Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
Cha tôi là Đại tướng quân lừng lẫy Mặc quốc, từng một mình địch vạn quân, gi.ết đối phương không còn manh giáp.
Chị tôi chinh chiến sa trường từ nhỏ, mục tiêu là đánh thẳng vào kinh đô Kỳ quốc, bắt cho được đối thủ một mất một còn của chị - Tam vương tử Kỳ quốc Hàn Tranh, tiền d.â.m hậu sát.
Đáng tiếc, Kỳ Vương băng hà, Kỳ quốc gặp nội loạn, không đánh mà hàng, hai bên ký kết hiệp ước hòa bình.
Cha tôi và chị tôi được vời về kinh nhận tước.
Đêm hôm khuya khoắt, hai người ôm vò rượu gào khóc thảm thiết trong phòng thờ.
Cha tôi: "Cha ơi cha, con không thể bắt Kỳ Vương xách bô về trả cho cha, là con bất hiếu cha ơi!"
Chị tôi: "Hàn Tranh, anh phải ráng mạnh mẽ lên biết không! Nhất định phải sống mà chờ đến ngày tôi đè anh ra ngủ nghe chưa!"
Tôi vừa chui lỗ chó về phủ: "Hóa ra mình là đứa bình thường nhất trong nhà."
Dù sao tôi cũng là kẻ dám nhổ râu hoàng đế, giả ma dọa quý phi, đè Thái tử ra ngủ, bao nhiêu là sự tích phi thường, dõi mắt khắp kinh thành, làm gì có quý nữ danh môn nào so được với tôi.
"Thánh chỉ tới."
Nửa đêm gà gáy tới dọa người ta tỉnh cả ngủ luôn á.
Chị tôi cắp nách tôi ra tiếp thánh chỉ, vừa nghe mùi rượu trên người chị ấy, tôi bỗng thấy dạ dày quặn lên.
Thôi xong tôi rồi.
Há miệng ói một phát lên tờ thánh chỉ mới tinh.
Cha tôi chị tôi mỗi người chụp một cánh tay bắt mạch, không hẹn mà cùng nhìn tôi bằng ánh mắt "thôi rồi ăn kem trước cổng rồi".
Cha tôi lén lút móc da.o găm, chị tôi yên lặng cầm độc dược, chuẩn bị hợp mưu diệt khẩu lão công công tới tuyên chỉ.
Lão công công kia vô cùng bình tĩnh, vẫy tay sai người tròng áo cưới cho tôi.
"Thái tử bệnh nặng, cần xung hỉ gấp, kính xin Nhị tiểu thư mau cho. Đội ngũ đón dâu chờ ngoài cửa rồi, xin chớ để lỡ giờ lành."
Sa mạc lời luôn.
Buổi sáng ban hôn, buổi trưa bái đường, buổi chiều động phòng, xong xuôi tôi phủi đít về nhà lại mặt.
2.
Tôi chui lỗ chó về nhà.
Từ xa tôi đã nghe tiếng chị tôi và cha tôi gào khóc thảm thiết.
Chị tôi: "Nó dám không nhận cháu con, con xử nó liền!"
Cha tôi: "Nó dám không nhận cháu ngoại cha, cha xử nó liền!"
Khóe miệng tôi giật một cái.
Chả có nhẽ tôi lại phải nói với họ, Thái tử mà cha với chị đòi xử là cha đứa nhỏ?
Tôi đẩy cửa bước vào.
"Dao Dao!"
Chị cả cầm tay tôi, kích động nói: "Sao em lại về đây? Thái tử hẹo rồi, hay nó bỏ em?"
Không đợi tôi trả lời, chị ấy đã móc trong ngực áo ra một xấp chân dung của các công tử chưa vợ ở kinh thành.
"Trước kia chị với cha không ở kinh thành, không bảo vệ được em. Nhưng giờ đã khác xưa, cha và chị của em là đại công thần. Em thích công tử nhà nào thì cứ nói với chị, chị bắt về cho em."
Cha tôi sắp một bàn vũ khí: "Đứa trời đánh thánh vật nào dám bắt nạt con, cha xử nó cho. Con muốn nó thăng kiểu nào? Cha thì quen vặt đầu, chị con thì ưa băm vằm."
Thế giới tươi đẹp như vậy, cha tôi chị tôi lại nóng nảy như thế.
Không được, không được.
Tôi xấu hổ cúi đầu: "Cha, thực ra là con bắt nạt người ta á."
Hai người sửng sốt mất hai giây.
Chị tôi vỗ bàn khen hay: "Không hổ là con gái nhà họ Giang, có khí phách lắm."
Cha tôi: "Cha đã nói rồi, kiểu gì nó lại chẳng kèo trên đè người ta ra, người ta sợ thế lực nhà mình nên đành nhắm mắt đưa chân thôi."
Nói thật, bàn về não to thì tôi là số một trong nhà.
Còn bàn về gan lớn thì không so được với hai người họ.
Lửa cháy đến đít rồi mà hai người còn cho rằng mình có công lớn, là tâm phúc trước mặt hoàng đế!
"Con quên nói, đứa trẻ trong bụng con là con của Thái tử."
Cha tôi chị tôi đồng thanh: "Sao không nói sớm!"
Thì hai người có cho con nói đâu!
Thời gian của tôi có hạn, xin tổng kết thế này:
Địch không động, tôi không động.
Nếu địch động, cha chị chạy trước, tôi chặn đuôi.
3.
"Dao Dao, em về nhà lại mặt hả? Sao không đi cửa chính?"
Mới chui nửa người về lại phủ Thái tử, giương mắt đã thấy gương mặt xanh xao vàng vọt của Lục Ngôn Khanh.
Không phải hắn đang ngâm thuốc à?
Tôi tự vỗ đầu một cái.
Ngơ rồi!
Đây chẳng phải là khu vực ngâm thuốc của hắn hay sao.
Hồi bữa thấy cạnh ao dễ hành sự, thế là quyết định đào lỗ chó ở chỗ này.
Dù sao thì cái việc tôi ngủ với Thái tử cũng không nên để nhiều người biết.
Tôi nhanh trí, móc ra một lọ thuốc nhỏ.
"Em gả cho anh vội vàng, sợ họ nhanh như hổ vồ mồi ăn mất thuốc thuốc bổ thận tráng dương em chuẩn bị đưa cho anh. Cho nên em mang sang cho anh này."
"Thuốc bổ thận hả?"
Tôi chớp chớp mắt, gật đầu: "Ừ, đợt trước anh vất vả rồi."
Tôi u oán liếc nhìn Lục Ngôn Khanh.
Sớm biết hoàng đế tứ hôn tôi với hắn thì tôi cần gì phải tối nào cũng chui lỗ chó vào đây quần quật tạo em bé cơ chứ.
Trời tối đến, trời sáng đi.
Ngày nào cũng phải lao lực.
Tôi chỉ bụng dưới phẳng lì, vô cùng đắc ý.
"Lục Ngôn Khanh, hình như em có bầu rồi. Đã nói rồi đấy, em đẻ con cho anh, anh bảo đảm tính mạng cả nhà em."
Nói thật, nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc, đường đường một quý nữ danh môn như tôi sao có thể âm thầm lặng lẽ lên giường với Lục Ngôn Khanh mà không cần danh phận được chứ.
Cho dù hắn là Thái tử đi nữa.
Lục Ngôn Khanh ôm chầm lấy tôi.
Tôi hoảng hồn: "Anh yếu thì đừng ra gió, coi chừng làm té con em."
Hắn nhẹ giọng thủ thỉ bên tai tôi: "Dao Dao, anh yếu hay mạnh, chẳng lẽ em không biết?"
Nhớ lại một tháng qua đêm đêm đánh trận, tấm da mặt dày hơn tường thành của tôi cũng phải ửng hồng.
4.
"Bẩm Thái tử điện hạ, mạch của Thái tử phi nhanh và mạnh hơn, hẳn là có tin vui, đã hơn một tháng."
Lục Ngôn Khanh bế tôi lên giường, tự tay cởi giày cho tôi, đắp chăn cẩn thận.
Hắn cất giọng ấm áp: "Giờ em đã là vợ của anh, đương nhiên anh sẽ che chở nhà họ Giang. Em cứ ngoan ngoãn ở cạnh anh, anh sẽ không phụ lòng em và con đâu."
Tôi kinh ngạc.
Sao tiền hậu bất nhất quá vậy!
Chẳng phải đã thỏa thuận rằng hắn chịu trách nhiệm xử lý cha hắn, tôi chịu trách nhiệm sinh con cho hắn rồi sao?
Ngoan ngoãn ở cạnh hắn là sao?
Chẳng lẽ Lục Ngôn Khanh lên ngôi, tôi còn phải ngậm đắng nuốt cay làm hoàng hậu, cả đời bị vây trong bốn bức tường thành nữa sao?
Vừa nghĩ tới cảnh sau này chỉ được tới lui trong bốn bức tường hoàng cung, như cá chậu chim lồng, trong lòng tôi bỗng thấy tủi thân vô hạn.
Mũi cay miệng mếu.
"Toong, toong." Nước mắt nhỏ giọt lên mu bàn tay Lục Ngôn Khanh.
"Sao mình khóc? Anh hứa cho em làm hoàng hậu, em không muốn sao?"
Đúng là tôi không muốn thật.
Tôi cũng muốn được rong ruổi sa trường như cha như chị, cũng muốn xem phong cảnh ngoài kinh thành, cũng muốn biết cảm giác tự do nó thế nào.
Nhà họ Giang là trọng thần ba đời, chiến công hiển hách.
Các cụ bảo, cây to gió lớn, công cao át chủ, lúc muôn dân ca tụng, cảm kích nhà họ Giang nhiều lần đẩy lùi quân địch, thì cả tôi lẫn hoàng đế đều run lẩy bẩy.
Hoàng đế sợ nhà tôi làm phản.
Tôi sợ hoàng đế cho rằng nhà tôi muốn làm phản.
Nhưng cha tôi có dũng không có mưu, chị tôi có ngực không có não.
Phỏng chừng hai người còn không biết chữ "làm phản" viết như nào.
Mỗi lần đánh trận thư gửi về nhà chẳng khác nào gà bới.
Nhưng làm vua ai chẳng đa nghi, giữ tôi lại kinh thành làm con tin, lấy tiếng là chăm sóc con dại giúp lão góa vợ là cha tôi.
Cha tôi thực sự cho rằng hoàng đế thương ông ấy, năm nào về kinh báo cáo công tác cũng khiêng theo mấy trăm cân đầu heo làm quà.
Còn nướng đầu heo ngay trước mặt bá quan văn võ, chẳng khác nào nướng vịt.
Vừa thái thịt vừa khen: "Thịt thủ này thơm lắm đấy."