư nghĩ em muốn ôm đùi của chị ấy thì......"

"Cô ấy sẽ không." Thẩm Quý Hoà rất chắc chắn.

"Sao lại không chớ?!" Giang Cẩn vô cùng đúng lý hợp tình mà nói, "Chính xác là em muốn ôm đùi chỉ!"

"..."

Đôi khi cô thật sự muốn đoạn tuyệt mối quan hệ thầy trò này với ả ta.

Nếu không phải năm đó Giang Cẩn trả giá quá nhiều, hai người bọn họ có lẽ đã đến bước đường đoạn tuyệt quan hệ thầy trò rồi.

Thẩm Quý Hoà chưa gặp được người nào trượt tuyết dở như Giang Cẩn.

Dạy Giang Cẩn trượt tuyết là chuyện khó khăn nhất trong sự nghiệp trượt tuyết của cô.

Còn thứ hai là thảm hoạ sau này.

"Nói chung, sư phụ hỏi chị ấy giùm bé ik! Nếu Hạ lão sư không ngại, thì em muốn mời chị ấy ăn một bữa ạ~"

"Không ngại."

Đây là câu trả lời Hạ Vân Chi đưa ra sau khi Thẩm Quý Hoà hỏi nàng.

"Ok." Thẩm Quý Hoà truyền đạt lại đáp án, sau đó Giang Cẩn hỏi ê hề chuyện trên trời dưới đất.

Có dị ứng cái gì không? Không thích ăn cái gì? Muốn ăn cái gì?

Hạ Vân Chi chỉ nói: "Cô chọn đi."

"Tôi á?" Thẩm Quý Hoà hỏi lại.

Hạ Vân Chi gật đầu.

Thẩm Quý Hoà bật cười: "Người Giang Cẩn mời là cô, sao lại thành tôi chọn rồi?"

"Như nhau."

Hạ Vân Chi nói tới cỡ đó rồi, Thẩm Quý Hoà không thể chối từ, liền nói với Giang Cẩn muốn ăn đồ Trung, ăn ở nhà hàng nào cũng được, tốt nhất nên là nhà hàng có món cánh gà chiên coca.

Giang Cẩn nghe tới liền khó hiểu: "Không phải chị thích ăn món cánh gà chiên coca à?"

"Chị thích ăn hồi nào?"

"Thì hồi mình mới bắt đầu quen nhau đó, chị thích ăn lắm luôn."

Giang Cẩn không nhắc tới, Thẩm Quý Hoà cũng quên béng đi cái chuyện này.

Cô có một cái tật xấu. Đó là chỉ cần khi thích ăn một món gì đó, cô có thể ăn đó hoài luôn, cho đến khi cô ăn món đó ngán tới tận óc mới thôi.

Tình trạng này không liên tục xảy ra, cứ cách đoạn thời gian mới lại xảy ra một lần.

Vì vậy các món ăn yêu thích của Thẩm Quý Hoà cũng thường hay thay đổi.

Cái món cánh gà chiên coca này có lẽ đã thành một quá khứ rất xa.

May mà Giang Cẩn vẫn còn nhớ.

"Không phải chị thích ăn." Thẩm Quý Hoà nói với Giang Cẩn, "Là Hạ Vân Chi."

"Vậy nếu như trong menu mà không có, em đảm bảo sẽ moi ra cho bằng được để Hạ lão sư ăn." Giang Cẩn lập tức vào trạng thái sát thủ phòng bếp, "Nếu thật sự không có em sẽ tự mình xuống bếp."

"Đừng -- --" Thẩm Quý Hoà hỏn lọn, "Em muốn báo ân hay báo thù đấy?"

Giang Cẩn: "..."

Fine.

Sư phụ này đúng là guột thịt hen.

Nói câu nào là thấm câu đó, đao lòng thì thôi gòi nhé luôn.

Thẩm Quý Hoà kết thúc sứ mệnh truyền đạt thông tin của mình.

"Hai người rõ ràng đã có phương thức liên hệ của nhau rồi, sao còn để tôi thành bồ câu đưa thư thế?"

Hạ Vân Chi liếc mắt nhìn cô một cái, giơ tay cầm lấy một trái nho xinh đẹp trong suốt, nhét vào miệng Thẩm Quý Hoà.

"Ăn ngon không?" Hạ Vân Chi hỏi.

Thẩm Quý Hoà gật đầu.

"Ăn thêm đi."

Thẩm Quý Hoà mơ màng, ngơ ngác bị đút cả nửa ngày trời, ăn tới khờ người mới kêu Hạ Vân Chi ngưng lại.

Sau khi thưởng thức ê hề những trái nho ngọt ngào trong miệng.

Thẩm Quý Hoà tò mò: "Giang Cẩn nói cô đã đề cử con bé cho một bộ phim điện ảnh?"

Đầu ngón tay Hạ Vân Chi nhéo lấy trái nho màu xanh đậm, những ngón tay được sơn màu nude hoà hợp với màu xanh lá của trái cây.

Đưa đến bên môi, dùng đầu ngón tay đẩy vào.

Không chút để ý.

"Ừm hứm."

"Cô lại làm từ thiện à?"

"Lại là sao nữa?"

Hạ Vân Chi khó hiểu.

Thẩm Quý Hoà không giải thích, cô nghĩ không ra vì sao Hạ Vân Chi lại đi đề cử Giang Cẩn.

"Cô coi trọng kỹ thuật diễn của con bé à?"

Hạ Vân Chi: "Miễn cưỡng đủ xài."

"Vậy vì cái gì?"

Lại ăn thêm một trái nữa. Hạ Vân Chi cười mà không nói.

Mặc kệ Giang Cẩn có biết hay không, vì một hiểu lầm mà con bé đã làm được một chuyện tốt, đó là đẩy mạnh tiến trình nàng bắt lấy Thẩm Quý Hoà.

Điện ảnh là cách Hạ Vân Chi báo đáp con bé.

"Ăn nữa không?" Hạ Vân Chi cầm thêm một quả nữa hỏi.

Thẩm Quý Hoà do dự một chút, há miệng, Hạ Vân Chi đút quả nho xanh kia vào môi cô.

Bữa ăn trả ơn của Giang Cẩn được ấn định vào buổi chiều vài ngày sau đó.

Con bé đặc biệt chọn một nhà hàng private có không gian vắng vẻ và chỉ tiếp ba bàn khách mỗi ngày.

Con bé nói với Thẩm Quý Hoà, đầu bếp của nhà hàng này từng nấu các bữa ăn cho các bữa tiệc mang cấp quốc gia, trù nghệ thì không phải ghế vì nó không phải bàn, trên đời này có bao nhiêu món là nấu được bấy nhiêu món.

Tất nhiên, món cánh gà chiên coca Hạ Vân Chi thích ăn đã được chuẩn bị tốt.

Thời điểm Hạ Vân Chi và Thẩm Quý Hoà đến, Giang Cẩn đã chờ sẵn ở cửa.

Đây là nhà hàng tư nhân, không có người ngoài, nên không cần phải nguỵ trang cái gì hết.

Giang Cẩn vô cùng nhiệt tình vẫy tay chào hai người. Khi nhìn thấy Hạ Vân Chi, con bé vô cùng cung kính, lễ phép chào hỏi nàng, nhận được sự đáp lại của nàng con bé mới nhìn về phía Thẩm Quý Hoà, thân thiết ngồi xổm xuống ôm chầm lấy sư phụ mình.

"A! Đã lâu không gặp ạ!"

Thẩm Quý Hoà vỗ vỗ lưng con bé, bảo cô buông tay: "Cũng không lâu lắm."

Giang Cẩn cười hề hề, theo bản năng muốn đẩy Thẩm Quý Hoà đi. Vừa nhìn, thì thấy Hạ Vân Chi đã nắm lấy vị trí tay cầm. Con bé vội vàng nói, "Hạ lão sư, sư phụ, mình nhanh vào thôi."

Bên trong sảnh phòng riêng.

Thẩm Quý Hoà ngồi ở giữa, Hạ Vân Chi và Giang Cẩn ngồi ở hai bên.

Sau khi ngồi xuống Giang Cẩn liền sượng trân, thường thường nhìn về phía Hạ Vân Chi nhoẻn miệng cười, mà chẳng dám hó hé một chữ.

Cái con bé này hay thích nói xàm trước mặt Thẩm Quý Hoà, cái gì trên đời này cũng nói được hết. Vậy mà giờ lại chỉ biết nín họng không dám nói gì cả.

Hạ Vân Chi không thích nói chuyện, coi như thời điểm chỉ có nàng cùng với Thẩm Quý Hoà, chỉ khi da ngứa thiếu đánh mới chịu mở miệng ngọc ra trêu chọc Thẩm Quý Hoà.

Bây giờ lại có thêm Giang Cẩn, nàng an tĩnh uống trà, không nói một lời, mặc kệ sự đời.

Giang Cẩn không quen được cái bầu không khí này, trong lòng sợ hãi, dưới bàn con bé liền giơ tay nhéo nhéo đùi Thẩm Quý Hoà.

Thẩm Quý Hoà hít hà một hơi, quay đầu trừng Giang Cẩn.

Thẩm Quý Hoà túm lấy cái móng vuốt của Giang Cẩn rồi ném ra khỏi đùi mình.

"Hôm nay là một ngày đẹp trời." Cô nói.

Giang Cẩn: "..."

Có ai gợi chuyện kiểu này không hả tròi?!

Giống bà mà ở trong giới giải trí chắc sống không nổi ba giây quá bà nội oi!!!!

"Không có lời nào để nói thì mình đừng nói." Hạ Vân Chi nhấp một ngụm trà, trên tay là một chiếc ly sứ với một bông hồng nhỏ đang nở rộ.

Giang Cẩn: "..."

Con bé vốn tưởng rằng sư phụ của mình ở trước mặt Hạ lão sư vẫn có chút mặt mũi gì đó, quan hệ coi như cũng tốt đi, nếu không sao hai người họ lại ngủ chung với nhau được.

Ai mà có dè........ aissss.

Giang Cẩn liếc nhìn sư phụ của mình bằng ánh mắt mẹ già hiền từ.

Quả nhiên, Hạ nữ thần đối với ai cũng đều lạnh lùng và độc miệng như vại, ngay cả Thẩm Quý Hoà cũng không ngoại lệ.

Giang Cẩn cười gượng một tiếng, thay sư phụ mình tìm lại chút mặt mũi.

"Thời tiết đúng thật cũng không tệ."

"Khó lắm mới được một ngày nắng như vậy."

Khoé miệng Thẩm Quý Hoà hơi giật giật, quay đầu nhìn về phía Giang Cẩn: "Bà nói thiệt hả bà Cẩn?"

"Sáng nay trời mới có mưa to."

Giang tiểu thư - người phải dậy sớm để make up các thứ để diện kiến Hạ lão sư, chưa kể vừa ra khỏi cửa đã lên xe bảo mẫu, còn vẫn luôn ở trong nhà hàng không ra khỏi cửa: "..."

Hồ ly shịt.

Cái mặt mũi này kiếm về không nổi luôn é.

Thẩm Quý Hoà! Bà xứng đáng được Hạ Vân Chi dỗi muôn đời!

Giang Cẩn căm hận mà gào ghét trong lòng, thầm nghĩ: Hạ nữ thần, chị hãy tra tấn ả ta, càng mạnh càng tốt. Trời ơi cô muốn thay trời hành đạo mà diệt đi tên sư phụ yêu nghiệt này!

Kết quả sau khi đồ ăn được đem lên, vì Thẩm Quý Hoà không tiện đứng lên gắp đồ ăn ở xa, Hạ Vân Chi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu được.

"Muốn ăn thịt kho tàu à?"

Thẩm Quý Hoà vô cùng đáng thương mà nhìn Hạ Vân Chi: "Chỉ một miếng hoi."

Chế độ ăn hiện tại của cô đặc biệt siêu khắt khe.

Nói chính xác thì cả ba người ở đây đều không thể thoải mái ăn uống được. Giang Cẩn thì đỡ hơn một chút, con bé có một ưu điểm đó là: ăn mà không mập.

Mặc dù vậy, Giang Cẩn cũng không dám làm bừa. Dù sao hiện tại con bé còn phải quay phim điện ảnh trong mơ nữa, đâu dám để một chút sai sót nào xảy ra đâu.

Hiệu quả của màn ảnh rộng điện ảnh và màn ảnh nhỏ truyền hình khác nhau hoàn toàn.

Có thể ăn ít được thì phải ăn ít lại.

Đây là nguyên tắc của Giang Cẩn.

Và đương nhiên! Bữa cơm hôm nay là ngoại lệ, vì con bé mời Hạ nữ thần ăn mà!

Ăn xong chầu này rồi bắt đầu khống chế sau cũng không muộn!

Giang Cẩn trơ mắt nhìn Hạ Vân Chi dùng đũa gắp lấy miếng thịt kho tàu rồi bỏ vào chén Thẩm Quý Hoà. Thẩm Quý Hoà đã quen rồi, cũng chẳng hiếm lạ gì.

Tiếp theo, mắt con bé lại thấy rất nhiều lần Hạ Vân Chi hỗ trợ như vậy.

Còn bên tai thì nghe đối thoại của hai con người kia.

"Muốn ăn gì nữa? Tôi gắp cho."

"Không cần, tôi ăn hết đồ trong chén đã. Cô ăn của cô đi."

"Tôi nhìn cô ăn."

Hầu như đôi đũa của Hạ Vân Chi là dùng để gắp đồ ăn cho Thẩm Quý Hoà, trong chén của bản thân nàng, chỉ có loe ngoe một cái cánh gà cùng mấy cọng rau, mà nàng còn chẳng thèm động đến.

Giang Cẩn: "..."

Vậy mối quan hệ giữa Hạ nữ thần và sư phụ cô là tốt hay không tốt vị?

Sao mà nhìn kiểu gì cũng không ra vại tròi?!

"Cốc cốc."

Có tiếng gõ cửa.

Giang Cẩn: "Ai đó?"

"Tôi." Một giọng nữ lưu loát vang lên, "Hạ Cửu Hợp."

"Có Chi Chi ở đây không? Tôi nghe chủ ở đây nói em ấy cũng ở đây."

"Chi Chi?" Giang Cẩn khó hiểu.

Hạ Vân Chi cau mày, bực bội buông đũa xuống, đứng dậy mở cửa.

"Hạ Cửu Hợp, sao kiểu gì cũng gặp được cô thế?"

"Chi Chi, đúng thật là em."

Thẩm Quý Hoà nhìn chằm chằm hai người.

Chi Chi?

Nhũ danh của Hạ Vân Chi là Chi Chi à? 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Copyright © 2022 - MTruyện.net