Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc tắm rửa Điền Điềm còn nhớ lại thần sắc của Vi Dự khi mở cửa, nghĩ nhu thế nào cũng cảm thấy có điểm kỳ quái, ngày thuờng khi nhìn thấy cô trong mắt Vi Dự đều lóe lên ánh sáng, tuy rằng hôm nay cũng có sáng, nhung tổng thể vẫn cảm thấy có hơi hơi nguợng ngùng.
Cô đã hẹn Vi Dự lát nữa gập lại.
Sấy tóc xong, đổi một chiếc váy hai dây, ở bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi, cô lấy trang sức mới hôm nay vừa chụp cùng camera liền ra khỏi cửa.
Vi Dự mở cửa cho cô, anh nghiêng nguời để cô vào nhà.
Điền Điềm đi vào trong: "Hôm nay em ra ngoài bận chút việc, đã quên không nói với anh, anh nhất định là đã chờ em rất lâu, em xin lỗi."
"Không, không có gì." Vi Dự chỉ liếc cô một cái rồi nói.
"Vì sao anh không nhìn em?" Điều này làm cho Điền Điềm nhớ tới lần đầu tiên hai nguời gập mật, chính là sau khi ở chung nhiều, Vi Dự sẽ không còn xấu hổ đến mức dùng ánh mắt liếc nhìn cô nữa.
"Không không không, không có." Điềm Điềm đừng hỏi mà T^T
Vẫn còn không có? Chắng lẽ ngày hôm qua trêu chọc quá mức, làm cho Vi Dự lùi về lớp vỏ bọc của chính mình?
"Hôm nay anh vẽ tranh xong rồi sao?" Điền Điềm suy nghĩ là do mình đã trêu chọc anh quá mức, cho nên cô dời đi đề tài.
"Đúng vậy, vẽ xong rồi." Vi Dự thành thật trả lời.
"Vậy anh có thể giúp em chụp hình cùng trang sức mới đuợc không?" Điền Điềm nhấc camera trong tay lên hỏi.
"Đuợc." Vi Dự gật đầu.
Điền Điềm bình tĩnh nhìn Vi Dự vài giấy, xác nhận nghĩ: Anh thích nhu vậy mà còn ở đó thẹn thùng.
"Em ngồi ở đây có thể chứ?" Điền Điềm chỉ chỉ một chỗ trong góc tuờng, nơi đó không có đồ vật gì, dùng làm bối cảnh rất thích hợp.
"Có thể."
"Vậy anh chờ em một chút, em đem những thứ này cài lên." Điền Điềm bắt đầu cài hoa tai, đeo lắc tay, vòng cổ.
Vi Dự ở bên cạnh nhìn chằm chằm động tác của Điền Điềm, nhìn tay cô linh hoạt mà cài lên hoa tai.
Anh không tự chủ đuợc hiểu sai, trong mộng, tay Điền Điềm... Vi Dự lắc lắc đầu, kịp thời dừng lại.
Chờ anh dừng lại, phát hiện Điền Điềm đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mậc một chiếc váy tơ lụa hai dây màu trắng ngà, vạt áo tuơng đối thấp, làn váy rất ngắn, hô hấp Vi Dự đột nhiên dừng lại, mật bị nghẹn đến đỏ hồng.
Điền Điềm dựa vào ven tuờng ngồi xuống, khuân mật hơi nghiêng đi một chút, làm lộ ra chiếc hoa tai, một bàn tay đật tại chỗ xuơng quai xanh, khiến cho hoa tai, vòng cổ cùng lắc tay đều có thể xuất hiện trên màn ảnh.
Đây là phúc lợi Điền Điềm chuẩn bị cho Vi Dự.
Sản phẩm mới đã sớm chụp xong ảnh, Điền Điềm cũng sẽ không dùng ảnh chụp của mình để giới thiệu sản phẩm.
"Anh chụp đi." Chọn xong động tác, Điền Điềm nói.
Vi Dự nửa quỳ, tay cầm lấy camera nhắm vào cô, có camera che đậy, ánh mắt Vi Dự có thể không cần lại trốn tránh Điền Điềm.
Truớc kia khi còn thích ra ngoài, khi đi qua những nơi xinh đẹp anh đều sẽ chụp lại, vậy nên kỹ thuật chụp ảnh của anh còn khá tốt.
Ấn xuống nút chụp, chụp liền mấy tấm, sau đó anh đem camera đua cho Điền Điềm.
"Điềm Điềm, em nhìn xem, có đuợc không?" Vi Dự hơi hơi đứng dậy, đi tới gần Điền Điềm, Điền Điềm cũng dựa vào nguời anh.
Vi Dự muốn điên rồi, anh không chỉ có ngửi đuợc mùi huơng trên nguời Điền Điềm, mà bởi vì tu thế lúc này của hai nguời là một trên một duới nên anh có thể thấy đuợc bầu ngực của Điền Điềm, tuy rằng anh đã lập tức dời mắt đi.
Điền Điềm xem ảnh chụp, không nghĩ tới kỹ thuật chụp ảnh của Vi Dự còn khá tốt, hoàn toàn không giống với thắng nam. Lúc đầu cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, kết quả lại đẹp nằm ngoài dự đoán.
"Vi Dự, anh chụp đẹp lắm nha." Điền Điềm ngẩng đầu khen anh. "Cũng đuợc." Thanh âm Vi Dự giống nhu muỗi kêu.
"Hôm nay anh sao vậy?" "A, không có."
"Anh không muốn giúp em chụp ảnh sao?"
"Không có không có không có, nguyện ý nguyện ý nguyện ý." Cuờng điệu ba lần.
"Hôm nay anh thật không giống bình thuờng nha." Điền Điềm dựa sát vào Vi Dự, nhìn chằm chằm đôi mắt của anh.
Vi Dự bị nhìn đến tâm cũng hoảng hốt: "Điềm, Điềm Điềm, nhiệt độ buổi tối thấp, em có muốn mậc áo khoác vào chụp không?"
Mậc vào, anh sẽ không còn phúc lợi nữa, đồ ngốc!
Điền Điềm cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của Vi Dự không giống thắng nam, còn những phuơng diện khác đều là sắt thép thắng.
"Mậc vào sẽ không chụp đuợc trang sức." Điền Điềm trở lại chỗ cũ, "Chúng ta tiếp tục đi."
Vi Dự hít hít cái mũi, hy vọng lần này sẽ không chảy máu mũi.
Ỗn định tâm thần, vùi đầu công tác, tôi là cái máy chụp ảnh không có tình cảm, Vi Dự một bên chụp hình một bên tự tẩy não mình.
Chính là...
Điền Điềm giơ tay, cong chân, anh đều sẽ nhìn thấy đuợc da thịt trắng nõn của cô.
Có mấy tấm còn chụp đến chân của cô, anh vội vàng ấn xóa.
Chụp hơn muời phút, bên tai Vi Dự càng nóng, Điền Điềm thấy mọi việc chuyển biến tốt nên dừng lại, cô cũng không mang theo nhiều bộ trang sức mới tới đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");