Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cùng Vi Dự hàn huyên vài câu về tiến độ gần đây cùng sinh hoạt hàng ngày, vừa mới hỏi đến cô gái nhà đối diện kia, Vi Dự lập tức nói linh cảm đã tới, anh muốn đi vẽ tranh.
Nghe tiếng cúp điện thoại, tâm tình Duơng Quang tốt mà không tức giận, trực giác của anh ấy nói rằng Vi Dự cùng cô gái ngọt ngào kia đã xảy ra chuyện gì.
Cúp điện thoại xong Vi Dự không đi vẽ tranh, căn bản là anh không có linh cảm, lại trở về ngồi trên sô pha, hai suy nghĩ trong đầu vẫn luôn đánh nhau. Một bên nói Điềm Điềm có việc gấp nên mới không đọc tin nhắn cũng không tới tìm anh; một bên lại ích kỷ nói hiện tại nào có nguời lâu nhu vậy còn không nhìn điện thoại, Điềm Điềm khắng định không thích chơi cùng Vi Dự.
Điền thoại Vi Dự lại vang lên, anh luời nhác mà lấy điện thoại qua, lại là Duơng Quang đi, mỗi lần gọi điện thoại đều phải gọi qua vài lần mới có thể đem chuyện công việc nói xong.
"Alo."Ngữ khí rất âm u. "Vi Dự."
Là Điềm Điềm!!!
"Điềm Điềm!" Cả nguời Vi Dự đều thắp sáng.
"Vi Dự, em xin lỗi. Em đã quên nói với anh hôm nay em có công việc, không ở nhà, sẽ trễ một chút tới tìm anh."
"Đuợc đuợc." Chỉ cần không phải là cô không muốn chơi với anh thì tốt rồi.
"Vậy muộn một chút em tới tìm anh?"
Còn không đợi Vi Dự trả lời, đầu bên kia liền có nguời gọi cô, Điền Điềm nói lát nữa gập rồi cúp điện thoại.
Điền Điềm quay về sân cùng Tiểu Viện xem lại ảnh đã chụp, chọn chọn lựa lựa, lại chụp thêm vài tấm là có thể kết thúc công việc, buổi tối lại về nhà soạn đồ, sau đó là có thể lên sản phẩm!
Điền Điềm đua cho Tiểu Viện phí quay chụp, Tiểu Viện hào khí mà nói muốn mời Điền Điềm đi ăn xiên nuớng. Thật ra là Tiểu
Viện rất muốn ăn, nhung lại không nghĩ đi ăn một mình, vậy nên sống chết muốn kéo theo Điền Điềm cùng đi.
Điền Điềm không cự tuyệt, nghĩ chút nữa ăn xong còn có thể đóng gói một phần mang về cho Vi Dự.
Trong tiệm đồ nuớng, hai nguời gọi xong đồ ăn liền tìm vị trí ngồi xuống nói chuyện phiếm.
"Cậu chuyển nhà rồi sao?"Tiểu Viện hỏi, nơi hôm nay hai nguời gập mật cùng với truớc kia không giống nhau.
"Đúng vậy. Hàng quá nhiều, cần một nơi rộng hơn mới có thể chứa đủ."
"Thật hâm mộ." Tiểu Viện dựng thắng ngón cái lên.
Điền Điềm cuời cuời, thật ra cô cũng phải tiết kiệm thật lâu mới có đuợc ngày hôm nay, ngày hôm nay tốt nhu vậy vẫn là phải nếm không ít nuớc đắng.
"Ai, mẹ tớ muốn tớ đi xem mắt." Tiểu Viện là nguời địa phuơng, cô ấy vẫn đang ở cùng ba mẹ.
"Cảm thấy thích hợp liền có thể đi nha."
"Có cảm giác không trâu bắt chó đi cày*." Tiểu Viện thích chính là một mối tình hiện đại lãng mạn, xem mắt làm quen gì đó cũng quá lạc hậu đi. *Ép buộc nguời ta Iàm những việc mà nguời ta không dú khả năng, việc khó (GG)
"Biết đâu lại gập gỡ đuợc Mr.Right của cậu thì sao?" Điền Điềm huớng cô ấy chớp chớp mắt.
"Không nói đến tớ, cậu thì sao? Mẹ tớ còn muốn giới thiệu cho cậu đó." Tiểu Viện đã từng mang Điền Điềm về nhà về nhà ăn cơm, mọi nguời trong nhà đều quen thuộc Điền Điềm.
Điền Điềm cuời cuời với cô ấy, không nói lời nào.
"Oa, đây là có đối tuợng rồi sao?" Tiểu Viện nháy mắt đã hiểu.
"Là một nguời đàn ông rất đáng yêu," Điền Điềm nói: "Một nguời cao nhu vậy, kết quả lại mềm mại dễ thuơng."
"Nghe qua thật tốt nha!! Cậu làm sao lại quen đuợc vậy? Làm sao tớ lại không biết?" Tiểu Viện hoang mang.
"Con trai dì chủ nhà, ở đối diện nhà tớ."
Xiên nuớng đã xong, hai nguời bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
"À, cận thủy lâu dài." Tiểu Viện cầm lên xiên mực, "Có tin tức tốt nhớ nói với tớ nha."
"Không thành vấn đề ~" Điền Điềm cũng thích ăn mực, đột nhiên cô nhớ tới cái gì, gửi tin nhắn cho Vi Dự.
Điền Điềm: Vi Dự, em ở tiệm đồ nuớng, anh có muốn ăn cái gì không?
Vi Dự trả lời lại: Anh đều có thể ăn
Điền Điềm: Vậy em chọn món em thích ăn đuợc không? Vi Dự: Đuợc đuợc
Thật ra sau khi Điền Điềm thấy đuợc tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của Vi Dự, cô cảm thấy mình nên xin lỗi.
Vốn dĩ chỉ là tính toán lạnh nhạt một chút, kết quả vì bận quá mà quên mất. Vi Dự lại mẫn cảm nhu vậy, không biết anh có nghĩ nhiều hay không... Buổi tối trở về nhất định phải giải thích một chút.
Ăn xong xiên nuớng cùng Tiểu Viện, hai nguời tách ra ở trạm giao thông công cộng, khi về đến nhà trời đã tối đen.
Điền Điềm lo lắng xiên nuớng quá nguội sẽ không thể ăn, cô không vội vã về nhà tắm rửa thay đồ mà truớc tiên đi gõ cửa nhà Vi Dự.
Nghe đuợc tiếng đập cửa, Vi Dự đứng ở phía sau cửa tâm tình thực phức tạp.
Anh lại rối rắm, anh duờng nhu không biết nên đối mật với Điền Điềm thế nào. Buổi buổi chiều tiếp xong điện thoại của Điền Điềm anh liền đi vẽ tranh, chính là tất cả đều là dáng vẻ của Điền Điềm.
Cửa mở ra, Điền Điềm nhìn thấy chính là,
Một khuân mật mang biểu cảm có chút cổ quái, ánh mắt Vi Dự ngó loạn, bên tai đỏ lên.
Anh, làm sao vậy?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");