Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sao chổi
Trương Long chết rồi, tử trạng không những thê thảm khủng khiếp mà còn rất kinh hãi quỷ dị, không giống như người làm.
Những gia đình xung quanh chỉ cảm thấy có chút sợ hãi chứ không hề lo lắng bất an. Bởi vì không quan trọng là người hay quỷ, oan có đầu, nợ có chủ, không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ sẽ không thấy đáng sợ.
Liễu Thuý Phương hứng chịu nỗi sợ hãi kinh hoàng, tâm tình không sao bình phục nổi. Lúc Cố Trường An đến tìm bà, bà đang nằm trên giường lấy chăn che kín mình, thần kinh lẩm bẩm.
"Cái kẹp tóc... Cái kẹp tóc toàn bộ cắm vào mặt của nó... Mỗi cái đâm vào mặt đều là... Oẹ..."
Liễu Thuý Phương nằm nhoài qua mạn giường nôn khan, nôn nhiều lần, trong dạ dày không có thứ gì, cứ nôn đến đau rát cổ họng.
Cố Trường An đưa một cốc nước sang: "Dì à, có phải Trương Long đắc tội người nào rồi không?"
Liễu Thuý Phương không nhận, mặt bà trắng bệch, đôi mắt ứa máu, đôi môi phát run.
Lúc thường bà rất thích ăn diện, dù đến tuổi này rồi nhưng vẫn yêu thích trang sức, đặc biệt là kẹp tóc, thường mua thường mang. Giờ đây tóc tai bù xù nhìn như người điên.
"Không, không có."
Cố Trường An nghe được giọng nói ngẩng đầu lên: "Sao Trương Long lại..."
"Không biết... Không biết..."
Liễu Thuý Phương lại bắt đầu dáng vẻ thần kinh, nói năng lộn xộn: "Trương Long không phải người chăm chỉ học tập. Từ năm cấp hai đã theo người học xấu, chuyện to nhỏ gì cũng từng dính vào, còn có lần phải vào đồn cảnh sát."
"Ba nó mà không chết trước, tiền trong nhà đều sẽ bị nó lấy cắp đi."
Nói đến đây, nỗi sợ hãi của Liễu Thuý Phương rút đi một chút, cảm xúc căm hận bao trùm lấy.
Cố Trường An thu hết biến hoá biểu tình từ đáy mắt của Liễu Thuý Phương. Bà oán hận người chồng đã qua đời, cho là số tiền kia phải có phần của bà, dựa vào cái gì mà để hết lại cho con trai? Còn là cái loại không ra gì.
Cố Trường An hỏi: "Chẳng phải Trương Long bán giày sao?"
"Đúng. Không biết sao đột nhiên lại học được cái đó. Khắp phòng đều chồng chất giày, còn ngủ cùng với giày, coi chúng như núi vàng núi bạc."
Liễu Thuý Phương lau mặt, nhếch mép cười lạnh, "Tiền bán đi đâu cả dì và ba nó đều không biết. Nhưng lại nghe nó khoe mỗi ngày mình bán được bao nhiêu đôi."
Dứt lời, bà nhớ lại chuyện hồi sáng. Trào phúng trên mặt nhất thời biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại sợ hãi và buồn nôn.
Cố Trường An dùng ngữ khí động viên nói: "Dì à, có cảnh sát tham gia, vụ án này rất nhanh sẽ được giải quyết."
"Không thể." Liễu Thuý Phương lẩm bẩm, "Đó rõ ràng không phải người làm, là quỷ, nhất định là quỷ. Đầy mặt đều là kẹp tóc, da thịt đều bị tróc ra hết rồi... Dì một chút động tĩnh cũng không nghe thấy. Nhất định là quỷ. Tiểu, Tiểu Cố, đóng cửa lại, cửa sổ cũng đóng lại, đóng tất cả lại, mau mau lên!"
Giọng bà khàn khàn gọi, thần sắc phát rồ.
Cố Trường An nhíu mày, cái chết của Trương Long mang đến cho người mẹ kế không phải bi thương, là kinh hoàng.
Đóng kỹ các cửa, Cố Trường An trở lại bên giường, hạ thấp giọng nói: "Dì ơi, cháu nghe thế hệ trước nói oan có đầu nợ có chủ. Nếu đúng là như thế, liệu có phải trước đây Trương Long từng làm gì không?"
Những tưởng rằng sẽ lại bị bảo là nói linh tinh, ai ngờ Liễu Thuý Phương lại lắc đầu.
"Thằng nhóc Trương Long kia dù vô lại nhưng cũng chưa đụng vào mạng ai. Từ lúc bắt đầu bán giày thỉnh thoảng lại cho người đi giao. Mọi người đều nói nó đổi tính rồi, lúc nó phát điên còn bảo đáng tiếc, hy vọng nó có thể tốt lên." Liễu Thuý Phương bỗng nhớ ra cái gì, tâm tình kích động lên: "Mụ sao chổi cách vách không biết dùng yêu thuật gì câu hồn nó mà lúc nào nó cũng sang tặng giày."
Cặp mắt Cố Trường An híp lại, thoáng sau khôi phục như thường: "Cháu qua đây mấy lần đều chưa từng thấy người trong đó đi ra."
Liễu Thuý Phương nói: "Mụ sao chổi kia trên mặt có cái bớt màu đỏ rất lớn bao cả nửa khuôn mặt. Cháu không thấy là tốt, đỡ phải gặp ác mộng."
Cố Trường An có chút ngoài ý muốn, không phải nói có thể câu hồn sao? Còn tưởng là tuyệt sắc mỹ nhân.
"Chính vì cô ta có bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ nên dì mới nói là dùng yêu thuật." Liễu Thuý Phương ghét bỏ: "Bình thường đàn ông ai nhìn mà không né tránh?"
Gương mặt trắng bệch cùa bà nghiêm lên: "Tiểu Cố, dì không biết sao cháu lại quen với Trương Long, nhưng cháu nhớ coi chừng, đừng có đụng vào thứ gì."
Cố Trường An đến giờ đã tiếp xúc qua vô số lời nói dối, tất cả đều liên quan mật thiết đến tâm tư và nhân tính con người.
Cuộc sống trên thế giới này vừa đẹp đẽ, lại vừa đáng sợ.
Thời đại này cả mẹ ruột cũng có thể xuống tay ác độc với đứa con mình hoài thai mười tháng, ngược đãi đến chết, mẹ kế bài xích chán ghét so ra còn không bằng.
Liễu Thuý Phương không thích Trương Long, thái độ với cậu ta vô cùng xấu. Điểm này cũng không khả nghi, là phản ứng bình thường của đa số mẹ kế.
Có lẽ bà thật sự không biết gì về cái chết của Trương Long, còn đôi giày bị ném kia... vẫn còn khó nói.
Cố Trường An nhìn điện thoại một chút: "Dì ơi, không còn sớm rồi, cháu về trước..."
Liễu Thuý Phương một phát bắt được cánh tay của cậu: "Đừng, Tiểu Cố, cháu đừng đi, cháu ở lại giúp dì ngủ đi."
Da mặt Cố Trường An giật giật.
Liễu Thuý Phương dường như nhận ra từ ngữ có chút ái muội, bà thẹn thùng thở dài nói: "Dì chỉ cần vừa nhắm mắt là nhìn thấy Trương Long. Buổi tối cháu ở lại đây nói chuyện với dì đi Tiểu Cố."
Dù cho cách một lớp áo khoác, áo lông, còn có đồ thu, nhưng chỗ bị nắm lấy của Cố Trường An vẫn nổi da gà. Cậu nhịn xuống loại kích động muốn xô người vào tường.
"Dì à, người thân của dì đâu?"
Sắc mặt Liễu Thuý Phương hơi đổi, cứng rắn nói: "Dì không quen bọn họ."
Cố Trường An vừa định nói gì đó, dưới lầu bỗng vang lên tiếng gõ cửa cùng tiếng la của Tiền Phi: "Dì Liễu!"
Cậu nói: "Cháu đi mở cửa."
Liễu Thuý Phương không dám ở lại một mình nên cùng cậu ra ngoài.
Tiền Phi vừa thấy Liễu Thuý Phương liền kéo tay bà: "Dì Liễu, tối hôm trước cháu qua đêm ở nhà bạn, vừa mới trở về đã nghe thấy chuyện của Trương Long. Dì sao rồi? Không sao chứ?"
Liễu Thuý Phương òa khóc nói: "Doạ dì mất nửa cái mạng."
Tiền Phi còn lôi kéo tay bà không tha: "Ôi, thật không ngờ nổi Trương Long lại đột nhiên gặp chuyện. Dì Liễu, tối nay dì sang nhà cháu ngủ đi."
Liễu Thuý Phương rõ ràng động tâm, bà ngóng trông được rời khỏi nơi có người chết, nhưng bà lại đắn đo.
"Đến nhà cháu? Quên đi. Không biết phải giải thích với ba mẹ cháu thế nào, có Tiểu Cố giúp dì rồi."
Cố Trường An còn chưa nói gì, Tiền Phi đã lập tức đáp: "Ba mẹ cháu đi thăm người thân rồi."
Cố Trường An đứng bên cạnh nhìn Tiền Phi lấy ngón tay cái sờ sờ mu bàn tay Liễu Thuý Phương hai lần.
Tuy Cố Trường An chưa từng có tình cảm với ai, nhưng cũng biết ý tứ trong hành động nhỏ ấy.
Liễu Thuý Phương vén sợi tóc ra sau tai: "Vậy thì tốt."
Tiền Phi nhếch mép nhìn Liễu Thúy Phương bằng ánh mắt lộ liễu, thật giống như đã quên mất chuyện bạn thân mới chết hồi sáng.
Cố Trường An bất động thanh sắc quét mắt qua hai người một vòng, mặt không cảm xúc rời đi.
Trương Long chết rồi, chuyện tiếp theo sẽ rất phiền phức.
Cố Trường An tâm tình tối tăm đi qua nhà bên phải gõ cửa, không ai trả lời. Cậu chờ đến khi trời tối, sau đó lén lút vượt qua tường.
Vừa xuống đất, Cố Trường An đã cảm nhận được một luồng âm phong kéo tới, như là có người dán lên lưng cậu, thổi vào cổ cậu một hơi.
Cố Trường An xoa xoa phần gáy lộ ra phía sau cổ, khi cậu vừa nhấc chân đi được hai bước thì điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên chấn động.
Là Lục Thành gọi.
Lúc cuộc điện thoại này vang lên, âm phong dường như đã tan biến hết cả.
Cố Trường An cúp máy, điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn.
Lục Thành: Trường An, tôi lạc đường.
Sắc mặt Cố Trường An lạnh lẽo, anh lạc đường liên quan gì đến tôi?
Một khắc sau, Cố Trường An lại nhận được một tin nhắn, Lục Thành gửi định vị, cùng với một câu nói.
【Tối hôm qua ở trong bệnh viện trừ tôi và cậu còn có mười mấy người, rất ồn ào, cũng cực kỳ chen chúc.】
Đáy mắt Cố Trường An bỗng loé lên. Cậu theo đường cũ trở về đi tìm Lục Thành.
Cố Trường An đi rồi, tiếng ho khan chết chóc lại vang lên trong sân, càng lúc càng kịch liệt hơn.
"Khục... Khụ khục... Khụ khụ khụ khục..."