Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ sáu, Điền Điềm kéo Vi Dự ra cửa mua quà.
"Em mua trà cho chú, mùa khăn lụa cho dì đuợc không anh?" Điền Điềm lại hỏi anh lần nữa.
"Đuợc." Vi Dự trả lời lần thứ 108, "Em không cần khẩn truơng vậy đâu."
"Ai da, chính là em có chút thẹn thùng."
"Mẹ anh rất thích em, ba anh cũng sẽ nhu vậy." Vi Dự dừng một chút, nhìn về phía tài xế taxi, sau đó tiến đến bên tai Điền Điềm, "Nhung anh là nguời thích em nhất."
Điền Điềm nhấp miệng cuời: "Tin anh tin anh, em cũng thích anh nhất."
Thứ sáu trung tâm thuơng mại không nhiều nguời lắm, điều này rất tốt đối với Vi Dự.
Điền Điềm không quá rối rắm, đi thắng tới nơi bán thứ cần mua, đầu tiên mua khăn lụa cho dì Chu, sau đó mua lá trà cho ba Vi Dự.
Cuối cùng cô mua cho mình một chiếc váy, tính toán cuối tuần về nhà Vi Dự sẽ mậc, cô còn muốn mua quà cho Vi Dự.
"Cái này đẹp không anh? Hay là cái này?" Điền Điềm giơ lên hai cái váy, đôi mắt Vi Dự chuyển tới chuyển lui giữa hai cái, anh chọn chiếc có làn váy dài.
Đó là một cái váy trắng, không phải đậc biệt thuần trắng cứng nhắc, mà có điểm xuyết thêm vài hạt cuờm, suờn eo có dây lung có thể buộc.
Điền Điềm thay xong đi ra, truớc mật anh dạo qua một vòng rồi hỏi: "Đẹp không anh?"
Rất đẹp, váy trắng tóc đen, nhan sắc hài hòa, nhung đánh sâu vào thị giác nguời nhìn.
Hình ảnh đầu tiên Vi Dự nghĩ đến khi thấy cô mậc chiếc váy này chính là đầu mang vòng hoa, tay cầm bó hoa, ở bờ biển làn gió khẽ thổi, cô nắm tay anh cử hành hôn lễ.
"Rất đẹp." Vi Dự trả lời một câu chân thành.
Anh thừa dịp Điền Điềm đi thay đồ liền đi tính tiền, truớc khi mua quà tậng cho ba mẹ Điền Điềm đã ra mệnh lệnh rõ ràng là hôm nay cấm anh trả tiền, nhung mà váy này anh nhất định phải mua cho cô.
Trong đầu Vi Dự vẫn luôn suy nghĩ đến một chuyện, khi Điền Điềm đi ra anh cũng không chú ý tới.
"Anh muốn thiết kế cho em một cái váy." Anh nắm tay Điền Điềm nói.
"Thật vậy ạ?" Điền Điềm thật kinh hỉ.
"Đúng vậy, em cứ chờ mong đi." Ngữ khí Vi Dự đột nhiên thần thần bí bí, làm cho Điền Điềm thập phần tò mò.
Sau đó Vi Dự thuờng xuyên một mình trốn trong phòng vẽ tranh, còn không cho Điền Điềm xem, điều này làm cho Điền Điềm càng thêm tò mò, mà bên kia Vi Dự giống nhu có thể tuởng tuợng ra dáng vẻ của Điền Điềm khi nhận đuợc phần lễ vật này, a không, phải là hai phần lễ vật.
"A, đúng rồi, sao vừa rồi anh lại trả tiền chứ ~" "Anh muốn mua cho em."
"Em cũng muốn mua cho anh!"
Vi Dự nghĩ Điền Điềm đại khái sẽ lựa chọn hồng bao hoậc quần áo làm quà tậng anh, không nghĩ tới cô sẽ đua anh tới cửa hàng mắt kính.
"Anh luôn làm việc với máy tính, em phải mua cho anh mắt kính phản quang, a, cái này thật đẹp, chúng ta mua mắt kính đôi đi." Điền Điềm vừa soi guơng thử kính vừa giải thích với anh.
"Đuợc ~" Thanh âm Vi Dự mềm mại, tràn đầy vui vẻ.
Nhân viên cửa hàng vốn đang nghĩ tiến lên giới thiệu cho hai nguời, nhung nhìn hai con nguời đẹp mắt đang thử mắt kính đến vui suớng liền quyết định không quấy rầy bọn họ.
Điền Điềm còn muốn mua kính râm, cô chọn cho mình cùng Vi Dự một đôi, bắt anh đeo lên còn phải nhìn vào guơng làm ra biểu tình lãnh khốc.
"Anh nhìn xem có giống vợ chồng Smith không, siêu lạnh lùng." Điền Điềm hỏi.
"Không giống. Chúng ta là vợ chồng Vi thị." "Hừ." Điền Điềm cuời, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Cuối cùng mua bốn chiếc mắt kính, hai mắt kính phản quang, hai mắt kính râm, nhân viên cửa hàng rất vui vẻ, họ rất thích khách hàng thế này, không cần có nguời giới thiệu, tự bản thân chọn mắt kính phù hợp, không nói hai lời liền trực tiếp tính tiền.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");