Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Cậu Đã Crush Chưa?
  3. Chương 7
Trước /15 Sau

Hôm Nay Cậu Đã Crush Chưa?

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người cùng ký túc xá trở về muộn biết được Tống Uẩn lại bị cưa đổ lần nữa đều tỏ vẻ thích thú vô cùng, thay phiên nhau tẩy não: “Đào rau dại cũng tốt, đào rau dại cũng tốt, đào rau dại chỗ cô giáo Chu không có gì là mất mặt cả.”

Tống Uẩn: “...Cô ấy cho các cậu bao nhiêu tiền?”

Lão Trương làm bộ nghiêm túc: “Buồn cười, bọn tớ là người dùng tiền là có thể mua chuộc được sao? Bọn tớ là hiện thân của tình yêu và công lý, là sự kết hợp của lí trí và tình cảm.”

Tống Uẩn “ồ” một tiếng, mặt vô cảm: “Khi tớ bị đá thì sứ giả công lí không nói như này đâu.”

“Sứ giả công lí cũng có lúc bị che mắt.” Lão Trương giơ cao búa phán xét: “Hồi đó nhất định là cậu có lỗi với cô giáo Chu trước.”

“Vậy cũng không phải, Tống Uẩn không phải người như thế.” Lão Lưu đứng lên nói giúp cho Tống Uẩn, nhả ra một câu có ý nâng trước hạ sau: “Lỗi duy nhất của cậu ấy là quá đẹp trai nhưng lại không đủ sức gợi nhớ.”

Lão Quan nghiêng người lại gần tỉ mỉ quan sát, gật đầu.

“Không có gì đặc biệt.”

“Bình thường.”

“Người bạn trai cũ nhạt nhòa.”

Bọn họ ông một câu, tôi một câu, cuối cùng đưa ra kết luận: Trong sự cố yêu đương này, Tống Uẩn chịu 50% trách nhiệm.

Lão Quan thậm chí còn tưởng tượng ra một câu chuyện vô cùng kỳ ảo: Ban đầu Chu Tranh nói chia tay chẳng qua chỉ là chút cáu kỉnh của một cô gái nhỏ, không ngờ Tống Uẩn cũng không níu kéo, cô nhất thời tức giận nên chia tay luôn. Không ngờ cơ duyên năm nay thật khéo lại gặp lại nhau, cô sợ cầu xin tái hợp lại sẽ mất thể diện nên liền nghĩ ra trò giả mất trí nhớ này...

Bọn họ càng nói càng kích động, bỏ qua kết quả đi tìm bằng chứng, lại còn thật sự tìm ra bằng chứng từ các chi tiết nhỏ!

Chẳng hạn như, người bình thường sẽ nghĩ đến cái cớ tệ hại kiểu bà đi xem bói sao? Đây không phải là ẩn ý của “em giận rồi, anh xem mà dỗ em đi” sao?

Lại như, sau khi chia tay, con nhà người ta vẫn còn lưu luyến bày tỏ ý sau này vẫn sẽ làm bạn, kết quả là lòng tự trọng của cái thằng trai thẳng lần đầu tiên bị đá c.h.ế.t tiệt Tống Uẩn này bị tổn thương, chia tay một cái là cho con nhà người ta vào danh sách đen, trực tiếp chặt đứt đường lui của con nhà người ta.

Chuyện quan trọng nhất nhất là, ở chỗ mật thất đó Chu Tranh giả làm người lạ đến xin Wechat, kết quả mấy ngày sau ở hội chợ lại buột miệng nói ra tên của Tống Uẩn trong khi Tống Uẩn chưa từng nói cho cô ấy biết!

Cứ cho là yêu qua mạng thì không thể nhớ rõ khuôn mặt đi, chẳng lẽ nào ngay cả tên cũng quên luôn à? Tên của Tống Uẩn cũng không phải nhặt bừa một người trên phố là có thể bắt gặp được.

Sau một hồi phân tích dữ như hổ, Lão Quan đập mạnh tay xuống ván giường hô lớn: Cô ấy vẫn còn yêu!

Lão Lưu cảm thấy Tống Uẩn đáng thương vô cùng: “Cô giáo Chu của chúng ta thật đáng thương, yêu đương với cái loại đầu gỗ này, muốn tái hợp lại còn phải học 36 kế yêu đương! Tớ không hâm mộ nữa đâu, bản lĩnh toàn thân của cô ấy đều đổi lấy đau thương cả!”

Sứ giả công lý Lão Trương gõ búa, hùng hồn nói: “Tôi tuyên bố, Tống Uẩn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Tống Uẩn: “...”

Cậu không ngờ trước giờ trong ký túc xá của mình lại có tận ba nhà văn Tấn Giang đang ẩn nấp thế này, kỳ quặc hơn là ngay cả bản thân cậu cũng bắt đầu dao động rồi.

Hình như... cũng hơi có lý?

...

Chu Tranh không biết gì về hình tượng đang lội ngược chiều gió của mình.

Cô hơi bận, giáo viên hướng dẫn của cô giúp cô đăng ký tham gia một dự án dịch thuật của công ty nước ngoài, giai đoạn đầu cô phải đi thu thập rất nhiều thông tin, hơn nữa vẫn còn một phần kiến thức chuyên môn phải học. Mà cuối tuần này là đến kỳ thi lên cấp, địa điểm thi cô đăng ký là ở thành phố Lâm, cô phải tự lo vé xe và khách sạn.

Ở đằng khác, mẹ Chu thất tình đang nằm lăn ra ở nhà bà ngoại, hai người ba ngày năm bữa lại cãi vã, ông ngoại cũng không nỡ, con gái ngày nào cũng ở lì ở đây, đường chân tóc chắc chắn đã lại lùi lại một đoạn rồi.

Cuộc sống của người trưởng thành không dễ dàng gì, điều vui mừng duy nhất là cuối cùng cũng thêm được Wechat của Tống Uẩn rồi – tuy nhiên vòng bạn bè của đối phương y như cái tài khoản bị bỏ đi, không thể cung cấp cho cô ý tưởng để tấn công nào cả.

Cúp điện thoại của bà ngoại lần nữa, Chu Tranh thở dài một hơi, bấm vào ô trò chuyện: [Bận quá. Một người trưởng thành có lẽ phải học cách tự sắp xếp các cuộc hẹn hò rồi.]

Cô vốn chỉ nói chơi thôi, dù sao Tống Uẩn cũng vừa mới nhả Wechat ra thôi mà, chuyện hẹn hò vẫn còn đang nằm chờ trong danh sách “xem xét” của cậu ấy.

Không ngờ hơn một giờ sau lúc cô trở về, vừa mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn trả lời của cậu: [Khoảng mấy giờ.]

Chu Tranh sững sờ mất một lúc, cái vé qua cửa này đến cũng có chút đột ngột đấy: [Cậu xem xét xong rồi à? Tổ chức sinh nhật cùng với tớ sao? Có nhanh quá không, không chờ đến cái hẹn đại thọ lần thứ 50 à?]

Tống Uẩn: [.]

Chu Tranh ôm gối ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào dấu chấm không hợp với phong cách của Tống Uẩn này, không kiềm chế được nở nụ cười trên môi.

Cô suy nghĩ một lát, đưa ngón trỏ chọt chọt bàn phím: [Vậy tớ sẽ sắp xếp lịch trình ngày hôm đó, đợi đến tối sẽ trả lời cậu sau.]

Chắc bên kia đã đến giờ tắt đèn, một phút sau, thông báo hiện lên: [Làm màu xong chưa.]

Lần này, Chu Tranh trả lời rất nhanh: [Được rồi, tớ rất rảnh.]

...

Sáng thứ bảy, Chu Tranh ra khỏi phòng thi, ngửi thấy hương hoa quế thơm ngào ngạt nở rộ trên con đường lát đá cuội, hít sâu một hơi, cảm thấy đại sự đã được giải quyết, mệt mỏi bao ngày cũng bay biến hết sạch.

Cô lấy điện thoại ra quay xung quanh cây hoa quế, đến gần cành hoa chụp một nhánh phủ đầy hoa vàng rực.

Hai ngón tay phóng to một góc lên, cô kiểm tra cẩn thận để chắc chắn rằng bóng hình phản chiếu trên kính cửa sổ chỉ là “vô tình”, rồi gửi cho Tống Uẩn: [Cậu có ngửi thấy không? Hoa quế nở rồi!]

Bắt xe bus về khách sạn, cô nhận được tin nhắn trả lời của Tống Uẩn, cũng là một tấm ảnh, nhìn bối cảnh xung quanh thì chắc là bọn họ đang ở ngoài viện kỹ thuật thông tin. Những chùm hoa quế nhỏ vàng rực đầu cành chen chúc nhau, căn góc chụp cũng không khác cô là mấy.

Khóe miệng cô nhếch lên, nằm ở trên giường phóng to thu nhỏ tấm ảnh 8 lần, cảm thấy kích thước có hơi nhỏ.

Cô chớp mắt, cẩn thận vuốt dọc theo góc tấm ảnh, trong đầu nhớ lại bố cục kiến trúc bên ngoài tòa nhà giảng dạy của họ, đột nhiên cảm thấy phúc chí tâm linh*, phát hiện nơi cửa sổ của tòa nhà giảng dạy phía bên phải đầu cành cây bị tắt điện rồi.

*Khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

Chu Tranh lật người, nằm sấp xuống, đánh chữ “cạch cạch cạch”: [Trong lòng cậu có quỷ à, cậu chỉnh ảnh rồi kìa.]

Tống Uẩn: [.]

Đây là ngầm thừa nhận rồi.

Tim Chu Tranh đập thình thịch, trời ạ, Tống Uẩn cũng giỏi lắm! Còn lén lén lút lút nữa!

Cô đổ rồi! Mập mờ vạn tuế!

Nghỉ ngơi ở khách sạn đến chiều, Chu Tranh thu dọn hành lí đến ga tàu cao tốc.

Có rất nhiều người đi chơi vào cuối tuần, Chu Tranh xách túi hành lí, gian nan chen chúc trong đám đông để lên tàu.

Chỗ ngồi của cô cạnh lối đi, cô đi một vòng từ đầu toa đến cuối toa rồi phát hiện bên cạnh chỗ của cô có một chàng trai không tính là xa lạ đang ngồi, tướng mạo đường hoàng nhã nhặn, trên mũi là cặp kính gọng vàng.

Đối phương đang đeo tai nghe nghe nhạc, thấy cô thì sửng sốt mất một lúc, sau đó lộ ra vẻ vui mừng: “Chu Tranh?”

Chu Tranh chào hỏi cậu ta: “Trùng hợp quá, cậu cũng tới thành phố Lâm chơi à?”

“Không, tớ đến thi phiên dịch trung cấp.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Tranh, cậu ta cười: “Đừng kỳ thị con trai học khoa học công nghệ thế chứ, tớ cũng hứng thú với tiếng Anh lắm đó.”

Nam sinh này là lớp trưởng lớp của Tống Uẩn, trước kia Chu Tranh ngày nào cũng đến lớp chuyên ngành của bọn họ nên cũng đã biết mặt cậu ta.

Có một lần tin tình báo đến chậm, đợi ở lớp cả buổi cũng không thấy bóng Tống Uẩn đâu, các bạn cùng phòng của cậu thì lên lớp muộn nên chui xuống tít hàng cuối cùng ngồi.

Lớp trưởng vừa hay lại ngồi ở phía trên cô, Chu Tranh chọc chọc cậu ta, thấp giọng hỏi: “Cậu biết Tống Uẩn đi đâu rồi không?”

Nam sinh có vẻ ngoài nhã nhặn đó quay đầu lại nhìn cô rồi gật đầu. Chu Tranh định hỏi tiếp thì cậu quay đầu bút chỉ vào giáo viên, ý bảo không tiện nói chuyện, cậu cúi đầu nghịch điện thoại rồi chìa mã QR ra.

Thêm Wechat xong, Chu Tranh hỏi: [Sao hôm nay Tống Uẩn không lên lớp thế?]

Cậu ta nửa ngày mới trả lời lại một câu: [Chắc cậu ấy bận.]

Nói như không nói, Chu Tranh kiểu: “......”

Sau khi thêm Wechat, lớp trưởng thỉnh thoảng cũng gửi tin nhắn, nội dung giống kiểu check-in du lịch, Chu Tranh rất ít khi trả lời, cũng chưa nói với Tống Uẩn chuyện này.

Hôm nay gặp trên tàu cao tốc thật sự rất là trùng hợp.

Lớp trưởng hiển nhiên vui vẻ vô cùng với sự trùng hợp xác suất nhỏ như vậy, lập tức tháo tai nghe ra như muốn tán gẫu với cô suốt quãng đường.

“Gần đây không thấy cậu đến lớp chuyên ngành, sau này cũng sẽ không đến nữa à?”

Chu Tranh nói: “Ừ, chương trình học của tớ cũng đủ bận rồi, đi đến đó tốn thời gian lắm.”

Lớp trưởng cho rằng cô đang ám chỉ Tống Uẩn, khóe môi nhếch lên, không rõ ý nói: “Có khá nhiều nữ sinh thích Tống Uẩn, có điều kiên trì không được lâu. Sau cậu có một người khác, chưa đầy hai tuần cũng bỏ cuộc rồi, nghe nói hai ngày trước vừa thoát kiếp độc thân.”

Chu Tranh đã gặp qua cô gái mặt búp bê đáng yêu đó rồi: “Cũng tốt, không hợp thì nên dừng lại đúng lúc, yêu đương và vui vẻ đều quan trọng cả.”

Lớp trưởng cười nhẹ: “Chắc ở bên Tống Uẩn rất khó, năm nhất cậu ta từng có một đoạn tình cảm, chẳng được mấy tháng thì con nhà người ta đã không chịu được mà chia tay rồi.”

Trong lời nói cậu ta có chút trào phúng liếc mắt nhìn Chu Tranh, cô “à” lên một tiếng, làm ra vẻ như lần đầu nghe chuyện này: “Thật à? Vì sao thế?”

“Ai biết được chứ, cậu ta chưa nói lý do chia tay bao giờ, dáng vẻ như kiểu khó nói lắm.” Lớp trưởng nhún vai, thở dài: “Ngoại hình của Tống Uẩn là muốn thu hút sự chú ý của các cô gái, nhưng yêu đương mà chỉ dựa vào ngoại hình thì có ích gì, vẫn là tính cách thú vị thì...”

Chu Tranh thầm nghĩ, cậu chỉ là thứ biết mỗi [Chào buổi sáng, tặng cậu hoa này.], một chút tâm cơ cũng không có, Tống Uẩn hơn cậu nhiều.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Tống Uẩn: [Giúp cậu xem một quẻ này, bên cạnh có tiểu nhân, quẻ hạ hạ.]

[Nhưng tối nay lúc 6 giờ mà ra ngoài thì sẽ gặp quý nhân, ga tàu cao tốc là tốt nhất, phong thủy ở cửa ra là đẹp nhất.]

Lúc này cậu thường đang ở thư viện nên vẫn chưa trả lời.

Gửi tin nhắn xong, thấy lớp trưởng cũng nói xàm xong rồi, liền lộ vẻ tán thành: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Chu Tranh nghiêm túc nghĩ lại bài phát biểu vừa rồi của cậu ra, chân thành nói: “Tớ thấy cậu nói rất có lý, nhưng tớ vẫn chọn cái bị thịt đẹp không có gì mới mẻ.”

“...”

Vẻ mặt của chàng trai như nuốt phải ruồi, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng không xong, cuối cùng ra vẻ “cậu vẫn còn quá trẻ”, nói: “Cô gái độc thân vẫn nên tiếp xúc với nhiều chàng trai hơn để biết được mối quan hệ mình thật sự muốn có được là mối quan hệ như thế nào, nếu không sẽ rất dễ bị vẻ bề ngoài của họ lừa...”

Nghe vậy, Chu Tranh nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cậu nói đúng lắm! Con trai đều như nhau cả.”

Lớp trưởng: “...”

- --------------------------

Lời tác giả muốn nói:

Lớp trưởng: Cô gái độc thân nên tiếp xúc với con trai nhiều hơn...

Chu Tranh: Cậu chả biết gì cả, ao cá* này là do tôi thầu đấy...

*Ao cá: Người đàn ông của Hải vương.

- --

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Hiệp Thế Giới Đại Mạo Hiểm

Copyright © 2022 - MTruyện.net