Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không giới thiệu một chút sao?" Hạ Cửu Hợp đứng bên ngoài cửa phòng mà không bước vào. Chỉ một liếc mắt đã thấy hết mọi thứ bên trong gian phòng, bao gồm cả Giang Cẩn và Thẩm Quý Hoà.
Hạ Vân Chi: "Biến."
Ban đầu Giang Cẩn muốn lễ phép chào Hạ tổng một tiếng.
Ở trong vòng ai mà không biết tên Hạ tổng.
Gia chủ Hạ gia. Hô mưa gọi gió.
Câu chào hỏi còn chưa kịp nói, đã bị một chữ không chút nể mặt của Hạ Vân Chi làm cho cô nín dứt.
Giang Cẩn ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Tốt nhất là cô nên giả vờ chết.
Giang Cẩn chưa từng tiếp xúc với Hạ Cửu Hợp. Chỉ mong vị đại lão trong lời đồn này sẽ không có hiểu lầm gì đó với cô. Cô không có ý không lễ phép.
"Cái nết này của em có phải nên tiết chế lại chút không?" Hạ Cửu Hợp không chút tức giận hỏi.
Hạ Vân Chi đóng quân ở cửa, vô cùng khó chịu, "Tới đây làm gì?"
"Là nhà hàng của bạn, chị đến ăn." Hạ Cửu Hợp nhìn vào trong, Hạ Vân Chi lập tức ngăn trở tầm mắt của cô.
"Thật sự không giới thiệu hỏ?"
"Không."
"Vậy thôi." Hạ Cửu Hợp nhún vai, "Chơi vui ha."
"Chị đã nói với bà chủ rồi, bữa này chị trả."
Giang Cẩn bỗng cảm thấy hụt hẫng.
"Ờm, boss Hạ -- --"
"Ồ chào, Giang tiểu thư phải không? Bữa cơm hôm nay cứ coi như là quà gặp mặt, đừng từ chối nhé. Tôi đi đây." Hạ Cửu Hợp cười nói tạm biệt với con bé, Giang Cẩn nhìn ra được cô ấy chẳng để con bé vào mắt. Thời điểm nhìn con bé như đang nhìn không khí vậy. So sánh với cái nết cao ngạo của Hạ Vân Chi, Giang Cẩn nghĩ người phụ nữ trông có vẻ dễ gần này mới thật sự là khó gần.
Hạ Cửu Hợp rời đi, Giang Cẩn ngồi ở chỗ của mình thở hắt một cái.
"Má ơi, không ngờ hôm nay có thể gặp được Hạ tổng."
Hạ Vân Chi hừ lạnh một tiếng: "Xui xẻo."
"Thẩm Quý Hoà?" Hạ Vân Chi ngồi xuống, nhìn Thẩm Quý Hoà không nói một lời, cau mày hỏi, "Làm sao đấy?"
Thẩm Quý Hoà nhìn nàng, lại nhìn Giang Cẩn, lắc đầu.
"Không gì."
Chi Chi.
Tiếp tục bữa ăn, Thẩm Quý Hoà như đang trên cõi thần tiên.
Ba người ngồi thêm nửa tiếng nữa mới rời đi.
Giang Cẩn có phần hơi bất mãn với sự xuất hiện đột ngột của Hạ Cửu Hợp. Cái phần bất mãn này cũng chỉ có thể giấu ở sâu trong lòng con bé, lấy già vị của con bé, nếu thật sự thái độ với Hạ Cửu Hợp, giống như châu chấu đá xe, tự mình kiếm khổ.
Ở một góc khác của nhà hàng, sau khi Hạ Cửu Hợp gặp mặt em gái liền tiến đến chỗ người đã hẹn gặp cô.
Bữa ăn hôm nay là Tần tổng của Khoa Thiên giải trí mời cô đến. Vừa bước vào, nhìn thấy là một người khác.
Lý Tư Tư.
Cô có ấn tượng với người này.
Hạ Cửu Hợp luôn chú ý đến công việc của em gái mình, cô biết Lý Tư Tư là nữ chính 2 trong đoàn phim nơi em gái cô gặp tai nạn. Ban đầu vai nữ chính là dành cho cô ta, nhưng bị đạo diễn tạm thời thay thế và giao cho Hạ Vân Chi.
Hạ Cửu Hợp cong môi thích thú.
Vốn dĩ cô định đến gặp Lý Tư Tư để tính sổ, nhưng vẫn luôn không có dịp, hơn nữa Hạ Vân Chi không thích cô can thiệp vào chuyện riêng của con bé, nên Hạ Cửu Hợp vẫn chưa làm cái gì cả.
Vậy mà Lý Tư Tư cũng dám tự vác xác đến.
"Không biết Lý tiểu thư tìm tôi có việc gì?" Đối với loại người như Lý Tư Tư, Hạ Cửu Hợp thích đi thẳng vào vấn đề.
Lý Tư Tư ôn nhu cười, "Hạ tổng, xin đừng để ý. Hôm nay là tôi mạo muội xin nhờ Tần tổng hẹn ngài đến."
"Tôi có chuyện cần nói với ngài về Hạ Vân Chi."
Hạ Cửu Hợp nhướng mày: "Ồ?"
"Tôi biết Hạ tổng ngài luôn có quan hệ bất hoà với cô ta, trong tay tôi đang có một ít thông tin, không biết Hạ tổng có thể hợp tác với tôi không?"
"Thông tin gì?"
Hạ Cửu Hợp thật sự cảm thấy hứng thú.
"Cách đây không lâu, Hạ Vân Chi gặp tôi, dùng dao trước mặt tôi. Nếu không phải đột nhiên điện thoại tôi có tin nhắn đến, có lẽ nàng đã dùng dao phá nát mặt tôi rồi." Lý Tư Tư vô cùng yếu ớt, càng nghĩ càng sợ hãi, suýt rơi lệ, "Hạ tổng, em gái ngài thật nực cười."
"May mắn tôi đã đoán trước và quay phim lại."
"Chỉ cần post video này lên -- --"
Hạ Cửu Hợp cười.
Nụ cười của cô còn ôn nhu hơn so với bất kỳ kim chủ nào của Lý Tư Tư.
Trái tim ả lơ lửng, bay lên cao.
Ả ta nghĩ rằng mình đã nắm giữ được cơ hội để đưa Hạ Vân Chi vào chỗ chết.
"Ai nói với cô mối quan hệ giữa tôi và Hạ Vân Chi không tốt?" Hạ Cửu Hợp hỏi.
Lý Tư Tư không hề cảnh giác, thành thật trả lời.
Hạ Cửu Hợp nghe xong liền đến gần ngồi xuống bên cạnh Lý Tư Tư.
"Lý tiểu thư, tôi cần làm rõ chuyện này."
"Cái gì?"
"Nói đúng ra là chỉ mình Hạ Vân Chi đơn phương bất hoà với tôi."
Hạ Cửu Hợp nhìn thấy sự sợ hãi và kinh ngạc trong mắt Lý Tư Tư.
"Đã hiểu ý tôi chưa?"
Còn cái gì Lý Tư Tư không hiểu sao?!
Chỉ là ả ta không thể tin được, vừa mới một tiếng ngài tôn kính đã vì kinh sợ mà thành cô.
"Hạ Vân Chi đều đối xử với cô như vậy? Hạ tổng! Cô vẫn còn bảo vệ cô ta sao?!"
"Con bé là em gái tôi."
"Cô ta cũng chỉ là con của tiểu -- -- tam thôi!"
Hạ Cửu Hợp giơ tay tát vào mặt Lý Tư Tư.
"Lý tiểu thư, cẩn thận lời nói."
Lý Tư Tư biết ả ta đã xong rồi.
Một nước sai.
Toàn bàn sai.
Trên đường trở về, ở trên xe Thẩm Quý Hoà có thái độ khác thường.
Hạ Vân Chi chẳng biết nàng có lỡ chọc gì tới cô không, thời điểm lên xe nàng nói với cô một câu mà cô chẳng thèm đáp lời, nàng cũng chẳng thèm nói chuyện với Thẩm Quý Hoà nữa.
Cô có mặt mũi không lẽ nàng không chắc?
Đành phải nhịn mãi như vậy.
Cho đến tận trước lúc ngủ, Hạ Vân Chi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nằm trên giường trằn trọc mãi không hiểu vì sao Thẩm Quý Hoà lại đột nhiên im lặng vậy.
Không phải trong bữa ăn vẫn ổn à?
Nếu không phải đột nhiên Hạ Cửu Hợp xuất hiện -- --
Từ từ.
Hạ Cửu Hợp.
Hạ Vân Chi lộn từ trên giường dậy như con cá chép.
Hạ Cửu Hợp gọi nàng là gì?
Chi Chi.
Sự bất thường của Thẩm Quý Hoà bắt đầu từ lúc đó.
Những suy đoán vi diệu dần bén rễ trong lòng Hạ Vân Chi, nàng muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy những chuyện này chỉ có thể giấu trong lòng không dám hỏi ra. Có lẽ nàng nghĩ sai rồi. Nếu Thẩm Quý Hoà nhớ ra, sao nhiều năm như vậy vẫn chưa đến gặp nàng?
Nếu Thẩm Quý Hoà nhớ ra trong đời có một cô bé tên Chi Chi, làm sao mọi chuyện sẽ......
Nếu cô thật sự nhớ rõ vậy tại sao lại chẳng nói gì cả.
Hạ Vân Chi càng sợ hãi hơn.
Nàng ngồi một mình trên ghế, trầm mặc.
Mùa đông sắp đến, lò sưởi trong nhà nóng đến mức khiến người ta cảm thấy cả người ấm áp.
Nhưng trong lòng lại lạnh đến đóng băng.
"Cốc cốc."
Hai tiếng, là thói quen khi gõ cửa của Thẩm Quý Hoà.
Tim Hạ Vân Chi đập thình thịch, không phải rung động, mà là sợ hãi.
Nàng lớn tiếng: "Tôi ngủ rồi!"
Thẩm Quý Hoà, người suy nghĩ một hồi lâu mới quyết định hỏi Hạ Vân Chi nghe xong liền bật cười.
"Vậy em ngủ đi." Cô đứng ở bên kia cánh cửa, "Tôi kể cho em nghe một câu chuyện xưa."
"Tôi ngủ rồi!!!!" Hạ Vân Chi lại nhấn mạnh.
Vào lúc này tâm lý trốn tránh của nàng đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể nàng.
"Em gái tôi, Thẩm Kỳ, em gặp rồi đúng không? Trước đây con bé là một cô nhóc rất dễ thương. Nhưng ba tôi không thích con bé." Lần đầu tiên Thẩm Quý Hoà lơ đi lời Hạ Vân Chi nói, cô chỉ muốn nói điều mình cần phải nói vào lúc này, "Từ nhỏ con bé đã bị bệnh tim, đi khám thật sự tốn rất nhiều tiền. Nên ba tôi chịu không nổi, muốn đem con bé đi bán."
"Việc này bị tôi phát hiện, tôi cứu được em gái, nhưng lại đem bản thân mình bị bắt vào."
"Những ngày tháng đó thật sự rất khó khăn."
Giọng Thẩm Quý Hoà bình tĩnh.
"Người mua tôi chẳng tốt lành gì, trong nhà đã có hai đứa con. Bọn trẻ đều là công cụ kiếm tiền cho bọn chúng, đi ăn xin hoặc là ăn cắp vặt. Do tôi chạy nhanh nên phải đi trộm vặt.
"Sau đó, bọn chúng lại mua về một cô bé, ngây ngô, không biết nói, hỏi con bé tên gì, con bé chỉ nói Chi Chi."
"Bọn chúng muốn chém đứt tay chân để con bé đi ăn xin. Tôi không cho, nói Chi Chi có thể theo mình đi ăn cắp ăn trộm. Đứa nhỏ ngốc đó sẽ không bị chú ý đến, nói không chừng có thể trộm được mấy món mà trước đây không trộm được.
"Cô bé ấy đi theo tôi, cứ lang thang trên đường cả ngày."
"Rồi, rồi......."
Thẩm Quý Hoà dừng một chút.
"Chúng tôi tìm được cách trốn thoát. Công an phường không quan tâm, nhưng lãnh đạo thành phố đến kiểm tra phường lại muốn nhúng tay xử lý."
"Chạy trốn còn tính suôn sẻ."
"Trước khi được đưa về nhà, tôi và Chi Chi đã hẹn nhau sẽ có ngày gặp lại."
"Cho đến khi trở về, ba mẹ tôi đã ly hôn, trong nhà đủ thứ chuyện phải giải quyết. Cho đến khi xong được chuyện nhà, tôi tìm theo thông tin liên lạc để lại nhưng không tìm thấy. Cũng nhờ qua cảnh sát đã cứu chúng tôi hỏi thăm về thông tin liên lạc của Chi Chi."
"Họ chỉ nói con bé đã qua đời."
"Hạ Vân Chi, em nói xem con bé còn sống không?"
Thẩm Quý Hoà đợi câu trả lời một hồi lâu nhưng bên kia cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì.
Cô cười khổ.
Quả nhiên -- --
Thế giới lớn đến vậy, có rất nhiều người có nhũ danh là Chi Chi. Huống gì Hạ Cửu Hợp chỉ nói một tiếng, không nhất thiết phải là hai chữ mà cô nghĩ. Cô nghĩ gì vậy? Vậy mà vẫn hy vọng vào một điều viễn vông, rằng có lẽ câu trả lời về cái chết của Chi Chi mà cô nhận được lúc đó là sai lầm. Chi Chi vẫn còn sống. Thậm chí cô còn cảm thấy rằng nếu điều này là sự thật, thì mọi chuyện trước đây cô cho là vô lý sẽ hợp lý.
Vì sao Hạ Vân Chi tìm cô, vì sao đối xử với cô kỳ lạ như vậy.
Tất cả những suy đoán ấy đều sẽ có câu trả lời xác đáng.
Hạ Vân Chi không nói gì.
Mọi suy đoán của Thẩm Quý Hoà liền sai.
Cô thở dài, xoay người.
Rầm -- --
Cánh cửa bị đẩy ra.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô thật chặt.
"Chị đều nhớ rõ!" Nước mắt nóng hổi rơi trên cổ Thẩm Quý Hoà, "Rõ ràng là chị nhớ hết!"
"Thẩm Quý Hoà -- --"
"Sao chị không nhận ra em ngay từ đầu?"
Thẩm Quý Hoà nhất thời ngơ ngác, sau đó nhẹ nhàng v.uốt ve cánh tay run rẩy đang ôm lấy mình.
"Xin lỗi." Cô không giải thích về việc mình bị mù mặt, "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
"Em sẽ không tha thứ cho chị!" Hạ Vân Chi hung dữ nói, "Vậy mà chị không nhận ra em, Thẩm Quý Hoà, chị xong rồi! Bộ em khác với khi còn nhỏ lắm hả?!"
"Khác vô cùng." Thẩm Quý Hoà vô cùng trung thực trả lời.
Hạ Vân Chi: "Không biết, là do chị mù."
Thẩm Quý Hoà dỗ dành, thấy nàng vẫn còn khóc, cô đau lòng muốn chết.
"Hôm nay ngủ cùng nhau nhé?" Thẩm Quý Hoà vô cùng tự nhiên đưa ra lời mời trước khi nhận ra vấn đề sai sai, cô nói thêm, "Khi còn bé em sợ hãi nên thích chen vào chăn ngủ cùng tôi."
Lúc ấy họ không có giường để ngủ nên tất cả phải ngủ dưới sàn nhà. Chỉ với một chiếc chăn bông cho mọi người đã là một điều may mắn.
Trời mưa sấm sét đầy trời, hai vợ chồng kia cãi vã, đánh nhau.
Mỗi lần như vậy, Chi Chi sẽ chui vào chăn của cô, ôm cô, thỉnh thoảng sẽ líu ríu trong miệng gọi cô 'chị' 'chị ơi'.
Aissss -- --
Có một vấn đề.
"Vậy nên tuổi của em bị khai sai hả?" Thẩm Quý Hoà nhớ đến tuổi của Hạ Vân Chi trên Baidu, cũng nhớ đến chuyện trước đó Hạ Vân Chi nhấn mạnh, "Lúc đó em gọi tôi là chị."
Đây là lý do tại sao cô chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện Hạ Vân Chi và Chi Chi có phải là cùng một người không.
Người trước thanh lãnh như trăng, rực rỡ như lửa, cộng thêm một cái mỏ hỗn thì thôi, nói câu nào là điếng người câu đó, mỗi ngày đều sẽ nhấn mạnh chuyện nàng lớn hơn cô.
Người sau thì nhỏ tuổi hơn cô, là một cô nhóc có chút ngu ngơ ngốc nghếch, chưa kể còn chết rồi.
Khùng mới đem hai người gom chung thành một.
"Chị rất thích khi em gọi chị như vậy." Hạ Vân Chi thẳng thắn nói, "Chưa kể mấy người thấy người ta dáng hình nhỏ nhắn, người còn gầy gò, rồi đem người ta làm em gái luôn, chứ ai khiến?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");