Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cậu, cả cơ thể như đông cứng, hai tay siết lại đặt trên bàn, môi dưới tự cắn muốn bật máu. Cảm thấy người đối diện không phản ứng gì, Hạo Hiên căng thẳng ngước lên, đôi mắt nâu ánh cam lộ vẻ sợ hãi nhìn ma vương.
Bất chợt, ma vương đứng bật dậy, cao ngạo mà sải bước đến chỗ cậu. Anh cúi lưng, đưa mặt sát lại gần, cặp mắt thờ ơ của mọi khi giờ đây còn mang theo sự tức giận khó hiểu. Sắc mặt Hạo Hiên liền trở nên tái mét, trái tim cậu cũng vì hành động này của anh mà bị dọa cho kinh sợ, đập thình thịch liên hồi.
Đột nhiên, tay trái kéo mạnh cổ cậu, không nói trước mà cắn mạnh vào nơi vẫn còn hằn lại vết thương cũ. Hạo Hiên không đề phòng mà tự dưng bị cắn, đáy họng không kiềm được mà kêu lớn, "Ahh! ~" Nửa sau hơi yếu đi, khiến âm thanh lọt vào tai lại có vài phần như rên rỉ.
Nghe thấy tiếng kêu đáng xấu hổ của bản thân, cậu cảm thấy thật bẽ mặt, răng nghiến chặt lên bờ môi mọng nước kia, lúc này đã thực sự bật máu. Kẻ nào đó còn đang no nê liếm từng giọt chất lỏng đọng lại trên cổ Hạo Hiên, khi nhìn thấy môi mỏng chảy máu liền không nghĩ ngợi gì mà xoay đầu, mút lấy cánh môi ấy một cái.
"Aaa! Anh làm gì vậy?!" Rụt cổ lại theo phản xạ, cậu trợn mắt, hoảng loạn nhìn ma vương. Cái quần què? Tên này vừa mút môi cậu sao? Thế thì khác gì hôn đâu chứ! Cậu là trai thẳng, đừng có giở cái thói đê tiện này với cậu!
Ma vương hững hờ đáp, "Môi ngươi chảy máu rồi, ta liếm cho."
Hạo Hiên thật muốn điên đầu với tên này! "Thì liên quan gì đến việc anh liếm môi tôi? Tôi là trai thẳng đấy! Hành động này của anh đối với tôi thật ghê tởm lắm anh có biết không?" Cậu không chịu được mà quát lớn, mất đi sự nhẫn nhịn của mọi khi.
Ghê tởm? Con người bần hèn này vậy mà dám ghê tởm anh? Đừng nói chỉ mút môi một cái, anh còn có thể hơn thế, còn có thể hôn cậu, đè cậu ra rồi làm đủ mọi chuyện nữa kìa. Dù có như nào thì kẻ này cũng phải cảm thấy vinh dự, hạnh phúc không thôi khi được anh đối xử như vậy.
Đó chính xác là điều anh nghĩ, mặc dù bản thân không có loại hứng thú đó với con người. Gân xanh nổi lên hai bên thái dương, ma vương tức giận trừng mắt nhìn Hạo Hiên.
Ha, đúng rồi, dù anh có làm gì thì kẻ này cũng không thể chống cự lại mà. Ánh mắt mang vài tia giễu cợt, ma vương mạnh bạo kéo đầu cậu lại, áp môi kề môi, hung hăng mà hôn lên.
Hạo Hiên đứng hình mất 5 giây, đầu óc cậu trống rỗng, tâm trí đầy một mảng trắng. Khi chiếc lưỡi của ma vương chuẩn bị tiến vào trong, cậu mới hoàn hồn lại, khuỷu tay đập mạnh xuống vai anh.
Ma vương không cảm thấy đau, nhưng cũng kịp thời dứt ra khỏi dòng suy nghĩ kia của mình. Anh vậy mà vì một câu nói liền mất khống chế, đi dây dưa với con người. Nên biết rằng, con người chỉ là nguồn máu di động trong mắt anh thôi, trước nay anh chưa từng nảy sinh chút hứng thú nào.
Lấy lại vẻ lạnh nhạt lúc đầu, ma vương đứng dậy, không liếc cậu một cái mà quay người. "Ngươi nên tự biết phải cư xử thế nào đi. Sẽ không có lần sau đâu." Anh khó hiểu cảnh báo, rồi cứ thế bỏ đi.
Hạo Hiên lúc này vẫn tràn ngập sự sợ hãi, không khỏi run rẩy. Cậu vậy mà bị một tên đàn ông cưỡng hôn, mà hắn ta lại là ma nhân nữa. Hình ảnh hai người hôn nhau hiện lên trong đầu, cậu liền không chịu được mà nổi da gà, cảm thấy ghê tởm cực kỳ.
Không những vậy, cậu sợ chính là lời cảnh báo kia. Ý tứ trên mặt chữ, nếu cậu còn cố bỏ trốn, thì chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt rất đáng sợ, hoặc kinh khủng nhất chính là... cái chết. Rùng mình một cái, Hạo Hiên đi ra ngoài cửa, theo quản gia về phòng.
Vừa bước chân vào phòng, quản gia ở sau cậu liền nói, "Ma vương đã hạ lệnh, từ nay cậu sẽ không được ra khỏi đây. Thức ăn một ngày ba bữa, tôi sẽ mang tới cho cậu." Ngắn gọn nói xong, quản gia liền quay lưng rời đi.
Hạo Hiên nhất thời không theo kịp. Lúc cậu phản ứng lại rồi chạy ra ngoài, cánh cửa đã tự động đóng sầm. Dù cho cậu có cố vặn tay cầm hay đẩy thật mạnh, cửa cũng không hề mở ra, hẳn là đã bị chú ma pháp lên.
Cậu đổ sụp xuống, hai đầu gối đập sàn, trán tì lên cánh cửa. Tại sao cứ hết việc này đến việc khác đều xảy ra với cậu. Hạo Hiên cậu từ trước tới nay là một người rất tốt, lại còn thêm khuôn mặt đẹp trai không ai bằng kia, quả thực được người người mến mộ.
Cuộc sống học đường còn chưa kết thúc, thanh xuân còn đang dang dở, vậy mà lại bị sự việc quái gở này hủy hoại hết tất cả. Mà đáng khinh là, cậu lại chỉ như một con bọ bị lật ngửa, dù có vùng vẫy đến đâu cũng chẳng xoay mình được.
Hạo Hiên đứng dậy, bước chân nặng nề đi về giường, mắt nhắm lại.
Hôm nay đến đây thôi, cậu mệt mỏi quá rồi.
***
Sáng hôm sau, Hạo Hiên một lần nữa tỉnh dậy từ cơn ác mộng không điểm dừng kia. Tựa lưng vào đầu giường, mặt không sức sống, cậu đảo mắt khắp căn phòng tối tăm, chỉ còn một chút ánh sáng lờ mờ từ ma lực. Xung quanh rộng lớn lạnh lẽo, chẳng bằng căn hộ ấm cúng biết bao của cậu. Dù đều ở một mình, nhưng ít nhất nơi đó còn là tự do, còn là thoải mái.
Cười khẩy một cái, Hạo Hiên chán nản ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. "Luyến tiếc làm gì, đằng nào cũng không thể trở lại." Cậu nghĩ.
*Tạch.. tạch.. tạch* Căn phòng bỗng trở nên yên lặng, giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng chuyển kim của đồng hồ. Nhắm hai mắt lại, cậu chỉ mong sự bình yên nhỏ nhoi này có thể kéo dài thêm một chút.
Đồng hồ điểm bảy giờ, cánh cửa phòng mở ra. Quản gia kéo vào một chiếc xe đẩy, mang bữa sáng đến cho Hạo Hiên. Ông nhẹ nhàng nhìn chàng trai đang ngồi trên giường mà ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn chưa mở như thể không nghe thấy ai bước vào.
Trong phòng còn có một cái bàn nhỏ, quản gia đặt đĩa thức ăn lên đó, rồi cẩn trọng lên tiếng, "Thưa cậu, đồ ăn sáng đã được mang lên rồi."
Hạo Hiên giữ nguyên tư thế, mắt nhắm, đáp lại, "Cảm ơn ông, nhưng đồ ăn này nên mang đi thì hơn." Giọng cậu không một chút âm sắc, chỉ khàn khàn phát ra.
"Sao có thể được, cậu phải ăn sáng mới có sức khỏe chứ." Quản gia lo lắng nói. Ông là thực sự lo, chứ không chỉ vì người này là nguồn máu của chủ nhân. Nói xong, quản gia không nghe thấy tiếng trả lời, liền tự hiểu, thở dài một hơi rồi rời đi.
Người đã đi, Hạo Hiên bỗng nhiên bước xuống giường. Cậu đi tới bên cửa sổ, kéo rèm sang một bên, đưa mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm. Thật nhớ nhà mà.
***
Cả ngày hôm nay Hạo Hiên đều không ăn gì. Lúc quản gia vào đưa bữa trưa cho cậu, thức ăn buổi sáng đã nguội tanh, không một dấu vết động đũa. Dù ông có khuyên cậu thế nào thì cậu cũng không nghe, và điều tương tự đã lặp lại với bữa trưa.
Đến tối khi ma vương quay về tòa thành, quản gia đã báo cáo sự việc này cho anh. Mặc dù sắc mặt anh có thay đổi trong một khắc, thì cũng rất nhanh trở về bình thường. Anh cho người tiếp tục mang đồ ăn lên, còn ăn hay không thì tùy cậu. Anh muốn xem xem kẻ này còn diễn trò tới khi nào.
Nhưng thật ngoài suy đoán của ma vương, Hạo Hiên liên tiếp ba ngày đều không động vào một chút thức ăn nào, một giọt nước cũng không uống. Cậu chính là đang phản kháng lại đó, có được không?
Quản gia vì quá lo lắng cho sức khỏe của cậu, nên đã khuyên nhủ ma vương, "Thưa ma vương, người thường nếu không uống nước từ ba cho đến năm ngày thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vị khách ấy ba ngày qua đều không hề động tới chút thức ăn nước uống nào. Tôi sợ..." Quản gia ngập ngừng, không biết bản thân có nên nói hết câu.
Anh cũng chẳng có tâm trạng mà ở lại để quản gia nói hết, nghe tới đó thì cũng đủ hiểu rồi. Tên con người này lại thật không biết điều. Cậu nên nhận thức được mình là nguồn máu quan trọng của anh, ấy vậy mà lại tự hành hạ bản thân thành như vậy. Thật đáng chết!
Đè nén cơn giận xuống, ma vương sải bước tới trước phòng Hạo Hiên.