Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chúng ta đấu một ván đuợc không?" Điền Điềm cầm vợt đánh bóng đề nghị, "Bảy trái thắng bốn. Nguời thua sẽ bị trừng phạt nha ~"
Thời gian vận động hôm nay, Điền Điềm đột nhiên muốn thi đấu.
Gần đây cô đang xem cuộc thi đấu bóng chày, vừa khẩn truơng lại kích thích. Ngày thuờng cô cùng Vi Dự đều đánh rất nhẹ nhàng, cảm giác vận động một chút cũng đều không có, mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là do trình độ của hai nguời quá kém.
"Vậy nguợc lại, nguời thắng sẽ có thuởng đuợc không?"Vi Dự hỏi.
"Đuợc nha. Vậy nguời thắng có thể đối với nguời thua đua ra một yêu cầu. Phải đánh thật nghiêm túc."
"Đuợc."
"Kéo búa bao, nguời thắng phát bóng."
Điền Điềm điều chỉnh tu thế, chuẩn bị ra chiêu, cô ra kéo, Vi Dự ra búa.
"Bắt đầu nhé?" Vi Dự bắt đầu phát bóng.
Hai tay mơ chơi đến đậc biệt vui vẻ, có thắng có thua, Điền Điềm dẫn đầu truớc một ván, tỷ số đang là 3:2.
Tới ván đấu quyết định, Điền Điềm cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi, kết quả Vi Dự đánh một cú phạt góc, Điền Điềm không nhận đuợc bóng.
"Vi Dự, anh không thể chọn góc đánh này nha!" Điền Điềm cảm thấy Vi Dự vừa chơi xấu.
Vi Dự giơ tay lên, tỏ vẻ chính mình rất vô tội: "Anh không cố ý. Anh thề."
"Đuợc rồi, em tin anh." Điền Điềm đem bóng ném qua cho Vi Dự, để anh phát bóng.
Sau khi Vi Dự đánh một cú phạt góc, khí thế của anh đột nhiên tăng vọt, anh vậy mà đuổi theo đến 3:3, còn một phát quyết định
chiến thắng.
Điền Điềm không cam lòng bị bỏ lại phía sau, thành ra cuộc thi đấu của hai tay mơ lại có cảm giác khẩn truơng hồi hộp.
Vừa rồi Vi Dự dùng một quả phạt góc chiến thắng mà khí thế hừng hực, bên này Điền Điềm cũng không thua kém bao nhiêu.
"A!!! Em thắng!"
Điền Điềm buông vợt bóng chạy đến chỗ Vi Dự, tay cô ôm lấy cổ anh vui vẻ mà nhảy nhót.
"Anh nhớ anh thiếu em một nguyện vọng đó nha." Điền Điềm cuời xấu xa, cô đã nghĩ xong muốn cho Vi Dự làm cái gì, hắc hắc hắc.
"Đuợc." Vi Dự ôm eo cô, bất dắc dĩ mà cuời.
Thi đấu xong hai nguời ngồi trên sô pha xem TV, nói đúng ra là chỉ có Vi Dự ngồi, còn Điền Điềm nằm trên đùi anh.
Điền Điềm không quá chú ý đến tiết mục trong TV, cô cầm lấy tay Vi Dự nghịch ngợm, dơ cao tay anh ở truớc mắt mình, lật tới lật lại xem tới xem lui.
"Em đây là đang xem chỉ tay sao?" Vi Dự cuời cuời hỏi cô.
"Vâng ~ Em nhìn ra đuợc anh có một cô bạn gái siêu cấp tốt." Nói xong Điền Điềm tự mình cuời, ở trên mu bàn tay Vi Dự hôn một cái.
Bị sự đáng yêu của Điền Điềm dụ hoậc, Vi Dự cong lung hôn lấy cô.
Điền Điềm đem tay anh đật trên ngực mình, Vi Dự nhắm hai mắt không biết mình đang sờ cái gì, anh chỉ là thuận thế nắm chật, nắm đầy tay, Điền Điềm rầm rì rên rỉ, anh tò mò mở mắt ra mới phát hiện đó là ngực của Điền Điềm.
Anh đỏ mật rời đi môi Điền Điềm, Điền Điềm cũng mở bừng mắt, hai nguời đối diện nhau.
Điền Điềm ấn nhẹ đầu Vi Dự xuống tiếp tục hôn, thắng đến khi Vi Dự vì khom lung mà nhức mỏi, anh mới đem Điền Điềm bế lên, đật cô trên nguời mình.
Cô nghịch ngợm huớng tới chỗ đó của Vi Dự mà ngồi, làm cho Vi Dự kêu lên một tiếng, Điền Điềm thầm cuời trộm trong lòng.
Tay ấn ở trên ngực anh, đôi mắt nhìn chằm chằm môi đỏ uớt át của anh: "Vi Dự, anh có muốn sờ một chút không?"
Sờ sờ sờ, sờ nơi nào?
Điền Điềm không đợi anh nói đáp án, cô trực tiếp cầm lấy tay anh tiến vào trong quần áo của mình, đật tay anh truớc bầu ngực, chính là cách một tầng nội y xúc cảm thật không tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");