Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Vân Chi đỏ mặt.
Nàng trừng mắt nhìn Thẩm Quý Hoà, không thích cái kiểu gái nhà lành thụ động này, giơ tay túm lấy cổ áo vest vốn không tính cao lắm của Thẩm Quý Hoà, "Chị canh lúc không có em học thêm từ ai đấy?"
Thẩm Quý Hoà thật sự rất oan luôn á.
"Trời đất chứng giám!"
"Có sao nói vậy thôi em."
Hạ Vân Chi buông tay ra, nhìn nơi bị chính mình làm cho lộn xộn. Xương quai xanh của Thẩm Quý Hoà chình ình đập vào mắt nàng, trên đó còn có một nốt chấm nhỏ mà nàng rất thích. Hạ Vân Chi quay sang chỗ khác, rầm rì: "Người khác có sao nói vậy nào có chuyên nghiệp, ngọt ngào được như chị."
Thẩm Quý Hoà cười nói: "Đó là vì trong lòng tôi, em đặc biệt hơn nhiều ."
"Dữ vậy sao?"
"Dữ." Thẩm Quý Hoà nhún vai, "Là vì em quá yêu tôi."
Hạ Vân Chi có chút vui nhưng lại có chút không vui, không biết nên làm gì, đành hừ một tiếng.
"Hiểu lầm hoi." Hạ Vân Chi nói, "Em cũng không có yêu chị nhiều vậy đâu."
"Chỉ sương sương, cũng cũng thôi."
Thẩm Quý Hoà quan sát sắc mặt Hạ Vân Chi.
"Có một chuyện tôi đã làm không được tốt."
"Chuyện nào?"
"Nhiều lắm." Thẩm Quý Hoà rầm rì, "Nếu như tôi giải quyết tốt, hai ngày nay em sẽ không chọn trốn tránh, mà sẽ chủ động nói cho tôi biết để chúng ta ngồi lại nói chuyện với nhau."
"...... không liên quan gì đến chị." Hạ Vân Chi quay đầu đi, "Đừng có ôm trách nhiệm về mình, chị cũng có phải cái rốn của vũ trụ đâu mà cái gì cũng dính líu tới chị chứ?"
Nàng luôn là người như vậy.
Chứ không phải là vấn đề của Thẩm Quý Hoà.
Thẩm Quý Hoà tiến lên chặn Hạ Vân Chi lại, không cho phép nàng trốn, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.
"Liên quan chứ." Cô nói, "Tôi không phải là cái rốn vũ trụ, không cần phải cố đi chiếm sự chú ý của bất cứ ai, tôi chỉ muốn là của riêng quý cô Hạ đây, chỉ muốn thu hút mỗi em thôi."
"Em nói em nói dối, gạt tôi rất nhiều chuyện. Nhưng em ơi, những chuyện này cũng chỉ có một mục đích duy nhất, đó là vì tốt cho tôi thôi." Thẩm Quý Hoà giữ chặt lấy đôi bàn tay Hạ Vân Chi, "Trước đây là do tôi ngu ngốc, chẳng nhận ra cũng chẳng biết gì hết, là lỗi của tôi."
"Là lỗi của tôi khi không nói với em sau khi đã biết chuyện Giang Triều muốn tôi lên tuyển." Thẩm Quý Hoà giải thích, "Tôi không nói với em là phần vì tôi chưa nghĩ xong, phần vì cũng chẳng để tâm đến chuyện này lắm, ở trong kế hoạch của tôi, đây không phải chuyện quan trọng nhất."
"Hạ Vân Chi, nói thật với em, tôi đối với đội tuyển quốc gia, hay Olympic gì đó cũng chẳng có mặn mà gì đâu. Không phải vận động viên nào cũng muốn đứng trên bục cao nhận giải ấy. Đối với trượt tuyết, tôi càng thích cảm giác kíc.h th.ích khi chinh phục những ngọn núi tuyết hơn."
"Nếu họ muốn tôi thử tham gia, tôi có thể thử, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi vẫn giữ được những điều quan trọng của tôi."
"...... là sao?"
Thẩm Quý Hoà cười rộ lên, nhìn Hạ Vân Chi giống như một cô bé ngây thơ nào đó, cô vô cùng kiên nhẫn.
"Là em."
"Chà, tất nhiên, là cả tôi nữa."
"Nhân sinh không chỉ có thành tích hay huy chương." Thẩm Quý Hoà thì thầm, "Trong list những điều cần làm trong cuộc đời tôi, có một số thứ còn quan trọng hơn cả thành tích. Đó là hạnh phúc của người tôi yêu."
Đương nhiên Hạ Vân Chi biết.
Nếu không, Thẩm Quý Hoà sẽ không thể ẫn nhẫn tận ba năm.
Cô chính là người như vậy.
"Hạ lão sư, chuyện của tôi nói xong rồi, nên đến em rồi đúng không?"
Hạ Vân Chi mở to mắt: "Tự nhiên đến lượt em ——"
"Nếu tôi không đến, em định trốn như thế này mãi sao?"
Hạ Vân Chi cụp đuôi: "Không biết nữa."
"Chưa kể dạo này em bận thật mà."
"Ừ ừ." Thẩm Quý Hoà gật đầu cho có.
Nhìn thấy cô như vậy, Hạ Vân Chi biết cô không thèm tin.
Thẩm Quý Hoà có thể bỏ qua chuyện này, nhưng chuyện khác không thể bỏ qua.
"Nãy giờ em cứ nói là tôi không nên tới." Thẩm Quý Hoà nghiêm túc hỏi, "Sao đấy?"
"Em có síc rịt ở ngoài đúng không?"
Hạ Vân Chi giơ tay che miệng cô: "Chị á, chị có á."
Thẩm Quý Hoà mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Hạ Vân Chi biết cô đang trêu mình, tức giận đẩy cô ra, rời khỏi cửa sổ. Thẩm Quý Hoà đi theo nàng, vừa đi vừa nói.
"À, tôi hiểu rồi, em sợ nếu tôi tới thì em không nỡ để tôi đi."
"Rồi sao nữa?"
Thẩm Quý Hoà đang nói đột nhiên xịt keo cứng ngắc.
Hạ Vân Chi không chịu được cảm giác gái nhà lành thụ động như này nên kéo Thẩm Quý Hoà lại, trực tiếp hôn cô.
"Như thế này này." Nàng nói rồi đưa lưỡi vào.
"Rồi như này nữa." Nàng đẩy Thẩm Quý Hoà ra sau, để cô ngã xuống giường.
Hạ Vân Chi ngồi lên người cô.
Nàng đưa tay vén mái tóc dài của mình qua một bên, dùng mu bàn tay chạm vào chiếc khoá kéo được giấu khéo léo ở sau lưng. Âm thanh kim loại tinh tế vang lên cực kỳ rõ ràng trong không gian. Chiếc váy xanh lam đột nhiên trở nên lỏng lẻo. Một biển hoa lặng lẽ nở rộ vào ban đêm.
"Đây là chuyện không trong sáng mà em muốn làm."
Ánh mắt trần trụi của Hạ Vân Chi chăm chú nhìn vào Thẩm Quý Hoà, người đã im lặng từ lâu.
"Em sẽ giữ chị lại, khiến chị mãi ở cạnh bên em, bằng mọi giá."
Thẩm Quý Hoà ngẩng đầu nhìn nàng.
Trong ánh sáng mờ ảo, làn da của Hạ Vân Chi mịn màng như một món hàng sứ và ngọc bích đắt tiền. Môi nàng ẩm ướt, khoé mắt ửng đỏ, lời nói thanh lãnh nhưng biểu cảm lại hoang dại đến không kiểm soát được.
Thẩm Quý Hoà giơ tay, nắm lấy gáy nàng, nâng người rồi hôn lên.
Một nụ hôn rất dài.
Hôn xong, khoé miệng Thẩm Quý Hoà nhếch lên.
"Chuyện không trong sáng, ý em là quân vương bất tảo triều?"
"Với cả." Thẩm Quý Hoà dừng một chút, giọng nói lộ rõ sự kiềm chế, "Hạ lão sư, em muốn chúng ta thật sự làm ở đây luôn à?"
Hạ Vân Chi im lặng một lát, sau đó khó chịu cọ cọ trên người cô.
"Không muốn." Nàng nói, "Nhưng cũng muốn."
Con gái khó hiểu ha.
Thế mà Thẩm Quý Hoà vẫn hiểu.
"Thế tôi làm nhẹ em một tí?" Cô đỏ mặt nói, "Không biết ổn không nữa."
Hạ Vân Chi thấy cũng được, nhưng lại cân nhắc đến một vấn đề thực tế.
"Nhưng lát nữa ra ngoài như nào?"
Cả hai trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài.
Sai chỗ lắm luôn á, thật sự.
Hạ Vân Chi khẽ thở dài, chôn đầu vào người Thẩm Quý Hoà, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô, đưa tay chạm vào vành tai cô.
Nơi đó, một chiếc khuyên tai kẹp theo viền vành tai mềm mại.
"Đau không?"
Thẩm Quý Hoà lắc đầu.
Hạ Vân Chi mỉm cười, tháo khuyên tai cho cô, cúi xuống hôn lên vùng da ửng đỏ.
"Đóng dấu." Nàng nói, "Là của em."
.
"Nhị vị xong rồi ạ?" Khi Hạ Vân Chi và Thẩm Quý Hoà sửa soạn xong rồi trở lại bữa tiệc, Giang Cẩn đến chỗ họ và nói, "Hạ lão sư, có hài lòng với bất ngờ của em không ạ?"
Khoé mắt Hạ Vân Chi nở hoa, báo hiệu mùa xuân của nàng đã đến, Giang Cẩn liền nín họng nhìn Thẩm Quý Hoà, thấy cô cũng đang mỉm cười, đầu con bé đột nhiên sáng đèn.
"Cỡ này chắc rate 5 sao."
Ba người đang nói chuyện thì có người đi tới chào hỏi rồi hỏi người ngồi cạnh Hạ Vân Chi là ai.
Hạ Vân Chi mím môi.
Giang Cẩn thản nhiên nói: "Bạn của tôi."
Sau khi mọi người đi hết, Giang Cẩn hỏi: "Xin hỏi nhị vị là gì của nhau ạ?"
Thẩm Quý Hoà nhếch khoé miệng, nắm lấy tay Hạ Vân Chi.
"Hân hạnh được giới thiệu rằng, tôi là bạn gái bí mật của quý cô Hạ Vân Chi đây."
Trong đầu Giang Cẩn gào thét, nếu không phải bên cạnh có nhiều đồng nghiệp và khách khứa, con bé thật sự muốn lên hỏi liền một mạch ba câu.
Vãi cả chưởng thiệt á chớ!
Hai chị phóng tên lửa ha gì mà lẹ dữ!
Ai stop ai boss vậy ạ!
Rồi khi nào công khai ạ!
Mà tiếc cái ——
Sai chỗ lắm luôn á, thật sự.
Giang Cẩn ngước nhìn đèn chùm xinh đẹp trên trần nhà rồi thở dài: "Tự nhiên em thấy cái tiệc rượu này chán ghê."
Hạ Vân Chi: "Có vui hả?"
"Nếu không chuồn trước đi chị?" Giang Cẩn nói, "Phải rồi, tiểu sư phụ, vừa lúc mấy người em trai em cũng đang ở gần đây, chị có muốn đi gặp mấy người họ không?"
"Thật ra thằng nhóc nhờ em dò hỏi trước, huấn luyện viên và các thành viên trong đội muốn hỏi quyết định của chị như nào. Họ sợ chị không muốn nên trực tiếp tìm tới cửa luôn, nói nghe ngại ghê."
Thẩm Quý Hoà liếc nhìn Hạ Vân Chi, sau đó quay sang nói với Giang Cẩn: "Ừ, trước hẹn thời gian đã."
"Chị muốn đi không?"
Thẩm Quý Hoà lắc đầu.
"Xem thái độ như nào." Thẩm Quý Hoà nói, "Tôi không thiếu cơ hội, nhưng bọn họ chắc chắn thiếu người."
"Ok nạ, để em chuyển lời."
"Nhưng nếu chị không tham gia thì chị định như nào?" Giang Cẩn tò mò chuyện này đã lâu, "Chị định comeback hỏ?"
"Phải." Hạ Vân Chi trực tiếp trả lời thay Thẩm Quý Hoà.
"Ký với câu lạc bộ ạ?" Giang Cẩn hỏi.
Hạ Vân Chi nhướng mày: "Em nghĩ sao?"
Giang Cẩn lặng lẽ nín họng lại.
Fine hoi.
Từ nay về sau quý cô Hạ sẽ là hậu phương vững chắc của Thẩm lão sư.
Lời nói của Giang Cẩn cũng nhắc Hạ Vân Chi nhớ.
"Chị muốn mở một câu lạc bộ không?" Ngữ khí của nàng nhẹ hệt như đang bàn về chuyện mua trái cây vậy đó, "Xây một cái cũng không thành vấn đề."
"Em xây thì em làm chủ đúng không?" Thẩm Quý Hoà nhắc nhở nàng, "Hai người chắc chắn là không đủ, còn phải tuyển nhân viên, chưa kể là do em mở, nên phải tính đến chuyện lợi nhuận rồi đào tạo thêm ——"
"Được rồi." Hứng thú của Hạ Vân Chi cũng chẳng còn nữa, "Em thấy xây câu lạc bộ đúng thật có chút phiền."
Giang Cẩn che miệng cười trộm.
"Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài chơi hả?"
Hạ Vân Chi liếc nhìn Thẩm Quý Hoà, nâng mi: "Không có chúng ta, hai chị còn chuyện quan trọng phải làm."
"Chuyện gì ạ?"
Hạ Vân Chi mỉm cười: "Chuyện người lớn."
Giang Cẩn: "..."
Bà mẹ.
Con bé đột nhiên lo lắng không biết tối nay có nên tắt điện thoại không, hay là nên bật chuông thông báo tin nhắn của Hạ Vân Chi, chứ lỡ mà bả làm xong rồi muốn rải cơm chó mà con bé không ở đó nữa thì chết dở.
Giang Cẩn suy nghĩ rất lâu, đợi suốt một đêm, vẫn không nhận được một tin nhắn nào từ Hạ Vân Chi.
Đầu tiên, Hạ Vân Chi thực sự không phải là loại người thích khoe khoang chuyện riêng tư.
Thứ hai, nàng thực sự không ngờ Thẩm Quý Hoà lại được như vậy ——
Vận động viên mấy bà thực sự có sức mạnh lẫn sức bền vượt quá mức pickeball luôn á.
Nhìn không ra luôn á.
Hạ Vân Chi ngất đi rồi tỉnh lại.
Thân mình đã sạch sẽ, ga giường bẩn cũng đã được thay mới.
Nàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Quý Hoà, nghiêm túc hỏi: "Chị học từ đâu ra đó?"
Thẩm Quý Hoà vô cùng ngây thơ vô số tội.
"Có lẽ..... là thiên phú?"
Cô rất am hiểu cách làm Hạ Vân Chi mất khống chế và biết rằng khoái cảm tuyệt vời nhất nên được mang đến cho nàng vào lúc nàng không thể chịu đựng được nữa.
Hạ Vân Chi nghĩ rằng nàng sẽ là người nhiệt tình hăng hái hơn khi làm những chuyện này, nhưng sự thật đã chứng minh rằng Thẩm Quý Hoà, người thường ngày dịu dàng, tốt bụng và dễ nói chuyện, gần như không biết nổi giận là gì, thậm chí khi làm còn điên cuồng hơn nàng nữa.
Thẩm Quý Hoà dụ dỗ nàng nói ra những lời gì đâu không á.
Tốt xấu gì đó, tất cả đều dâng hiến hết.
Thật là một con người đáng sợ.
Hạ Vân Chi cuộn tròn trong chăn, toàn thân choáng váng, mềm nhũn. Thẩm Quý Hoà thì hăng hái, tinh thần sảng khoái, mặc dù đã đến giờ ăn trưa nhưng cô vẫn mua đồ ăn sáng.
Nếu không phải Hạ Vân Chi đói bụng, nàng thật sự hoài nghi Thẩm Quý Hoà có thể trực tiếp làm tiếp chuyện khi tối.
Một chiếc bàn nhỏ được đặt trên giường, Thẩm Quý Hoà mang đồ ăn tới.
Hạ Vân Chi uống từng ngụm cháo nhỏ.
"Giang Cẩn báo thời gian gặp mặt chưa?"
"Không biết." Thẩm Quý Hoà nói, "Điện thoại ở đâu nhỉ?"
Hạ Vân Chi: "...."
Quân vương bất tảo triều từ giờ luôn ha gì cha?
Hạ Vân Chi nhìn Thẩm Quý Hoà đứng dậy tìm điện thoại khắp phòng, rồi cuối cùng tìm thấy trên ghế sofa ở cửa phòng, nơi quần áo cũng bị vứt ở đó.
Mở ra xem, thì thấy quả thực Giang Cẩn đã gửi thời gian, còn đưa ra một option cho chọn. Với tinh thần làm sớm xong sớm cho tâm bớt phiền thì Hạ Vân Chi bảo Thẩm Quý Hoà chọn thời gian sớm nhất.
6 giờ chiều nay.
Thẩm Quý Hoà có chút do dự.
"Em ổn không?"
"Em bình thường." Hạ Vân Chi xua tay, "Ủa, từ từ, không phải là chị tự đi hả?"
"Tôi tưởng em đi chung với tôi." Thẩm Quý Hoà nói.
Hạ Vân Chi: "Nếu chị sửa câu này một chút, em có thể cân nhắc chuyện này."
Thẩm Quý Hoà vui vẻ đồng ý: "Tôi muốn em đi cùng tôi."
"Có ổn không?" Hạ Vân Chi có chút băn khoăn.
"Làm gì có chuyện ổn hay không, có mặt người nhà là chuyện thường tình thôi mà."
"À." Hạ Vân Chi cắn một miếng sủi cảo hấp, cảm thấy sủi cảo hôm nay đặc biệt ngon, "Em đi cùng chị, đợi chị trên xe."
"Ok."
Hai người ở bên nhau suốt buổi chiều, đến bốn giờ, Hạ Vân Chi bắt đầu chuẩn bị trước. Chuyến đi này Thẩm Quý Hoà không mang theo nhiều quần áo, vì vậy nàng lục tủ quần áo trong phòng khách sạn mà nàng đã đặt phòng cả năm ở thành phố này để xem có gì không.
"Trông em hồi hộp thế." Thẩm Quý Hoà nhìn nàng bận rộn.
Hạ Vân Chi: "Lần đầu gặp phải để ý một chút."
Thẩm Quý Hoà: "Em gặp đạo diễn cũng như này?"
Hạ Vân Chi ngẩng đầu lên không tin: "Bọn họ cũng xứng?"
Thẩm Quý Hoà bật cười.
"Có gì vui mà cười?"
Thẩm Quý Hoà lắc đầu, phụ Hạ Vân Chi bận rộn.
Vào lúc sáu giờ, tại địa điểm đã hẹn, Thẩm Quý Hoà gặp được Giang Triều và huấn luyện viên Lưu đi cùng.
Ngay lúc hai người gặp nhau, mắt Giang Triều sáng lên rồi nhanh chóng tối sầm lại.
Thẩm Quý Hoà bước lên phía trước.
Huấn luyện viên Lưu là một người đàn ông trung niên, trông rất tử tế. Sau khi chào Thẩm Quý Hoà, ông ấy nói, "Cô là sư phụ mà tiểu Giang kể đúng không? Đứa trẻ này đã kể về cô kể rất nhiều từ khi nó gia nhập đội, cũng nhịn dữ lắm khi nghe những lời không hay về cô, xém tí nữa là gây nhau một trận to."
"Chị Quý Hoà." Giang Triều gọi, "Đã lâu không gặp."
Thẩm Quý Hoà gật đầu.
Huấn luyện viên Lưu trò chuyện một lúc rồi bắt đầu bàn chuyện với Thẩm Quý Hoà, về tiền lương và tình hình cơ bản hầu như Thẩm Quý Hoà đều đã nắm hết, chỉ là có một vấn đề duy nhất -- --
"Huấn luyện viên Lưu, tôi đang yêu đương."
Huấn luyện viên Lưu cười nói: "Người trẻ tuổi, yêu đương là chuyện bình thường, không có vấn đề gì hết."
"Là nữ."
Huấn luyện viên Lưu: "..."
Ông im lặng một lát, biểu tình không biết làm sao, ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Chú đi gọi điện thoại đã, tiểu Thẩm ngại quá, ờ, thật ra chú rất là ủng hộ, nhưng mà ——"
"Tôi hiểu." Thẩm Quý Hoà rất bình tĩnh.
Sau cuộc điện thoại, huấn luyện viên Lưu cười nói: "Không có vấn đề gì đâu. Em là vận động viên mà. Em chỉ cần thi đấu là được. Không cần lo lắng về bất kỳ điều gì khác."
"Bạn gái em làm nghề gì?"
Thẩm Quý Hoà nhìn kỹ hai người bọn họ, sau đó quay đầu nhìn về phía TV trong quán cà phê.
Huấn luyện viên Lưu bối rối.
"Con bé cũng ở đây?"
"Phải." Thẩm Quý Hoà nói, "Trên TV."
Huấn luyện viên Lưu ngẩng đầu nhìn qua, trên TV đang phát quảng cáo của Hạ Vân Chi.
"..."
Khoé miệng huấn luyện viên Lưu ngừng lại.
"Chờ một chút, để chú đi gọi điện thoại thêm lần nữa đã."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");