Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Quý Hòa không có thói quen lướt mạng xã hội . Ban ngày khi không có việc gì làm ở trạm, cô sẽ làm freelance trên mạng. Sau khi làm xong công việc của mình, cô sẽ tìm những đầu sách miễn phí và đọc ở trên Wechat Reading.
Thẩm Kỳ đi học về và nói với cô việc Hạ Vân Chi đang nằm trên top hot search.
"Hạ nữ thần kỳ thực đang ở Giang thành chúng ta đó!" Đây là điều đầu tiên Thẩm Kỳ nói với Thẩm Quý Hòa sau khi vẫn còn đeo cặp trên lưng mà lao thẳng về trạm chuyển phát.
Mà phản ứng của Thẩm Quý Hòa là: "Sao không học tiết tự học buổi tối?"
Thẩm Kỳ: "Em xin lão sư về sớm."
Trước khi cho Thẩm Quý Hòa kịp lải nhải, con bé liền nói thêm: "Chị, chị biết đó, vốn dĩ năm cuối cấp cũng chẳng còn bao nhiêu chương trình mới để mà học nữa, mọi người đều tiến vào giai đoạn ôn thi rồi. Huống chi... em gái chị cỡ nào chớ, chị không biết hỏ? Dịu dịu lại nò, không phải lo ha, tối đến em sẽ nói với mẹ, kiểu gì mẹ cũng đồng ý thoai."
Thẩm Quý Hòa không nói nữa.
Biết chuyện này đã êm, Thẩm Kỳ đi đến bên cạnh Thẩm Quý Hòa để share với cô về tin tức mới nhất của nữ thần nhà mình.
"Hôm nay cổ ở Giang thành đó! Có võng hữu chụp trúng cô ấy đang ngồi thẫn thờ ở trong rừng trúc tại công viên Lộc Sơn Giang thành, nhìn qua giống như vừa mới khóc ấy."
Tay Thẩm Quý Hòa đang đóng dấu đơn hàng chuyển phát hơi khựng lại.
Cô xé đơn đặt hàng xuống, đưa cho khách, cùng Thẩm Kỳ nói: "Đã khóc?"
"Chính xác." Thẩm Kỳ lo lắng sốt ruột, đưa di động qua như muốn chọc thẳng vô mặt Thẩm Quý Hòa, "Chị coi nà! Nước mắt tiên nữ!"
Trên màn hình, cô gái cởi khẩu trang vẫn đội nón để lộ sườn mặt. Giọt nước mắt trong suốt trượt xuống, lông mi rũ xuống với nước mắt ở trên như giọt sương đọng lại sau cơn mưa.
"Haizzzz." Thẩm Kỳ thở dài liên tục, "Nữ thần của em gặp phải chuyện buồn gì vậy ta?"
"Lặn sâu tận nửa năm trời, vất vả xuất hiện, hiu hiu, thế mà lại khóc như vậy. Cũng không biết con quễ độc ác nào làm cho nữ thần của em thương tâm như thế."
Thẩm Kỳ mắng đến chân tình thật cảm.
Thẩm Quý Hòa chột dạ ho nhẹ một tiếng, giơ tay sờ sờ chóp mũi rồi quay mặt đi.
Thẩm Kỳ lại thở dài.
Thẩm Quý Hòa cảm thấy da đầu tê dại, cho rằng em mình lại chuẩn bị mắng thêm miếng nữa, liền nghe con bé nói: "Uầy! Đẹp! Thật sự là đẹp quãi!"
Thẩm Quý Hòa: "..."
"Tại sao chỉ với một bức ảnh chẳng có cái quần què gì hết mà có thể có người đẹp tới cỡ này được vại! Hạ nữ thần! Nữ thần duy nhất của bé!"
"Chị, chị nghĩ cổ tới Giang thành làm gì vậy nhỉ?" Thẩm Kỳ nghiêng đầu bẻ ngón tay suy đoán, "Thành phố này của mình cũng không phải thành phố du lịch, đồ ăn cũng thường thường, cảnh đẹp cũng chẳng có mấy chỗ... chẳng lẽ..."
Thẩm Quý Hòa nghe không nổi nữa.
"Rồi rồi." Cô cầm lấy cây thước dùng để đo kích thước của hộp chuyển phát trên bàn đánh vào đầu em gái mình: "Bài tập về nhà làm xong chưa?"
Thẩm Kỳ không cho là đúng nói: "Làm xong lâu ròi, bằng không chị cho rằng thời gian nghỉ cùng với tiết tự học em sử dụng để làm gì?"
"Hôm nay mẹ cũng về trễ á, chị, em đi về trước nấu cơm nha." Thẩm Kỳ nhìn thời gian, "Đợi lát nữa nấu xong em đem xuống dưới cho."
"Ok."
Tiễn đi Thẩm Kỳ, Thẩm Quý Hòa cầm lấy điện thoại, mở ra khung chat với người vừa kết bạn, cô gái đội nón đen kỳ quái ( lấy hàng ngày 9-1).
Do dự một lát, cô tải Weibo về, xem các nội dung liên quan đến hot search.
Mấy tấm ảnh được người qua đường chụp bị Thẩm Quý Hòa lật qua lật lại coi mấy chục lần.
Khóc thiệt.
Bởi vì lời cô nói với nàng vào buổi sáng sao?
Thẩm Quý Hòa sờ lên vùng trán nơi cô đã đập đầu lúc sáng, không còn đỏ nữa. Có phải, do cô đập chưa đủ đau, cho nên bây giờ lòng cô cũng chưa đủ cứng rắn.
Thẩm Quý Hòa khẽ cắn môi, chủ động nhắn tin Wechat cho Hạ Vân Chi.
Trạm chuyển phát nhanh Fast bird (cửa hàng Lạc thôn Giang thành): Về chuyện huấn luyện viên, tôi muốn cùng cô nói lại chuyện này. Không biết cô có thời gian không?"
·
"Mời vào."
Thẩm Quý Hòa lấy chìa khóa cắm từ ổ khóa ra, dùng tay giữ cửa, mời Hạ Vân Chi vào nhà. Hạ Vân Chi nghiêng người sang một bên, giữ chắc cánh cửa rồi ra hiệu cho Thẩm Quý Hòa đi vào.
Bậc thang nhỏ ở cửa đã được mài phẳng, Thẩm Quý Hòa điều khiển xe lăn đi vào.
Hạ Vân Chi vẫn đứng ở cửa.
Chiếc tủ được đặt ở huyền quan cao bằng Thẩm Quý Hòa khi ngồi trên xe lăn. Cô mở cửa tủ giày, lấy ra túi dép màu xanh sử dụng một lần.
"Xin lỗi." Thẩm Quý Hòa có chút xấu hổ: "Trong nhà không có dép cho khách."
Từ khi cô xảy ra chuyện, trong nhà cũng không có khách đến thăm.
Đôi dép cũ cho khách để đó được một hai năm, cho đến năm thứ ba trong lúc dọn dẹp mẹ Thẩm cũng đã vứt đi. Còn mấy đôi dép khác cũng đã có chủ, đưa cho Hạ Vân Chi cũng không tiện.
Hạ Vân Chi liếc nhìn tủ, thấy vẫn còn dư một đôi, nàng liễm mắt cúi người đổi dép.
Làm xong, nàng đứng thẳng người nhìn Thẩm Quý Hòa.
Tiếng bánh xe cọ sát với mặt đất vang vọng khắp nhà.
Thẩm Quý Hòa đúng theo lễ nghĩa của chủ nhà, rót nước cho Hạ Vân Chi.
Khi rửa ly trà, Thẩm Quý Hòa vẫn còn đang suy nghĩ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Ngày hôm qua cô nhắn tin cho Hạ Vân Chi, hy vọng có thể nói chuyện một chút. Hạ Vân Chi đồng ý. Hai người bàn bạc tốt với nhau, rồi bắt đầu thống nhất thời gian địa điểm gặp mặt. Thẩm Quý Hòa đề nghị một vài tiệm cà phê hay nhà hàng không tệ ở Giang thành, nhưng Hạ Vân Chi bỏ phiếu 'no'.
"Tôi không muốn bị chụp đến." Nàng nói.
Thẩm Quý Hòa chửi thầm trong lòng: Nếu không muốn bị chụp đến thì ngày hôm qua cô không nên đến cái công viên Lộc Sơn gì đó đi.
"Cô có thể đến khách sạn tôi đang ở." Hạ Vân Chi đề nghị xong lại lập tức tự phản bác mình, "Không ổn, chỗ của tôi không tiện."
"Vẫn nên là tôi đến nhà cô đi."
Thẩm Quý Hòa cảm thấy như vậy không tốt, nhưng bị Hạ Vân Chi tằng tằng tằng liên thanh đưa ra vạn chỗ tốt khi gặp mặt ở nhà cô làm cho xịt keo, lại nghĩ đến hình ảnh nàng khóc, liền mềm lòng đồng ý.
.
Thời điểm buông di động, Thẩm Quý Hòa vẫn còn chưa tỉnh.
Bây giờ miệng lưỡi của nữ minh tinh cỡ này hả?
Nước lạnh thấm vào đầu ngón tay Thẩm Quý Hòa, cô hoàn hồn, lấy chiếc cốc đã rửa sạch ra rót nước cho Hạ Vân Chi.
"Chỉ có cái này." Một ly nước lọc.
Hạ Vân Chi nhận lấy, cầm chiếc ly bằng cả hai tay nói cảm ơn.
Nhà là nơi Thẩm Quý Hòa quen thuộc nhất, cũng nên là nơi cô cảm thấy an toàn nhất. Bây giờ Hạ Vân Chi xuất hiện, rõ ràng là nhà cô, nhưng Thẩm Quý Hòa lại cảm thấy không được tự nhiên.
"Trạm chuyển phát có người giám sát không?"
"Tôi đã nhờ bạn mình trông giúp."
"Cô muốn...... nói gì với tôi?"
Vào vấn đề chính rồi.
Thẩm Quý Hòa quan sát Hạ Vân Chi, nhìn ngón tay nhỏ dài đang nắm lấy thành ly, lại nhìn dáng ngồi đĩnh bạt như trúc, cùng sắc đạm của đôi môi không tô son của nàng, rồi lại nhìn hàng mi đang hạ xuống của nàng, với đôi mắt vẫn đang nhìn ly nước ở trong tay.
Cô gái này đẹp như một bức tranh.
Nàng không phù hợp với căn nhà theo kiểu trang trí đơn giản của cô.
Phía sau Hạ Vân Chi, là giấy dán tường Hello Kitty fake bị hở góc do dán đã lâu được Thẩm Kỳ năm lớp sáu dán lên trên bức tường trắng.
"Hạ lão sư, cô nói cô chỉ muốn tôi." Thẩm Quý Hòa kiên nhẫn dò hỏi, "Có tiện nói cho tôi biết lý do không?"
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào hiểu được dù tôi đã từ chối cô với thái độ bất hảo như vậy. Mà cô vẫn — —"
"Tôi nói rồi, cô là tốt nhất."
"Không thể chỉ có như vậy."
Hạ Vân Chi lúc này mới ngước mắt lên, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người Thẩm Quý Hòa. Cô nhẹ thở dài: "Nếu đã đoán được rồi, tôi cũng không giấu gì cô."
Những ngón tay vương nơi thành cốc đan xen vào nhau.
Thay đổi tư thế ngồi, Hạ Vân Chi khẽ cúi đầu.
Đôi mắt nàng dừng lại trên bề mặt bàn trà, một chiếc bàn cũ bằng gỗ được bọc một lớp màng PVC mới dán ở bên dưới, bên dưới đó là một vài bức ảnh cũ kẹp vào. Đó là Thẩm Quý Hòa và Thẩm Kỳ. Khi ấy, Thẩm Quý Hòa đang đứng, cao hơn Thẩm Kỳ rất nhiều, cột tóc đuôi ngựa thoải mái hướng ống kính tươi cười rạng rỡ.
"Đừng nhìn tôi như bây giờ." Hạ Vân Chi tự giễu mà kéo khóe miệng, "Từ khi còn nhỏ, tôi là một cái ma ốm."
"Đi đâu cũng bị người ta chê cười."
"Dù có như vậy, tôi nghĩ điều đó chẳng đáng để tâm đến. Thân thể không phải là thứ mà tôi có thể quyết định, sống bao lâu, sống thành cái dạng gì, có lẽ từ lúc bắt đầu mọi thứ đã được định ra sẵn."
"Cho đến một ngày — —"
Đầu ngón tay Hạ Vân Chi gõ nhẹ lên mặt bàn trà. Thông qua tấm nhựa PVC, dưới đầu ngón tay của nàng là ảnh chụp thời niên thiếu của Thẩm Quý Hòa.
Bức ảnh được chụp trong thành phố, không tiết lộ được bất kể một thông tin nào cả.
Nhưng Hạ Vân Chi biết.
"Đây là lần đầu tiên cô tham gia giải vô địch thiếu niên ở núi Trường Bạch đúng không?" Giọng điệu của nàng tràn đầy hoài niệm xa xưa, "Trận thi đấu này, tôi cũng có mặt ở đó."
"Thẩm Quý Hòa, là cô làm tôi cảm nhận được sức hút của trượt tuyết, cho tôi thấy được niềm vui và vẻ đẹp của thể thao. Tôi có thể từ một ma ốm đi ba bước liền thở d.ốc biến thành hiện tại, làm một người bình thường, xuất hiện trên màn ảnh, chịu được việc thức trắng ba ngày hai đêm để đóng phim, tất cả đều là bởi vì cô."
"Thẩm Quý Hòa, không phải ai cũng có thể tìm được sao Bắc Đẩu."
"Nhưng tôi đã tìm được rồi."
Lời nói của Hạ Vân Chi rất cảm động, tình ý chân thành, từng chữ từng chữ chấn động tâm can, Thẩm Quý Hòa thiếu chút nữa cho rằng mình vận lớn gặp được một super big fan.
"Xin lỗi, Hạ lão sư, đừng trách tôi nói thẳng. Thân thể của cô đã không khỏe, còn chạy tới núi Trường Bạch để làm cái gì......?"
Vào ngày tuyết trắng dài, tuyết bay đầy trời, lạnh đến chẳng còn sự sống. Người đang bệnh nặng như Hạ Vân Chi đến đấy chịu tội hả?
Hạ Vân Chi chậc một tiếng, lạnh nhạt nói: "Chị gái tôi ép."
Bốn chữ nghe có vẻ như là thật.
Thẩm Quý Hòa thật lòng không quá tin tưởng vào lời Hạ Vân Chi nói, cho dù Hạ Vân Chi trước mặt cô đang làm ra vẻ như mọi chuyện đều là sự thật.
Nhưng Hạ Vân Chi làm nghề gì? Là diễn viên.
Có thể từ giả nói thành thật là năng lực của nàng.
Còn có một điều Thẩm Quý Hòa rất quan tâm đến.
"Nếu bây giờ tôi lại từ chối cô, cô sẽ...... khóc sao?"
Hạ Vân Chi nghiêng đầu, ngơ ngác chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: "Nếu tôi khóc, cô sẽ thay đổi chủ ý mà đồng ý hả?"
Thẩm Quý Hòa rất do dự.
Cô cần tiền, nếu muốn tiết kiệm tiền để thực hiện ca phẫu thuật tim cho em gái, việc đứng dậy khỏi xe lăn và dạy Hạ Vân Chi trượt tuyết sẽ không phải chuyện khó.
Hạ Vân Chi nhìn ra Thẩm Quý Hòa đang do dự.
Nàng nhận thấy rằng Thẩm Quý Hòa rất dễ mềm lòng mà tìm nàng tiếp tục nói lại chuyện này chỉ bởi vì bức ảnh chụp trên mạng. Có Chúa mới biết nàng căn bản không có khóc, mà chỉ ngồi trong rừng trúc sầu não suy nghĩ làm sao để lừa được Thẩm Quý Hòa, lại mệt mỏi buồn ngủ đến mức không nhịn được mà ngáp một cái, nước mắt tự nhiên chảy ra.
Chuyện xưa mới kể đó cũng do nàng vừa mới bịa ra.
Thẩm Quý Hòa mềm lòng với nàng. Hạ Vân Chi thật sự rất cao hứng. Nhưng nàng cũng sớm biết rằng, có lẽ nếu là người khác, Thẩm Quý Hòa cũng sẽ mềm lòng. Trái tim đang lơ lửng trên không lập tức hạ xuống. Mềm lòng với người khác là một thói quen xấu, Hạ Vân Chi không thích điều đó. Vẫn luôn không thích.
"Đây là hợp đồng, cô có thể xem qua, tất cả điều khoản đều ở trong đây, bao gồm các thỏa thuận bảo mật. Trước khi bộ phim đóng máy, tôi chắc chắn sẽ không để giới truyền thông biết đến tình hình hiện tại của cô, bao gồm cả việc phục hồi lẫn chuyện cô dạy tôi trượt tuyết. Nếu cô lo lắng về vấn đề này."
Thẩm Quý Hòa liếc nhìn hợp đồng trên bàn.
"Hạ lão sư, cô — —"
Cô muốn hỏi có phải Hạ Vân Chi đã biết điều gì đó không, vì sao nàng có thể biết trong lòng cô đang vướng mắc những chuyện gì. Còn có, nàng như thế nào có thể nắm được địa chỉ hiện tại lẫn số điện thoại tư nhân của cô — —
Hàng loạt câu hỏi bủa vây quanh đầu, trước khi có thể trả lời cho từng câu hỏi, Thẩm Quý Hòa nghe thấy tiếng chìa tra vào ổ khóa. Tiếng cảnh báo trong đầu réo vang, ê hề dấu chấm than đỏ xuất hiện. Thẩm Quý Hòa nhỏ giọng thúc giục Hạ Vân Chi đi trốn, Hạ Vân Chi đứng lên, mặt ngây thơ vô số tội, không biết mình nên trốn đi đâu.
Lạch cạch.
Cửa mở ra.
Thẩm Kỳ thở hổn hển: "Chị! Chị có sao không! Em nghe dì Lý ở kế bên giúp chị trông trạm chuyển phát. Sao rồi?! Có phải cơ thể chị không thoải mái đúng không? Hay chân đau? Hay vẫn là đau lưng?"
Ê!!!! Ê! Ý là...
Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm vào người lạ trong phòng khách, chức năng ngôn ngữ ngưng hoạt động.
Người kia mỉm cười.
"Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Hạ Vân Chi."
Thẩm Quý Hòa đỡ trán, trong lòng đếm ngược ba giây.
Đến giây thứ ba, trong nhà xuất hiện tiếng thét kinh thiên động địa, những chú chim đang đậu trên lan can ngoài cửa sổ bị sợ hãi đến mức vỗ cánh bay đi.
"Hạ Vân Chi!?"
Chắc không phải do con bé nằm mơ đâu ha!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");