Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi trưa đến nhà hàng ăn cơm xong, nửa tiếng sau, Chu Thanh Thanh lấy thuốc trong túi xách ra và uống với nước lọc.
Hôm nay bụng cô vẫn còn hơi khó chịu, buổi trưa chỉ ăn ít cháo với rau xanh.
Khi nãy mới nghe Chu Hùng bảo trưa nay có một cuộc họp quốc tế, bình thường những công việc có liên quan đến công ty chi nhánh nước ngoài sẽ giao cho Chu Thanh Thanh xử lý nhưng Chu Hùng bảo hôm nay cơ thể cô vẫn khó chịu nên Ôn Tư Ngật không bắt cô phải tham gia.
Vừa khéo Chu Thanh Thanh lại có thời gian rảnh.
Chỉ là có hơi nhàm chán, mọi người đều ra bãi biển chơi cả rồi, cô lại không thể xuống nước.
Nhất thời có cảm giác hơi quạnh quẽ.
Trong lúc cô đang chống đầu đau khổ suy nghĩ, Ailly và Lucy cầm hai xâu kẹo hồ lô đi vào, hỏi thăm: “Trợ lý Chu, có một mình cô thôi à, có muốn đi chơi cùng bọn tôi không?”
Chu Thanh Thanh: “Muốn.”
Lucy cười hì hì, quay đầu nói với Ailly: “Cô xem, tôi đã bảo trợ lý Chu muốn chơi cùng chúng ta rồi mà.”
Đoạn, cô ấy đưa một xâu kẹo hồ lô cho Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh nhìn mà thèm: “Tôi muốn ăn lắm nhưng mà sợ lại đau bụng.”
Ailly rụt tay lại: “Không sao, tôi ăn giúp cô là không lãng phí rồi.”
Ba người không ra bãi biển mà đến một công viên giải trí nhân tạo cách đó không xa, giá vé vào cổng rất rẻ, đa số người vào trong chơi là những bạn nhỏ.
Nhóm ba người Chu Thanh Thanh đi vào, không hề ngượng ngùng chơi tàu lượn siêu tốc, ném phi tiêu cùng với các bạn nhỏ, vì số lượng ném trúng nhiều hơn hẳn một bạn nhỏ đam mê quân sự bên cạnh nên đã khiến cậu bé khóc òa lên.
Ailly ôm phần thưởng thắng được, khen ngợi cô không ngớt: “Wow, trợ lý Chu, sao cô ném chuẩn thế? Lần nào lần nấy đều trúng hồng tâm luôn.”
Chu Thanh Thanh sẽ không nói cho họ biết mỗi lần bị Ôn Tư Ngật chọc giận, về đến nhà cô sẽ dùng hình của anh để luyện tay.
Cảm giác chơi game đến rồi đây.
Không biết có nên nói hay không, dù đây là công viên giải trí dành cho trẻ em nhưng ba cô gái vẫn chơi vô cùng hăng hái.
Trong thời gian đó còn thu hút vài bạn nhỏ, thấy các cô chơi quá giỏi nên chúng cũng muốn đi chơi cùng. Sau khi chơi mệt, ba người tìm một chiếc xích đu ngồi nghỉ ngơi.
Chu Thanh Thanh quơ quơ đôi chân dài dưới mặt đất.
Ailly nhìn nhìn: “Trợ lý Chu, cô không vui à?”
“Đâu có.” Chu Thanh Thanh lắc đầu: “Thấy hơi phiền vì có một chuyện chưa làm xong.”
Lucy nhìn qua: “Trợ lý Chu đỉnh thế mà cũng có chuyện chưa làm tốt á?”
Chu Thanh Thanh rất thích nghe những câu như thế nhưng: “Đương nhiên là có rồi.”
“Tôi không phải là thần, chắc chắn không phải cái gì cũng làm được.”
Ailly an ủi cô: “Nhưng trong lòng bọn tôi trợ lý Chu cực kỳ đỉnh luôn. Chuyện gì đến tay cô hình như cũng trở nên cực kỳ đơn giản. Một năm thăng chức ba cấp liền, đây là chuyện chưa từng có trước đây ở tập đoàn. Yêu cầu của sếp Ôn cao lắm.”
Mặc dù đúng là thế nhưng thật ra Chu Thanh Thanh không rầu rĩ vì công việc. Mà những chuyện kia, cô không có một ai để giãi bày hết tâm sự.
“Cô có muốn nghe ý kiến của tôi không?”
Lucy nằm ngửa trên bãi cỏ, nhìn bầu trời xanh với mây trắng: “Tôi khác với trợ lý Chu, mẫu người tài giỏi chuyên nghiệp luôn có yêu cầu cực cao với bản thân. Từ bé tôi đã không có chí hướng lớn lao xa vời, chỉ muốn làm việc thật giỏi, có tiền thì mua nhà mua xe, không có tiền thì thuê nhà ngồi tàu điện ngầm đi làm.”
“Nhưng tôi là sinh viên dự án 985 [1] duy nhất ở thôn bọn tôi, cả gia đình và thôn đều gửi gắm lên tôi những kỳ vọng cực kỳ lớn lao, hy vọng tôi sẽ thành công, kiếm nhiều tiền quay về xây dựng quê hương. Nhưng họ không biết rằng sinh viên thời nay rất mất giá, đừng nói là quay về xây dựng quê hương, thật ra hồi mới tốt nghiệp, ngay cả tiền thuê nhà tôi cũng chẳng chi trả nổi.”
[1] Dự án 985 là một dự án lớn và bắt đầu từ năm 1998 nhân dịp kỉ niệm 100 năm thành lập trường đại học Bắc Kinh. Những trường thuộc dự án sẽ được hỗ trợ để phát triển trở thành trường đại học đẳng cấp thế giới.
“Sau đó tôi đã cố gắng phỏng vấn vào Ôn thị, gia đình vô cùng tự hào về tôi nhưng trợ lý Chu này, cô có biết trước khi có kết quả phỏng vấn tôi đã nghĩ gì không?”
Chu Thanh Thanh: “Nghĩ gì vậy?”
Lucy nói tiếp: “Khi đó tôi nghĩ, tôi đã rất cố gắng rồi, nếu vẫn không được thì thôi vậy. Tôi cũng không thể đi ăn trộm ăn cướp chỉ để vào được Ôn thị đúng không? Tôi không muốn làm những chuyện trái lương tâm như thế!”
“Không làm được chính là không làm được, đừng tự làm khó bản thân.”
Đã cố gắng hết mình, nếu còn không thành công thì còn cách gì nữa chứ?
Chu Thanh Thanh hơi sửng sốt.
Ba người họ nhìn nhau, sau đó chợt nở nụ cười.
…
Sau khi trở về từ công viên giải trí, tâm trạng Chu Thanh Thanh đã tốt hơn nhiều, ngay cả Ôn Tư Ngật cũng bị cô vứt ra sau đầu.
Buổi tối họ đã hẹn nhau cùng đánh bài, Chu Thanh Thanh cầm theo ví tiền hào hứng xuống lầu, chuẩn bị đi mua chút đồ ăn ngon.
Nhiệt độ bên bờ biển về đêm lạnh vô cùng, gió biển thổi đến thoang thoảng mùi tanh của biển cả. Trăng sáng trong veo lạnh lùng treo ở một nơi cao trên bầu trời đêm, ánh trăng rọi xuống như lớp lưới mỏng cũng như mưa phùn dày sương, nơi chân trời chẳng có lấy một vì sao, cô đoán thời tiết ngày mai sẽ không quá đẹp.
Chu Thanh Thanh xách một túi đồ ăn vặt và trái cây lớn đi ra khỏi siêu thị.
Chưa đi được mấy bước thì một giọng nói mềm mại bỗng vang lên sau lưng: “Trợ lý Chu Thanh Thanh, tiện nói chuyện một lát không?”
Chu Thanh Thanh: “…”
Sao cô ta lại đến đây kiếm chuyện nữa? Chu Thanh Thanh thật sự không muốn để ý cô ta chút nào, cô còn phải về đánh bài nữa.
Hôm nay Lý Giai Viện mặc một chiếc đầm màu đỏ hoa hồng, cũng đeo một chiếc túi xách khác. Thấy Chu Thanh Thanh không có ý dừng lại, cô ta đột nhiên lên tiếng: “Hôm cô và anh Tư Ngật đi mua túi, tôi có thấy hai người.”
Bảo sao…
Thấy Ôn Tư Ngật mua túi xách cho cô nên hiểu lầm quan hệ giữa hai người, vì thế lần ấy mới cố ý nhằm vào cô?
Cô chưa kịp nói gì, Lý Giai Viện lại “phụt” một tiếng bật cười. Cô ta nhìn cô với ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Nhưng chắc cô sẽ không tưởng rằng anh ấy chỉ mới mua cho cô một chiếc túi mà cô đã có thể mơ mộng hão huyền rồi đâu nhỉ?”
Chu Thanh Thanh dừng bước.
Gió đêm thổi lùa qua ngọn tóc.
Cô chậm rãi xoay người, nhìn Lý Giai Viện từ trên xuống dưới đầy khinh thường hệt như cái cách cô ta làm với mình: “Ôi chà, cô Lý, vậy cô lấy tư cách gì để cảnh cáo tôi?”
“Sao nào, cô và sếp Ôn của chúng tôi có quan hệ gì thế? Con gái nhà bạn mà nhúng tay nhúng chân quản lý cũng nhiều phết nhỉ?”
Lý Giai Viện không nói trúng tim đen Chu Thanh Thanh mà trái lại còn thẹn quá hóa giận trước lời nói của cô, mở miệng không thèm lựa lời: “Mặc dù vẫn chưa phải quan hệ thân thiết… Nhưng dù thế nào tôi cũng có tư cách hơn một trợ lý như cô.”
“Tốt nhất là cô đừng mơ mộng hão huyền.”
Chu Thanh Thanh nhún vai một cái, cố ý chọc tức cô ta: “Tôi muốn thì làm sao?”
“Cô —”
Mặt Lý Giai Viện đỏ lên nhưng đột nhiên cô ta lại cười: “Cô vẫn chưa biết sao, gần đây nhà tôi và bác Ôn đang bàn bạc chuyện liên hôn.”
Chu Thanh Thanh nhắm đúng chỗ ngứa mà nói: “Sao thế, không thương lượng được với Ôn Tư Ngật? Sợ anh ta không đồng ý hả?”
Lý Giai Viện càng thẹn quá hóa giận hơn, vậy mà giây sau lại cười.
“Tôi biết những cô gái bình dân luôn cho rằng bản thân có ngoại hình đẹp, khuôn mặt hơi xinh như cô đều cảm thấy mình là cô bé lọ lem gì gì đó rồi bắt đầu mơ mộng vài thứ không thuộc về mình. Nhưng đây là thực tế không phải là thế giới cổ tích, loại người đê tiện như các cô ấy mà, kết quả tốt nhất chính là cưới một người đàn ông bình thường, sinh ra một đứa trẻ bình thường, sau đó trải qua một cuộc đời bình thường. Thực tế, loại phụ nữ như cô dù có mưu mô thế nào cũng vô ích, những gia đình giàu có thực thụ sẽ coi thường những người được gọi là “cô bé lọ lem” như cô. Chỉ có những thương nhân yếu kém hay mấy tên công tử nhà giàu mới nổi mới làm ra chuyện viển vông như thế.”
“Cô biết địa vị của tập đoàn Ôn thị ra sao không? Một gia tộc lớn vững mạnh và giàu có như thế, từ trước đến nay chuyện cưới xin sẽ luôn là liên hôn giữa hai gia tộc, chưa bao giờ có tiền lệ cưới một người phụ nữ không môn đăng hộ đối.”
“Anh Tư Ngật là người thừa kế của Ôn thị, anh ấy cũng là người đứng đầu ưu tú nhất của tập đoàn. Dã tâm của anh ấy rất dứt khoát, chắc chắn sẽ không cưới một cô gái tầm thường không đem lại chút lợi ích gì cho tập đoàn của mình đâu.”
Chu Thanh Thanh lẳng lặng nhìn cô ả.
Lý Giai Viện thấy cô không nói lời nào, chậm rãi mỉm cười.
“Nhưng tôi thì khác, hai nhà Ôn Lý có quan hệ lâu đời, từ tiểu học, bác Ôn và mẹ tôi đã là bạn thân.”
“Bác Ôn nói với tôi rằng nếu anh Tư Ngật muốn kết hôn thì cũng chỉ có thể cưới tôi. Liên hôn giữa hai nhà bắt buộc phải làm, cô có bày mưu tính kế gì đi chăng nữa cũng vô dụng.”
Đoạn, cô ta liếc mắt, thổi thổi móng tay tinh xảo của mình: “Vậy nên tôi khuyên cô, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.”
Sau đó lấy một chiếc thẻ trong túi xách ra: “Trong này có 50 vạn, cô cầm đi, tránh xa anh Tư Ngật một chút.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Đây là cách nói năng máu chó gì thế?
Thời đại bây giờ vẫn còn mấy cảnh thế này à?
Chẳng phải cô mới là nữ phụ xấu xa sao, Lý Giai Viện cướp lời thoại của cô làm gì?
Lý Giai Viện tự đắc chờ Chu Thanh Thanh khuất phục nhận lấy tấm thẻ kia.
Chu Thanh Thanh đưa mắt nhìn vào tầm thẻ giây lát rồi chậm rãi nói: “Chỉ có 50 vạn?”
Lý Giai Viện cau mày: “Cái gì?”
“Tôi thấy cô từ trên xuống dưới ăn mặc như đại gia, còn tưởng ít nhất phải chi ra 100 trăm vạn chứ? Bây giờ siêu sao người ta đã kiếm được 208 vạn một ngày rồi, vậy mà con gái đại gia như cô lấy mỗi 50 vạn để đuổi người à?” Chu Thanh Thanh tặc lưỡi vài tiếng, thiếu điều thốt ra khỏi miệng hai chữ “đồ quỷ nghèo”.
Biểu cảm này của cô khiến Lý Giai Viện cảm thấy bị sỉ nhục, giận dữ nói: “Vẻ mặt cô thế là sao?”
“Chưa đủ rõ ràng à?” Chu Thanh Thanh cầm lấy tấm thẻ từ tay cô ta, cười cười: “Ý tôi là chút tiền như vậy dù có rơi dưới đất tôi cũng lười nhặt, sao cô lại không biết xấu hổ mà lấy ra vậy? Trong mắt cô Ôn Tư Ngật chỉ đáng giá 50 vạn ư? Vậy thì Lý thị nhà cô sắp phá sản rồi hả?”
“Tôi chả thèm.”
Lý Giai Viện: “?”
“Muốn tôi rời xa Ôn Tư Ngật thì cũng được thôi.” Chu Thanh Thanh ngẫm nghĩ một phen: “Cho tôi 5000 vạn đi.”
Lý Giai Viện: “…”
Cô ta đang nói điên nói khùng gì thế? 5000 vạn? Sao cô ta dám đưa ra con số lớn như thế?
“Không có tiền à?” Chu Thanh Thanh vỗ vỗ tấm thẻ lên mặt Lý Giai Viện, chê bai nói: “Nếu không có tiền thì đừng giả vờ làm kẻ lắm tiền nữa, chút tiền này cô nên giữ ở nhà đi, đừng lấy ra cho mất mặt xấu hổ.”
“Một trợ lý như cô thì ra oai cái gì!!!” Lý Giai Viện hô lớn về phía bóng lưng cô: “Tôi nói cho cô biết, bất kể cô có kế hoạch gì cũng không thể phá nát quan hệ giữa hai gia đình chúng tôi đâu.”
“Đến lúc đó tôi sẽ khiến cô một mình gánh hết đấy.”
Lý Giai Viện nhìn bóng lưng rời đi đầy sung sướng của Chu Thanh Thanh mà tức giận không thôi, gì chứ, 50 vạn rơi dưới đất cũng lười nhặt? Một trợ lý quèn như cô ta mà miệng mồm ghê gớm quá nhỉ.
Cho rằng cô sẽ tin, không biết cô ta chỉ đang giả vờ thôi à?
…
Sau khi đưa đồ ăn vặt mới mua đến phòng nhóm Ailly xong, Chu Thanh Thanh nói trong người mình hơi khó chịu không chơi bài với họ được rồi về phòng, ngồi xuống ghế sofa.
Cô chống hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết.
Những lời Lý Giai Viện nói với cô không gây ra bất kỳ tác động gì cả, dù có nói thắng cô ta cũng không cảm thấy vui vẻ gì cho cam.
Cô chỉ hơi buồn phiền.
Lý Giai Viện nói rất nhiều câu bậy bạ nhưng có một câu cô không thể không thừa nhận cô ta nói đúng. Đó chính là Ôn Tư Ngật cực kỳ dã tâm, trong lòng luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, bất kể là cái gì anh cũng có thể lợi dụng một cách vô tình, bao gồm cả hôn nhân của bản thân.
Vậy nên dù cô có nhiều thủ đoạn ra sao đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định của anh cả.
Sao cô có thể phá hỏng việc đó được? Sự kiêu ngạo từ xương cốt không cho phép cô làm chuyện bỉ ổi đê hèn như thế.
Về Lý Giai Viện, đúng là cô không ưa con người cô ta, lúc nào cũng cho rằng cô đang quyến rũ Ôn Tư Ngật nên đối xử với cô đầy địch ý.
Nhưng đối phó với một người như vậy, cô cảm thấy thật sự quá vô nghĩa.
Tất cả những thứ này, cũng thế.
Ngoại trừ những thứ này ra thì gần đây Ôn Tư Ngật đang bận rộn với việc thu mua Sang Vệ và cập nhật game Thâm Vân, cũng không có nhiều thời gian để có những động thái lớn khác.
Cô đột nhiên cảm thấy lời Lucy nói rất có lý, không làm được chính là không làm được, nên từ bỏ kịp thời.
Nếu việc liên hôn giữa hai nhà Ôn Lý chắc chắn sẽ thành, nếu mọi thứ không thể thay đổi được, vậy thì cô nên dừng lại kịp lúc, thay đổi một cách khác.
Công việc trợ lý này, cô bỗng cảm thấy không nhất thiết phải làm tiếp nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");