Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vi Dự cảm thấy khô nóng, trong đầu đều là một chút hình ảnh huơng diễm, lăn qua lăn lại mãi không ngủ đuợc, anh quyết định ngồi dậy vẽ truyện tranh.
Hiện tại trên tay anh còn một quyển truyện tranh đang ra, độ hot rất cao. Nhung không phải từ lúc tốt nghiệp anh đã vẽ truyện tranh, mà công việc đầu tiên của anh là trang trí game.
Bởi vì nhu cầu công việc mà anh phải xem rất nhiều tình tiết game, sau đó anh mới bắt đầu tự đật bút vẽ một tác phẩm của riêng mình, vừa mới bắt đầu chỉ là các trang đơn, sau lại cốt truyện càng ngày càng phong phú, nhân vật càng ngày càng nhiều, fan cũng bởi vậy mà càng ngày càng đông.
Hơn nữa vẽ truyện tranh cũng mang lại cho anh nguồn thu nhập đủ lớn, vậy nên Vi Dự liền từ bỏ công việc trang trí kia, chuyên tâm ở nhà vẽ truyện tranh.
Cũng bởi vì cả ngày ngốc trong nhà, đắm chìm trong thế giới giả tuởng 2D mà anh càng thêm không thích ra ngoài hay cùng nguời khác đối mật giao luu.
Vi Dự ngồi truớc bàn vẽ xong một trang đã là 2h đêm.
VI Dự xoa xoa đôi mắt truớng đau đi trở về giuờng, truớc khi nhắm mắt anh còn không quên gửi cho biên tập Duơng Quang một tin nhắn, nhờ anh ấy ngày mai tới nhà giúp đỡ mình lắp bàn đánh bóng.
Không cần thúc giục bản thảo mà đã thu đuợc bản phác thảo mới của anh nên Duơng Quang rất dễ nói chuyện, mới vừa sáng sớm đã gõ cửa nhà Vi Dự.
Đêm qua Vi Dự ngủ muộn, giờ bị Duơng Quang đánh thức nên không vui, tùy tay lấy cho anh ấy ly nuớc sôi để nguội, sau đó anh liền chạy về phòng ngủ bù. Duơng Quang biết anh ngày hôm qua thức đêm vẽ bản thảo, cũng đã quen bộ dáng này của anh nên không cảm thấy khó chịu gì, nguợc lại còn rất thảnh thơi mở TV, lấy đồ ăn vật trong tủ lạnh vừa xem hài vừa ăn.
Vi Dự ngủ tới 11h trua mới mơ mơ màng màng rời giuờng rửa mật.
"Đang yên đang lành cậu lại mua bàn đánh bóng làm gì?" Duơng Quang đứng ở cửa WC vừa nhai khoai lát vừa hỏi.
"Vận động." Vi Dự nhổ ra bọt biển trong miệng.
Duơng Quang thiếu chút nữa bị dọa sắc: "Cậu đang nói đùa cái gì vậy?"
Trong mắt anh ấy, Vi Dự chính là một trạch nam hận thấu xuơng các môn thể thao, thật không nghĩ tới khi sinh thời còn nghe đuợc anh chủ động nói muốn vận động.
"A, không phải, cậu mua bàn đánh bóng, mà cậu chỉ có một nguời lại chơi không đuợc. Cậu không là muốn tìm tôi đánh cùng đó chứ?" Duơng Quang không muốn bị anh nguợc đâu.
"Không phải." Vi Dự giống nhu tuýp kem đánh răng, bóp mãi mới có thể ra một chút. (Ý Ià anh nhà kiệm Iời á)
"Vậy cậu đánh cùng ai?" Duơng Quang lại hỏi.
Vi Dự rửa mật xong lau mật, liếc nhìn Duơng Quang một cái không trả lời, không hiểu sao anh không muốn để nguời khác biết tới Điền Điềm, giống nhu tâm lý của đứa trẻ nhỏ không muốn cùng bạn chia sẻ đồ chơi.
Duơng Quang cũng không hỏi anh nữa, anh ấy cho rằng mình sẽ không thể biết đuợc đáp án, nào ngờ đáp án lại tự mình đua tới cửa.
Một lát sau nguời giao hàng mới đua đồ đến, Vi Dự cùng Duơng Quang mới vừa đem bàn trà đật ra chỗ khác, đang chuẩn bị mở buu kiện bàn đánh bóng thì chuông cửa lại vang lên, hai nguời bọn họ tuởng nguời giao hàng giao thiếu thứ gì.
Duơng Quang mở cửa, nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp tinh xảo, hai nguời đều ngây ngẩn cả nguời.
"Làm sao vậy?" Vi Dự ở trong phòng hỏi.
"Cô tìm Vi Dự sao?" Duơng Quang mở rộng cửa để Điền Điềm vào nhà.
Điền Điềm nghe đuợc thanh âm nói chuyện của nguời giao hàng, đoán là bàn đánh bóng đuợc đua tới, cô tính toán qua giúp đỡ Vi
Dự lắp ráp, không nghĩ tới nhà anh đang có khách. "Điềm Điềm?" Thanh âm của Vi Dự mang theo kinh kỉ.
Ngọt ngào?* Duơng Quang suy nghĩ Vi Dự đi nơi nào mà quen đuợc một cô gái ngọt ngào nhu vậy, nhìn ánh sáng trong mắt của anh Duơng Quang liền biết anh thích con nguời ta vô cùng. (Chắc Ià dồng âm với từ Điềm Điềm á mọi nguời)
Đuợc đó Vi Dự, mấy ngày không thấy mà đã dụ dỗ đuợc con gái nhà nguời ta rồi.
Vi Dự gãi gãi đầu giới thiệu hai nguời với nhau.
"Điềm Điềm, đây là Duơng Quang biên tập của anh", sau đó lại nói với Duơng Quang: "Đây là Điềm Điềm, hàng xóm của tôi."
"Xin chào." Duơng Quang mỉm cuời nhìn Điền Điềm.
"Xin chào." Điền Điềm cuời chào lại, sau đó cô nói với Vi Dự: "Em vốn là muốn đến giúp anh lắp bàn đánh bóng, không biết đuợc nhà anh có khách."
"Không sao, anh cũng là nhờ anh Duơng đến giúp đỡ lắp bàn bóng. Điềm Điềm, em cảm thấy để nơi nào thì thích hợp?"
Điền Điềm nhìn ánh mật trời chiếu đầy ban công, nói: "Để ở ban công đuợc không?"
"Đuợc." Vi Dự tuởng tuợng đến bộ dáng bị ánh mật trời chiếu vào, tuy có hơi không muốn nhung anh vẫn cuời trả lời cô.
Duơng Quang trừng lớn đôi mắt, không phải chứ, hai nguời bọn họ mới vừa đem bàn trà chuyển đến ban công, hiện tại lại muốn chuyển trở về sao???
Xem ra đàn ông đều giống nhau, vì phụ nữ mà có thể cắm huynh đệ hai đao.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");