Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Đằng đưa điện thoại cho anh, cất áo khoác của anh với quần áo đã ướt của mình vào cặp sách, nhanh chóng xuống xe.
Cô gái nhỏ đi một mạch đến chỗ ngoặt, nhìn trộm xe anh đi, cô mỉm cười chạy nhanh đến cửa thang máy, không biết là do chạy quá nhanh hay là do khẩn trương.
Có đôi khi cô cảm thấy chỉ cần Đào Dã đi cùng hướng với cô cũng đủ làm cho cô tim đập thình thịch.
"Đồ si tình..." Diệp Đằng nhìn chính mình trong gương thang máy, chửi thầm nhưng trong ánh mắt lại không thể che dấu được ý cười.
"Về rồi à?" Lúc về Phương Thục Trân đang ở nhà nấu cơm, cười hỏi: "Phim thế nào?"
"Rất hay ạ." Diệp Đằng gật đầu, nói vọng vào với Hứa Kính Nghiêu đang ngồi trong phòng khách: "Con lên tầng trước."
Diệp Đằng trở lại phòng, mở cặp sách ra, đem áo khoác với quần áo của mình đến nhà vệ sinh. Lúc xuống tầng bị Phương Thục Trân gọi lại lại có chút chột dạ.
"Để đấy đi, ăn cơm trước, một lát nữa mẹ sẽ giặt giúp cho." Phương Thục Trân một bên bưng đồ ăn đến bàn ăn, một bên nói chuyện với cô.
"Con cảm ơn nhưng để con tự giặt vì ngày mai còn phải mặc." Diệp Đằng tùy tiện tìm cái cớ, ôm quần áo đến nhà vệ sinh dưới tầng, còn đóng cửa.
Bên ngoài hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Phương Thục Trân tựa hồ có chút xấu hổ, Hứa Kính Nghiêu đi qua vỗ vai bà: "Chờ một chút, nó không phải là một đứa trẻ nữa, muốn tiếp nhận cũng cần một quá trình. Tôi nhìn ra được Diệp Đằng nó là đứa trẻ ngoan, nó sẽ chậm rãi tiếp nhận chúng ta."
Phương Thục Trân mỉm cười nắm bàn tay dày rộng của Hứa Kính Nghiêu, gật gật đầu: "Ngồi đi, tôi còn một bát canh, để tôi đi lấy."
Diệp Đằng lấy áo khoác của Đào Dã nhìn nhìn, sao đó choàng lên người mình. Sao quần áo của anh lại to như vậy? Cô nhìn chằm chằm mình trong gương, giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn.
"Đằng Đằng ra ăn cơm!"
"Vâng ạ!" Diệp Đằng nhanh chóng cởi áo khoác ra, bỏ quần áo của mình với áo khoác của anh vào máy giặt rồi đổi nước giặt.
"Đằng Đằng, giáo viên piano mẹ con tìm cho thế nào?" Mối quan hệ giữa Diệp Đằng với Hứa Kính Nghiêu tựa như khách hàng với ông chủ. Ông không giống như Phương Thục Trân là cố tình làm thân. Ngược lại làm như ông mối quan hệ giữa hai người trở nên nhẹ nhàng hơn, có đôi khi đối xử quá thân thiết cũng là một loại áp lực vô hình.
"Khá tốt ạ, giáo viên kia rất lợi hại." Điều Diệp Đằng nói là nói thật, không chỉ đánh đàn giỏi mà đối xử với học sinh cũng rất tốt.
"Vậy là tốt rồi. Nếu có gì không hài lòng nhớ nói rõ với bố mẹ." Hứa Kính Nghiêu gắp một miếng cho cô, đây là hành động thân mật nhất mà họ làm hằng ngày.
"Cảm ơn." Diệp Đằng vùi đầu ăn cơm.
Đêm đó Diệp Đằng tìm cớ để treo quần áo ở trong phòng vì cô sợ phơi ngoài ban công không an toàn. Cô dùng máy sấy cho áo khoác, tỉ mỉ sấy cả cổ áo lẫn tay áo, phơi ở cửa sổ cả đêm. Sáng sớm hôm sau lúc rời giường việc đầu tiên cô làm là xem quần áo treo ở cửa sổ, kết quả phát hiện nó trống rỗng, chỉ còn lại quần áo của cô treo lơ lửng trên đó.
Diệp Đằng lập tức cả kinh, hướng phía dưới nhìn nhìn, phía dưới lùm cây hay gì đó cũng không có, nói không chừng là bị người ta nhặt đi hoặc là bị công nhân vệ sinh vứt cũng không chắc...
Diệp Đằng răng còn chưa đánh, vội vã chạy xuống dưới tầng, đi đến cửa sổ bên cạnh xem lại đến thùng rác bên cạnh nhìn nhìn. Có một bác gái đi đổ rác thấy cô mặc quần áo ngủ đi đi lại lại xung quanh thùng rác, cho rằng cô ném nhầm thứ gì đó: "Sao vậy nha đầu?"
"Dì, dì có thấy một cái áo khoác không?" Cô cảm thấy tức giận, quần áo không thể vô duyên vô cớ mà biến mất được.
"Áo khoác? Không có, xe rác đi rồi. Nha đầu, con ném áo khoác xuống à?"
Phương Thục Trân thấy cô sáng sớm đã hoảng hốt chạy ra ngoài, đi theo cô xuống tầng: "Ném cái gì? Có cần xem lại camera không?"
"Không có gì..." Diệp Đằng không dám nói là quần áo của con trai, lại còn bị cô mang về giặt sạch. Có thể là có tật giật mình nên cô không dám nói rõ chuyện này: "Có thể là con nhớ nhầm, để con về phòng tìm lại."
Diệp Đằng đến trường. Vì chuyện quần áo sáng nay nên cô không chú ý đến sự lo lắng của Phùng Thiên hôm nay, nhất là sau khi cô đến.
Một lát sau, Phùng Thiên dùng bút chọc chọc sau lưng cô,hạ giọng nói: "Này, tóc xoăn, chuyện ngày hôm qua là hiểu lầm, tôi chơi trò chơi thua nên mới thổ lộ với cậu."
Diệp Đằng đang bực mình lại nghe cậu ta nói một câu không đầu không đuôi: "Thổ lộ cái gì?"
Phùng Thiên thấy mặt cô mê mang, cho rằng cô cố ý làm bộ không nhớ rõ: "Hôm qua tôi gọi điện thoại cho cậu ý, không phải là tôi nói tôi... Dù sao câu nói không phải sự thật, cậu đừng có tin!"
"Điện thoại tôi rơi xuống nước... chỉ vì cậu gọi cho tôi." Diệp Đằng căn bản không nghe thấy cậu ta nói gì, cô chỉ biết Phùng Thiên chính là kẻ đầu sỏ gây tội, nếu cậu ta không đột nhiên gọi cho cô thì mọi chuyện hết thảy đều sẽ không xảy ra, cái áo kia cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất.
"Thật sự?" Phùng Thiên mừng như điên, cô không nghe được, thật tốt quá!
"Cậu có vẻ vui khi điện thoại tôi rơi xuống nước?" Diệp Đằng thấy mắt cậu ta nháy mắt sáng bừng lên, cô hoài nghi đây là một âm mưu của Phùng Thiên.
"Không phải." Phùng Thiên ngoài miệng nói không phải nhưng khóe miệng không khống chế được mà cười: "Tôi mua lại cho cậu, được chưa?"
Diệp Đằng thụ sủng nhược kinh, hôm nay cậu ta quá bình thường, điều này có chút bất thường.
"Không cần cậu mua, tôi đem đi sửa rồi." Diệp Đằng quay đi, chuẩn bị vào học.
"Nếu sửa không được thì tôi mua lại một cái cho cậu." Phùng Thiên ghé xuống mặt bàn, híp mắt nhìn đuôi tóc cong vút của cô, phía dưới là phần cổ trắng nõn, lộ ra bên ngoài áo đồng phục. Cậu ta nghĩ thầm: Lão tử quả thật quá may mắn, nếu không thì chả còn chút mặt mũi nào cả.
Tuy là mất áo nhưng di động thì vẫn phải lấy lại. Giữa trưa vào lúc nghỉ Diệp Đằng từ trường học chuồn ra ngoài. Đào Dã dựa theo ước định vào buổi tối hôm trước, ở cổng trường chờ cô. Cô từ xa đã thấy thân ảnh thon dài, ở giữa đám học sinh trung học vội vã đến nhà ăn thì phá lệ gây chú ý.
Điện thoại còn ở cửa hàng, Đào Dã đưa cô đi lấy, buổi chiều thuận tiện mang về trường học luôn.
"Bên trong điện thoại có gì quan trọng không? Khả năng là mất hết dữ liệu."
"A?" Diệp Đằng đang cầm nước dừa trong quán coffee, theo bản năng kinh ngạc, cô nhảy xuống hồ là vì tấm ảnh mà bây giờ ảnh chụp cũng không có: "Ừ, dù sao cũng không có gì quan trọng."
Hiện tại chuyện tấm ảnh cô không quan tâm, cái chính là giải thích thế nào cái áo của anh trong nhà cô lại biết mất không chút lý do...
"Cái áo khoác của anh hãng gì đấy? Có thể mua được ở đâu?" Diệp Đằng nghĩ nếu không tìm được thì mua lại cho anh một cái giống y đúc.
Đào Dã đoán không ra ý của tiểu cô nương, cười hỏi: "Sao? Tự dưng lại muốn mặc quần áo của nam giới?"
Diệp Đằng:...
Diệp Đằng: "Không phải. Cái áo kia của anh có khi là tôi không trả lại được."
"Thích quần áo của tôi như vậy? Luyến tiếc?"
Diệp Đằng nhìn chằm chằm vào chữ thích, cắn ống hút: "Không phải... Là bị rơi, hình như là bị xe rác mang đi rồi."
Đào Dã không cho là đúng, nhẹ nhàng gật đầu: "Thích thì nói với anh, áo khoác anh có rất nhiều, tặng cho em cũng được, bạn nhỏ không cần nói dối."
Diệp Đằng thiếu chút nữa là phun ngụm đồ uống trong miệng ra.
Đánh mất quần áo của người ta, lại còn bị hiểu lầm là có bệnh thần kinh về quần áo nam giới... Cô nhìn lý do của chính mình, cảm thấy không thể làm cho người khác tin được, nhưng đó là sự thật mà! Cô có thể làm gì bây giờ?
Anh nhìn thấy ánh mắt quẫn bách của cô, còn nói thêm một câu: "Mỗi người đều có một đam mê riêng, có thể lý giải được."
Diệp Đằng nhìn vẻ mặt anh cười như không cười, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra bốn chữ: "Cảm ơn ngài!"
Đào Dã cười bước chân vào cửa hàng sửa chữa điện thoại, còn bảo thợ sửa thay dán màn hình cho cô. Do đã dán lại màn hình nên điện thoại nhìn như mới.
Hình như Đào Dã quen với chủ cửa hàng, cùng ông ta bắt chuyện vài câu. Diệp Đằng nhấn khởi động điện thoại, thử dùng một chút, không có trở ngại gì.
"Tiểu cô nương, giống như trước đây đúng không?" Chủ cửa hàng ghé vào quầy hỏi.
"Dạ, để cháu thử xem." Diệp Đằng nhấn mở camera, yên lặng chụp trộm Đào Dã đang xem điện thoại. Lúc cô bấm nút chụp, người nọ như là biết được cô chụp lén, quay đầu nhìn qua, tầm mắt của hai người gặp nhau qua màn hình điện thoại.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, gương mặt tươi cười lười biếng trong màn hình được phóng to, cách màn hình cũng nhìn về phía cô: "Thế nào? Camera có rõ không?"
Diệp Đằng nhanh chóng quay lại phần chụp ảnh, hướng đến chỗ khác chụp vài cái, cúi đầu giả vờ xem ảnh chụp. Mọi lông tơ trên mặt anh đều có thể xem rõ ràng, môi mỏng cùng đôi mắt mang ý cười.
"Rõ, giống như trước đây."
Diệp Đằng quay lại trường học. Tâm tình của cô rất tốt, cảm thấy mình nhảy lần trước không uổng phí. Trước lúc hết giờ nghỉ trưa, cô tranh thủ đến nhà vệ sinh, tránh ở bên trong nhìn lại tấm ảnh mới chụp một lần nữa.
Bên ngoài có tiếng nước, mấy nữ sinh cười nói lớn.
"Các cậu nghe tin gì chưa? Hoa hậu trường học mới tới kia, ở lớp năm tên là Diệp Đằng, thực ra là được nhận nuôi."
"Thật hay giả? Không phải là bố mẹ đều là giáo sư đại học, bản thân còn là học bá sao?"
"Thật sự! Nghe nói bố ruột là công nhân vệ sinh, do tai nạn xe cộ mà chết. Tin tức của tớ tuyệt đối đáng tin cậy, các cậu yên tâm đi."
"Haizz, còn tưởng lợi hại thế nào. Cả ngày làm ra cái bộ dáng tiểu thư, nghe nói ngày đầu tiên đã đùa giỡn chủ nhiệm lớp. Bây giờ Phùng Thiên suốt ngày bám lấy nó, các cậu nói xem, nếu cậu ta biết nó là con của công nhân vệ sinh thì còn bám lấy nữa không?"
"Ai biết được?" Mấy nữ sinh bên cạnh đi theo đều cười.
Diệp Đằng cất điện thoại, vừa định ra ngoài đã nghe thấy thanh âm nho nhỏ, nhanh hơn cô một bước: "Các cậu nói bậy gì đó!"
Lâm Mạt, người không dám nói đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn mấy nữ sinh bên trong, lấy hết dũng khí để bảo vệ cho bạn tốt nhất của mình.
"Bọn tao nói bậy bao giờ? Mày không phải là bạn tốt nhất của Diệp Đằng sao? Mày nói xem bọn tao nói câu nào không đúng?" Có một nữ sinh cao cao nhướng mày hỏi.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, bọn họ đều quay đầu nhìn lại, đứng hình tại chỗ.
Diệp Đằng đi đến bồn rửa tay, ánh mắt lạnh trong gương nhìn đám người kia: "Sao không nói nữa? Mới nãy không phải mạnh miệng lắm sao?"
Hết chương 24