Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?
  3. Chương 29: Đối đầu
Trước /50 Sau

Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 29: Đối đầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Cửu Hợp hiểu rõ cái nết của em gái mình và không bao giờ nghĩ rằng gặp con bé sẽ có thể giải quyết được rạn nứt trong quá khứ. Cô đã sai, cô thừa nhận, cô chỉ muốn có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình.

Hôm nay nhìn thấy Hạ Vân Chi đến, Hạ Cửu Hợp mới nhận ra mình đã cược đúng vào Thẩm Quý Hoà.

Cái cô em gái này của cô, nàng thờ ơ với mọi thứ khác trên đời nhưng lại hứng thú với bất kể thứ gì liên quan đến Thẩm Quý Hoà.

"Chị đã giải quyết vấn đề với Lý Tư Tư rồi."

Hạ Vân Chi nhíu mày, "Còn chuyện gì với cô ta nữa à?"

"Ả ta quay lại video khi em gặp ả ta. Chị nghĩ em cũng biết."

"Đương nhiên biết." Hạ Vân Chi thản nhiên đá văng những mảnh vỡ của chiếc ly sứ mà cô đã đập xuống đất, "Nhưng ai nói cô ta là người duy nhất quay lại video chứ? Nếu cô ta dám edit và post cái video đó lên, tôi cũng dám post full video lên. Cùng lắm là cá chết lưới rách."

Trong toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Hạ Vân Chi và Lý Tư Tư, Lý Tư Tư đã nghe được về quá khứ của Hạ Vân Chi từ đâu đó, và nói rất nhiều điều không hay về mẹ nàng, chế giễu Hạ Vân Chi nhưng thấy không có tác dụng, lại bắt đầu miệng tiện mà nhắc đến Thẩm Quý Hoà trước mặt Hạ Vân Chi.

"Nghe nói cô tìm cái vận động viên trượt tuyết đã từng cắn thuốc dạy cô trượt tuyết sao? Chẳng phải đó là một kẻ què à."

Mắng nàng cũng được, nhưng không được phép mắng Thẩm Quý Hoà. Đây là quy tắc quan trọng nhất trong số ít quy tắc của nàng.

"Nói đến chuyện này." Hạ Vân Chi lạnh lùng nhìn chị gái mình, "Cô tốt hơn hết nên quản lại cái mớ hồ bằng cẩu hữu của mình đi, tìm cho ra kẻ nào có cái lưỡi dài thích quản chuyện của người khác, nếu không cần nữa thì cắt bỏ cho chó ăn đi."

Chuyện gia đình nàng vẫn luôn được giữ bí mật, đột nhiên có một người ngoài cuộc quăng tám thước cũng không tới như Lý Tư Tư, lại biết được một số chuyện trong quá khứ.......

Hạ Vân Chi nghĩ thế nào cũng cảm thấy những chuyện này đều là từ Hạ Cửu Hợp tiết lộ ra.

Khuôn mặt ôn nhu và thành thục của Hạ Cửu Hợp dần trở nên lạnh lẽo.

"Chị biết." Cô nói một cách thâm trầm, "Em không cần phải lo."

"Chuyện của tôi cũng không cần cô lo."

Trong các cuộc nói chuyện với Hạ Cửu Hợp, Hạ Vân Chi chưa bao giờ nhượng bộ. Nàng ăn nói sắc sảo, sẽ không bao giờ nhượng bộ dù chỉ một chút.

Hạ Cửu Hợp cười khổ: "Chị biết em muốn lật ngược bản án cho Thẩm Quý Hoà, nếu cần giúp đỡ thì nói với chị."

"..."

"Chị tưởng em đã sớm kể chuyện quá khứ cho Thẩm Quý Hoà rồi. Nhìn dáng vẻ em hiện tại thì chắc chưa nhỉ?"

"Cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, tại sao phải kể cho chị ấy nghe?"

"Không thể nói như vậy được, Vân Chi." Hạ Cửu Hợp quyết định không gọi nàng là Chi Chi nữa để lấy lòng cô em gái có cái nết khó ở khó chiều, "Em trân trọng những khoảnh khắc đó, sao biết người khác không trân trọng? Hơn nữa, ......cua người ta cũng không phải cua như vậy đâu."

Hạ Vân Chi như con mèo bị dẫm đuôi mà đề cao âm lượng.

"Tôi không có cua người ta nha!"

"Ờ ờ đúng đúng."

Hạ Cửu Hợp trả lời cho có.

"Hừ!"

"Nếu cô đã nhắc đến chị ấy, vậy thì có khoản nợ ta cần thanh toán với nhau đấy." Lông mày Hạ Vân Chi lạnh lẽo, hàn khí bức người, "Thẩm Quý Hoà nói tôi đã chết, sao tôi không biết vậy?"

Hạ Cửu Hợp giơ tay nhéo nhéo giữa mày.

"Hạ đại tổng tài, tới, kể nghe chơi." Hạ Vân Chi tiếp tục thúc giục.

"Đây là quyết định của mẹ em." Hạ Cửu Hợp trầm giọng nói, "Lúc đó trạng thái tinh thần của em không khả quan -- --"

"Đây không phải điều tôi muốn nghe!" Hạ Vân Chi cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hạ Cửu Hợp, "Bớt có vòng vo tam quốc! Có khi nào trạng thái tinh thần của cô khả quan à?!"

Khi lần đầu tiên Hạ Vân Chi được đưa về nhà, nàng đã mắc chứng PTSD rất nặng. Để điều trị, nàng đã trải qua liệu pháp sốc điện MECT. Với tác dụng phụ là dễ gây mất trí nhớ và suy giảm trí nhớ.

Sau nhiều lần điều trị, Hạ Vân Chi dần dần quên hết chuyện xảy ra sau khi bị bắt cóc.

Tình trạng của nàng dần ổn định.

Để duy trì trạng thái này, thậm chí Ninh Thanh còn dùng thuốc cấm để kéo dài thời gian mất trí nhớ của Hạ Vân Chi.

Vì lý do này, việc để một người có liên quan đến ký ức đã mất của Hạ Vân Chi xuất hiện trước mặt nàng là điều tuyệt đối không thể xảy ra.

Bà đã thay con gái mình đưa ra quyết định.

"Điều dì làm là vì tốt cho con bé." Ninh Thanh nói với Hạ Cửu Hợp, "Chỉ có như vậy con bé mới có thể có cuộc sống bình thường. Không lẽ? Để con bé rời khỏi Hạ gia, đi kiếm cô chị gái kia sao? Đó không phải chị của con bé, là con mới đúng."

Hạ Cửu Hợp cảm thấy không ổn, nhưng cô không có tư cách đi phản bác lại lời Ninh Thanh nói.

Từ lúc cô hứa với ông bà nội sẽ đưa Hạ Vân Chi đi, cô đã định sẵn cả đời này không thể phản bác lại lời của Ninh Thanh.

Cô làm mất đi con gái của bà ấy, cô có thể nói gì?

Lúc này, trước sự chất vấn của Hạ Vân Chi, Hạ Cửu Hợp vốn đã quen nói dối trên thương trường lại không thể nói nên lời.

Hạ Cửu Hợp thực sự không thể nói ra những lời kinh tởm như vậy.

"Hạ Cửu Hợp, không còn lời nào để nói à? Không sao, để tôi nói cho cô nghe." Hạ Vân Chi trên mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng giễu cợt, "Bà ta sợ tôi sẽ bỏ trốn cùng người khác, sợ tôi không cần người mẹ này, sợ tôi hận cái người chị này. Đương nhiên, càng sợ tài sản của Hạ gia cũng chẳng rơi một xu một hào nào xuống đầu tôi."

"Ninh Thanh là ai? Cô coi bà ta là bạch nguyệt quang mà áy náy cả đời, mà bà ta nói không chừng cũng chỉ coi cô là công cụ để lợi dụng."

"Hạ Vân Chi!"

Đây là lần đầu tiên Hạ Cửu Hợp tức giận trước mặt Hạ Vân Chi.

Hạ Vân Chi không giận mà ngược lại còn cười: "Sao, tự thấy tôi nói quá đúng à?"

"Để tôi nói thẳng ra, Hạ gia thích đẻ ra những thứ bi.ến th.ái. Một người cha phải lòng học tỷ của con gái mình, một kẻ đào mỏ đã diễn rất nhiều năm chỉ vì tiền, còn cô thì vào vai yêu say đắm mẹ kế của mình, và một -- --" Hạ Vân Chi khịt mũi cười, "Một kẻ điên bị bệnh cũng không nhẹ."

"Từ đó có thể thấy, Hạ Cửu Hợp, tôi nghĩ chúng ta đúng thật là có năng khiếu làm chị em đấy. Cô thấy sao?"

Hạ Cửu Hợp rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

"Cút -- --"

Hạ Vân Chi không chút do dự xoay người rời đi.

Bên trong tứ hợp viện, lặng ngắt như tờ.

Trên sàn ngổn ngang nước và những mảnh sứ vỡ, hoang đường vỡ tan như trái tim của Hạ Cửu Hợp.

Cô biết tại sao mình lại tức giận.

Hạ Vân Chi nói ra sự thật mà trước giờ cô không dám thừa nhận, cô biết rõ điều đó.

Buổi tối, Hạ Vân Chi nhận được tin nhắn của Hạ Cửu Hợp.

Khi nhìn thấy người gửi, nàng hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng sau những gì xảy ra hôm nay, hẳn Hạ Cửu Hợp sẽ chặn nàng chứ.

Tính tình tốt thế cơ á? Hay là -- --

Cô ta áy náy tới cỡ đó à? Cho nên mới phải gấp rút làm gì đó để xoa dịu cảm giác tội lỗi trong lòng.

Hạ Cửu Hợp chỉ nói: Chị đã mua 30% cổ phần Thịnh gia, hiện tại đã là cổ đông lớn, hai ngày nữa sẽ chuyển nhượng cho em, nhớ đến ký hợp đồng đó.

Hạ Vân Chi coi khinh chút tiền lẻ đấy của Thịnh gia.

Nhưng nàng nghĩ rằng điều này cũng đã đủ để bọn họ tức chết.

Nàng trả lời: Đừng đưa cho tôi, để tôi hỏi Thẩm Quý Hoà đã.

Hạ Cửu Hợp nhìn thấy mấy chữ liền thực sự muốn b.óp ch.ết nàng.

Đúng là luyến ái não!

Bà nội cha mấy đứa luyến ái não!

Thẩm Quý Hoà vừa nghe liền kinh ngạc.

"Cho tôi?"

Hạ Vân Chi không chút để ý ừ một tiếng, thuận miệng nói dối: "Chị em nói rằng rất cảm kích ơn cứu mạng của chị, nên đã mua một công ty cho chị chơi."

"Tôi cứu mạng em á?" Sao Thẩm Quý Hoà cô không biết thế?

"Ai biết được." Hạ Vân Chi chơi ngón tay Thẩm Quý Hoà.

Gần đây, nàng rất thích chơi đùa với đầu ngón tay của Thẩm Quý Hoà, v.uốt ve từ đầu đến cuối, qua lại từng ngóc ngách để cảm nhận làn da của Thẩm Quý Hoà. Giá như trên tay Thẩm Quý Hoà có một chiếc nhẫn thì hay biết mấy, để khi buồn chán nàng có thể xoay cái nhẫn đấy chơi.

"Thay tôi cảm ơn chị em ha, nhưng thật sự tôi không cần cái công ty đấy đâu." Thẩm Quý Hoà chiều chuộng tuỳ ý để Hạ Vân Chi chơi, "Tôi có biết tí gì về kinh doanh đâu, cho tôi làm gì?"

"Đã nói là cho chị chơi rồi mà."

Thẩm Quý Hoà: "..."

Một phàm nhân như cô thật sự không hiểu nổi một chút gì về thú vui của hào môn.

"Chị không thích thì thôi." Hạ Vân Chi thản nhiên nói, "Dù sao Thịnh gia cũng chẳng làm được gì nữa."

"Em chuẩn bị gần xong rồi, phiên toà sẽ bắt đầu trong vài ngày nữa, chị thì sao? Ok không?"

"Ok."

Thẩm Quý Hoà có cảm giác như chuẩn bị đi đánh giặc vậy.

"Tôi ok." Cô lặp lại một lần nữa.

"Đừng lo." Hạ Vân Chi ghé qua, cọ cọ bả vai cô, "Mục đích của vụ kiện này là để vợ chồng Thịnh gia thừa nhận những gì họ đã làm với chị và hành vi vi phạm hợp đồng của câu lạc bộ."

"Vấn đề doping tạm thời chưa thể giải quyết được -- --" Hạ Vân Chi dừng lại, "Năm đó thật sự phát hiện ra từ nước tiểu và máu của chị."

"Nhưng chuyện này cũng sẽ sớm được giải quyết thôi."

Hạ Vân Chi nói được nửa lời thì dừng lại, cầm một quả dâu xinh đẹp đút vào miệng Thẩm Quý Hoà.

Thẩm Quý Hoà mới phát hiện ra được chuyện Hạ Vân Chi rất thích đút cho cô ăn.

Cô nuốt trọn một miệng ngọt ngào.

Trong lòng tò mò, muốn hỏi Hạ Vân Chi vì sao chuyện này lại được giải quyết nhanh như vậy. Nhưng Hạ Vân Chi không cho cô cơ hội được nói chuyện, liên tục ăn hết quả dâu tây này đến quả dâu tây khác. Thẩm Quý Hoà không còn cách nào khác, đành phải giơ tay ngăn cản không cho nàng tiếp tục đút.

Ánh mắt Hạ Vân Chi nghịch ngợm, "Chị đút cho em một trái, em sẽ nói cho chị biết."

Thẩm Quý Hoà cầm quả dâu tây lên, tiến lại gần. Hạ Vân Chi cúi đầu, ngậm vào trong miệng. Khi quả dâu tây được đưa vào trong miệng, đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Quý Hoà.

Một mảnh ướt át.

"Em vẫn luôn nghĩ rằng năm đó 8 phần là Thịnh Minh Thu cố tình hãm hại chị, nhưng em vẫn không chắc chắn liệu đây có phải là đã có tính toán từ trước hay là hành động bộc phát nhất thời----"

"Ý em là -- --?"

"Cô ta có vẻ là một kẻ nghiện tiếp tục tái phạm." Hạ Vân Chi nhướng mày, "Vợ chồng Thịnh gia cũng biết rõ điều này."

"Thịnh gia từng làm ngành may mặc và mở một nhà máy. Sau đó, họ gặp một thiên tài như chị, người vừa chuyển lên câu lạc bộ. Với một đại sứ thương hiệu miễn phí như chị, chuyện kinh doanh quần áo và thiết bị trượt tuyết cũng đi lên, thêm cả chuyện huấn luyện đào tạo nữa. Nhưng...... chung quy cũng chỉ là người ngoài, không đáng tin cậy. Thịnh Minh Thu vẫn luôn học trượt tuyết cùng chị, kỹ năng chỉ ở mức trung bình, nhưng kể từ khi chị gặp tai nạn, thành tích của cô ta đã cải thiện một cách đáng kể.

"Chị không thấy lạ sao?"

"Vợ chồng Thịnh gia làm vậy vì tiền, vậy còn Thịnh Minh Thu thì sao...... em không biết."

Hạ Vân Chi vô cùng kiên nhẫn mà nói rất nhiều với Thẩm Quý Hoà.

"Chị gái yêu quý của em ơi, chị có thể giúp em một việc được không ạ? Đó là hẹn gặp mặt cô ta, rồi mình nói chuyện với nhau."

Thẩm Quý Hoà bị gọi như vậy, mặt đỏ bừng, đẩy vai Hạ Vân Chi, nói: "Đừng như vậy, nói chuyện đàng hoàng coi."

"Em nói chuyện đàng hoàng màaaa."

"Đàng hoàng dữ chưa!"

Hạ Vân Chi dẩu miệng, sửa miệng: "Vậy em gái yêu quý của chị ơi, gọi chị như vậy, chị thoả mãn chưa?"

Thẩm Quý Hoà: "..."

"Bà khoải!"

"Dẹp hết chị gái em gái gì đó đi!"

Nghe vô tai nó lạ kiểu gì á?! 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đạp Phá Tinh Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net