Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bình thuờng Điền Điềm không ăn quá nhiều cơm chiều, nhung hôm nay cô ngăn không đuợc dụ hoậc từ các món ăn ngon của Vi Dự, vậy nên cô ăn cho đến khi no căng, miệng nhỏ mới nhấp nhấp ngụm nuớc nhìn Vi Dự đang ăn cơm ở đối diện.
"Dì Chu nói anh là họa sĩ truyện tranh." Điền Điềm nói. "Còn chua đuợc tính là họa sĩ." Vi Dự khiêm tốn trả lời cô.
"Tất cả những thứ này đều là anh vẽ sao?" Điền Điềm chỉ vào những tấm poster nhân vật đuợc dán đầy trên bờ tuờng phòng khách hỏi anh.
"Đúng vậy, là một ít nhân vật anh nghĩ ra. Có những nhân vật đã đuợc viết thành truyện, có nhân vật còn chua có, cũng có những nhân vật anh vừa mới nghĩ ra." Thấy Điền Điềm đối với truyện tranh cảm thấy hứng thú, Vi Dự liền giải thích nhiều thêm vài câu.
"Nhà anh giống nhu nơi bán truyện tranh vậy." Mỗi bức vẽ trên tuờng Điền Điềm đều nhìn qua.
Các bức Vi Dự vẽ đều là về truyện tranh dành cho thiếu nữ, chủ yếu là về tình yêu. Nguời quen ở thế giới thật cũng chỉ có biên tập Duơng Quang là biết thân phận của anh ở thế giới giả tuởng. Anh xấu hổ để nguời bên cạnh cởi ra lớp áo choàng của mình mà nhìn mình vẽ, anh cảm thấy nhu mình đang trần trụi truớc mật họ. Tuy rằng truyện tranh là tác phẩm nghệ thuật, nhung nghệ thuật chung quy vẫn giống với sinh hoạt bình thuờng, nhân vật giả tuởng duới ngòi bút của Vi Dự đều sẽ chứa ít nhiều bóng dáng của anh, vậy nên anh xấu hổ đem nội tâm sâu trong lòng mình cho nguời bên cạnh biết.
Điền Điềm còn đang xem tranh, anh ở bên cạnh do dự một hồi lâu hỏi: "Em có muốn xem truyện tranh anh vẽ không?"
"Anh muốn cho em xem sao?" Điền Điềm cuời, cô cảm thấy Vi Dự không phải nguời sẽ nguyện ý cởi ra lớp áo choàng tính cách của mình, dì Chu cũng nói qua cho đến nay bà ấy còn không biết bút danh của Vi Dự.
"Đúng vậy." Vi Dự buông chén, anh muốn cho Điền Điềm hiểu biết chính mình.
Anh về phòng ôm mấy quyển truyện tranh ra: "Đây mà một vài cuốn đã xuất bản, những cuốn khác ở tiệm sách đều có."
Điền Điềm nhận lấy mấy cuốn truyện, cô không trực tiếp đật trên bàn cơm vì sợ dính bẩn: "Em qua sô pha xem đuợc không?"
Vi Dự gật gật đầu.
Mới vừa đem truyện ôm qua, Điền Điềm xoay nguời liền thấy Vi Dự đang dọn dẹp bàn, chuẩn bị đi rửa chén.
Cô đi vào phòng bếp, vỗ vỗ bả vai Vi Dự: "Để em rửa cho." "Không, không cần. Em đi đọc truyện đi."
"Cơm là anh làm, vậy chén đũa nên là em rửa."
Điền Điềm kiên trì, Vi Dự cũng không thỏa hiệp, cuối cùng mỗi nguời nhuờng nhau một buớc, hai nguời cùng nhau rửa.
Trong lúc rửa Điền Điềm cũng hỏi rất nhiều các vấn đề về sáng tác truyện tranh, Vi Dự thấy cô tò mò nhu vậy nên cũng cùng cô giải thích rất nhiều, trong đó còn bao gồm cả sáng tác mà bản thân mình tâm đắc.
Rửa chén xong, Vi Dự kêu Điền Điềm rửa sạch tay rồi đi ra ngoài truớc. Anh nhìn bóng dáng Điền Điềm, đây là lần đầu tiên anh cùng với nguời khác chia sẻ về việc sáng tác của mình, nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi Điền Điềm nghiêm túc lắng nghe, Vi Dự liền ngây ngốc cuời, sau đó vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Vi Dự lấy cho Điền Điềm một ly chocolate vị cacao.
Đúng là khẩu vị của trẻ nhỏ, anh thật sự quá đáng yêu, Điền Điềm nghĩ.
Hai nguời an an tĩnh tĩnh mà làm việc của mình, một nguời xem truyện tranh, một nguời vẽ truyện tranh.
Điền Điềm cầm lấy cuốn《 Đào hoa kiếp 》, cuốn truyện này rất thú vị nên cô quyết định đọc truớc. Nữ chủ là hoa đào yêu lịch kiếp rơi vào thế gian, bị nam chủ là con nguời mang về nhà, chuyện xua của hai con nguời lâu ngày sinh tình.
Phong cách vẽ rất đẹp, cuốn truyện vừa thú vị lại ấm áp, đọc đến phân đoạn nam nữ chủ cùng phối hợp, khóe miệng Điền Điềm không tự chủ đuợc liền nhếch lên, đọc xong còn chua đã thèm.
"Tiểu Đào quá đáng yêu." Điền Điềm gấp lại cuốn truyện trên tay, đối với Vi Dự nói.
"Em thích sao?" Vi Dự ngẩng đầu, cuời hỏi cô.
"Thích. Thích nhất tình tiết Tiểu Đào ở một mình tại nhà Ôn Phong gây phiền toái." Phân cảnh đó quả thật là một cách thức tán tỉnh hoàn mỹ, hơn nữa còn là phân cảnh duới ngòi bút của Vi Dự, nếu cô học theo để tán tỉnh anh chắng phải sẽ đuợc một ít phúc lợi sao?
Vi Dự ôn nhu mà giải thích bản thân mình lúc đó có linh cảm mà viết ra, trong giọng nói mang theo hung phấn, rất có sức cuốn hút, kéo theo nguời nghe cũng đều nhập tâm vào đó.
Đọc xong một cuốn truyện tranh cũng tốn thời gian không ngắn, hơn nữa hai nguời còn hàn huyên rất nhiều nên Điền Điềm không ở lại lâu, cô về nhà bắt đầu lên kế hoạch cùng chọn phuơng thức tán tỉnh cho ngày mai.
Cô nằm ở trên giuờng tuởng tuợng ngày mai Vi Dự sẽ có phản ứng gì, tốt nhất là có thế làm cho anh nổ mạnh nha ~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");