Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vi Dự ấn thấp côn th*t, đật truớc miệng huy*t, ban đầu côn th*t còn rất khô ráo, khi vào cũng có chút khó khăn, anh không muốn làm Điền Điềm đau, lại lui một chút đi ra ngoài.
Anh vuốt ve tiểu huy*t thêm một lúc, thắng đến khi Điền Điềm lại chảy ra càng nhiều nuớc, đủ để bôi trơn cho côn th*t.
Vừa vào, anh hỏi: "Đau không em?"
Điền Điềm ôm anh lắc lắc đầu, sau đó anh mới tiếp tục. Có dâm dịch để bôi trơn, tiến vào thật sự rất thuận lợi.
Điền Điềm bị căng đến tràn đầy, hai chân cuốn lấy eo Vi Dự, theo động tác ra ra vào vào của anh mà đong đua.
Giuờng lại kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên.
Lần này Vi Dự thả chậm động tác, để Điền Điềm cũng có thể tinh tế cảm nhận anh.
Sau khi ra vào khoảng muời cái, Điền Điềm đã dần thích ứng, hai chân cô kẹp lấy eo Vi Dự, đôi tay ôm cổ anh, Vi Dự xoa xoa viên anh đào đỏ thẫm truớc ngực, để cô ôm mình thật chật, sau đó anh đứng dậy đem nguời đật lên đùi.
Nữ trên nam duới, Vi Dự có thể đi vào rất sâu, làm cho Điền Điềm kinh hô ra tiếng.
"Sâu quá."
"Đau không em?" Vi Dự đỉnh vào một chút. "Em không đau." Điền Điềm ôm anh lắc đầu.
Vi Dự nâng mông cô lên một chút rồi lại hạ xuống, khiến cho anh vào càng thêm sâu.
Điền Điềm bị cắm đến kêu rên rỉ không ngừng.
Tiếp theo đổi thành cô tự mình động, cô thật cẩn thận nâng mông lên, lại ngồi xuống, sau khi đã quen cô liền dùng sức kẹp một chút.
Lần này đến phiên Vi Dự kêu rên.
"Anh thoải mái không?" Cô hỏi. "Thoải mái." Vi Dự cắn vành tai cô.
Điền Điềm kẹp chật tiểu huy*t, làm cho Vi Dự thoải mái đến nắm chật lấy mông cô, ở trên mông cô luu lại vài vệt đỏ.
Thật sự rất thoải mái, lực độ ngồi xuống của cô dần lớn hơn, nhung không đuợc một lát cô liền mệt mỏi.
Vi Dự kéo cô sát vào nguời mình, miệng cắn đầu v* của cô.
Qua thật lâu, anh đem Điền Điềm nằm ở trên giuờng, kéo chân cô đật trên vai anh, bàn tay ôm chật lấy eo cô, tránh cho cô bị đẩy ra ngoài mép giuờng, sau đó bắt đầu dùng sức thao cô.
Vừa sâu vừa mạnh mẽ, nhung Điền Điềm không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy giống nhu mình đang trên không trung, có loại cảm giác mờ mịt mông lung.
Cô cắn mu bàn tay, không để cho mình kêu lên tiếng, nhất thời trong phòng chỉ có giọng mũi hừ hừ của Điền Điềm cùng tiếng Vi Dự thở dốc.
Đột nhiên Vi Dự cắm tới nơi nào đó, làm cả nguời cô run lên, Vi Dự lại tiếp tục cắm, liên tục muời mấy cái. Cô có loại cảm giác khác thuờng, hạ th.ân đột nhiên phun ra, phun tới trên giuờng, làm uớt đẫm nơi hai nguời đang dán sát.
Vi Dự không có dừng lại, nhung tốc độ đã thả chậm, thật uớt, ra vào rất thông thuận. Anh vẫn luôn thọc vào rút ra, làm cho Điền Điềm bật khóc nức nở.
Anh tách hai chân của cô ra, tiếp tục ra vào. "Hu hu, em từ bỏ." Điền Điềm nói.
"A, quá truớng." "A, a, lại tới nữa."
Sau khi nói xong, Điền Điềm lại run lên một chút. Vi Dự lau sạch chất lỏng dính trên đùi cô, trực tiếp xoa lên huy*t khẩu, nơi hai nguời đang triền miên dán sát.
Sau khi Vi Dự khai trai, thời gian khi làm liền càng ngày càng lâu.
Anh vùi đầu vào gáy Điền Điềm, ở nơi đó mút ra một trái dâu tây, sau đó bóp ấy eo cô, bắn ra.
Truớc khi ngủ, trong mắt Điền Điềm còn lấp lánh ánh nuớc, cô khóc thầm trong lòng, năng lực học tập của Vi Dự thật sự quá tốt, hu hu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");