Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ một đoạn đối thoại ngắn ngủi mà hai người đối chọi nhau gay gắt, mười mấy phút sau, chiếc xe con màu đen phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Chu Thanh Thanh linh hoạt điều khiển đuôi xe, khó khăn lắm mới dừng được xe lại ở cửa vào gara.
Rồi cô giả vờ tươi cười nói một câu: “Sếp Ôn, đến nơi rồi.”
Dứt lời thì không có bất kỳ động tĩnh nào nữa, ngồi vững vàng còn hơn cả Quan Âm Bồ Tát trong chùa.
Không biết trong gara nhà Ôn Tư Ngật có bao nhiêu chiếc xe, lát nữa sau khi anh vào, cô còn phải lái xe về nhà. Nếu không cô phải đi ra bên ngoài gọi xe, mà ở khu nhà sang trọng tấc đất tấc vàng này rất khó gọi xe.
Ngồi thẳng tắp một hồi mà trong xe vẫn chẳng có tiếng động gì, Ôn Tư Ngật ngồi ở hàng ghế sau, trông có vẻ không có ý định xuống xe.
Nếu là bình thường, Chu Thanh Thanh đã lên tiếng hỏi anh có gì cần dặn dò nữa không từ lâu rồi.
Tiếc rằng tại thời điểm này, ngay cả nói thêm một câu với anh cô cũng chê. Anh ngồi bất động, cô cũng ngồi yên, không nói một lời. Dù gì thời gian cũng còn sớm, cô lại không gấp gáp.
Bên ngoài im lìm không chút tiếng động, ánh trăng trong veo lạnh lẽo như nước.
Cứ thế trôi qua vài phút.
Ôn Tư Ngật day day huyệt thái dương đau nhức, chậm rãi thở hắt một hơi, cau mày hỏi: “Rốt cuộc cô giận cái gì?”
Chỉ gọi cô đến rước một chuyến thôi mà.
Hay là lãng phí tiền lương tăng ca cao ngất để “mời” cô đến.
Nên mới giận tới bây giờ?
Chu Thanh Thanh cười khẩy một tiếng trong lòng, xem kìa, thật ra anh biết rõ cô đang tức giận. Phần lớn thời gian anh đều đùa giỡn cô nhưng suy cho cùng cũng sẽ có lúc anh mất kiên nhẫn.
Quả thật cô là trợ lý nhưng trong thời đại mà mọi người đều bình đẳng ngang nhau thì trợ lý cũng có nhân quyền! Ai bảo nhân viên phải sếp nói gì nghe nấy không được phản kháng, ai quy định trợ lý bắt buộc phải quỳ gối khom lưng, cẩn thận lấy lòng cấp trên.
Có trách thì trách cách làm không công bằng ở chốn công sở đã hại cô.
Từ hôm nay trở đi, Chu Thanh Thanh cô đây sẽ chỉnh đốn lại nơi làm việc và khiến chốn công sở trở nên công bằng rõ ràng hơn.
“Tôi là một người bình thường có cảm xúc, dĩ nhiên tôi cũng sẽ tức giận.” Chu Thanh Thanh chuẩn bị tâm lý trước, lúc này mới quay đầu nghiêm nghị nhìn về phía Ôn Tư Ngật ngồi hàng sau: “Mặc dù anh là sếp của tôi nhưng trong công việc chúng ta chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, kết bạn cũng thuộc phạm vi quản lý của anh à? Vậy anh dựa vào đâu mà ngăn cản không cho tôi thêm Wechat của cậu em kia?”
Nói năng vô cùng khí phách: “Anh làm vậy là đang xâm phạm quyền công dân cơ bản của tôi!”
Hóa ra là chuyện này.
Xùy.
Ôn Tư Ngật ngước mắt: “Có cần tôi nhắc nhở cô không, Trần Lạc Xuyên mới 17 tuổi, vẫn chưa thành niên.”
Chu Thanh Thanh thầm mắng toang rồi.
Đậu xanh, tên nhóc kia trông già dặn thế mà chỉ mới 17 tuổi ư?
Điều này cô thật sự không ngờ tới, còn tưởng ít nhất cậu ta cũng đã vào đại học rồi!
“Nếu cái gọi là quyền công dân cơ bản của cô là đi trêu chọc yêu đương với một đứa nhóc chưa thành niên,” Đoạn, Ôn Tư Ngật cười khẩy một tiếng: “Vậy thì tôi chỉ có thể chân thành đề nghị cô nên sớm đến đồn cảnh sát tự thú đàng hoàng đi.”
Cái gì mà đến đồn cảnh sát tự thú chứ, câu nói này của anh khó nghe thật. Chu Thanh Thanh nổi đóa, càng không khống chế được giọng nói: “Tôi không thể kết bạn bình thường với cậu ta à, là do anh có tâm tư xấu xa, tôi bảo muốn quyến rũ cậu ta lúc nào hả?”
“Ẩn ý trong câu nói của Trần Lạc Xuyên mà người thông minh như cô nghe không hiểu sao?”
“Không phải ngày nào anh cũng mắng tôi là bình hoa à, bây giờ lại bảo tôi thông minh? Tôi nghe không hiểu đấy thì làm sao? Hơn nữa tôi cũng đâu biết cậu ta mới 17 tuổi.” Chu Thanh Thanh trợn đôi mắt hồ ly lên, thật sự rất tức giận: “Mắc mớ gì anh lại châm chọc tôi như vậy?”
Ánh trăng sáng ngời đáp lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp của cô, hàng mày kẻ sắc nét nhíu chặt lại, khi bộc phát cơn giận trông hệt như một con mèo nhỏ xù lông. Chỉ có đôi mắt to tròn đen láy trong veo kia đang trừng lên nhìn anh, thoạt nhìn như có vẻ tủi thân khó phát hiện.
Bất kể là nhan sắc hay tính cách của Chu Thanh Thanh đều sang chảnh mà tươi đẹp, là kiểu gần như có rất ít thời điểm bị lép vế.
Một cơn gió đêm hơi oi bức thổi vào cửa sổ xe, khiến Chu Thanh Thanh tỉnh táo lấy lại lý trí.
Có thể cả ngày hôm nay toàn chuyện tức giận vốn đã khiến cô bực bội, hơn nữa vừa nãy Ôn Tư Ngật lại còn chẳng phân biệt phải trái đúng sai mà mỉa mai cô, cơn tức tối dâng trào khiến cô mất khống chế, ăn nói lỗ mãng với anh.
Chỉnh đốn nơi làm việc không phải chỉnh như thế này.
Cô chỉ muốn chỉnh đốn nơi làm việc chứ không phải hủy hoại chính bản thân mình như thế.
Chu Thanh Thanh đã lấy lại lý trí nhéo lòng bàn tay mình một cái, sau đó cô quay đầu, cụp mắt, giọng khe khẽ: “Xin lỗi sếp Ôn, do tôi mất kiểm soát cảm xúc.”
“Nếu không có việc gì khác,” Chu Thanh Thanh mở cửa xuống xe, quyết định không lái xe anh về nhà nữa: “Thì tôi về trước.”
Bờ vai mỏng manh phải dùng chút lực mới đóng cửa xe lại được.
Ôn Tư Ngật nhắm mắt thở hắt ra một hơi.
Trên thế giới này chỉ cần là anh muốn thì rất hiếm khi có chuyện gì không thành công.
Nhưng có lúc anh buộc phải thừa nhận rằng anh không có cách nào để hiểu Chu Thanh Thanh.
“Chờ đã.”
Anh mím môi mỏng, đành thỏa hiếp: “Tôi nhớ thương hiệu C mới ra mắt một mẫu túi xách số lượng giới hạn, chắc cô sẽ thích.”
Chu Thanh Thanh dừng bước, đứng tại chỗ hai giây nhưng vẫn không lên tiếng.
Ôn Tư Ngật thở dài: “Sao nữa?”
Chu Thanh Thanh: “Một cái không đủ.”
__
Tám giờ tối, đèn đóm ở cửa hàng bán sản phẩm xa xỉ vẫn sáng trưng.
Nhân viên quầy đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nở nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn, vừa liếc mắt đã nhìn ra được người đàn ông mặc quần áo không tầm thường, khí chất cao quý trước mặt có lai lịch khủng. Sau đó lại chuyển hướng sang người phụ nữ cao gầy xinh đẹp bên cạnh anh, nở nụ cười càng vui vẻ hơn: “Chào buổi tối quý ông quý bà, tôi có thể giúp gì được cho anh chị ạ?”
Chu Thanh Thanh đi vào cửa hàng nhìn một vòng, ngón tay tùy ý chỉ về phía mấy chiếc túi xách trên giá: “Cái này cái này cái này, với cả cái này cái này, gói hết lại cho tôi.”
“Được, chị chờ một lát nhé.” Đột nhiên có một đơn hàng lớn như thế khiến nụ cười trên mặt nhân viên quầy vô cùng rực rỡ, cô ấy cũng biết với kinh nghiệm làm nghề mấy năm nay thì mắt mình sẽ không nhìn nhầm mà: “Tôi sẽ cho người đóng gói túi xách lại cho chị.”
Dứt lời, cô ấy lập tức ra hiệu cho một nhân viên quầy khác ở bên cạnh bưng trà nước lên, rót một ly cho Chu Thanh Thanh, sau đó lại bưng một ly đến cho người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi lật tạp chí ở ghế sofa.
Khi bưng trà qua đó, nhân viên quầy lặng lẽ nhìn một phen, trong lúc cô gái kia đang tiêu tiền như nước thì từ đầu đến cuối người đàn ông này cũng không hề ngước mắt lên lấy một lần. Anh vốn dĩ không thèm để ý cô gái sẽ tiêu bao nhiêu tiền.
Nếu người đàn ông lớn tuổi hơn chút, cô ấy sẽ đoán rằng có thể quan hệ của hai người là tình nhân. Nhưng rõ ràng tuổi tác của họ không chênh lệch nhau quá nhiều, người đàn ông trẻ tuổi điển trai, người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, vậy nên khả năng là quan hệ vợ chồng cao hơn một chút.
Tất cả các nhân viên bán hàng về cơ bản đều là những người xã giao tốt và nhiều thủ đoạn, giỏi nịnh nọt lấy lòng khách hàng để gây ấn tượng tốt với họ, từ đó bán được hàng không chỉ hai lần, ba lần mà là lâu dài, các nhân viên ở cửa hàng sản phẩm hàng hiệu cũng không ngoại lệ. Vậy nên nhân thời gian túi xách đang được đóng gói, nhân viên quầy Tào Viện mang lên vài đĩa đồ ngọt cho Chu Thanh Thanh, thân thiết đứng bên cạnh cô cười nói: “Cục cưng ơi, hai vợ chồng chị tình cảm thật đó.”
Chu Thanh Thanh đang chuẩn bị thưởng thức một miếng đồ ngọt: “?”
Đùa gì thế?
Tào Viện lại tiếp tục tâng bốc: “Chồng chị chiều chuộng chị thế cơ mà, tình cảm tốt khiến ai cũng hâm mộ.” Làm nhân viên quầy lâu năm sẽ biết lời khen mà các quý bà nhà giàu này cực kỳ thích chính là tình cảm giữa đối phương và chồng rất tốt.
Chu Thanh Thanh: “??”
Vì để phòng ngừa nhân viên quầy này lại thốt ra một cái cầu vồng rắm hoang đường gì đó, Chu Thanh Thanh kịp thời ngăn lại: “Anh ta không phải chồng tôi.”
Nụ cười trên mặt nhân viên quầy cứng lại, lập tức nói: “Xin lỗi chị.”
“Cũng không phải kiểu quan hệ mà cô đang nghĩ đâu.”
Chu Thanh Thanh tự cảm thấy mình đã giải thích ổn thỏa nên lười nói nhiều. Lúc này mấy chiếc túi xách mà cô chọn cũng đã được nhân viên gói kỹ và mang ra.
Chu Thanh Thanh đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Tư Ngật, vẫy vẫy tay với anh, cười híp mắt nói: “Ông chủ, anh trả tiền được rồi.”
Hiện tại tâm trạng cô cũng khá tốt.
Dựa theo cách giải thích của Ôn Tư Ngật, đây xem như là đang bồi thường cho cô. Nói đơn giản là vì anh đổ oan cho cô nên anh phải bồi thường cho cô vì những lời lẽ không đúng ấy. Nếu đã như thế thì cũng đáng giá để mua mà.
Vừa bắt Ôn Tư Ngật chi một khoản để mua túi xách cho mình, sau đó cho ông chủ bậc thang đi xuống, trên đời này làm gì có nhân viên nào hiểu chuyện như cô chứ?
Ví dụ như nhân viên quầy này thì lại không được, không có mắt nhìn như cô ta là xảy ra chuyện đấy.
Ôn Tư Ngật đóng tạp chí lại, rút một tấm thẻ đen từ trong ví tiền ra đưa cho cô, Chu Thanh Thanh quay đầu đưa cho nhân viên thu ngân: “Quét đi, không có mật khẩu.”
Nhân viên thu ngân: “… Vâng ạ.”
…
Sau khi tiễn đôi nam nữ trẻ tuổi ấy đi, Tào Viện thở phào một hơi. Đây xem như là trận Waterloo [1] trong sự nghiệp của cô, không ngờ lại đoán sai quan hệ của hai người họ. Nhưng may thay cô gái xinh đẹp kia là một người hào phóng không so đo, không gây khó dễ cô vì chuyện đó. Mà người đàn ông kia không biết là do không nghe thấy cô nói gì hay thế nào mà từ đầu đến cuối cũng chẳng có phản ứng gì.
[1] Đây là tên nơi Napoleon bại trận, nghĩa bóng của từ này trong tiếng Trung là sự thất bại.
Tóm lại thì doanh thu bán hàng của hôm nay đã hoàn thành! Tan làm về nhà sẽ mua một hộp đồ ngọt tự thưởng cho bản thân.
Vừa xoay người lại thấy một người phụ nữ ăn mặc xa hoa đi đến cửa, Tào Viện lập tức nở nụ cười: “Chào buổi tối quý bà, tôi có thể giúp gì cho chị ạ?”
Người phụ nữ cười qua loa một tiếng, sau đó hất cằm về hướng Chu Thanh Thanh rời đi khi nãy, kiêu ngạo hỏi: “Đôi nam nữ mới đi ra lúc nãy có quan hệ gì?”
Nụ cười trên môi Tào Viện cứng lại, khó xử đáp: “Xin lỗi chị, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng ạ.”
Người phụ nữ trợn mắt nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi kém hơn ả phụ nữ kia nên xem thường tôi đấy à, sao cô không kiểm tra thử đi, tôi là khách hàng vip của cửa hàng các cô đấy.”
“Không phải vậy đâu ạ.” Tào Viện giải thích: “Chúng tôi đều được huấn luyện nghiêm khắc, thật sự không thể tiết lộ thông tin khách hàng, mong chị thông cảm.”
Thấy có vẻ không hỏi được gì, người phụ nữ khinh thường bĩu môi một cái, sau đó mới bất đắc dĩ rời đi.
__
Trời xanh mây trắng, gió dịu mát mẻ, thời tiết độ giữa hè, đây chính là thời điểm tốt để du lịch nghỉ dưỡng bên bờ biển.
Chu Hùng cũng không phụ sự kỳ vọng lớn lao, chọn bãi biển làm nơi tổ chức hoạt động teambuilding năm nay của bộ phận.
Sau khi công bố địa điểm, tập thể các nhân viên bộ phận trợ lý chủ tịch lập tức reo hò, Chu Hùng gửi cho mỗi người một bản lịch trình đã sắp xếp: “Là thế này, hoạt động teambuilding lần này sẽ diễn ra trong ba ngày hai đêm, vì biết ơn mọi người đã làm việc vất vả trong một năm qua nên sếp lớn đã đặt một biệt thự nghỉ dưỡng bên bờ biển cho mọi người, và toàn bộ chi phí cho chuyến teambuilding lần này sẽ do sếp Ôn chi trả, mọi người cứ việc ăn uống vui vẻ. Tôi cũng đã chuẩn bị một số tiết mục, buổi tối mọi người sẽ đốt lửa trại trên bãi biển, thấy sao?”
“A a a a, biệt thự bên bờ biển!!! Mong đợi quá mong đợi quá! Cảm ơn sếp Ôn!”
“Tôi nhất định sẽ chụp nhiều ảnh khoe lên vòng bạn bè!”
“Tốt quá, cũng ơn trợ lý Chu nhiều nha, lần nào cũng lên kế hoạch ngon nghẻ hết!”
Chu Hùng là một người có tính cách tốt, hiền lành mà lại nhiệt tình, luôn đoàn kết thành một khối với các nhân viên thuộc bộ phận trợ lý chủ tịch, mọi người cũng không hề sợ anh. Lúc nào họ cũng vây quanh Chu Hùng hỏi lung tung này kia, bất mãn điều gì cũng dứt khoát cãi lại.
Nhưng đối với Chu Thanh Thanh thì khác.
Trừ một số người có quan hệ khá tốt với cô ra thì phần lớn mọi người luôn cung kính khi thấy cô, rất có cảm giác xa cách.
Nhưng những người hiểu Chu Thanh Thanh đều biết thật ra chỉ là khuôn mặt cô trông hơi dữ chứ căn bản là không hề dữ. Bình thường trong công việc dù có người mắc lỗi sai, cô chưa từng khiển trách mà chỉ dặn dò một cách hòa nhã, còn luôn mời mọi người đi ăn trưa. Kết quả lại thành ra thế này, còn chẳng nổi tiếng được như Chu Hùng.
Trái lại Chu Hùng trông thì tốt tính, song lại rất hung dữ khi khiển trách nhân viên làm sai. Ai bảo người ta có một khuôn mặt mũm mĩm hiền hòa chứ. Quả thật cô kém hơn về ưu thế trời ban này, hơn nữa phần lớn thời gian trước đó cô đều ở nước ngoài, mọi người cũng không quá hiểu rõ về con người cô.
Lúc đi lên văn phòng sau bữa trưa, Ailly hỏi: “Trợ lý Chu, cô cũng đi teambuilding với chúng tôi chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Chu Thanh Thanh gật đầu, cô đã đăng ký ở chỗ Chu Hùng từ sớm rồi. Bây giờ mọi người chưa hiểu nhiều về cô, một cơ hội để thân thiết hơn với họ thế này đương nhiên cô phải đi cùng.
Lúc này Ailly đột nhiên ôm bụng: “Ai ui, không được rồi, tôi muốn đi vệ sinh. Trợ lý Chu có đi chung không?”
Vừa khéo Chu Thanh Thanh cũng muốn đi: “Được thôi, đi chung đi.”
Hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, khi mới đến khúc rẽ vào nhà vệ sinh chợt nghe hai người nào đó đang nói chuyện khe khẽ với nhau.
Một người nam trong đó bảo: “Chuyện này tôi thấy nên để sếp Ôn thứ 2 đi hỏi thì hơn.”
Sếp Ôn thứ 2?
Chu Thanh Thanh đang ngờ vực không biết nhân vật sếp Ôn thứ 2 kia là ai thì một người nam còn lại tiếp câu: “Cậu nói xem tại sao hai trợ lý chuyên biệt của sếp Ôn lại khác biệt nhau rõ rệt như vậy chứ, một người hiền lành, một người thì là sếp Ôn thứ 2 hahahaha, cười chết mất. Đẹp thì đúng là đẹp thật nhưng tính cách đúng là khiến người ta không dám gật bừa, phụ nữ phải dịu dàng một chút, nếu không lại chẳng ai thèm…”
Bản thân sếp Ôn thứ 2: “…”
Để cô xem thử hai nhân viên nào đang khua môi múa mép về cô nào, sao lại mắng người khác bẩn thỉu như vậy, ai là Ôn Tư Ngật thứ 2 hả?!!!
Ra khỏi khúc rẽ, Chu Thanh Thanh nhíu mày, lạnh lùng cất giọng khiển trách: “Mấy người nói gì vậy?”
Dám sỉ nhục cô như vậy, cô nhất định sẽ khiến hai người này trả giá đắt!
Vừa ngước mắt đã trông thấy Chu Thanh Thanh đứng trước mặt, hai người mới đùa bỡn về cô sợ hết cả hồn, chột dạ như thể bị nắm thóp, thấy cô bèn vội vàng nói: “Xin lỗi trợ lý Chu, vừa nãy chúng tôi đùa thôi, cô sẽ không để tâm chứ?”
“Đùa á?” Chu Thanh Thanh quan sát hai người họ từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi thấy hai người chẳng có khí phách gì cả, cứ như hai con chó nhỏ vậy, nói năng kệch cỡm khiến người ta buồn nôn chết đi được.”
“À xin lỗi nha, vừa nãy tôi cũng nói đùa đấy, hai người sẽ không để tâm chứ?”
Hai người họ: “…”
Nghẹn một hồi mới đáp: “Không có không có ạ.”
Chu Thanh Thanh hừ một tiếng: “Có cũng phải nhịn cho tôi.”
Lúc từ phòng vệ sinh đi ra, Ailly kìm lòng chẳng đặng vỗ tay: “Mặc dù thế nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi thấy trợ lý Chu dạy dỗ người khác đấy, không ra tay thì thôi chứ đã ra tay là lực sát thương quá mạnh mẽ luôn, bảo sao cô không bao giờ ra tay tùy tiện.”
Trong lúc vô tình, cô ấy đã xát muối lên người Chu Thanh Thanh: “Bị sếp Ôn dạy dỗ nhiều nên học được à hahahahaha.”
“…”
Chu Thanh Thanh nhìn sang.
Ailly lập tức ngừng nụ cười lớn ấy lại: “Xem như tôi chưa nói gì đi.”
…
Sau khi về chỗ ngồi, Chu Thanh Thanh càng nghĩ càng giận, mấy vấn đề khác thì chẳng có gì, cô không thèm để ý đâu. Con người cô chính là như vậy, trừ khi bản thân cảm thấy như thế, còn không cô sẽ chẳng quan tâm những người khác nói gì, dù có phê bình chỉ trích hay không thích gì cô cũng xem như là tiếng rắm, tuyệt đối không vì thế mà tự kiểm điểm bản thân.
Nhưng!
Hai người kia lại bảo cô là Ôn Tư Ngật thứ 2, chọc cô tức điên lên! Một mỹ nhân da trắng xinh đẹp, khí chất lại thanh tao, thướt tha vô cùng như cô mà họ lại bảo là Ôn Tư Ngật thứ 2? Đây thật sự là sỉ nhục cô!
Hai người đó mắt nhỏ như hạt đậu xanh, ánh mắt cũng yếu kém, tầm nhìn kiểu gì thế!
Trong khi đang tức tối, Chu Hùng cầm một đống tài liệu vội vàng đi ngang qua chỗ ngồi của cô, sau đó để lại một câu: “Đúng rồi trợ lý Chu, chiều nay sẽ phải chốt danh sách tham gia teambuilding mà bây giờ tôi có cuộc họp nên không có thời gian, phiền cô giúp tôi hỏi sếp Ôn có muốn tham gia chuyến teambuilding năm nay không. Với cả danh sách tham gia tôi cũng để ở chỗ sếp Ôn, nhờ cô lấy hộ tôi luôn nhé.”
Những năm trước sếp Ôn chưa từng tham gia nhưng anh ấy cũng không thể trực tiếp quyết định, vẫn phải hỏi sếp lớn một tiếng.
Chu Thanh Thanh đang định từ chối thì đã thấy Chu Hùng đi về phía thang máy không hề quay đầu lại.
“…”
__
Hết thời gian nghỉ trưa, Chu Thanh Thanh uống một ngụm nước đá để tỉnh táo lại.
Cô liếc nhìn tài liệu trong tay, chọn một tài liệu khá gấp rồi đi đến gõ cửa văn phòng của sếp lớn.
Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng: “Vào đi.”
“Sếp Ôn, có một phần tài liệu cần có chữ ký của sếp.” Nói đoạn, cô mở tài liệu ra và đưa đến.
Trong lúc Ôn Tư Ngật lật xem tài liệu, cô thuận miệng nhắc đến chuyến teambuilding: “À đúng rồi, Chu Hùng nhờ tôi hỏi sếp có muốn tham gia chuyến teambuilding năm nay không.”
Tốt nhất là không đi, do anh hại mà cô đã trở thành Ôn Tư Ngật thứ 2 đấy. Đây là do bình thường mọi người không tiếp xúc với anh nhiều. Nếu anh còn tham gia, hai người họ xuất hiện cùng nhau thì lại càng ảnh hưởng hình tượng của cô.
Dĩ nhiên chắc chắn anh sẽ không đi, cô chỉ hỏi một câu theo thông lệ mà thôi.
Ai ngờ đợi cả buổi vẫn không nhận được câu trả lời của anh.
Chu Thanh Thanh lại hỏi một lần nữa: “Sếp Ôn? Sếp không tham gia đúng không?”
“Nghe Chu Hùng bảo trước đây sếp cũng chưa từng tham gia.”
Lần này cũng đừng có tham gia.
“Vậy là cô muốn tôi đi?” Ôn Tư Ngật đóng tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thanh Thanh, ung dung gật đầu một cái, cười khẽ: “Được thôi, tôi tham gia một lần vậy.”
Chu Thanh Thanh: “?”
__
Lời tác giả:
Thanh Thanh: Từ chức, bây giờ tôi từ chức liền
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");