Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Y Y thanh toán tiền rồi rời khỏi quán ăn nhỏ, lại lái chiếc xe đạp điện, quay đầu xe, hướng thẳng đến khu vực trung tâm thành phố.
Nhà của Lục Cạnh nằm ở khu căn hộ đơn thân tấc đấc tấc vàng, nhưng anh không thường xuyên ở.
Trì Y Y không biết là anh có nhiều tiền đem đi đốt hay là giả vờ không có tiền.
Đậu xe xong, Trì Y Y lấy điện thoại di động ra trả xe, không cẩn thận làm bay mất ba tệ, trong lòng đau nhói, không nhịn được thăm hỏi tổ tông Lục Cạnh qua một lần.
Kỹ nữ còn được nhận tiền, mà cô lại phải tự bỏ tiền túi ra đưa tới cửa.
Nhưng suy nghĩ lại thì thấy không sao cả, nếu anh mà đưa tiền cho cô, cô sẽ thành thật bán luôn.
Trì Y Y hào phóng nghĩ, cô và Lục Cạnh không hiểu sao lại qua lại được một năm rồi.
Dù sao thì đại nạn cũng nên đến, lúc này nói không chừng là chia tay.
Ba tệ này coi như là cô cho Lục Cạnh phí chia tay cũng được.
Cầm thẻ ra vào mà Lục Cạnh đưa, Trì Y Y đi vào tiểu khu mà không bị cản trở gì cả, đi lên lầu nhịp nhàng gõ cửa.
Một lúc sau cửa mở ra, Lục Cạnh cởi trần, đầu tóc ngắn ướt nhẹp, rõ ràng là mới tắm xong.
Anh cúi xuống, đưa tay kéo Trì Y Y vào trong.
Sau khi đóng cửa thì trực tiếp đè cô lên cửa.
"Không phải mật khẩu cửa đã nói với em rồi hả."
"Em lâu rồi không đến đây nên quên mất tiêu."
Trì Y Y đưa tay sờ sờ anh, nhướng mày, cười nhạo nói: "Tắm nước lạnh xong vẫn còn cảm thấy rất sung sức à?"
Hơi thở của Lục Cạnh lập tức trở nên nặng nề, anh dán sát lại, nâng cằm Trì Y Y lên, nhìn chằm chằm gương mặt cô vài giây, chợt nhíu mày, ghét bỏ nói: "Sao em lại xấu như vậy?"
Trời quá nóng, lớp trang điểm của Trì Y Y đều bị phai hết rồi, kẻ mắt lem thành hình tròn, lúc nãy cô ăn cơm nên son môi cũng phai đi không ít, môi lem luốc chỗ đậm chỗ nhạt.
Lúc này cả gương mặt cô nhìn chẳng ra ngô ra khoai gì.
Đại khái Trì Y Y cũng biết trạng thái hiện tại của mình.
Cô thẹn quá hóa giận, cánh tay dùng lực bóp mạnh, tức giận nói: "Chê em xấu, có bản lĩnh thì anh đừng có xxx em."
Lục Cạnh bị cô bóp, hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cẩn thận chút đi, nếu làm hỏng rồi thì lát nữa ai đến làm thỏa mãn em đây hả."
Anh cúi đầu hôn Trì Y Y, cô không vui tránh đi.
Lục Cạnh trực tiếp dùng tay bóp chặt cằm cô, mạnh mẽ hôn lên.
Anh cắn môi cô, ăn hết phần son còn dính trên môi cô nuốt vào bụng.
Trì Y Y bị anh hôn, dưỡng khí trong phổi như bị anh hút đi hết.
Cô không nhịn được mà đánh đánh anh.
Lục Cạnh tỏ lòng từ bi, quay sang cắn cổ cô.
Anh lấy một thứ gì đó ra nhét vào tay cô: "Em mặc vào đi."
....
Cô xoay người dựa vào cửa, hai má ửng đỏ, cơ thể bốc lên hơi nóng, giữa mũi còn có những hạt mồ hôi li ti.
Hôm nay chụp ảnh ngoại cảnh, trời nóng khiến cô đổ một thân mồ hôi, bây giờ vừa vận động nên mồ hôi càng thêm nhễ nhại.
Trì Y Y cảm thấy cơ thể không thoải mái, dường như ngửi thấy mùi mồ hôi tanh tưởi nồng nặc của chính mình.
Cô nhăn mũi lại, cảm thấy có chút ghét bỏ bản thân.
"Cơ thể của em đều là mùi mồ hôi, vậy mà anh cũng có thể hôn được hả."
Lục Cạnh cúi đầu ngửi cổ cô, sau đó cười nói: "Không có mùi."
Trì Y Y đưa tay mình lên ngửi ngửi, vẻ mặt chán ghét.
Lục Cạnh nhướng mày: "Anh thật sự không ngửi thấy mùi mồ hôi.
Ở trên công trường có người đàn ông nào không hôi hơn em đâu, nếu so sánh với bọn họ thì em rất thơm đấy."
Trì Y Y nhìn anh, đột nhiên tức giận: "Đồ đàn ông thối, vì ngủ với phụ nữ mà cái gì cũng nói ra được."
Hai mắt cô chuyển động, tình ý dạt dào.
Hầu kết Lục Cạnh di chuyển, anh kéo cô, bế cô đi vào phòng tắm.
"Em thấy thối, vậy chúng ta cùng nhau tắm đi."
Trì Y Y nói với Tôn Nhất Mạn rằng "Tiểu biệt thắng tân hôn" không phải là lời nói nhảm.
Lục Cạnh đi công tác hai tháng, mỗi ngày đều làm việc với một đống đàn ông ở công trường, nhịn sắp chết rồi, vì vậy mỗi lần anh trở về Ngọc Thành đều bắt lấy Trì Y Y không tha.
Lần này cũng vậy.
....
Xong chuyện, Lục Cạnh trở mình xuống giường, lấy một chiếc quần trong tủ quần áo mặc vào.
Anh ngồi lại bên giường, lấy một điếu thuốc từ trên tủ đầu giường, gương mặt thỏa mãn.
Trì Y Y miễn cưỡng ngồi dậy, cơ thể trần như nhộng không mảnh vải che thân.
Lục Cạnh nghiêng người sang, hút một hơi thật sâu rồi đưa tay lên lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, đưa điếu thuốc đang lượn lờ khói trên tay đến bên miệng Trì Y Y.
Trì Y Y đưa tay nhận điếu thuốc hút một hơi, híp mắt thỏa mãn.
“Lần này anh trở về bao lâu?” Cô lười biếng hỏi.
Lục Cạnh lại ngậm điếu thuốc: "Dự án trước đó đã kết thúc, dự án tiếp theo là ở Ngọc Thành, nên tạm thời không cần đi đâu cả."
“Ồ.” Giọng điệu của Trì Y Y rất nhẹ, thậm chí còn có chút châm chọc: “Đổi công trường chuyển gạch.”
Chuyển gạch mà Trì Y Y nói thật sự là chuyển gạch, Lục Cạnh học thạc sĩ kỹ thuật xây dựng dân dụng, bây giờ anh là một kỹ sư xây dựng.
Sau khi tốt nghiệp, anh làm cho một công ty xây dựng, thường xuyên đến công trường ăn cơm với công nhân.
Trong mắt người ngoài, nghề này không khác gì các công nhân lao động cực khổ, đều đội mũ cứng bảo hộ, ăn bụi ở công trường.
Lục Cạnh không để ý đến lời chế giễu của Trì Y Y.
Cách đây mười năm, kỹ sư xây dựng dân dụng là ngành hot.
Bây giờ thời thế đã qua, bị liệt vào ngành hố đen.
Từ khi anh học chuyên ngành này đã nghe không ít lời châm chọc.
Không chỉ người ngoài ngành, mà người trong ngành còn chế giễu thậm tệ hơn nữa.
“Không chuyển gạch, vậy em nuôi anh nhé?” Lục Cạnh nhướng mày.
Trì Y Y trợn to hai mắt: "Anh cũng không xem hiện tại anh đen thành bộ dạng gì rồi, còn muốn học người khác làm tiểu bạch kiểm*?"
*Tiểu bạch kiểm: nghĩa là bồ nhí, trai bao.
Lục Cạnh ngậm điếu thuốc, cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình.
Dự án cuối cùng của anh ở Tam Á, ngây người ở đó gần nửa năm, bây giờ da đã bị phơi thành màu sô cô la.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Trì Y Y, mặc dù cô thường chụp ảnh ngoại cảnh, nhưng con gái chú trọng chống nắng, cộng thêm cô xinh đẹp tự nhiên, cả người vẫn trắng như sữa.
Thấy vậy lại có dục vọng muốn vấy bẩn.
Ánh mắt Lục Cạnh tối sầm lại, nhả khói ra nói: "Không làm tiểu bạch kiểm, vậy anh đi làm người mẫu?"
Anh ưỡn thẳng ngực, sờ sờ mặt của mình, tự tin nói: "Giá thị trường của anh hẳn là không tệ."
Trì Y Y đã sớm biết anh là đồ mặt dày, đối với lời nói tự tin của anh lúc này, cô chỉ ha ha cười, chế giễu: "Em thấy anh không cần đi làm người mẫu, đi bán sắc đi, dứt khoát bán đứt luôn cũng được.
"
“Xem ra tối nay anh phục vụ em rất thoải mái, đánh giá anh rất cao.” Ngược lại Lục Cạnh rất tự hào, cầm điếu thuốc, đổi tư thế, nhào về phía cô: “Không bằng anh lại phục vụ em thêm một lần nữa.”
Trì Y Y xoay người trốn: "Cút xa một chút."
Lục Cạnh nhào vào không khí, nằm ở trên giường chống đầu nhìn cô: "Dùng xong thì vứt?"
“Quỷ chết đói đầu thai.” Trì Y Y mắng anh một câu.
Cô kéo chăn mỏng quấn quanh người, đột nhiên liếc nhìn anh hỏi: “Anh có hẹn ăn cơm với chị Nhất Mạn hả?"
“Ừ.” Lục Cạnh nhìn cô: “Đi cùng anh không?
“Bạn bè hai người ăn cơm em đi làm gì?" Trì Y Y thoải mái nói, lăn người xuống giường, cố gắng duỗi thẳng chân, bước đến tủ quần áo lấy áo T-shirt của Lục Cạnh ra mặc lên người.
Lục Cạnh không mời cô, cô không muốn đi cũng không cần mạnh mẽ kéo cô đi.
Anh ngồi dậy, gãi gãi cằm nói: "Danh sách đồ em liệt kê, anh đã giúp em mua hết rồi."
Hai mắt Trì Y Y sáng lên, quay đầu lại nhìn anh.
Lục Cạnh khẽ hất cằm, ý bảo ở trong góc phòng.
Trì Y Y nhìn theo ánh mắt của anh, bước tới chỗ vali, hoàn toàn quên mất mấy giây trước cô còn đỡ eo đi.
Cô ngồi xổm xuống, mở vali ra, đếm từng món đồ một.
Lục Cạnh cong một chân, cúi đầu nhìn bộ dạng của cô như nhận được bảo bối, cười nói: "Đồ chơi gì vậy, khó tìm muốn chết, anh phải mất cả ngày trời mới tìm được đấy."
Trì Y Y nhìn đồ mỹ phẩm trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da đầy cả một vali thì trong lòng như nở hoa, lật từng hộp lớn nhỏ ra xem, đột nhiên nhìn thấy một hộp kem dưỡng da đắt tiền dành cho con gái.
Cô cầm lên nhìn rồi nói: "Danh sách của em không có thứ này."
Đồ dưỡng da đắt tiền như vậy cô không mua nổi.
Lục Cạnh liếc nhìn chiếc hộp trong tay cô, giọng điệu bình tĩnh nói: "Đây là đồ Tôn Nhất Mạn muốn mua."
“Ồ.” Trì Y Y hiểu ra, cô đặt hộp kem lại, còn dặn dò một câu: “Lúc ăn tối, đừng quên mang theo cho chị ấy.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn qua vali, hỏi: "Hóa đơn đâu?"
"Không có."
Trì Y Y bỗng ngẩng đầu: "Không có?"
"Anh không lấy."
Trì Y Y nhíu mày: "Anh không lấy làm sao em biết bao nhiêu tiền mà trả cho anh?"
Lục Cạnh không quan tâm: "Không cần trả."
"Không được."
Trì Y Y nghĩ cô và Lục Cạnh sớm muộn gì cũng phải chia tay.
Hiện tại những thứ này không rõ ràng, sau này chia tay nhất định sẽ nảy sinh nhiều khúc mắc.
Cô đã từng chứng kiến quá nhiều cặp đôi bởi vì tiền tài và quà tặng mà đến lúc chia tay làm ra rất nhiều chuyện khó coi.
Mặc dù cô cảm thấy Lục Cạnh sẽ không keo kiệt như vậy, nhưng cô không muốn mượn cái mối quan hệ không hiểu tại sao này ra để lợi dụng anh.
Cô không nhận bản thân mình cao quý, nhưng cô vẫn không muốn hình tượng của cô sẽ trở thành kẻ trục lợi trong lòng anh sau khi chia tay.
Trì Y Y không nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Cô chỉ cười hì hì nói: "Tiền của anh đều là do anh vất vả hít bụi chuyển gạch, em không nỡ tiêu."
Cô suy nghĩ rồi nói: "Vậy như thế này đi, để em về tham khảo giá mua rồi chuyển khoản cho anh.
Lời ăn lỗ chịu, ai bảo anh không lấy hóa đơn."
Trì Y Y nói những lời này, không chỉ kiên trì với suy nghĩ của mình mà còn không làm Lục Cạnh mất mặt.
Nhưng Lục Cạnh nghe xong cũng không cảm thấy vui vẻ, thậm chí anh còn có chút khó chịu.
Mặc kệ ra sao thì anh và Trì Y Y cũng đã ở bên nhau được một năm rồi, mà cô lúc nào cũng tính toán rõ ràng với anh như vậy.
Ngay cả ăn cơm, lần này anh trả tiền thì lần sau cô nhất định phải cướp phần mời khách, giống như sợ anh thua thiệt.
Cô lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần phân rõ rạch ròi với anh.
Lục Cạnh sờ soạng điếu thuốc trên tủ đầu giường, lại ngậm một điếu, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu bình thản: "Tùy em."