Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.*
Chỉ một vài chữ, mực còn chưa khô hẳn, không giống tình ý miên man được truyền đạt trong câu thơ này, nét chữ trên giấy lại là mạnh mẽ có lực.
Lâm Phong ngồi ở án thư, tay vỗ về mấy chữ kia, ánh mắt dịu dàng như đang vuốt ve gương mặt người kia.
Đó là tất cả khát vọng kiếp này của hắn, rõ ràng đã từng chỉ cần vươn tay là có thể với đến, nhưng chỉ vì một ý niệm sai lầm* mà đánh mất tất cả.
*Nhất niệm chi sai.
Diệp gia và Lâm gia là thế giao, hai người Diệp Thần, Lâm phụ cùng quê quán ở vùng Giang Nam, lúc trước hai người cùng nhau lớn lên, cùng thành thân, cùng thi đậu.
Lâm Phong sinh ra trước, khi Diệp mẫu hoài thai Diệp Ngọc, hai nhà nói đùa sẽ đính ước từ trong nôi.
Nói là đính ước, nhưng thật ra cha mẹ đôi bên đều khá tân tiến, chỉ cảm thấy tình cảm là việc không thể cưỡng cầu, dù sao cũng phải xem duyên phận của bọn nhỏ, nếu có thể thân càng thêm thân thì tất nhiên sẽ là tốt nhất.
Con đường làm quan của Diệp Thần thuận lợi hơn nhiều so với Lâm phụ, tuy ông không thông hiểu ngươi lừa ta gạt tranh đấu quan trường, nhưng lại biểu hiện cực kỳ tốt ở sự vụ triều chính, dù là phẩm hạnh hay là năng lực đều được đương kim thánh thượng ưu ái, chức quan ngày càng cao.
Mà ngay từ đầu Lâm phụ đã được điều đi làm một quan chức ở địa phương nhỏ.
Diệp Ngọc sinh ra ở kinh thành, thân thể Diệp mẫu vốn dĩ đã yếu ớt, sau khi sinh càng không tốt, năm thứ hai đã bỏ rơi hai cha con, buông tay thế gian.
Diệp Thần ôm Diệp Ngọc nhỏ bé đứng ở linh đường, đứa bé nho nhỏ không biết có phải cảm nhận được mẹ rời đi hay không, gào khóc đau đớn.
Ông không biết dỗ dành đứa trẻ trong ngực như nào, nó nhỏ như vậy, dường như bản thân chỉ cần dùng chút lực là sẽ khiến nó bị thương. Nghĩ đến đứa trẻ nhỏ như vậy đã không còn mẹ, Diệp Thần đau thấu tâm can, một người đàn ông cao bảy thước vốn đã phải chịu nỗi đau mất vợ, lúc này cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Diệp Thần kịp thời ngăn nước mắt lại, nhưng khiến người ta kinh ngạc là, một giọt nước mắt kia rơi xuống mặt Diệp Ngọc, đứa trẻ vừa mới còn khóc nháo, thế nhưng chậm rãi dừng lại, dường như nàng biết cha mình đang khổ sở, lông mi còn vương nước mắt, tay nhỏ lại ôm lấy bàn tay lau nước mắt cho nàng của Diệp Thần.
Trái tim Diệp Thần, lập tức trở nên mềm mại, ông nghĩ, từ nay về sau chỉ có cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Ông vẫn còn trẻ, địa vị cao, hậu viện lại trống, dưới gối cũng chỉ có một bé gái, người đến làm mai sắp đạp nát ngưỡng cửa Diệp phủ, Diệp Thần chưa từng có tâm tư đi bước nữa.
Ngoại trừ nhớ thương người vợ quá cố, càng quan trọng hơn là, sau khi đi bước nữa, bản thân tất nhiên sẽ có một số lúc không chăm sóc Diệp Ngọc được, nếu chẳng may tìm người phẩm hạnh xấu, ngày tháng của Diệp Ngọc chỉ sợ sẽ khổ sở, nếu tìm được người hiền huệ, có đứa con ruột của bản thân, sao có thể xử lý công bằng?
Vì thế ông thật sự không đi bước nữa, đích thân dạy dỗ Diệp Ngọc, lần đầu tiên Diệp Ngọc mở miệng nói chuyện, gọi cha, lần đầu tiên viết chữ, từng nét bút đều do Diệp Thần tự mình dạy dỗ.
Ông trút hết toàn bộ tâm huyết trên người đứa bé kia.
Thư của Lâm phụ được gửi đến vào đầu xuân một năm nọ, Diệp Thần nhìn bạn cũ vô thức toát ra buồn bực và thất bại trong thư, nảy sinh đồng tình, ông đương nhiên biết rõ tài năng của bạn cũ, làm quan ở một địa phương nhỏ đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Ôm tâm tư trân trọng tài năng, Diệp Thần viết thư tiến cử cho Lâm phụ, năm đó, Lâm phụ được triệu về kinh thành.
Năm ấy Lâm Phong bảy tuổi lần đầu tiên gặp Diệp Ngọc, Diệp Ngọc buộc hai bím tóc, nghe nói do Diệp Thần chải cho, hai má thịt núng nính vẫn còn ửng hồng, lúc đó nàng còn chưa có dáng vẻ xinh đẹp chấn động kinh thành, chỉ có đôi mắt trắng đen rõ ràng như nho đen, khiến người ta đặc biệt chú ý.
Diệp Ngọc túm ống quần của Diệp Thần, tránh ở phía sau ông để thăm dò, bị Diệp Thần cười cười kéo ra: “Ngày thường như con khỉ hoang nhảy nhót tung tăng, sao bây giờ lại thành thục nữ rồi?”
Diệp Ngọc hình như vừa bất mãn vừa ngượng ngùng vì bị ông phá đám, vươn tay ra làm nũng nói: “Ôm một cái.” Diệp Thần bế nàng lên, nàng lập tức chôn mặt vào trước ngực Diệp Thần không ngẩng lên, khiến Diệp Thần cười vang.
“Phong Nhi, nàng tên là Diệp Ngọc, sau này con phải yêu quý nàng như muội muội ruột nhé.”
Cha nói như vậy.
Ngay cả Diệp Thần cũng cười: “Con gái ta mong manh yếu ớt, nếu ngươi không đặc biệt đối xử tốt với nó, nó sẽ không chơi với ngươi,”
Con gái duy nhất của Diệp gia, theo lý thường xứng đáng được sao vây quanh trăng*.
*Chúng tinh phủng/củng nguyệt.
Khi tạm biệt, Diệp Ngọc vẫn được Diệp Thần ôm, nàng ghé vào đầu vai Diệp Thần, chỉ lộ ra cặp mắt to đen nhánh đối diện với Lâm Phong, nhìn nhau trong chốc lát lại dúi đầu vào trong lòng ngực Diệp Thần, dường như còn nghe thấy tiếng cười của nàng.
Ban đầu cứ nghĩ đây chỉ là một bé gái ngây thơ đáng yêu, nhưng sau này, hắn sẽ biết đây là một yêu tinh gây họa không hơn không kém.
Trước khi hắn đến, Diệp Thần luôn ở phía sau thu dọn cục diện rối rắm cho nàng, sau khi hắn đến, trọng trách này đã chậm rãi giao cho hắn, thậm chí có đôi khi hắn còn phải hỗ trợ Diệp Thần che lại chỗ khác.
Chuyện như vậy lặp lại mười năm như một ngày, Lâm Phong chưa từng phiền chán, tuy mọi người đều nói phải coi Diệp Ngọc như em gái, nhưng hắn đã nghe qua ở chỗ cha, bọn họ đã từng đính ước từ trong nôi. Mặc kệ người khác không coi là thật, Lâm Phong lại nghiêm túc coi Diệp Ngọc như vợ tương lai.
Cho nên mỗi việc phiền toái Diệp Ngọc nhờ hắn, với hắn mà nói đều là gánh nặng ngọt ngào, ngược lại sự tin tưởng vô điều kiện kia, khiến hắn cực kỳ hưởng thụ.
Hai đứa nhỏ vô tư, cử án tề mi, đó là tương lai tốt đẹp nhất mà hắn có thể tưởng tượng.
Mà tất thảy đều bắt đầu thay đổi từ khi Quý Duệ xuất hiện.
Diệp phủ không thiếu người đến làm mai cho Diệp Ngọc, nhưng người thật sự gần gũi với Diệp Ngọc, cũng chỉ có một mình Lâm Phong. Có đôi khi hắn cũng không nhịn được hoài nghi, Diệp Ngọc có tình yêu nam nữ với hắn không.
Trước kia còn có thể lừa mình rằng loại chuyện này không quan trọng, nhưng sau khi Qu ý Duệ xuất hiện, cảm giác nguy cơ này ngày càng rõ ràng hơn.
Người nọ là con trai của trọng thần, tướng mạo và gia thế trong kinh thành đều xứng với danh công tử thế gia, mà bản thân, nhiều nhất chỉ có thể dựa vào giao tình với Diệp gia.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng lúc đó Quý Duệ xuất hiện, đối với Lâm Phong trẻ tuổi mà nói, đã mang đến sự hoài nghi và khủng hoảng chưa từng có.
Mỗi lần Diệp Ngọc lau mắt mà nhìn Quý Duệ một lần, sự khủng hoảng trong lòng hắn càng nhiều hơn một chút.
Cho đến khi Lâm phụ bị biếm, cảm xúc Lâm Phong càng thêm nhạy cảm và đa nghi. Hắn nghe nói Lâm phụ bị biếm cũng có Diệp Thần ra tay bên trong, đoạn thời gian đó Lâm phụ ưu sầu đầy mặt, thậm chí vứt mặt mũi đi kêu Lâm Phong xuống tay từ chỗ Diệp Ngọc, khiến Diệp Thần ra tay hỗ trợ.
“Phong Nhi, cha đây cũng chỉ muốn tốt cho con. Nếu cha bị biếm, sao con có thể xứng đôi với Diệp Ngọc? Chỉ sợ sẽ tiện nghi cho Quý Duệ kia.”
Lâm Phong sao có thể mất mặt trước Diệp Ngọc, thậm chí hắn cảm thấy, có lẽ Diệp Thần chướng mắt nhà họ, sau khi leo lên Quý gia thì gấp gáp đá nhà họ đi. Mặc kệ sau này Lâm Phong hối hận như nào, lúc đó thiếu niên tâm tính quá cao kia, cái gì cũng không hiểu, chỉ đơn thuần vì lo lắng cho bọn họ mà tức giận trước mặt Diệp Ngọc.
“Không phải cha ngươi nhìn trúng Quý gia nên mới gấp gáp đuổi nhà ta khỏi kinh thành, thật sự cho rằng mọi người phải cưng chiều Diệp gia đại tiểu thư ngươi như minh châu!”
Sau khi Lâm Phong nói xong, nhìn thấy Diệp Ngọc ngơ ngác đã hơi hối hận, hắn còn chưa kịp nói gì, Diệp Ngọc cũng đã nhảy dựng lên.
“Cha đối xử tốt với các ngươi, thế mà ngươi lại bôi nhọ ông ấy như vậy! Không có ông ấy, Lâm gia các ngươi là cái gì!”
Diệp Thần chính là vảy ngược của Diệp Ngọc, nàng vốn được cưng chiều hết mực, vừa nghe thấy Lâm Phong bôi nhọ Diệp Thần như vậy, sao có thể chịu được, đã rống lại mặc kệ lời nói khó nghe đến mức nào, tổn thương lòng tự trọng ra sao.
Sắc mặt Lâm Phong trắng bệch, lòng tự trọng của đàn ông làm lời xin lỗi của hắn nghẹn trong miệng, mím chặt môi, một câu cũng không nói thành lời.
Hai người ngày đó tan rã trong không vui, cho đến lâm phong tùy phụ thân đi trước bị biếm nơi, bọn họ cũng chưa tái kiến quá mặt.
Trước khi đi Lâm Phong viết một lá thư xin lỗi tin, trong thư tràn ngập “rất xin lỗi” và một câu “Chờ ta” ở cuối cùng, lại không thể đưa đến trong tay Diệp Ngọc.
Thư bị tam hoàng tử cướp mất, gã nhìn thư mắt cười híp lại: “Thấy sao? Ta đã nói là có thể thu phục hắn nhỉ? Thật ra tự ti cũng không phải vấn đề lớn, nhưng trí mạng ở chỗ nam nhân tự ti thông thường còn đi cùng với lòng tự trọng không thể hiểu được.”
So với lòng tự trọng, Quý Duệ cảm thấy tự ti mới là không thể nào, cái loại cảm xúc này, cả đời này không thể xuất hiện trên người mình.
Bởi vì bị biếm chức và không hợp khí hậu, Lâm phụ uể oải cả ngày, thân thể càng đi xuống, đến ngày giỗ của ông ấy, kinh thành truyền đến tin tức, chuyện tốt của Quý phủ và Diệp phủ đang đến gần.
Lâm Phong bán của cải gia sản lấy tiền mặt, một mình lẻ loi đến phương Bắc tòng quân, khi đó hắn chỉ có một ý niệm, hắn một tạo ra một khung trời, đá Quý Duệ xuống, khiến người phụ nữ kia hối hận!
Không biết nên thấy buồn cười hay đáng buồn, hắn cảm thấy bản thân nên hận Diệp Ngọc, nhưng cố tình Diệp Ngọc cũng là ý niệm chống đỡ hắn vượt qua mọi bờ vực cận kề cái chết, có đôi khi, hắn cũng không phân biệt được, chấp niệm ăn sâu bén rễ trong lòng kia, yêu nhiều hơn, hay hận nhiều hơn.
Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ rõ ràng như thế.
Hắn muốn sống sót trở về, muốn phong quang trở về gặp Diệp Ngọc, đến nỗi sau khi gặp thì như nào nữa, Lâm Phong không dám nghĩ tiếp, dường như đó là một vấn đề không có lời giải.
Nắm mọi cơ hội để bò lên trên, khi hắn phong quang hồi kinh, Diệp phủ đã là một khung cảnh khác.
Nguy hiểm cận kề, đầu sỏ gây tội thế mà lại là con rể tốt do Diệp Thần chọn lựa kỹ càng. Thậm chí Lâm Phong còn có sự khoái lạc và vui mừng đáng xấu hổ, hắn biết mình đang mừng thầm điều gì, hắn đang chờ Diệp Ngọc phát hiện bản thân mắt mù coi trọng một thằng đàn ông như vậy, đợi nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân….. Sẽ có lý do cướp nàng lại.
Dưới tâm lý đê tiện thúc đẩy, Lâm Phong thậm chí không ngại ra tay “giúp” một phen, chỉ là hắn cũng không ngờ điều này sẽ trở thành bùa đòi mạng Diệp Thần, càng không ngờ Quý Duệ sẽ mượn hành động này làm ầm ĩ lên, để Diệp Ngọc biết tất cả.
Diệp Thần cũng có tự tôn cũng mình, ông cứng rắn chưa từng mở miệng xin Lâm Phong giúp đỡ, càng không mảy may để lộ cảnh ngộ của mình cho Diệp Ngọc biết.
Nhưng mà tự tôn có mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cũng sẽ vì con gái mà hạ xuống.
Đó là lần đầu tiên Diệp Thần cúi đầu với Lâm Phong.
“Diệp Thần ra cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, đối với ngươi, đối với cha ngươi, ta không thẹn với lương tâm, vốn dĩ cũng không muốn giải thích gì. Nhưng vì Ngọc Nhi, coi như ta cầu xin ngươi.”
Vì thế lúc này Lâm Phong mới rõ ràng lúc trước cha mình bị biếm đi, là do ông ấy câu đảng kết phái kiến người bên trên bất mãn, nên bị hạ đi chỗ tồi tàn. Không chỉ không liên quan đến Diệp Thần, ông thậm chí còn nghĩ nhiều cách để cha Lâm đến một địa phương tốt hơn, chỉ tiếc cha Lâm cũng không hiểu được dụng tâm lương khổ trong đó.
Lý do hận thù duy nhất bị lột mất, Lâm Phong ngây ngốc đứng đó.
“Đương kim hoàng thượng đã không thể dung chứa ta được, Quý Duệ kia lại là kẻ hỗn láo, ta đón Ngọc Nhi về, cũng chỉ có thể chờ chết cùng ta. Ngược lại nếu ở Quý gia, có thể giữ lại mạng nó. Lâm Phong, Diệp gia không nợ ngươi cái gì.”
Diệp Thần hung hăng lột tình yêu bao bọc trong hận thù của Lâm Phong ra, khiến hắn chỉ có thể dùng tình cảm chân thật nhất đối mặt với Diệp Ngọc.
“Ta biết, con đường sau này của nó không dễ đi. Nhưng dù vậy ta cũng muốn nó sống sốt, đây là một lần ích kỷ duy nhất của, người làm cha như ta. Lâm Phong, ngươi hãy bảo vệ nó, đứa bé kia….. rất yếu ớt.”
Nhưng mà Lâm Phong lấy gì để bảo vệ? Diệp Ngọc chỉ còn sự hận thù với hắn.
“Ngọc Nhi, rất xin lỗi.” Hận thù trong mắt Diệp Ngọc giống như một con dao cắt vào tim hắn, tuy biết không thể thay đổi được gì, Lâm Phong vẫn quỳ xuống trước mặt nàng đau khổ cầu xin, “Nàng đi theo ta đi, Quý Duệ sẽ không đối xử tốt với nàng.”
“Ngươi còn vô liêm sỉ hơn Quý Duệ,” Diệp Ngọc hung hăng gạt tay hắn ra, “Nhiều năm như vậy, cha ta chưa hề bạc đãi ngươi chỗ nào, ngươi giậu đổ bìm leo với cha ta vậy ngươi còn định làm người không?”
“Ngọc Nhi……”
“Lâm Phong!” Đả kích liên tiếp khiến sợi dây lý trí cuối cùng của Diệp Ngọc cũng đứt đoạn, “Nếu ngươi xuất hiện lần nữa, ta sẽ chết trước mặt ngươi.”
Cuối cùng, hắn không thể làm gì cho Diệp Ngọc, phái Đặng Tích Nhi ẩn bên người nàng, một là thời điểm mấu chốt sẽ bảo vệ nàng, hai là biết được chút chuyện của nàng từ trong miệng Đặng Tích Nhi, an ủi tương tư của chính mình.
Chỉ là hắn không ngờ Đặng Tích Nhi sẽ nổi lên tâm tư ác độc như vậy với Diệp Ngọc.
Giây phút thiên đao vạn quả Đặng Tích Nhi, thật ra người hắn càng muốn giết, là chính mình. Một giây kia, hắn hận những ai đã ép Diệp Ngọc đi đến cảnh ngộ như vậy, chì muốn làm bất cứ chuyện gì vì nàng.
Chỉ là, làm xong hết thảy, Diệp Ngọc vẫn biến mất trong tầm mắt hắn.
Hoàng đế bị hắn giam ba tháng, ba tháng này, Lâm Phong ngày ngày tra tấn gã, hắn hận thấu xương khởi nguồn của bi kịch, sau khi ổn định thế lực bản thân, vào đêm ngày nọ kết liễu gã.
Tân đế trẻ tuổi đăng cơ, hắn đương nhiên trở thành quyền thần cầm giữ triều chính.
Năm thứ nhất, hắn như phát điên muốn tìm thấy Diệp Ngọc, dù chỉ là thi thể.
Nhưng mà sau này, hắn đã từ bỏ việc tìm kiếm Diệp Ngọc, không có tin gì cũng là tin tốt nhất, hắn thậm chí cam chịu chuyện Diệp Ngọc sống rất tốt ở một góc nào đó trên thế gian này.
Lâm Phong dọn vào Diệp gia, Quý Ninh sửa tên thành Diệp Ninh, trở thành con trai trên danh nghĩa của hắn.
Diệp Ninh bỏ đi sự non nớt dần dần bộc lộ tài năng, trở thành thế lực quan trọng để tân hoàng cướp quyền lực trong tay hắn.
Lâm Phong bỏ qua toàn bộ hành động của y, thậm chí còn không dấu vết giúp y giải quyết vấn đề khi người khác cố tình gây khó dễ y vì chuyện của Quý Duệ. Không biết là vì hứa hẹn với Diệp Ngọc, hay do đôi mắt y có chút giống với đôi mắt của Diệp Ngọc, hắn không hề bạc đãi Diệp Ninh chút nào.
Thế cho nên cuối cùng hắn ngồi ở từ đường Diệp gia, đợi Diệp Ninh bưng rượu độc đến cho bản thân, Diệp Ninh không nhịn được nên hỏi hắn: “Ngươi cố ý muốn chết trên tay ta ư?”
Trong từ đường, linh bài của Diệp Ngọc luôn được Diệp Ninh cung phụng, Lâm Phong không vào một lần nào, hắn cũng không chấp nhận việc Diệp Ngọc đã chết, nhưng mà lúc này, hắn chỉ cảm thấy mỏi mệt.
Cố ý ư? Cũng không thể nói vậy, hân chỉ là không làm gì mà để mặc mọi chuyện phát sinh đến bước này.
“Diệp Ninh, ta chỉ có một yêu cầu, có thể chôn chúng ta, cùng một huyệt được không?”
Diệp Ninh trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: “Ta rất cảm kích ngươi, nhưng ta không có tư cách thay mẫu thân tha thứ ngươi. Bên cạnh mẫu thân, sẽ không có vị trí của ngươi.”
Lâm Phong cười, cười đến mức khóe mắt ướt át, bê rượu độc uống một hơi cạn sạch.
Thôi, sinh bất đồng khâm chết bất đồng huyệt, đây là hắn kiếp này trừng phạt.
_________
*Hai câu thơ trong bài Trường Can Hành kỳ 1 của Lý Bạch:
Chữ Hán: 郎騎竹馬來, 繞床弄青梅。
Phiên âm: Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai
Dịch nghĩa:
Ngựa tre chàng cưỡi đến nơi,
Cành mơ xanh giỡn cười trêu quanh sàng.