Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?
  3. Chương 48: Phải cạn phước lắm
Trước /50 Sau

Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 48: Phải cạn phước lắm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Sao rồi?"

Khi Thẩm Quý Hoà đi ra và lên xe, Hạ Vân Chi đã ngồi ở trong xe. Nàng mặc một bộ đồ hưu nhàn màu xám nhạt đơn giản, ghế ngồi ngả ra sau, một tay nhàn nhã chống lên cửa xe, tay còn lại lật từng trang kịch bản đang tì vào vô lăng.

Nhìn thấy cô mở cửa xe, Hạ Vân Chi lập tức dừng đọc kịch bản rồi hỏi.

"Thì là vậy đó." Thẩm Quý Hoà nói.

Cô liếc mắt thấy tóc của Hạ Vân Chi hơi rối nên đưa tay ra giúp nàng chỉnh lại.

Hạ Vân Chi nhướng mày, gấp kịch bản lại đặt sang một bên, sau đó vòng tay qua cổ Thẩm Quý Hoà rồi hôn cô.

Thẩm Quý Hoà vô thức nhìn quanh.

Hạ Vân Chi nhìn cô với vẻ thích thú: "Sao đó?"

"Có người."

"Cứ để họ nhìn."

"Em muốn an vị ở tiêu đề của hàng loạt tin tức hot trong tháng tới hả?"

Hạ Vân Chi hừ lạnh: "Em bình thường, chỉ sợ có ai đó ngại thôi."

"Huấn luyện viên nói gì? Không chịu?"

Thẩm Quý Hoà lắc đầu.

Hạ Vân Chi không hiểu, hỏi: "Không phải không được, cũng không phải không chịu, chứ nói gì?"

Thẩm Quý Hoà chơi đùa đầu ngón tay Hạ Vân Chi, cố nhớ rồi lặp lại đúng y nguyên từng lời huấn luyện viên nói.

"Tiểu Thẩm, chuyện là vầy. Theo quy định, thì không có quy định rõ ràng nào về vấn đề này. Chỉ cần thành tích của em tốt là ổn cả, nhưng không thể làm quá mức."

"Tình hình là vậy đó, em hiểu mà phải không?"

"Quá mức?" Thẩm Quý Hoà nghe được từ này, nhíu mày, dùng đầu ngón tay nhéo thành ly cà phê trước mặt, cười với huấn luyện viên Lưu, "Xin hỏi, quá mức là làm gì?"

Hiện tại huấn luyện viên Lưu thật sự rất đau đầu, bản thân ông không có ý kiến gì về chuyện này, nhưng cấp trên lại có. Aissss, trong lòng thở dài, lắp bắp kể lại những gì cấp trên nói trong điện thoại cho cô, tài năng mà bấy lâu nay ông ta vẫn luôn tìm kiếm.

Thẩm Quý Hoà hiểu.

"Không công khai, không được cho ai biết, đây là điều mà mấy người gọi là quá mức đúng không?"

"Tiểu Thẩm, thật sự là không còn cách nào hết, với hoàn cảnh hiện tại...... yêu đương gì đó, thì hai người biết với nhau là được rồi."

Ông nhớ tới lời dặn của lãnh đạo rồi hỏi: "Hai đứa định...... aissss....... gọi là gì đó....."

Giang Triều bổ sung: "Công khai."

Huấn luyện viên Lưu liên tục gật đầu: "Phải, phải, cho dù có công khai thì thế nào?"

Thẩm Quý Hoà ngừng v.uốt ve thành cốc.

"Thế nào? Tôi chẳng thế nào cả. Tôi chỉ muốn đứng bên cạnh và nắm tay bạn gái một cách quang minh chính đại, có gì đáng nói à?"

"Việc công khai hay không là lựa chọn cá nhân của chúng tôi. Chẳng có lý do gì để buộc phải đưa ra lựa chọn dựa trên ý kiến của người khác."

Huấn luyện viên Lưu đau đầu, không ngờ thoạt nhìn Thẩm Quý Hoà dễ gần, mà mới nói mấy câu thì thấy cố chấp quá.

Theo ông, điều này chẳng đáng bận tâm đến! Người làm chuyện lớn thì không cần để ý mấy tiểu tiết râu ria, co được thì dãn được chứ để ý gì mấy cái chuyện này!

Ông nói lên suy nghĩ của mình.

Thẩm Quý Hoà hiểu ý huấn luyện viên Lưu, nhưng ——

"Tôi không thích kiểu phải lựa chọn được này bỏ kia, tôi không muốn bạn gái vì vậy phải chịu uỷ khuất."

Đến lúc sắp cãi nhau đến nơi, Giang Triều mới ra tới hoà giải, rốt cuộc cuộc trò chuyện này cũng tan rã trong không vui.

Thực tế, Hạ Vân Chi đã đoán trước được kết quả này rồi.

Bây giờ mới được nghe Thẩm Quý Hoà kể lại, dù đã nghĩ qua từ lâu.

"Không sao hết." Hạ Vân Chi cảm thấy mình cũng không cần phải quá cố chấp vào chuyện công khai làm gì cả, "Chị muốn thì cứ đồng ý đi."

"Ăn nói kiểu gì đấy?" Thẩm Quý Hoà giơ tay nhéo mặt Hạ Vân Chi: "Lần sau đừng nói mấy câu như thế này nữa."

"Tôi biết yêu đương là chuyện của hai người, không nhất thiết ngay từ đầu phải công khai cho cả thế giới biết, nhưng tôi không muốn phải luôn che giấu, càng không muốn bởi vì ngày hôm nay đã thoả hiệp với bọn họ, mà trong tương lai luôn phải nhượng bộ."

Thẩm Quý Hoà vô cùng rõ ràng những điều này.

"Chưa kể, có một câu mà ông ấy nói đúng."

"Câu gì?"

"Chỉ cần đạt thành tích thì mọi chuyện đều sẽ ổn."

"Nói cách khác, ngoài lý lịch ba năm trước ra, tôi không có gì cả. Hạ Vân Chi, ba năm này đều trống không, họ không dám đánh cược.

Hạ Vân Chi lúc này đã hiểu ý của Thẩm Quý Hoà.

"Em hiểu rồi, sắp tới chị muốn tham gia thi đấu?"

Thẩm Quý Hoà gật đầu.

Hạ Vân Chi nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, nói đùa: "Biểu cảm của chị bây giờ giống hệt một câu....."

"Sao?"

"Sau khi về nước, tôi phải đoạt lại hết thảy những thứ thuộc về tôi....."

Khi nói câu này, Hạ Vân Chi cố tình dùng kỹ thuật lồng tiếng.

Thẩm Quý Hoà quay đầu nhìn nàng, nhướng mày, giơ tay che đi ánh nắng chiều từ phía tây chiếu vào, mượn nhờ lớp màng chống nhìn trộm màu đen bảo vệ, ở bên trong xe hôn lên môi Hạ Vân Chi.

"Đã đoạt." Cô hôn lên đôi môi đầy đặn của nàng.

Tai Hạ Vân Chi hơi đỏ, nàng đẩy cô ra rồi bàn chuyện nghiêm túc với cô.

"Vậy là chị sẽ sớm tập trung vào việc luyện tập và thi đấu đúng không?"

"Ừ." Thẩm Quý Hoà nói, "Nếu em không cần tôi dạy trượt tuyết cho thì là vậy."

"Đã biết rõ còn cố hỏi chị ——" Hạ Vân Chi nhéo eo Thẩm Quý Hoà, "Học đâu mà hư quá đi."

Nói xong, Hạ Vân Chi dừng lại một chút rồi nói: "Dự án em vừa đảm nhận cũng sắp khởi quay rồi."

Hai người nhìn nhau và không nói thêm gì nữa. Cả hai đều biết sự sắp xếp này có ý nghĩa thế nào đối với mối quan hệ của họ.

Ban đầu, Thẩm Quý Hoà định dẫn Hạ Vân Chi đi dạo vào buổi tối, tuy hai người đều có thân phận đặc thù, nhưng ở trong thành phố rộng lớn này, lúc nào cũng có thể tìm được một nơi vắng vẻ. Nhưng sau những gì xảy ra ngày hôm nay, cả hai đều từ bỏ kế hoạch đi ra ngoài hẹn hò.

Hạ Vân Chi lái xe thẳng đến phòng khách sạn.

Vừa vào cửa, hai người liền hôn nhau, Thẩm Quý Hoà ấn Hạ Vân Chi vào cửa khách sạn.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, không gian không tính hẹp, thậm chí là rộng lớn này đột nhiên tràn ngập hai lực căng đối lập. Kéo căng hết cỡ, theo động tác, hô hấp và ánh mắt của hai người như hai thế lực này bế tắc giằng co liên tục. Tựa hồ chỉ cần một khoảnh khắc lơ là chúng sẽ va chạm chặt chẽ vào nhau, gây ra một vụ nổ lớn dữ dội, và vũ trụ nhỏ bé của tình yêu ra đời.

Thẩm Quý Hoà đắm chìm trong nụ hôn nhưng vẫn giữ được một tia lý trí.

"Bữa tối....." Cô dừng lại và thì thầm, "Vẫn chưa ăn tối."

Hạ Vân Chi rũ bỏ sự mỏi mệt ban ngày, sau khi nghỉ ngơi cả một buổi chiều, h.am m.uốn tiềm ẩn trong cơ thể nàng lại bắt đầu trỗi dậy.

Nàng nhón lên hôn vào cằm Thẩm Quý Hoà.

"Order khách sạn."

"Em muốn ăn gì?"

Hạ Vân Chi nhếch môi cười, nhìn chằm chằm Thẩm Quý Hoà mà không nói một lời. Thẩm Quý Hoà khẽ thở dài, bế nàng lên, trực tiếp bế lại bàn ăn gần đó. Hạ Vân Chi giật mình, kẹp chặt hai chân quanh eo Thẩm Quý Hoà.

Thẩm Quý Hoà vừa xem thực đơn buổi tối của khách sạn vừa đùa nghịch với đám mây đang rơi từ trên trời xuống.

"Muốn ăn đồ tây hay đồ Trung?"

Thẩm Quý Hoà nghiêm túc hỏi.

Làm sao Hạ Vân Chi quan tâm mấy chuyện này cho được?

Nàng chỉ có thể dâng hiến tất cả cho Thẩm Quý Hoà.

Nhè nhẹ tiếng gió khẽ lay đưa xuyên qua những rặng mây, hoà cùng tiếng mưa tí tách rơi, tất cả đều được phơi bày tại nơi đây.

"Hỏi em đó."

Sau một hồi lâu không nhận được câu trả lời, Thẩm Quý Hoà véo nàng một cái thật mạnh.

Mèo con ngẩng đầu lên, kém không kêu ra tiếng.

"Sao cũng được." Đầu óc Hạ Vân Chi hỗn loạn, "Ăn gì cũng được."

Thèm ăn nhưng là thèm một thứ khác.

Nàng nắm chặt cánh tay Thẩm Quý Hoà bằng cả hai tay, đòi hỏi muốn được từ cô nhiều hơn nữa.

Thẩm Quý Hoà cứ thế trêu đùa nàng, mãi đến khi nàng nói ra những điều mà cô muốn nghe, cô mới dừng lại, gọi món salad mà Hạ Vân Chi thích nhất rồi đẩy thực đơn sang một bên.

Cuốn thực đơn dày được đóng bìa tinh tế ban đầu được đặt trên bàn, nhưng sau đó không biết làm sao mà lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.

Ngay sau đó, khi có tiếng gõ cửa, Thẩm Quý Hoà chuẩn bị dừng lại, một con mèo con tham lam nào đó vẫn tiếp tục quấn lấy cô, không chịu buông cô ra.

Em mèo nhỏ không nghe lời, động tác trên eo còn dữ dội hơn.

Eo mềm thành một mảnh.

"Cho em." Đôi mắt nàng ướt đẫm.

Thẩm Quý Hoà không còn cách nào khác, đành phải bế nàng đến cửa để trừng phạt nàng một chút.

Mèo nhỏ vừa nãy còn kiêu ngạo mà giờ đây không dám meo một tiếng.

Thẩm Quý Hoà liền đảo khách thành chủ.

"Sao thế? Sao lại không phát tiếng ra tiếng nào rồi?"

Thần kinh căng chặt, nơi nào đó cũng căng chặt.

Lưng dựa vào cửa.

Thẩm Quý Hoà nói: "Để ở cửa, cảm ơn."

Sau khi người đưa đồ ăn rời đi, Thẩm Quý Hoà mới buông lỏng bàn tay đang che môi Hạ Vân Chi ra, người sau đã mềm nhũn, mất hết lý trí, thè lưỡi nhỏ lưu luyến li.ếm lòng bàn tay cô.

Hoang đường qua đi, Thẩm Quý Hoà dọn dẹp hết thảy cho Hạ Vân Chi.

Người sau ngâm mình trong bồn tắm, lười biếng nói: "Thẩm Quý Hoà, chị là đồ bi.ến th.ái."

Thẩm Quý Hoà ngước mắt nhìn nàng.

"Chà, không biết khi nãy ai mới là người câu lấy tôi ——"

"Không cho nói." Hạ Vân Chi che miệng Thẩm Quý Hoà, "Nói nữa là em khoá lại á."

Hai người tận dụng thời gian rảnh rỗi để làm yêu một phen ra trò. Thì ra trên thế giới cũng có trạng thái này. Một khi nhìn thấy người kia, là chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương thôi.

Ba ngày sau, mỗi người lại bắt đầu một cuộc hành trình mới.

Hạ Vân Chi bận rộn với công việc của đoàn phim, Thẩm Quý Hoà vào một địa điểm chuyên nghiệp để luyện tập lại.

Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.

Trong nửa tháng, hai người vẫn giữ liên lạc. Thẩm Quý Hoà thường nói với Hạ Vân Chi rằng cô nhớ em, nhưng Hạ Vân Chi chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì, cứ như kiểu chị đây là một người lớn không có yêu đương nhăng nhít gì hết. Thẩm Quý Hoà đã kể chuyện này cho Giang Cẩn.

"Tôi có trẻ con quá không? Có dính người quá không?"

"Tôi cảm giác em ấy sẽ không cảm thấy tôi phiền, hẳn là em ấy thích tôi như thế này, nhưng gần nhất em ấy chả có phản ứng gì hết.... hmmmm......"

Giang Cẩn không nói nên lời.

Con bé thực sự muốn cap lại tin nhắn Hạ Vân Chi nhắn với con bé cách đây không lâu leak cho Thẩm Quý Hoà xem.

Hạ Vân Chi hỏi: A a a a, nhớ chị ấy quá đi, nhưng chị không thể làm ảnh hưởng tới việc luyện tập của chị ấy được.

Giang Cẩn: /châm một điếu thuốc\

Con bé nhìn chằm chằm vào điện thoại, lâm vào tĩnh lặng.

Phải cạn phước lắm mới ngày nào cũng ăn cẩu lương của đôi này nè?!

Vì Giang Cẩn đã hứa với Hạ Vân Chi là sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, với tư cách là người ngoài cuộc con bé không thể xen vào chuyện tình cảm của hai người họ, nên đành phải vòng vo lươn lẹo mà khuyên.

"Vẫn ổn, sao chị không dành thời gian đi tìm chị ấy và hỏi trực tiếp xem chị ấy nghĩ gì nhể." 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Copyright © 2022 - MTruyện.net