Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Camus từng nói, khi chúng ta 40 tuổi có thể chết vì một viên đạn mà chúng ta đã bắn vào tim khi ở tuổi đôi mươi.
Chu Tranh không ngờ rằng cô sẽ chết ở cái tuổi 19 bằng chiêu đánh dấu thả đi rồi bắt lại, cái mà chiếm ít nhất năm trang giấy hồi cấp ba của cô.
Mọi chuyện dần sáng tỏ, Tống Uẩn chính là con cá đuôi to cô thả xuống ao mà bắt lại đó!
Chỉ trong nửa phút, hơn chục kế hoạch lướt qua trong đầu Chu Tranh, không chỉ giới hạn trong việc nhảy khỏi xe bus khi nó đang chạy với vận tốc tối đa, làm giả bệnh án bị mất trí nhớ do tai nạn xe vào một đêm nọ và dùng một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt để đánh bay cơn giận của cậu.
Cuối cùng, ánh mắt Chu Tranh dừng lại trên đôi môi căng mọng của cậu hai giây, chộn rộn không yên nhưng lại từ bỏ.
Cô lùi ra nửa ghế, cách xa khu vực chiếm đóng của cậu một chút, sắp xếp lại lời nói trong đầu, chậm rãi kéo điện thoại ra sau: “Không cần phải quét đâu, trước đây chúng ta đã là bạn tốt rồi.”
Đối phương không phản ứng gì, cô ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu úp úp mở mở: “Không phải lúc trước chúng ta nói chuyện... không quá hợp nhau sao, thật ra sau đó tớ vẫn luôn hối hận. Vừa hay ngày đó gặp lại ở mật thất, tớ liền giả vờ là quên mất cậu rồi, mà vừa mới bắt đầu lại thì đã...”
Trầm mặc trong chốc lát, Tống Uẩn mở miệng: “Ý của cậu là, ngay từ đầu đã nhận ra tớ à?”
Chu Tranh không nghĩ nhiều, nói luôn: “Đương nhiên! Cậu vừa đẹp trai, độ nhận diện lại cao như vậy, tớ cũng không mù, sao lại không nhận ra được cơ chứ!”
Tống Uẩn kéo khóe môi lên lộ ra nụ cười ấm áp: “Thật sao.”
“Tớ thừa nhận quan điểm về tình yêu của tớ hơi có vấn đề. Cậu biết mẹ tớ rồi đấy, từ lúc còn nhỏ đã truyền thụ cho tớ những quan niệm tình yêu không được đúng cho lắm, việc tớ bị ảnh hưởng từ bà ấy là chuyện khó tránh khỏi.” Chu Tranh đổ lỗi cho người khác mà không chột dạ tí nào, thái độ vô cùng thành khẩn mổ xẻ vết thương thời thơ ấu: “Nhưng cậu cứ yên tâm, tớ tuyệt đối không phải loại cặn bã chân đạp hai thuyền! Tớ đã thay đổi bản thân rồi, năm nay chỉ muốn có được Wechat của cậu thôi! Tớ thề!”
Cô giơ tay phải lên thề thốt, ánh mắt trong veo kiên định, rất khó khiến người ta nghi ngờ sự chân thành của cô.
Tống Uẩn dường như cũng bị cô làm cho lung lay rồi, cô cầm lấy điện thoại nhanh chóng bỏ vào túi, sắc mặt dịu lại.
Cậu nói: “Vậy cậu có còn nhớ, cậu đã thêm Wechat của tớ ở đâu không?”
Đầu óc Chu Tranh trước giờ chưa từng linh hoạt như vậy, rất nhanh đã nắm bắt được từ khóa “khu phía Đông”, trả lời rất chắc chắn: “Năm nhất, lúc cậu lên lớp, tớ... tớ chặn đường cậu xin Wechat.”
Nghe vậy, Tống Uẩn cụp mắt xuống, cười khẽ.
Cậu vừa cười, trái tim Chu Tranh đã nhẹ nhõm được một nửa: Ổn rồi.
Đúng lúc này, trên xe bus vang lên tiếng thông báo đến điểm dừng, sắp đến khu ký túc xá nam rồi.
Tống Uẩn đứng lên: “Tớ về trước đây.”
Chu Tranh nắm lấy ống tay áo của cậu, ngẩng đầu đáng thương nhìn cậu: “Vậy cậu còn tức giận không? Ngày mai còn muốn tổ chức sinh nhật cùng tớ không?”
Tống Uẩn đưa ô cho cô, giọng bình bình: “Đương nhiên rồi, chúng ta đã hẹn trước rồi mà.”
“Ừ ừ!” Chu Tranh gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng rực, sau đó lại chú ý tới trên người cậu chỉ mặc một cái áo phông mỏng, cô chỉ chỉ cái áo len ở bên cạnh: “Cậu mau mặc áo vào đi, bên ngoài lạnh lắm, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Không cần đâu, giao cho cậu xử lí.” Tống Uẩn liếc qua chiếc áo len lần cuối, bước hai bước ngang qua người cô, đứng ở cửa sau.
Xe bus vừa đi vào điểm dừng, Chu Tranh đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chúng ta vẫn chưa nói rõ chuyện ngày mai. Địa điểm gặp mặt ấy.”
“Cậu quyết định đi, chỉ cần gửi tin nhắn Wechat thông báo cho tớ là được.” Cửa xe “cạch” một tiếng rồi mở ra, Tống Uẩn vừa xuống xe liền quay đầu lại nhìn cô: “Tối nay tớ đăng xuất tài khoản phụ, có gì thì qua tài khoản chính tìm tớ.”
Chu Tranh ngây người, mắt nhìn cậu chằm chằm đi xuống điểm dừng, bóng lưng nhanh chóng hòa vào trong màn mưu mịt mù.
“...”
...
Được biết, Chu Tranh có tổng cộng 983 người bạn lớn nhỏ, cộng thêm cả người thân và bạn nhờ giúp mua đồ trên Wechat nữa, Tống Uẩn chỉ là một trong số đó, cầu ID Wechat của Tống Uẩn.
Chu Tranh mang vẻ mặt đau khổ, lộn một vòng trên thảm tập yoga.
Tiểu B bày tỏ sự thương tiếc với chuyện cô trải qua, từ giường tầng trên ló đầu xuống: “Cậu ấy không cho cậu xem mã QR à? Cậu không nhìn thấy tên Wechat sao?”
Chu Tranh yếu ớt nói: “Bị cắt ngang mà, nhưng là tớ cố ý đấy.”
Tiểu B vẫn cảm thấy không thể tin được: “Cậu thật sự không có ấn tượng chút nào sao? Phản ứng của cậu ấy mạnh mẽ như vậy, các cậu nhất định không phải chỉ là loại quan hệ chỉ lưu trong danh bạ bình thường, thế còn lịch sử trò chuyện thì sao?”
Chu Tranh ai oán quay mặt đi, cô im đây, được rồi, hồi năm nhất cô nóng lòng muốn thoát ế, ngưỡng cửa cho việc trò chuyện giao lưu có hơi thấp.
Tiểu A tiếp lời: “Thế thì thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại, có thể là đã mời ra ngoài ăn cơm rồi.”
Chu Tranh cau mày: “Nếu là đã từng ra ngoài ăn cơm thì sao tớ có thể không nhớ được cậu ấy? Cậu ấy đẹp trai hiếm có khó tìm vậy cơ mà.”
“...” Tiểu A nghẹn, “Cậu buồn nôn quá. Có khi nào là do cậu quá sến súa nên cậu ấy chủ động bỏ chạy rồi.”
“Sẽ không đâu.” Chu Tranh vô cùng tự tin, “Lớn như vậy rồi cũng chỉ có tớ đá người ta, vẫn chưa có người nào dùng xong rồi bỏ tớ đâu.”
“Lật xe cả rồi còn kiêu ngạo cái gì chứ.”
Chu Tranh: “...”
Cô lăn nửa vòng trên thảm, phân tích: “Lúc bọn tớ ở bên nhau chắc chắn tớ không có người nào khác, nhất định là vì cậu ấy cảm thấy kinh nghiệm tình trường của tớ quá phong phú, cho nên tớ nghĩ cậu ấy không phải do đột nhiên phát hiện ra tớ là một Hải vương mà tức giận đâu, mà là bởi vì tớ quên mất cậu ấy, làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.”
Cho nên kế hoạch được cô ưu tiên hơn chính là khẳng định sự tồn tại của cậu ấy trong ký ức của cô, nhân tiện tạo ra tiếng vang mãi mãi thể không quên, quả thực rất hiệu quả.
Nhưng cô không ngờ đến sức mạnh của thế lực tà ác, cuối cùng bị boomerang lia lại trúng người chỉ vì lời nói dối của mình.
Lúc này, Tiểu C vừa lau tóc vừa đi ra từ trong phòng tắm, gợi ý một ý tưởng thông minh: “Không phải cậu luôn dựa vào cảm giác để đặt biệt danh cho mọi người à, lần đầu tiên gặp Tống Uẩn cậu có cảm giác gì, thử tưởng tượng nếu là cậu của một năm trước thì sẽ đặt biệt danh gì cho cậu ấy.”
Hai mắt Chu Tranh sáng lên, chắp tay: “Ý kiến hay.”
Nửa phút sau, Chu Tranh rất tự tin bước vào danh sách các “anh đẹp trai”, một danh sách chi chít những cái tên hiện lên: anh đẹp trai ở nhà ăn, anh đẹp trai ở sân vận động, anh đẹp trai ở tòa quang học, anh đẹp trai ở thư viện và 5 6 7 8 9 10 anh khác nữa.
Chu Tranh: “...”
Thật có lỗi quá, giờ cô không còn biết ai có ba từ anh đẹp trai này nữa rồi. Nghĩ kỹ lại thì, địa vị của Tống Uẩn quả nhiên không tầm thường, cậu ấy không chỉ là anh đẹp trai thôi đâu, mà phải là anh siêu cấp đẹp trai!
Tiểu A một lời khó nói hết: “Tự dưng tớ không biết có nên chế giễu trình độ ngữ văn nghèo nàn của cậu không nữa, vẫn là nhập ID Wechat vào mới là chính xác. Ngàn lời có thể tóm gọn lại trong một câu: Đáng đời cậu.”
“...” Mẹ tớ dạy tớ, quăng lưới rộng, chọn cẩn thận.
Chu Tranh không tin, vò đầu bứt tóc hồi lâu mới nhập vào chữ “crush”.
Lần này ít người liên hệ xuất hiện hơn, chỉ có một.
Tiểu B hỏi: “Ông anh có địa vị rất cao, đây là ai? Có phải Tống Uẩn không?”
Chu Tranh nhìn tài khoản này với ánh mắt phức tạp, lắc đầu: “Không phải, đây là bạn trai cũ.”
Kể ra thì, mặc dù cô thêm bạn bè với rất nhiều trai đẹp, những đặt là crush thì cũng chỉ có hai người.
Tống Uẩn là dựa vào mặt mũi, bạn trai cũ thì không như thế, anh ấy là anh hùng cứu mỹ nhân.
Tối ngày hôm đó lúc cô đạp xe từ thư viện về ký túc xá thì trời cũng đã tối muộn, đèn đường một đoạn đường bị hỏng, cô đi vào sát lề đường, đến khi nhìn thấy có gì đó nhô ra thì đã quá muộn, cô đâm sầm vào đó, làm đổ đống ống nhôm đặt trái phép, còn xe thì bị văng ra ngoài.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đợi cô hồi thần lại thì đã ngã nhào xuống đất, khuỷu tay, bàn tay với cả bắp chân đều bị chảy máu, cô cố nhịn đau dựng xe đạp lên thì phát hiện ra sau váy đã bị rách một đoạn dài, một đoạn vẫn còn bị kẹt dưới đống ống nhôm, kéo một lúc lâu cũng không rút ra được.
Đầu vẫn còn đang ong ong thì một bàn tay từ phía sau thò ra nắm lấy tay lái, một tay khác túm váy giúp cô, dường như đang nhìn cô: “Có thể xé ra không?”
Chu Tranh không thể đúng thẳng người vì váy bị kẹt, che vết thương phía sau chân ngượng ngùng gật đầu.
Chàng trai dùng sức giật mạnh, để lại một mảnh vải nhỏ đã bị xé ra trong khe ống nhôm.
Chu Tranh thở phào nhẹ nhõm, lùi về sau nửa bước nói cảm ơn với cậu bạn kia.
Trên người Chu Tranh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng, không có áo khoác để che chân, ánh mắt cô rơi vào chiếc áo khoác mỏng của chàng trai bên cạnh.
Cậu không nói gì, lập tức cởi áo khoác ra đưa cô.
Chu Tranh buộc ống tay áo quanh eo, đang định nói cảm ơn thì lại thấy trên đầu cậu đội mũ lưỡi trai, hai mắt sáng lên.
Chàng trai: “...”
Cuối cùng, cậu lấy một cái mũ lưỡi trai màu trắng khác từ trong cặp ra đưa cho cô.
Chàng trai cũng không nói gì nhiều, khoác tay đỡ cô về ký túc xá, mà xe đạp của Chu Tranh để lại bên cạnh đống ống nhôm, miễn cưỡng làm vật chắn đường.
Đèn trong khuôn viên trường không được sáng cho lắm, bóng hai người theo bước đi càng lúc càng kéo dài ra, cậu ấy xem ra khá cao, cái bóng cao hơn của cô cả nửa cái đầu.
Lòng bàn tay rất ấm áp, đỡ lấy cánh tay cô rất chắc chắn, trái tim Chu Tranh trong màn đêm bỗng nhiên đập thình thịch. Khi đi qua phòng bảo vệ trong khu ký túc xá, cô giả vờ vô tình quay đầu lại, nhìn thấy chiếc kính gọng đen dưới vành mũ cùng xương quai hàm rắn rỏi sắc cạnh.
Dì quản lí ký túc xá đang định đóng cửa, thấy dáng vẻ cô nhếch nhác như vậy liền hô lên một tiếng rồi về phòng tìm thuốc đỏ cho cô.
Chàng trai giơ tay chào cô rồi quay lưng rời đi.
Chu Tranh nhảy lò cò hai bước, định nói gì đó, cậu dừng bước, quay trở lại, đứng ở chỗ cách bậc thang vài bước.
Chu Tranh có một linh cảm mơ hồ, nhất thời không nói gì.
Chỉ nghe thấy cậu nói: “Chúng ta từng học chung lớp Đảng.”
Chu Tranh chớp chớp mắt, chậm rãi lục tìm trong ký ức, chậm rãi đối chiếu người trước mặt với nam sinh đeo kính đen trầm mặc ít nói ngồi ở hàng ghế sau, có lẽ là do màn đêm nên nhìn cậu còn lạnh lùng hơn so với ban ngày: “Tớ nhớ ra cậu rồi, chúng ta đã từng nói chuyện.”
“Ngày mai tớ về lại khu phía Đông rồi.” Chàng trai hơi do dự, ngẩng đầu lên, hai mắt sau cặp kính hòa vào trong màn đêm đen, lộ ra sống mũi cao, cậu hỏi: “Có thể thêm Wechat không?”
...
Lúc đó Chu Tranh cho rằng mình đã tìm được một tình yêu đích thực mà không liên quan gì đến ngoại hình, thật ra lúc bắt đầu cũng không tồi, mãi cho đến ngày đầu tiên năm hai đại học, cô mới đau thương nhận ra, không được, nhan cẩu* cô không làm được.
*Nhan cẩu: Người không có sức kháng cự lại với những người, thứ xinh đẹp.
Chu Tranh thoát ra từ trong dòng hồi ức, đối mặt với danh sách nhược thủy ba nghìn thước này, đau lòng thở dài một hơi: “Tớ chỉ cần một gáo nước thôi, cơ mà vấn đề là tìm không có thấy!”
Tiểu A: “Không thì tớ giúp cậu hỏi thử anh họ tớ nhé?”
Chu Tranh đau đầu cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cùng lắm là sáng mai tớ đi ngồi lì trước cửa ký túc xá của cậu ấy.”
Đêm hôm đó Chu Tranh trằn trọc không ngủ được, sau đó lại nằm mơ.
Trong mơ, nước suối chảy róc rách, rừng xuân nở rộ, cô vác cần câu trên vai vui vẻ chạy đến ao cá lớn của mình, đi tuần tra một hồi, thoáng thấy được một con cá vàng đuôi to.
Sau khi quăng cần đợi một lúc, con cá đuôi to đã cắn câu, bị tóm gọn nhưng vẫn chống trả quyết liệt, giật đứt lưỡi câu giãy trở lại hồ nước.
Cô còn đang ngơ ngác thì một vị thần sông từ dưới ao cá xuất hiện trong ánh sáng vàng: “Bạn thân mến, có phải bạn làm rơi cá không?”
Chu Tranh gật đầu lia lịa, khoa tay múa chân: “Đúng rồi! Con cá đuôi to...như vậy nè!”
Thần sông cầm một danh sách dài dằng dặc, ngón tay gảy một cái, mặt nước phát ra ánh sáng vàng, đuôi cá giãy đành đạch.
Anh ta ngăn cách mấy thứ vừa xuất hiện, hỏi cô xác nhận: “Xin hỏi con cá mà bạn làm rơi, là con cá đuôi to này, hay là con cá đuôi to kia, hay là con cá đuôi to đó...”
Chu Tranh nhìn hàng nghìn con cá vàng bự đang quẫy đầu vẫy đuôi, trong lòng chết lặng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");