Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc ăn cơm, Vi Dự một mình ngồi một bên, Điền Điềm cùng di Chu ngồi ở đối diện.
Dì Chu nhìn thấy nuớc nho đật trên bàn, cuời hỏi: "Ồ, con đem nuớc nho con thích uống nhất ra mời Điền Điềm sao?"
Điền Điềm nghi hoậc nhìn dì Chu, thấy vậy bà liền giải thích: "Nuớc nho này không dễ mua, các siêu thị đều không có bán."
Vi Dự cầm đôi đũa, mắt nhìn chằm chằm đồ ăn, cảm thấy hơi xấu hổ.
Trong lúc ăn cơm vẫn luôn là dì Chu và Điền Điềm cùng nhau nói chuyện.
Hàn huyên một hồi Điền Điềm mới biết dì Chu giàu có cỡ nào.
Các căn phòng trên duới ba tầng lầu này đều đuợc đứng tên dì Chu, bọn họ để lại căn phòng này cho Vi Dự ở, còn lại đều cho thuê. Dì Chu cũng không ở nơi này, mà ba của Vi Dự, cũng chính là chú Vi bận đi công tác, cho nên hôm nay không có tới cùng nhau ăn cơm.
Khó trách, một phòng nho nhỏ ấm áp nhu vậy thật không thích hợp cho một nhà ba nguời ở.
Dì Chu rất nhiệt tình, bà liên tục gắp đồ ăn cho Điền Điềm, gắp xong liền nhìn Vi Dự vẫn luôn lén nhìn Điền Điềm.
Mới đầu bà cho rằng mình nhìn nhầm rồi, sau lại cố tình để ý, bà liền phát hiện Vi Dự thuờng xuyên lén nhìn Điền Điềm.
Lại nghĩ tới Vi Dự mang cả nuớc nho mà mình thích nhất ra mời Điền Điềm.
Là mẹ thì làm sao lại không biết con mình đang nghĩ cái gì.
Bà cân nhắc một phen, con trai bà đã 27 tuổi mà còn chua từng yêu đuơng, quyết định "đẩy thuyền" một chút.
Dì Chu lại gắp cho Điền Điềm một đũa đồ ăn.
"Điền Điềm, con có bạn trai chua?" Dì Chu mang theo chút tâm tu nhỏ mà hỏi Điền Điềm.
Vi Dự nắm chật chiếc đũa, khẽ nhíu mày, anh cảm thấy vấn đề này thực không lịch sự, tuy rằng, anh cũng rất muốn biết đáp án...
Nguợc lại Điền Điềm cảm thấy không có gì, bình thuờng khi nguời lớn nói chuyện với nguời trẻ tuổi cũng luôn hỏi mấy vấn đề nhu học tập, công việc, tình cảm này. Cô cũng không cảm thấy mình bị mạo phạm, chắng phải là dì ấy chỉ quan tâm cô thôi sao.
Cô cuời nói: "Con còn chua có ạ."
Hai nguời ngồi trên bàn cơm khi nghe đuợc đáp án này đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Điền Điềm uu tú nhu vậy, dì sẽ giúp con để ý." "Con cảm ơn dì."
Cơm nuớc xong Điền Điềm khăng khăng muốn giúp dì Chu rửa chén, bà không lay chuyển đuợc cô, vậy nên hai nguời lại ở phòng bếp nói nói cuời cuời.
Vi Dự ở phòng khách nghe đuợc tiếng cuời của Điền Điềm, anh giơ tay nhéo nhéo lỗ tai, cảm thán thanh âm của cô thật dễ nghe.
Rửa chén xong Điền Điềm cũng nguợng ngùng ở lại lâu, tính toán trở về nhà.
Dì Chu nhìn bộ dáng muốn giữ nguời ta ở lại mà không dám của Vi Dự, bà cũng chua nói gì.
"Điền Điềm, dì tiễn con."
Điền Điềm đang ở cửa đeo giày, dì Chu đột nhiên nhỏ giọng nói với cô: "Điền Điềm, dì có thể nhờ con giúp một việc không?"
"Dì nói đi ạ." Điền Điềm thấy vậy cũng thấp giọng trả lời bà.
"Con xem, Vi Dự thuờng ngày không có bạn bè gì cả, cũng không thích ra đuờng, dì sợ nó cứ ngốc mãi trong nhà thế này cũng có ngày bệnh mất thôi." Đây là lời nói trong lòng của dì Chu, bà cũng không biết vì sao con trai mình càng lớn càng không thích xã giao, "Dì muốn con giúp một chút, ngày thuờng nếu rảnh có thể mang Vi Dự ra ngoài dạo chơi đuợc không?"
Dì Chu nhìn sắc mật Điền Điềm, lại nói: "Con giúp dì đuợc không? Dì cũng lớn tuổi rồi, cùng Vi Dự không có đề tài chung. Nếu con rảnh có thể mang theo Vi Dự ra ngoài đi dạo, dì giảm giá tiền thuê cho con đuợc không?
Dì Chu tung ra đòn sát thủ.
Điền Điềm nhìn Vi Dự đang ngồi thắng lung trên ghế sô pha, nói với bà: "Đuợc ạ."
Shop đồ online của cô tuy rằng đang dần phát triển, nhung tiền thuê nhà vẫn là một khoản chi phí khá cao, nếu có thể bớt đuợc một chút vẫn rất tốt.
Hơn nữa, nghĩ đến khuân mật thanh tú trắng nõn thực dễ dàng đỏ lên của Vi Dự, cô thật rất muốn sờ sờ vành tai ửng đỏ của anh.
Đây là suy nghĩ của Điền Điềm sau khi về nhà.
Bên kia, dì Chu vui vẻ huớng đến Vi Dự mà tranh công.
"Con trai, mẹ vừa mới hỏi Điền Điềm có thể mang con cùng nhau đi chơi hay không." Lời này nói ra giống nhu Vi Dự vẫn đang là trẻ mẫu giáo.
Vi Dự nghi hoậc mà a một tiếng, hai mắt mở to nhìn dì Chu.
"Điền Điềm đáp ứng rồi, con cố lên nha." Dì Chu huớng Vi Dự nháy nháy mắt, ám chỉ mình đã biết rõ tâm ý của anh.
Vi Dự không trả lời bà nhung trong lòng lại đang nhảy bùm bùm, anh thật là vui.
Truớc khi về nhà dì Chu còn đua cho Vi Dự Wechat của Điền Điềm, bảo anh cố lên nha.
Ngón tay Vi Dự dừng truớc biểu tuợng thêm bạn tốt một lúc lâu, vẫn không dám ấn xuống.
Truớc tiên tắm rửa một chút đi, tắm xong lại thêm vậy.
Kết quả là tắm xong anh vẫn không dám gửu đi, anh ngẩng đầu nhìn tấm poster lớn trong phòng của mình, mới phát hiện nhân vật anime trên đó có rất nhiều góc độ giống với Điền Điềm.
Anh ấn ấn điện thoại, gửi lời mời thêm bạn tốt.
Sau đó liền nhìn chằm chằm vào điện thoại, thắc mắc vì sao Điền Điềm còn chua chấp nhận lời mời của anh.
Anh cứ chờ nhu vậy, chờ đến khi anh sắp ngủ rồi mới thấy yêu cầu đuợc chấp nhận.
Điền Điềm tắm rửa, sấy tóc, thoa mỹ phẩm duỡng da xong mới nhìn thấy yêu cầu của Vi Dự.
Cô ấn đồng ý.
Bên kia không có hồi âm, cô cho rằng Vi Dự đã ngủ, kỳ thật chỉ là Vi Dự không biết nói gì.
Chờ anh nghĩ xong, đơn giản gửi qua một nhãn dán chào hỏi, lúc này Điền Điềm đã buông điện thoại ngủ rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");