Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Bà Hà tới đón Tiểu Vũ đi hưởng niềm lạc thú gia đình.
Hà Lạp Dương nói chuyện với bà. Cậu đã nhớ ra mình vốn không phải mang họ Hà, không có quan hệ máu mủ ruột thịt với bà cụ Hà Uyển Nguyệt, cậu rất cảm kích vì bà đã nuôi dưỡng cậu nên người, nhưng...
"Con là con trai của người đã giết chú Hà." Hà Lạp Dương nói, "Con lo..."
"Trên sổ hộ khẩu con chính là cháu trai ta." Bà Hà đáp, "Thù là thù của ba con, ta sẽ không trách con, con là do ta một tay nuôi lớn, con có phải đứa trẻ tốt hay không chẳng lẽ ta còn không biết? Ta đã từng trách móc con hay chưa, nếu có trách thật, năm đó ta sẽ không nhận con về, ta nuôi con hai mươi mấy năm, chẳng lẽ còn chưa nuôi con thành cháu ruột?"
Hà Lạp Dương thấy sống mũi cay cay, nước mắt trực trào, không cách nào không cảm động: "Vâng, bà cũng là bà nội ruột thịt của con."
Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục.
Có đôi lúc cậu cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, cảm thấy mình sống không nổi nữa, sau khi vượt qua rồi mới thấy, lúc đó mình thật ngốc, nếu không có bà nội và Trần Khác Thanh, chưa biết chừng cậu đã sớm chết vất vưởng ở cái xó xỉnh nào rồi.
Còn về người bà trên huyết thống của cậu, về sau cậu không gặp lại bà nữa, Trần Khác Thanh nói hắn đã ra mặt xử lý, còn cho bà chút tiền, bà bị bệnh, chưa được nửa năm thì mất, bọn họ còn trả tiền thuê hộ sĩ chăm sóc và tiền mai táng, bà cụ cứ thế lặng lẽ rời khỏi nhân thế.
Hộ sĩ nói bà là một bà cụ rất đáng thương, sau vì bệnh nặng thành ra lẩm cẩm, ban đêm còn không ngủ mà nằm trên giường tự lẩm bẩm rồi sụt sùi khóc. Bà chết đi trong cô độc cùng thống khổ, nhưng Hà Lạp Dương vẫn không tới nhìn mặt bà lấy một lần, ngay đến mộ bà cậu cũng chưa tới... Trong lòng cậu, Hà Uyển Nguyệt và Hà Kiến Quốc mới là bà nội và ba mình, Hà Lạp Dương cảm thấy bản thân rất máu lạnh, cậu không hề thấy buồn, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm. Khi còn nhỏ, thời điểm cậu khóc lóc cầu xin bà giúp đỡ mới thật sự là bất lực sợ hãi. Khi ấy cậu đã làm gì sai? Vậy mà bà ấy vẫn còn mặt mũi tới tìm cậu?
Dù vậy, tâm tình Hà Lạp Dương vẫn trầm xuống một thời gian, dù không thể nói rõ là vì sao.
Rõ ràng những người từng hại cậu trên đời này đều đã chết sạch.
Người có thể tâm sự về chuyện cũ chỉ có Trần Khác Thanh, loại chuyện này sao cậu dám lôi ra nói với bạn bè, ngoại trừ Trần Khác Thanh.
Mối quan hệ của hai người hiện tại rất kỳ lạ, ly hôn rồi ngược lại thường xuyên cùng nhau đi uống rượu.
Hà Lạp Dương lại hẹn Trần Khác Thanh đi bar, hôm nay là Gay bar.
Kỳ thực Trần Khác Thanh không thích uống rượu, hắn gọi một ly rồi ngồi uống cả tối, còn mang theo thuốc giải rượu bên người. Trái ngược với hắn, Hà Lạp Dương thì lại là một con ma men, còn dám thi uống với người khác.
Tướng mạo hai người đều không tồi, thoạt nhìn cách ăn mặc lại còn là hai ông chú lắm tiền nhàn rỗi.
Trần Khác Thanh không thường tới mấy chỗ ăn chơi thế này, hắn lúng ta lúng túng, chỉ biết ngồi sát cạnh Hà Lạp Dương.
Hà Lạp Dương ghét bỏ: "Anh đừng có ngồi sát vào thế, cứ như chúng ta có quan hệ gì không bằng."
Bằng mắt thường có thể thấy rõ ràng Trần Khác Thanh bị tổn thương, hắn dịch người sang bên cạnh một ít, nhưng lại không dám cách cậu quá xa, nhắm mắt theo đuôi Hà Lạp Dương, đánh mắt trái phải nhìn quanh quất, cảm thấy mấy tên đàn ông khác đều không dễ nhìn bằng Dương Dương. Hà Lạp Dương lộ ra nụ cười, lên tiếng chào hỏi bartender ở sau quầy rượu: "Đã lâu không gặp, Tiểu Lưu."
Người tên Tiểu Lưu này trông hơi ẻo lả, cậu ta cười nói: "Hà tổng lâu rồi không tới nhỉ."
Hà Lạp Dương nói: "Giờ đã không còn là Hà tổng nữa rồi, tôi bán công ty ở nhà chăm con."
Tiểu Lưu nói: "Aiyo, anh đã ly hôn được chưa?"
Hà Lạp Dương nói: "Ly hôn rồi, rốt cuộc cũng ly hôn rồi."
Tiểu Lưu thấy bất bình thay cậu: "Vậy là tốt, rời khỏi cái tên đàn ông khốn nạn kia, tìm người khác tốt hơn, điều kiện anh tốt muốn tìm người thế nào mà không được? Anh thấu tình đạt lý, lại đẹp trai, còn biết kiếm tiền, ở chỗ em có mấy bé đang sốt ruột muốn tới bồi rượu đây này."
"Tên đàn ông khốn nạn" Trần Khác Thanh trong lời hai người bị mắng mặt cũng không biến sắc, nhưng nghe tới câu cuối cùng, vẻ mặt hắn rốt cục cũng thay đổi.
Hà Lạp Dương nghe cậu ta tâng bốc, buồn cười nói: "Cậu tìm được lắm 1 thế à? Nếu có 1 cậu còn không giữ lấy dùng đấy?"
Tiểu Lưu cười hì hì, lại bốc phét với Hà Lạp Dương thêm mấy câu, nhưng hai mắt vẫn không ngừng liếc về phía người đàn ông xa lạ bên cạnh cậu: "Người này là ai? Bạn anh à? Hay là người mới?"
Hà Lạp Dương vỗ vỗ bả vai Trần Khác Thanh, cười đáp: "Trịnh trọng giới thiệu với cậu, đây là, chồng cũ tôi mới ly hôn cách đây không lâu."
Tiểu Lưu: "..."
Cậu ta không hiểu lắm??? Thế tức là cậu ta tấn công được hay không được tấn công?
Hà Lạp Dương gọi một ly rượu, một hơi uống hết nửa ly, nói: "Nếu cậu thích, không cần ngại tôi. Chúng tôi đã ly hôn rồi, chỉ hẹn anh ấy ra đây uống rượu thôi. Hai người chúng tôi ly hôn trong hòa bình, nhưng anh ấy là người đàn ông rất tốt, không phải khốn nạn cặn bã gì. Là 1 của 1, trong trăm chọn một, có tiền có sắc."
Trần Khác Thanh bất lực nói: "Tiểu Vũ không ở nhà là em ra ngoài uống cả đống rượu? Lát nữa làm sao lái xe về được?"
Hà Lạp Dương: "Gọi xe."
Những người xung quanh thấy có một 1 ở đây thì lặng lẽ tiếp cận, Hà Lạp Dương mải nói chuyện với bartender, có người lấy hết can đảm đi qua bắt chuyện với Trần Khác Thanh, muốn xin phương thức liên lạc của hắn, lại bị hắn lịch sự từ chối, nói thẳng: "Tôi đã có người mình thích."
Tiểu Lưu trêu đùa: "Tới Gay bar không phải vì kiếm bạn sao? Anh cũng đứng đắn quá đi."
Trần Khác Thanh thở dài: "Người tôi thích cứ nhất quyết lôi tôi đến cho bằng được."
Hà Lạp Dương đã ngà ngà say, cánh tay gác trên mặt quầy bar, tay chống bên má, nhìn hắn nói: "Em cứ thích thế đấy, em ép anh làm anh không vui chứ gì?"
Trần Khác Thanh: "Được được được, em không có ép anh, lần sau em tới nhớ dẫn anh theo, xem em say thành cái dạng gì rồi?"
Hiểu rồi, đôi chồng chồng mới ly hôn này là đang ve vãn tán tỉnh nhau. Đám người vây quanh đều tản đi hết. Đùa đấy à?
Hà Lạp Dương uống say như chết, được Trần Khác Thanh cõng về.
Trần Khác Thanh cõng cậu đi qua con hẻm nhỏ, ra ngoài đường lớn bắt xe, rồi cùng leo lên xe đưa cậu về nhà. Tài xế không lái xe vào trong tiểu khu được, dừng xe ngoài cổng khu nhà, Trần Khác Thanh lại hùng hục cõng cậu về, cách nơi cậu ở vẫn còn một đoạn nữa phải đi.
Hà Lạp Dương nằm rạp trên lưng hắn, trong lòng chợt hốt hoảng, có cảm giác như quay lại lúc còn nhỏ. Trần Khác Thanh không rẽ đường tắt, chậm rãi cất bước dọc con đường nhỏ có ánh đèn đường, hắn còn muốn đi vòng xa chút nữa, để được ở bên Dương Dương lâu hơn một chút.
Hà Lạp Dương lầm bầm hỏi hắn: "Em có nặng không? Anh mệt không?"
Trần Khác Thanh đáp: "Không nặng, anh muốn cõng em thêm lúc nữa."
Hà Lạp Dương mắng hắn: "Nói láo, anh lại gạt người, em 70 cân lận đó, anh lại bảo không nặng?"
Trần Khác Thanh không để bụng, hắn dịu dàng nói: "Về mặt vật lý thì là thế, nhưng anh thích em, anh không thấy nặng."
Hà Lạp Dương chậc chậc hai tiếng: "Bây giờ anh nói "thích" trơn tru quá nhỉ, hết bệnh rồi có khác."
Hai người ra khỏi con đường nhỏ, rốt cuộc cũng tới cửa nhà cậu, bật đèn, chung quanh sáng ngời.
Hà Lạp Dương bị ánh đèn bất ngờ sáng bừng lên làm nhất thời không mở được mắt, cậu chợt nghĩ, Trần Khác Thanh cõng cậu đi lâu như vậy, cuối cùng cũng tới nơi có ánh sáng, nơi mà hai người có thể dung thân.
Trần Khác Thanh thả cậu xuống, Hà Lạp Dương hất mặt lên giọng sai khiến: "Em hết sức để đi rồi, anh cõng em vào phòng."
Vào phòng rồi, cậu lại nói: "Em không dậy nổi, anh giúp em lau mặt thay quần áo đi."
Trần Khác Thanh lại thành thành thật thật giúp cậu lau mặt, cởi giày, cởi tất, cởi quần áo, đổi thành bộ đồ ngủ, đắp chăn ngay ngắn, lăn lộn một hồi mới xong, hắn lại chần chừ hỏi: "Em vẫn ổn chứ? Vậy anh... về đây?"
Nghĩ một lát, hắn vẫn không yên tâm lắm: "Hay anh ngủ ngoài phòng khách nhé, em có chuyện gì thì gọi anh."
Hà Lạp Dương rầu rĩ không vui: "Em sắp bị anh làm cho tức chết rồi."
Trần Khác Thanh ngây ra: "Anh lại làm em giận rồi?"
Hà Lạp Dương nói: "Đến tột cùng anh là ngu ngốc hay chậm hiểu hả? Em với anh uống rượu bao nhiêu lần, em ở trước mặt anh say rượu bao nhiêu lần, anh không biết "say rượu loạn tính" à?"
Gương mặt già của Trần Khác Thanh đỏ như tôm luộc: "Anh sợ anh làm gì đó em sẽ tức giận... "
Hà Lạp Dương giận dữ nói: "Anh không làm gì em còn tức hơn."
Trần Khác Thanh dè dặt nói: "Dương Dương, vậy anh làm nhé..."
Hà Lạp Dương không biết để đâu cho hết tức: "Làm đi, anh còn không làm anh chính là thằng hèn, Trần Khác Thanh!"
Trần Khác Thanh nghĩ, có lẽ ngay từ đầu, ở trong lòng Hà Lạp Dương hắn đã chẳng phải thần thánh gì, trong lòng cậu, hắn luôn là một người đàn ông bình thường có thất tinh lục dục sống trong trần thế. Kỳ thực, trong lòng hắn, Hà Lạp Dương mới là người cần phải trông coi bảo vệ cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ cậu lại phải chịu một chút tổn thương, hắn muốn giấu cậu vào trong phòng vô trùng, ngăn cách tất cả mọi người khỏi cậu. Hắn làm hơi quá, ngay chính bản thân mình cũng cách quá xa.
Sau khi ly hôn hai người rốt cuộc mới phá vỡ tầng ngăn cách, một lần nữa tiến lại gần nhau.
Hà Lạp Dương ôm lấy bờ vai hắn: "Anh phải chịu trách nhiệm... sao em lại không có tiền đồ như vậy chứ?" Chính cậu cũng rất ảo não, nhưng tuổi tác hai người đều đã không còn trẻ, cậu không muốn tiếp tục sống thế này nữa.
Trần Khác Thanh "ừ" một tiếng: "Anh muốn chịu trách nhiệm, anh sợ sáng mai em tỉnh rượu sẽ lật mặt không chịu nhận, hay em đợi chút để anh đi viết bản hợp đồng, rồi em ký lên."
Hà Lạp Dương: "Ký cái rắm, đây là kết hôn, cũng không phải bàn chuyện làm ăn. Anh chỉ cần đồng ý với em một chuyện... "
Trần Khác Thanh vội vàng đáp: "Được, anh đồng ý."
Hà Lạp Dương: "Em đã nói là gì đâu... anh như vậy rất không có thành ý."
Trần Khác Thanh nói: "Sau này anh sẽ không giấu em chuyện gì cả, có chuyện gì hai ta cùng bàn bạc với nhau."
Hà Lạp Dương ngẩn người: "Sao anh biết em định nói gì?"
Trần Khác Thanh cười cười, hôn lên má cậu: "Cả đời này của anh đều dành hết cho em rồi, chẳng lẽ anh còn không biết em đang nghĩ gì? Dương Dương của anh."
Đèn tắt, rèm kéo, cửa đóng, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt hồng tai.
Trên đầu cành cây đại thụ bên ngoài căn phòng, có một con mèo đen đang đứng, hai mắt lóe sáng, nó liếm vuốt, kêu "meo" một tiếng, sau đó nhảy xuống, nhảy vào lùm cây, phe phẩy đuôi chui vào, thoáng cái đã biến mất không thấy.
Toàn văn hoàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi sửa lại mới thấy có rất là nhiều bug.
Ban đầu tui định để cho hai đứa ly hôn, xong Trần Khác Thanh trên đường về thì gặp tai nạn xe cộ, biến thành bộ dáng đứa nhóc 8 tuổi sống vất vưởng một tháng, giúp Hà Lạp Dương cởi bỏ vướng mắc trong lòng, giúp cậu phấn chấn tinh thần lên, có thể sống một mình, còn hắn thì thăng thiên, cũng chẳng có chuyện mèo mãn gì ở đây hết, nhưng lão bạn bảo viết thế thì thất đức quá, thế là tui viết thành như bây giờ nè. Thôi thì để vậy đi. Vốn bảo là viết 10 vạn chữ là end mà giờ cũng vượt qua dự tính mất rồi.
Tui sẽ viết thêm ngoại truyện về cuộc sống sau khi tái hôn của hai trẻ.
Done (edit): 11/5/2019, 5:36PM | Done (beta): 11/05/2019, 11:23PM