Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ sáu, trước khi Hạ Vân Chi đến, Thẩm Kỳ đã sớm trốn học chuồn về nhà chui vào trong phòng cẩn thận chuẩn bị đủ mọi loại giấy. Con bé hạ quyết tâm nhất định phải để Hạ Vân Chi kí thêm một mớ nữa.
Buổi chiều Thẩm Tú Lan không có tiết học, bà đã sớm đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Hạ Vân Chi chỉ yêu cầu một món ăn là: Cánh gà chiên coca. Còn lại để cho Thẩm Tú Lan tự mình phát huy. Bà thiếu chút nữa liền làm nguyên cái party gà, may mắn bị Thẩm Kỳ cùng Thẩm Quý Hòa ngăn lại.
17h50', Thẩm Tú Lan đã nấu xong hết, rau vẫn chưa chế biến mà chỉ rửa sạch, cắt gọn rồi để gọn gàng xếp chồng lên nhau ở một cạnh, đợi lát nữa chỉ cần xào một chút là được.
Buổi chiều Thẩm Quý Hòa cũng không ở trạm chuyển phát, cô nhờ bạn hỗ trợ giám sát trạm, tự mình bồi Thẩm Tú Lan phụ giúp bà việc trong bếp.
Sau khi search tìm hiểu về Hạ Vân Chi, Thẩm Tú Lan cảm thấy cực kì khẩn trương khi nấu bữa ăn này.
Bà vừa mới rửa bát xong, giơ tay xoa nước trên tạp dề, bước ra nhìn bàn thức ăn, lo lắng bồn chồn.
"A Hòa, con nhìn mẹ xem có 6677 không?"
Thẩm Tú Lan đã từng gặp qua người nổi tiếng, giống như tiểu đồ đệ của gái lớn: Giang Cẩn. Bà nghĩ Giang Cẩn cũng giống như Hạ Vân Chi. Search rồi mới biết, hai người này khác nhau như trời với đất vậy. Khi Giang Cẩn đến thăm, Thẩm Tú Lan cũng đã nấu ăn chiêu đãi, đều là người thân quen, con bé cũng không kén chọn và sau khi ăn một miếng con bé sẽ reaction bằng ê hề phản ứng lố lăng.
Còn Hạ Vân Chi...
Thẩm Tú Lan cũng không biết con bé có thích bàn ăn đơn giản này không.
"Hay là mình ăn ngoài đi con." Thẩm Tú Lan nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không ổn, "Dù sao cũng là mình mời người ta."
Thẩm Quý Hòa bất đắc dĩ cười: "Mẹ, mẹ tốn công cả một buổi trưa, giờ lại kêu đi ăn ngoài? Hơn nữa, nếu cô ấy gọi món, thể hiện cổ cũng không ngại. Giờ coi như đi ăn ngoài, có thể tìm được nhà hàng phù hợp với thân phận của cô ấy sao, chưa kể với cái giá trên trời, nhà mình trả nổi chắc?"
"Cũng phải......" Thẩm Tú Lan bối rối, nhỏ giọng nói với Thẩm Quý Hòa: "Sao cô Hạ vẫn chưa đến? Con hỏi con bé thử xem?"
Thẩm Quý Hòa cầm lấy điện thoại, màn hình sáng lên, 3 phút nữa mới đến 18h.
"Đợi lát nữa đi." Cô quyết định đúng 18h mới nhắn tin cho Hạ Vân Chi.
Ding dong ——
Đúng 18h, tiếng đồng hồ điện tử báo giờ cùng tiếng chuông cửa đồng thời vang lên.
Tin nhắn của Thẩm Quý Hòa cũng vừa được gửi đi.
Thẩm Kỳ đi mở cửa.
Hạ Vân Chi đứng ở trước cửa, xách theo một giỏ trái cây, cộng thêm một túi quả hạch lớn, cùng một hộp thuốc bổ máu. Cảnh tượng này là điều Thẩm Kỳ chưa bao giờ tưởng tượng được trong đời. Với khuôn mặt lãnh ngạo cô tuyệt của Hạ Vân Chi lại làm chuyện của người bình thường như này làm Thẩm Kỳ khờ ngang.
Thẩm Quý Hòa đi tới xem.
"Hạ lão sư!"
Hạ Vân Chi gật đầu, đứng ở cửa hỏi: "Tôi có thể vào sao?"
"Tiểu Kỳ." Thẩm Quý Hòa gọi.
Thẩm Kỳ lập tức lùi lại, lại lấy dép cho Hạ Vân Chi. Bây giờ nàng đã là người có đôi dép của riêng mình trong nhà họ Thẩm rồi.
"Hạ nữ thần, đôi dép này hơi xấu, chị đừng chê." Thẩm Kỳ cùng Hạ Vân Chi tám chuyện nhảm, "Hôm nay chị em đi siêu thị mua cho chị, chị đi tạm, lần sau em lướt shopee mua cho chị cái đẹp hơn ha."
Dép trong siêu thị ở trong mắt Thẩm Kỳ không có gì đẹp hết, ưu điểm duy nhất là đi được. Đôi dép này là Thẩm Quý Hòa lựa nguyên buổi chiều ngàn tuyển vạn chọn chọn mãi mới được một đôi dép hồng đính hoa.
"Không thành vấn đề." Hạ Vân Chi đi dép, cảm thấy thật không quen mà tặng quà trong tay.
Thẩm Tú Lan từ phòng bếp đi ra: "Tiểu Hạ đây ha!"
Nghe được cái kiểu gọi này, chị em nhà Thẩm xịt keo.
Thẩm Tú Lan cực kỳ khẩn trương, vừa mở miệng liền nói bừa, lúc nhận ra được thì đã quá trễ không làm thay đổi được gì nữa, ánh mắt hướng hai cô con gái của mình ra tín hiệu SOS. Hạ Vân Chi cũng không để ý: "Dì thẩm."
"Cái này tặng dì." Nàng đưa quà trong tay cho bà.
"Con khách sáo quá!"
Hạ Vân Chi thầm nghĩ, nàng cũng cảm thấy như vậy.
Nàng đã đi từ nửa tiếng trước. Người đại diện tiểu Tô biết được nàng muốn tới nhà Thẩm Quý Hòa ăn cơm, chưa kể còn có trưởng bối, nên đã sắp xếp để nàng mua một ít quà mang theo.
Hạ Vân Chi không hiểu.
Tiểu Tô nói: "Hạ lão sư, ra mắt là phải vừa lễ phép vừa tinh tế như vậy đó."
Hạ Vân Chi sống đủ lâu để biết được bản thân mình cũng dính chung được bốn chữ này.
Sau khi tặng quà, Hạ Vân Chi lén lút thở phào nhẹ nhõm. Nàng để ý biểu tình của Thẩm Tú Lan, nhìn bà cũng đã thoải mái hơn, quyết định khi về sẽ tăng lương cho tiểu Tô.
"Cô đến đúng giờ ghê." Thẩm Quý Hòa nói với Hạ Vân Chi.
Thẩm Kỳ ở trong bếp phụ mẹ xào rau, Thẩm Quý Hòa cùng Hạ Vân Chi ở ngoài bàn ăn. Thẩm Tú Lan bí mật hạ mệnh lệnh, yêu cầu Thẩm Quý Hòa phải bồi tiểu Hạ nói chuyện phiếm.
Bà đúng thật là gọi cái tên này càng ngày càng thuận miệng.
Hạ Vân Chi: "Không phải là hẹn lúc 18h sao?"
Thẩm Quý Hòa muốn nói đó là hẹn lúc 18h, nhưng không giống bà, bà cố thật sự đúng 18h là có mặt rồi, OCD hả bà.
"Đúng 18h." Thẩm Quý Hòa cười, "Cô tới đúng lúc."
"Sai rồi." Hạ Vân Chi nói lời phải, "Tôi ở cửa nhà cô nhìn thời gian từ 17h59 chuyển thành 18h mới nhấn chuông cửa."
Thẩm Quý Hòa sửng sốt.
"Cô đã sớm tới rồi hả?"
"Ừ." Hạ Vân Chi nói, "Từ mười lăm phút trước."
Thẩm Quý Hòa đỡ trán.
Cái cô đại minh tinh cầm theo mớ quà này đứng ở cửa nhà cô tận mười lăm phút?!
Hạ Vân Chi thấy động tác của cô, giải thích: "Không ai nhận ra."
"Tôi đã bịt kín."
Cùng lắm là ngẫu nhiên có người lui tới cảm thấy kinh ngạc cùng thắc mắc khi thấy nàng thôi.
Thẩm Quý Hòa làm gì quan tâm ba cái chuyện này.
"Cô có bị khờ không?" Cô nói.
"Tôi siêu thông minh." Đáp lại bằng một câu trả lời nghiêm túc.
"Người thông minh nếu đến sớm chắc chắn sẽ gõ cửa, Hạ Vân Chi, lần sau đừng chờ ở cửa nữa."
"......Hạ Vân Chi?"
Nhìn nàng không đáp lời, Thẩm Quý Hòa bắt đầu do dự không biết mình có lỡ lời chỗ nào không.
Hạ Vân Chi nhếch khóe miệng: "Biết rồi."
Nàng đã biết.
"Còn có lần sau hả? Khoảng thời gian sau tôi rất bận, cần phải hẹn trước."
Thẩm Quý Hòa: "......"
Cái cô nữ thần này đúng là có siêu năng lực focus vào trọng điểm câu chuyện tốt ghê.
Mấy phút sau, mọi người chính thức vào bàn để bắt đầu bữa ăn. Vì thuận tiện cho Thẩm Quý Hòa, bàn ăn trong nhà so với bình thường có hơi thấp hơn một chút.
"Đều là cơm nhà, tiểu Hạ, con đừng khách sáo, thoải mái mà ăn."
"Cảm ơn dì."
Nói là cơm nhà, toàn bàn có tận bảy món ăn. Bốn mặn hai xào cùng một món canh. Cánh gà chiên coca được đặt ở trước mặt Hạ Vân Chi, gần đó là thịt bò xào rau thơm, vịt nướng khoai cùng thịt heo xào. Món rau là bắp cải ngâm dấm ngoài ra còn có rau xào Thượng Hải. Canh là canh cải trứng bắc thảo, nước canh màu trắng sữa trông giống như được hầm từ cá, nghe qua như có hương vị hải sản.
Đều là những món ăn ngon, ngay cả cơm cũng là gạo Đông Bắc, từng hạt từng hạt mềm dẻo vừa phải, thích hợp cho một bữa ăn ngon.
Với một bữa tiệc thịnh soạn với nhiều món ăn ngon như vậy mà chẳng ai chủ động động đũa.
Hạ Vân Chi nhìn Thẩm Tú Lan, Thẩm Tú Lan lại nhìn Hạ Vân Chi. Thẩm Kỳ hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải.
Thẩm Quý hòa lắc đầu cười: "Mọi người ăn đi."
Nếu tiếp tục tình trạng hiện tại tôi nhìn cô cô nhìn cô, mười kiếp nữa mới được ăn.
Thẩm Tú Lan nghe lời con gái, dùng đũa gắp món thịt heo xào trước mặt, thịt ba chỉ cùng ớt, ăn cùng cơm. Bà một bên ăn một bên quan sát Hạ Vân Chi.
Hạ Vân Chi giơ tay! Động đũa! Kẹp lấy cánh gà chiên coca! Bỏ vào trong chén! Rồi ăn!
Giống như bình luận trận đấu, trong đầu Thẩm Tú Lan tự động phát thanh âm.
"Ăn ngon không con?"
"Ăn rất ngon." Trên khuôn mặt lãnh đạm của Hạ Vân Chi lộ ra nụ cười của việc được ăn ngon, "Dì à, dì nấu ăn rất cừ."
Hạ Vân Chi dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Rất chuẩn cơm mẹ nấu."
Trên mặt Thẩm Tú Lan không giấu nổi ý cười: "Tròi oi con bé này, biết khen quá đi à! Mẹ con không biết nấu ăn sao?"
"Không."
"Nấu dở ẹc."
Thẩm Tú Lan: "......"
Thẩm Kỳ không nhịn nổi, cúi đầu nhún vai phì cười.
Thẩm Tú Lan ở dưới bàn đá con bé một cái.
Thẩm Kỳ nghiêng người trốn: "Mẹ, đao nhe."
Thẩm Tú Lan hướng con bé trừng mắt.
Trong bữa cơm, Hạ Vân Chi ăn rất ngoan, ngẫu nhiên cùng Thẩm Tú Lan hay Thẩm Kỳ đang rất tò mò trả lời một số câu. Ăn xong, vẫn còn dư đồ ăn, Thẩm Tú Lan dự định cất đi để ngày mai ăn. Bà bảo bọn trẻ đi ra phòng khách chơi, bàn ăn cùng với phòng bếp để bà dọn.
Nói là nói vậy, nhưng nói chơi lại chẳng biết chơi cái gì.
Ba người ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ, Thẩm Quý Hòa có điện thoại chuyển phát nhanh cần trả lời nên đi về phòng. Vì thế chỉ còn lại Hạ Vân Chi cùng Thẩm Kỳ xịt keo ở lại.
Trong chốc lát, Thẩm Kỳ cố gắng tạo đề tài.
"Hạ nữ thần, sao chị lại tìm đến chị em vậy?" Theo lẽ thường, người bình thường chả ai muốn tìm người ở ẩn ba năm lưng lại đeo ô danh, thanh danh nát bét để làm huấn luyện viên hết.
Hạ Vân Chi biết mình sẽ được hỏi câu này.
"Cô ấy luôn là lựa chọn duy nhất của tôi." Hạ Vân Chi nói.
Thẩm Kỳ được khai sáng.
"Chị là fan của chị em đúng không?"
Hạ Vân Chi nghĩ nghĩ, gật đầu.
Thẩm Kỳ cảm giác như cái vòng tuần hoàn. Con bé là fan của Hạ Vân Chi, Hạ Vân Chi lại là fan của chị con bé, mà chị con bé lại là fan của con —— bé, dù chỉ là ở chuyện học tập. Theo tính chất bắc cầu, con bé chính là người đứng đầu chuỗi!
Trò chuyện được một lúc, Thẩm Tú Lan đã dọn dẹp xong, mời Hạ Vân Chi tiếp tục ở lại chơi. Hạ Vân Chi cũng không từ chối, cùng mẹ con nhà Thẩm thành một cái tam giác tình yêu ngồi ở trên sofa xem phim truyền hình.
Thẩm Tú Lan tiếp tục xem phim của Giang Cẩn.
Hạ Vân Chi cũng xem rất nghiêm túc.
Đến 21h tối mới xem xong, Hạ Vân Chi chuẩn bị đi về. Bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên đổ mưa, chỉ trong một nốt nhạc đã ầm ầm mưa to.
Thẩm Quý Hòa có chút lo lắng.
"Mẹ, ô ở nhà mình đâu?"
Thẩm Tú Lan chán nản nhìn ra bên ngoài: "Mưa lớn quá, dùng ô cũng không ổn. Hay là, tiểu Hạ, buổi tối con có việc gì gấp không? Nếu không, ở nhà dì ngủ một đêm cũng được."
Mẹ quá hiếu khách cũng như quá thích Hạ Vân Chi, làm cho Thẩm Quý Hòa cùng Thẩm Kỳ không kịp ngăn lại. Họ không còn cách nào khác ngoài việc nhìn nhau, hy vọng Hạ Vân Chi sẽ từ chối.
"Được ạ." Khuôn mặt Hạ Vân Chi thường thường, thanh âm thanh nhã trả lời, "Nếu dì không phiền."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");