Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Vân Chi chỉ ở một ngày liền rời đi, trong thời gian pr phim, quý cô minh tinh này rất bận rộn. Thẩm Quý Hoà ở nhà với mẹ và em gái ba ngày, sau đó cũng ngựa không ngừng vó quay lại huấn luyện phục hồi chức năng.
Cô hiện đang ở thời điểm mấu chốt trong việc huấn luyện.
Ngày chia tay, Thẩm Tú Lan đã ôm Thẩm Quý Hoà thật chặt.
Thẩm Kỳ nắm tay Thẩm Quý Hoà, tận tâm tận sức khuyên nhủ: "Đồng chí, đồng chí phải đối xử với nữ thần của em tốt ơi là tốt, có rõ chưa?"
"Mấy ngày nay em tụng biết bao nhiêu lần bên tai chị rồi?" Thẩm Quý Hoà không nhịn được nữa, "Rồi rốt cuộc chị là chị của em hay Hạ Vân Chi mới là chị em?"
Thẩm Kỳ ôi chao một tiếng: "Có gì khác nhau hả chòi? Như nhau! Như nhau hoi!"
Thẩm Quý Hoà nghĩ nghĩ một tí, cảm thấy cũng đúng đúng.
"Cũng phải." Cô chấp nhận lời bào chữa lươn lẹo này của bị cáo Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ vô cùng đắc ý, như mèo vừa trộm được cá: "Lại chả."
"Nhưng em nhắc chị, em thì chả việc gì, chị ở bên ngoài phải biết tiết chế lại."
Thẩm Quý Hoà: "Ả?"
Tiết chế cái gì cơ?
"Thì —— quan hệ của chị với Hạ nữ thần ——"
"À." Thẩm Quý Hoà nghĩ mình đã hiểu, "Đã biết."
Thẩm Kỳ gật đầu, liếc nhìn Thẩm Tú Lan một cái rồi kéo Thẩm Quý Hoà sang một bên, thấp giọng nói: "Tuy mẹ thoáng, cho rằng chuyện này không có gì, nhưng trong xã hội vẫn có một số người cổ hủ, em sợ hai chị...... aissss...... không nói nữa."
Sau khi nghe Thẩm Kỳ nói vậy, Thẩm Quý Hoà thấy có gì đó sai sai.
"......?"
"Bộ ở trong vòng của tụi em việc kết bạn với nữ minh tinh là phạm pháp hả?" Thẩm Quý Hoà không nhịn được hỏi.
Thẩm Kỳ trừng mắt: "Chắc mỗi kết bạn!"
"Hai chị —— hai chị — cũng đã ờ hớ ——"
Thẩm Quý Hoà: "Là sao nữa?"
Cô thực sự không hiểu gì hết.
Hai mắt Thẩm Kỳ tròn xoe như hai hòn bi voe: "Trong phòng chị đêm giao thừa đó! A! Em chán chả muốn lói! Mặc dù bây giờ thoáng thích yêu đương nhăng nhít như nào cũng được, nhưng mà hai chị bạo vữ thần ——!"
"......?"
Thẩm Quý Hoà càng nghe càng khờ người.
"Yêu đương nhăng nhít?"
Yêu đương nhăng nhít thì liên quan đến gì đến cô với Hạ Vân Chi? Liên quan dữ chưa?
Thẩm Kỳ: "Giả vờ giả vịt!"
"Đó, đó coi sao đi nha, chị với nữ thần của em quan hệ tới cỡ này rồi! Cả mẹ còn biết! Chị, thành thật khai báo đi, chị vẫn luôn giấu em, là sợ em không chấp nhận nổi đúng không?"
"Xem chị mày là người như nào đấy?"
Bình thường con bé gọi vợ kiểu đấy là vì bon mồm, sướng miệng thôi chứ cũng có thật sự là fans bạn gái đâu.
Bây giờ idol của người ta hẹn hò, không lẽ phải lăn ra giãy đành đạch, đòi chết sống này kia chắc?
Ai gảnh!
"..."
Thẩm Quý Hoà gằn từng chữ một: "Vậy mối quan hệ giữa chị và Hạ Vân Chi theo ý em là gì?"
Thẩm Kỳ tỏ vẻ không chịu nổi: "Nhất định phải nói huỵch toẹt ra thế hả? Có miếng tình người nào hong mà ép người ta phải ăn cơm chó dạ!"
"..."
Fine.
Lúc này Thẩm Quý Hoà mới hiểu vì sao mấy ngày nay em gái mình lại có phản ứng kỳ lạ như vậy.
Bà cố ơi bà cố.
Thẩm Kỳ nghĩ sao mà cho là cô đang yêu đương hẹn hò với Hạ Vân Chi vậy trời?
Thẩm Quý Hoà cạn ngôn không biết nên nói gì hết, trầm mặc lặng thinh.
Nhìn thấy phản ứng của chị mình, Thẩm Kỳ cũng thấy hơi hơi.
"Không lẽ....."
Thẩm Kỳ do dự: "Hai chị không hả?"
"Vậy quan hệ giữa hai chị là gì đấy?"
"Tụi chị ——"
Thẩm Quý Hoà cũng lười giải thích với con bé.
"Lo mà học hành đi cô nương, lo đọc sách của em đi, chứ đừng có lo ba cái chuyện bao đồng nữa." Thẩm Quý Hoà giơ tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay khẽ vào trán Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ đưa tay che trán, cười toe toét, nghĩ thầm: Nếu không phải bạn gái, không lẽ thiệt chỉ là bạn thôi sao?
Sau khi bị em gái hành hạ, Thẩm Quý Hoà trở về trang viên để tiếp tục huấn luyện phục hồi chức năng, nhưng cả ngày trong đầu óc đều miên man nghĩ về chuyện này.
Yêu đương?
Cô với Hạ Vân Chi?
Thậm chí cả nghĩ Thẩm Quý Hoà cũng không dám.
—— Hmmmm.
Vấn đề lớn nhất là cô không có kinh nghiệm hẹn hò với bất kỳ ai. Trước không nói, cô chỉ tập trung vào việc huấn luyện, sau thì xảy ra biến cố, càng không để tâm đến. Yêu đương? Yêu đương sẽ là cái gì? Sẽ như thế nào?
Thẩm Quý Hoà không hiểu nổi, cô cảm thấy mảng sương mù ấy lại một lần nữa lan rộng trong lòng mình.
Gác lại những chuyện bản thân chưa thể lý giải được, Thẩm Quý Hoà tập trung vào việc huấn luyện.
Sau khi Hạ Vân Chi thoát khỏi mớ công việc bận rộn và được thở một hơi như người bình thường, trạng thái của Thẩm Quý Hoà cũng gần như bình phục, hai người dự định sẽ bắt đầu trượt tuyết.
Dù sao thì Thẩm Quý Hoà cũng được Hạ Vân Chi thuê làm huấn luyện viên trượt tuyết, nhưng mấy tháng qua rồi mà nàng còn chưa được chạm vào tuyết chứ huống gì là trượt. Hạ Vân Chi chẳng thèm quan tâm, nhưng Thẩm Quý Hoà lại luôn canh cánh chuyện này.
Chưa kể, xét theo hoàn cảnh của cô, cô có thể đến sân trượt tuyết được rồi.
Hạ Vân Chi cũng biết rõ điều này nên đã sắp xếp giải quyết cho xong hết công tác cho kịp đợt tuyết rơi đầu mùa. Như vậy, sau khi hoàn thành mọi công việc, nàng sẽ có thể dành nhiều thời gian chơi tuyết cùng Thẩm Quý Hoà.
Ở trong nước có rất nhiều khu trượt tuyết nổi tiếng, nhưng xét đến đặc thù nghề nghiệp của hai người, Hạ Vân Chi ngàn tuyển vạn chọn ra một khu trượt tuyết không quá nổi tiếng với ngoại giới, có mức độ bảo mật tốt và được xem như là một sân trượt nổi danh trong giới trượt tuyết.
Trước khi đến khu trượt tuyết, Thẩm Quý Hoà đã bắt đầu lo nghĩ về đủ loại trang thiết bị trượt tuyết cho Hạ Vân Chi.
"Em muốn học ván đơn hay ván đôi?" Thẩm Quý Hoà hỏi Hạ Vân Chi, "Đối với người mới bắt đầu, có lẽ ván đôi sẽ dễ học hơn."
Hạ Vân Chi chớp chớp mắt: "Không được, chị chơi ván đơn, sao mà em học ván đôi được?"
Thẩm Quý Hoà bất lực: "Sao mà bắt chước tôi được, này là do sở thích của em. Chưa kể, không phải em còn đóng phim nữa à? Vai diễn trong phim có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Nếu không nhờ Thẩm Quý Hoà nhắc đến, Hạ Vân Chi gần như đã quên chuyện mình phải đóng phim.
"Vậy ván đơn." Nàng trả lời không chút do dự, "Chị sao em vậy."
Thẩm Quý Hoà vô cùng hứng thú liếc nhìn Hạ Vân Chi: "Em chắc chưa?"
Hạ Vân Chi gật đầu cực mạnh: "Em chắc!"
Phu xướng phụ tuỳ! Đây là nguyên tắc của nàng!
Nếu Thẩm Quý Hoà không phải vận động viên trượt tuyết, Hạ Vân Chi cảm thấy cả đời này nàng cũng sẽ không bao giờ dính líu gì đến hai chữ 'trượt tuyết' đâu.
Vì vậy, ván đơn hay đôi không phải là vấn đề.
Mà vấn đề là Thẩm Quý Hoà, cô chơi gì nàng chơi đó.
Thẩm Quý Hoà nghiêng đầu: "Tôi chơi jibbing trên các dốc trượt cao, em cũng muốn học theo à?"
Hạ Vân Chi: "..... quên cái quỷ dốc trượt cao đó giùm."
Nàng đã xem video Thẩm Quý Hoà thi đấu rồi, cảnh tượng cô bay lên khiến nàng cảm thấy phấn khích đến mức khiến máu sôi trào, tim đập thình thịch, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thôi cũng đủ khiến nàng chân mềm rồi, chứ đừng nói gì tới tự mình chơi, ai dám chứ?
"Nhưng jibbing là gì?" Hạ Vân Chi không biết, "Nghe có vẻ đơn giản, em nghĩ mình có thể thử xem sao."
Jibbing gì đó, nghe tới có vẻ nhàn nhàn dưỡng già, nhảy nhót thôi mà chắc không có gì đâu, chắc giống như các chú các bác đánh thái cực ở ngoài công viên, hay như mấy bà cô bà thím nhảy ngoài quảng trường thôi.
Thẩm Quý Hoà hơi nhướng mày, lấy điện thoại ra, tuỳ ý search đại video về người chơi jibbing.
Hạ Vân Chi xem người trong video đang điều khiển ván trượt qua nhiều bệ và lan can khác nhau.
............
"Chị không thể chơi những thứ thuỳ mị nết na được hả?" Hạ Vân Chi vô cùng bạo nộ, "Thẩm Quý Hoà! Vừa phải thôi nha!"
"Em sĩ nói mình chơi được, giờ lại nổi nóng với tôi là sao?" Thẩm Quý Hoà cười nói, "Ghẹo em thôi, người mới sao lại học mấy thứ này được."
"Mừng là chị còn lương tâm." Hạ Vân Chi ngẩng cằm, hừ một tiếng.
"Học ván đơn thật à?"
"Vầng, học ván đơn."
Từ nay về sau, nàng và Thẩm Quý Hoà sẽ là một đôi, nếu hai người cộng lại ra ba cái ván, Hạ Vân Chi nàng giãy đành đạch liền.
"Tôi đã chuẩn bị những đồ dùng phù hợp với em." Thẩm Quý Hoà gửi một file đến Hạ Vân Chi.
Từ ván trượt, giày trượt, dây buộc, lưỡi trượt tuyết và thậm chí cả quần áo trượt tuyết......
Thẩm Quý Hoà đã phân loại tất cả các trang bị trượt tuyết mà Hạ Vân Chi có thể sử dụng thành các danh mục khác nhau và đính kèm bản phân tích ưu, nhược điểm của các brand tương ứng, cũng như đề xuất cá nhân của cô cho từng danh mục.
Cân nhắc đến cái nết của Hạ Vân Chi, Thẩm Quý Hoà còn đặc biệt đánh dấu một số trang bị có vẻ ngoài cực kỳ đẹp mắt.
Ánh mắt của Hạ Vân Chi sáng lên.
"Khai lẹ, Thẩm Quý Hoà, chị đã âm thầm chuẩn bị bao lâu rồi?"
Thẩm Quý Hoà giơ tay sờ sờ chóp mũi: "Cũng không lâu."
Nhìn thấy vẻ cao hứng không thể che giấu trên khuôn mặt Hạ Vân Chi, cô cũng cảm thấy vui lây, nhưng vẫn thành thật nói: "Cũng không tính gì. Là huấn luyện viên của em, đây là điều tôi nên làm."
"Ai là học trò của chị cũng được chị đối xử như này sao?"
Trước khi Thẩm Quý Hoà kịp nói gì, Hạ Vân Chi đã gọi điện cho Giang Cẩn.
Gần đây Giang Cẩn đang bận quay phim, làm con bé ngày ngủ đêm bay, đang ngủ bù thì điện thoại reo lên. Con bé chửi thầm trong lòng, cầm điện thoại lên thì phát hiện người gọi là Hạ Vân Chi.
Thánh thần thiên lý ơi ——!
"Alo, Hạ lão sư." Giang Cẩn điều chỉnh giọng nói cho đến khi ổn rồi mới lên tiếng: "Chị tìm em có gì ạ?"
Hạ Vân Chi nhẹ nhàng gõ vào mặt sau điện thoại: "Cũng không có gì, có chuyện muốn hỏi em thôi. Lúc dạy em trượt tuyết, Thẩm Quý Hoà có chuẩn bị file Excel cho em không?"
"—— dạ?" Giang Cẩn gần như cho rằng vì mình buồn ngủ quá nên nghe nhầm. Cái gì mà excuse me gì đó? Là sao dzãy?
Hạ Vân Chi bày đặt ra vẻ như không có gì nói: "Ồ, cũng không có gì đáng nói, chuyện là chị ấy sắp dạy tôi trượt tuyết và chuẩn bị cho tôi một file trang thiết bị trượt tuyết. Tôi không chắc đây có phải là hoạt động chiêu sinh không, cho nên mới gọi điện thoại hỏi em."
Giang Cẩn: "..."
"Làm phiền em." Hạ Vân Chi nói: "Lần sau Thẩm Quý Hoà sẽ mời em ăn một bữa."
Giang Cẩn: "..."
Ngay khi cúp điện thoại, con bé đã hiểu.
Hạ Vân Chi thường trông có vẻ vô cùng cao lãnh và khó có thể tiếp cận trong các liên hoan phim và sự kiện lớn. Người trong ngành gọi nàng là diễn viên khó ở......
Vậy mà nàng có thể mới sáng sớm bảnh mắt ra đã gọi cho con bé chỉ để khoe cái file Thẩm Quý Hoà làm?!?
Giang Cẩn cảm thấy hình ảnh Hạ Vân Chi trong lòng mình đang dần sụp đổ.
Còn Hạ Vân Chi thì sao?
Sau khi trắng trợn xác nhận sự được đặc cách đối xử siêu đặc biệt của mình trước mặt Thẩm Quý Hoà, nàng còn đe doạ sẽ hỏi Thẩm Kỳ, người cũng được Thẩm Quý Hoà dạy trượt tuyết.
Thẩm Quý Hoà đỏ mặt vì xấu hổ.
Hạ Vân Chi thì cổ sĩ tới tận trời.
"Thừa nhận đi, Thẩm Quý Hoà, em rất đặc biệt với chị." Nàng không chút lưu tình chọc thủng lớp nguỵ trang của Thẩm Quý Hoà, ép cô phải nhận thức rõ ràng hết thảy.
Nàng, Hạ Vân Chi, ở trong lòng Thẩm Quý Hoà, là người đặc biệt, không giống với những người khác.
Sợ trêu chọc cô quá mức sẽ khiến cô có tâm lý phản nghịch mà đưa ra hiệu quả không mong muốn, nên Hạ Vân Chi trước dừng lại, cẩn thận nhớ kỹ chuyện này, sau đó nói cho Thẩm Quý Hoà một tin tốt và một tin xấu.
"Thật ra, trước đó em đã mua rồi, nhưng tình cờ, em nghĩ hẳn là em cũng đã mua những thứ chị soạn."
"Ở đâu? Để tôi kiểm tra thử."
Hạ Vân Chi nói: "Em đã thuê một căn nhà gần khu trượt tuyết. Đến đó, chị sẽ biết."
Cho nên, sau khi hai người đến, Thẩm Quý Hoà vẫn trầm mặc.
Hạ Vân Chi đã thuê hai căn hộ lớn ở tầng một.
Một cái để ở, còn một cái.....
Thẩm Quý Hoà mở cửa, nhìn các loại đồ dùng trượt tuyết chất đống khắp phòng, nhìn sơ qua nơi này có thể gọi là cửa hàng bán đồ luôn cũng được.
"..."
Trong nháy mắt một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, cô thực sự muốn tịch thu thẻ lương của Hạ Vân Chi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");