Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Chovay-HVHT
Sau khi nghe lời này, trong đầu Thẩm Huyên liền nghĩ đến người đầu tiên chính là chú của mình, cũng chỉ có chú cô mới có động cơ cùng cơ hội làm như vậy, càng nghĩ càng tức giận, khó có thể tin, vì tiền, hắn thậm chí ngay cả cha mình cũng có thể ra tay.!
Cúp điện thoại, Thẩm Huyên thay xong quần áo liền lập tức đi đến bệnh viện, trong lòng vừa cảm thấy may mắn đồng thời lại có chút lo lắng, may mắn là kịp thời phát hiện, nhưng lại lo lắng độc này sẽ ảnh hưởng không tốt đối với ông.
Lòng nóng như lửa đốt đi vào bệnh viện, trong phòng bệnh vẫn như cũ có một nhóm lớn bác sĩ trông coi, có điều ông giống như không có việc gì ở đó xem báo chí, cố tình là tinh thần cũng không tệ lắm, còn có một ít thân thích của Thẩm gia cũng ở chỗ này hỏi tới hỏi lui, toàn bộ phòng bệnh thật ồn ào.
“Ồn cái gì mà ồn, tôi còn chưa có chết đâu! Đều đi ra ngoài đi ra ngoài, còn chưa chết đã bị các người làm ồn muốn chết!” Ông Thẩm không vui đảo qua đám người xung quanh.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đồng loạt im miệng, ngại với uy nghiêm của ông Thẩm, một đám trước cũng chỉ có thể rời khỏi phòng bệnh, nhưng vừa đi ra liền ở bên ngoài thấp giọng nghị luận, đều nói về chuyện nghi ngờ độc này vì sao mà có, cũng không phải ngốc tử, một đám lập tức đem mũi nhọn hướng về phía Thẩm Dục Dân.
Đóng cửa phòng bệnh lại, ngăn hết tất cả thanh âm nghị luận ở bên ngoài, Thẩm Huyên lập tức nhìn bác sĩ chính hỏi: “Độc này sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Thần sắc bác sĩ ngưng trọng, nửa ngày mới lựa lời lên tiếng: “Việc này còn chờ tiến hành thêm một bước kiểm tra, bởi vì còn chưa rõ tác dụng phụ của độc này lắm, chúng tôi cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận, nhưng độc này hẳn là đã tích lũy hơn một tháng ở trong cơ thể của người bệnh, hơn nữa tuổi của ông Thẩm đã cao, chúng tôi cũng không dám có động tác quá lớn, có điều ngài yên tâm, chúng tôi đã mời rất nhiều chuyên gia trong và ngoài nước qua đây nghiên cứu làm sao để thanh trừ độc tố trong cơ thể người bệnh, tận lực không cho nó ảnh hưởng đến an toàn tính mạng của ngài Thẩm đây.”
Mặc dù cùng Bạch Tư nói không khác biệt, có điều chỉ cần trước mắt không có nguy hiểm thì tốt rồi, Thẩm Huyên nhìn ông Thẩm trên giường bệnh không quan tâm, trong lòng giống như nghẹn một hơi không có chỗ phát tiết.
“Cháu đã nói ông đừng ở chung với chú, ngược lại ông lại không nghe, trừ hắn ra còn có ai có thể có cơ hội xuống tay như vậy, ông cho hắn cơ hội, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ có tiền!”
Lần đầu tiên nói trực tiếp như vậy, cũng do Thẩm Huyên quá tức giận, mấy người bác sĩ cũng đều thức thời đi ra ngoài, một số bí mật của hào môn vẫn là không nên biết thì tốt hơn.
Tùy tay buông tờ báo trong tay, ông Thẩm ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyên, "Chỉ cần nó có thể sống an ổn, tính mạng này của ông thì tính cái gì.”
Phòng bệnh đột nhiên lâm vào một mảnh yên tĩnh, Thẩm Huyên cau mày ánh mắt có chút phức tạp, thật ra đổi lại là cô, nếu đó là con trai của chính cô vì tiền muốn hại mình, Thẩm Huyên không dám tưởng tượng bản thân sẽ như thế nào, khả năng cô sẽ không tiếp thu được sự thật này, nên có thể đoán ra nội tâm của ông có bao nhiêu thống khổ cùng dày vò.
Hốc mắt nóng lên, cô không khỏi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay ông yên lặng nức nở nói, “Ông nội…… Ông không cần như vậy, cháu cũng chỉ còn có một mình ông, ông cho dù là vì cháu, thì cũng phải sống tốt được không nào?”
Cô không thể hiểu hết được loại cảm giác bị con trai phản bội của đối phương, mọi người đều ích kỷ, Thẩm Huyên thật sự hy vọng ông có thể vẫn luôn ở bên cô, cô không muốn ngay đến người thân cuối cùng này cùng rời bỏ chính mình mà đi.
Vỗ vỗ đầu Thẩm Huyên, đôi mắt vẩn đục của ông Thẩm tràn đầy thương tiếc cùng phức tạp, toàn bộ phòng bệnh liền như vậy yên tĩnh một mảnh, ngay cả ngoài phòng gió thu cũng hiu quạnh* sắc trời u ám.
(*Hiu quạnh: vắng lặng và trống trải, gây cảm giác buồn, cô đơn)
Cẩn thận suy nghĩ lại cuối cùng bây giờ Thẩm Huyên cũng hiểu ra một chuyện, khó trách ở trong sách cuối cùng ông của nữ phụ không có xuất hiện, thì ra là bị chính người chú này của cô hại, vì ích lợi của bản thân đến nguyên tắc làm người cơ bản nhất cũng không có, quả thật so với một con súc sinh còn không bằng!
Ở lại bệnh viện đợi đến buổi tối, thẳng đến sau khi ông Thẩm ngủ say Thẩm Huyên mới chuẩn bị quay về, cô cảm thấy cái người Thẩm Tất kia cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng ông còn đem đối phương đưa ra nước ngoài, rõ ràng là đang bảo vệ đối phương, Thẩm Huyên cũng không biết nên nói cái gì, có điều cái người Thẩm Dục Dân kia chắc chắn không thể tha.
Loại chuyện gièm pha này của gia tộc chắc chắn không thể làm lớn, cho nên đối phương chỉ bởi vì tham ô tiền của công ty nên đang tiếp nhận điều tra, nếu mức tiền lớn có thể phán mười năm tù, thế nhưng mười năm cũng quá ít đi, xem ra cô nên quay về hỏi lại Mục Đình một chút, xem Thẩm Dục Dân kia có làm chuyện trốn thuế hay gian lận gì hay không, tốt nhất phán thêm mấy năm.
Nhưng ngay khi Thẩm Huyên ra khỏi bệnh viện, lại chỉ thấy ven đường đậu một chiếc xe, nhìn trong xe kia hồi lâu vẫn không thấy ai, cô nhíu mày, cô đã kêu vệ sĩ ở chỗ này chờ mình rồi mà.
Buổi tối ở công viên gần bệnh viện vẫn có không ít người bệnh còn đang tản bộ, cô tiến về phía trước, phía sau cũng có một thân ảnh đang dần dần đuổi kịp cô, nếu là trước đây, Thẩm Huyên tuyệt đối sẽ lập tức chạy lấy người, có điều gần đây cô đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
“Trong khoảng thời gian này anh ra nước ngoài xử lý một ít việc, là Mục Đình cố ý, thật ra hắn cũng chỉ là một tên tiểu nhân đê tiện mà thôi!”
Nghe giọng nói ở phía sau, Thẩm Huyên tìm cái ghế dài ngồi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn người trước mắt, “Tôi đã từng cùng anh giống nhau khư khư cố chấp, cho rằng chỉ cần bản thân thích là được, có một bác sĩ đã nói tôi có bệnh, nhưng tôi lại không thừa nhận, vì thế tôi suy nghĩ cẩn thận lại rất nhiều chuyện, lúc trước tôi đều ở trong thế giới của chính mình không thoát ra được, anh cũng như vậy, chờ khi tôi đi ra ngoài, mới phát hiện thật ra thế giới ở bên ngoài cũng thật xuất sắc, không chỉ có mỗi một người là Mục Đình.”
Xung quanh thỉnh thoảng có vài người đẩy bệnh nhân ngồi xe lăn đi qua, Mục Dịch nhíu mày, liền bình tĩnh như vậy nhìn chăm chú cô gái trước mắt, nửa ngày, mới mở miệng, “Em đã thay đổi.”
Người mà hắn biết là một Thẩm Huyên cao ngạo tự tin, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không khuất phục, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng bọn họ đều là cùng một loại người, chấp nhất, không đạt được mục đích quyết không buông tay, chính là ba năm hôn nhân này đã mài đi hết các góc nhọn của cô.
“Con người đều sẽ thay đổi, dù là cậu thích ăn một loại bánh, nhưng loại bánh này sẽ không vĩnh viễn đều chỉ có một hương vị, cho dù đầu bếp không thay đổi, nhưng nó cũng sẽ bởi vì nguyên liệu biến hóa mà thay đổi hương vị, trên thế giới này không có gì là mãi mãi không thay đổi, cậu thích, có điều chỉ là tôi của trước đây mà thôi, thế nhưng…… Tôi đã không còn là bản thân của trước đây.” Ánh mắt Thẩm Huyên sáng quắc nhìn chằm chằm người trước mắt.
Biểu tình Mục Dịch khẽ biến, đột nhiên giữ chặt cánh tay cô, ngữ khí như cũ lộ ra cố chấp, “Không, cho dù em biến thành cái dạng gì anh cũng đều thích!”
Tình yêu của hắn dành cho cô, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi!
Thầm than một tiếng, thần sắc Thẩm Huyên cũng đi theo nghiêm túc lên, “Chính là tôi hy vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc của mình, mà không phải đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người tôi, bây giờ tôi rất tốt, Mục Đình đối với tôi cũng cực kỳ tốt, người tài xế kia đã bị bắt được, chỉ cần cậu chịu buông tay, nói không chừng tất cả còn có thể cứu vãn.”
Bốn mắt nhìn nhau, Mục Dịch đột nhiên lùi lại phía sau vài bước, hắn tình nguyện Thẩm Huyên đánh hắn mắng hắn, cũng không cần nghe cô nói những lời này, trước kia hắn còn có thể tự lừa dối bản thân, cô không có hạnh phúc, vậy nên mình còn có cơ hội, nhưng mà bây giờ…… Hắn nên làm cái gì bây giờ? Ép buộc cô cùng mình bỏ đi sao?
Cười nhạo một tiếng, hắn đột nhiên xoay người bước nhanh rời đi, nắm tay thật chặt, hai mắt màu đỏ ngầu.
Thẩm Huyên một mình ngồi ở đó gió lạnh thổi qua, đột nhiên có chút phiền muộn, cô cũng vì muốn tốt cho đối phương, chỉ cần vai ác chịu buông tay, mọi người đều có thể sống tốt, vì cái gì một vừa hai phải đi theo cốt truyện, dựa theo phương pháp cực đoan kia đi hại nam chính của hắn, cuối cùng có thể có kết cục tốt đẹp gì.
Cũng không biết trong lòng đối phương nghĩ thế nào, sau khi quay về biệt thự trống rỗng một mình cô còn có chút không quen, chỉ có thể cùng dì Vương ở phòng khách xem phim mẹ chồng nàng dâu.
Kết quả kiểm tra của bệnh viện qua ngày thứ ba đã có, nói là một loại độc kích thích tim mạch, nếu tiếp tục dùng lâu dài, người bệnh sẽ dễ giận, hơn nữa chỉ cần chịu kích thích gì lớn, rất có khả năng sẽ bị đột tử, bệnh viện còn đang nghiên cứu làm thế nào để thanh trừ độc tố, có điều trong khoảng thời gian này tốt nhất không nên kích thích người bệnh, bằng không hậu quả không dám nghĩ tới.
Không nghĩ tới người chú này lại tính kế một cách hoàn mỹ như vậy đúng là không có một kẻ hở nào, đến lúc đó cho dù ông cô có xảy ra chuyện cũng trách không đến trên đầu bọn họ, chưa từng gặp qua người ghê tởm như vậy, Thẩm Huyên thật muốn làm cho đối phương ở trong tù cả đời!
Mục Đình thẳng đến qua một tuần mới trở về, nghĩ đến sau này mình lại phải dậy sớm, Thẩm Huyên chỉ mong đối phương có thể luôn đi công tác thì tốt rồi.
Có điều cô lại phát hiện trên tay người này thế mà lại có vết thương, đã được quấn tròn một vòng băng gạc, miệng vết thương bình thường chắc chắn sẽ không quấn chặt như vậy, có thể thấy được nhất định là vết thương rất lớn.
Đúng lúc đã là bảy tám giờ tối, Thẩm Huyên vừa định hỏi, có điều trợ lý Chung đứng phía sau lại chủ động lên tiếng giải thích: “Thời điểm lúc xuống máy bay xe xảy ra vấn đề, lão Triệu bị tương đối nặng, cũng may tay Mục tổng chỉ bị kính cắt qua một chút.”
Thẩm Huyên: “……”
Lượng tin tức quá nhiều, trong lúc nhất thời cô còn chưa kịp tiêu hóa hết.
Xe sao lại vô duyên vô cớ xảy ra vấn đề, đó không phải là muốn hại cô, chắc chắn là có người muốn hại Mục Đình, chẳng lẽ lại là vai ác sao?
Có điều nam chính đúng là nam chính, người ta cùng mấy nhân vật hi sinh như các cô chắc chắn không phải cùng một cấp bậc, lúc này cũng chỉ bị thương ngoài da, lần trước đến cả một vết xước nhỏ cũng không có.
“Xe làm sao sẽ đột nhiên xảy ra vấn đề, có đưa đi kiểm tra chưa?” Cô lập tức hỏi.
Nghe vậy, trợ lý Chung lập tức gật đầu, “Cái này đương nhiên là có, có điều trước mắt còn đang điều tra.”
Nhìn người đã đi lên lầu, Thẩm Huyên lập tức đi theo lên, ánh mắt không khỏi dừng ở trên tay đối phương, “Vết thương của anh có nghiêm trọng không?”
Nhìn mắt cô, Mục Đình chỉ tùy tay nới lỏng cà vạt, thanh âm lạnh nhạt, “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Nhíu mày, Thẩm Huyên có chút không tán thành, nếu là vết thương nhỏ bác sĩ sẽ không quấn nhiều băng gạc như vậy, có điều chỉ cần người không có việc gì thì tốt rồi.
Vào phòng, cô mới nói về chuyện ông bị trúng độc gần đây, nhưng ngay sau đó đột nhiên bị người đặt ở trên tường, tiếp theo liền có một hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô, nhịp tim của cô liền không tự giác bắt đầu đập nhanh hơn.
Giữ lại bờ vai nhu nhược kia, Mục Đình ở giữa cổ cô hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp, “Xem ra một mình em sống vô cùng tốt.”