Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
  3. Chương 23: Tạm biệt
Trước /56 Sau

Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 23: Tạm biệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phía trước là đèn đỏ, Chu Thanh Thanh đạp mạnh thắng xe.

Sau đó cô nhăn mũi một cái, bảo: “Không có phản ứng gì hết.”

Văn Thủy Dao khó hiểu: “Không có phản ứng gì là phản ứng gì?”

Chu Thanh Thanh nhớ lại lúc ấy, sau khi mình cầm xấp tài liệu đánh vào người anh, quả thật anh không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh. Dường như hành động “xúc phạm” này của cô không hề quan trọng đối với anh nên anh chẳng thèm để ý.

Lát sau, Chu Thanh Thanh vội rụt tay lại: “Xin lỗi, là do tôi đã không kiểm soát được bản thân trong lúc nóng nảy, tôi xin lỗi anh.”

“Anh nghĩ rằng tôi có mưu đồ gì đó xấu xa nhưng tôi thì có mục đích gì được chứ? Anh có thể đi điều tra xem. Tôi cũng đã bảo nếu anh không muốn thì tôi cũng chẳng nói gì được rồi, vì quả thật mỗi người phải trả giá đắt vì sai lầm của bản thân. Tôi cũng sẵn sàng trả một cái giá lớn cho sự tự do buông thả ngu ngốc và hành động theo cảm tính của bản thân. Vậy nên cứ thế đi Ôn Tư Ngật.”

“Làm việc chung hơn một năm, nói thật tuy thỉnh thoảng chúng ta có điểm không hợp nhau nhưng đa phần thời gian ở bên nhau cũng xem như vui vẻ thoải mái? Lúc trước anh hay mỉa mai tôi, tôi tức giận quá nên cũng lén lút mắng rủa anh sau lưng, lúc từ chức cũng từng mắng anh, chúng ta xem như hòa nhau đi.”

“Bất kể là thế nào thì vẫn cảm ơn anh đã quan tâm tôi khoảng thời gian qua.” Chu Thanh Thanh vươn tay ra, cười nhạt một tiếng: “Vậy chúc anh tìm được một trợ lý tốt hơn.”

“Tạm biệt, Ôn Tư Ngật.”

__

Ngày hôm sau, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc nội, Chu Thanh Thanh lập tức đến công ty để thực hiện thủ tục nghỉ việc.

Thấy cô thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, tất cả mọi người ở bộ phận trợ lý chủ tịch đều kinh ngạc nhìn sang.

Lucy và Ailly vẫn tiếc nuối không thôi nói lời tạm biệt cô: “Trợ lý Chu, phải đi sớm thế sao?”

Chẳng phải theo thủ tục của công ty thì một tháng sau khi nộp đơn xin từ chức mới được nghỉ sao? Sao trợ lý Chu lại rời công ty sớm thế chứ.

Chu Thanh Thanh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Ừ, không ở lại nổi nữa.”

Lucy nhìn một hồi, sau đó nhoài người ghé đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Lúc trước tôi nghe có người ở công ty đồn, bảo là cô đắc tội sếp Ôn.”

Chu Thanh Thanh tức giận nhíu mày rồi bắt đầu thở hồng hộc bảo: “Ai để lộ tin đồn này vậy?”

Lucy: “…”

Đang định nói gì tiếp thì Chu Thanh Thanh đã cười nói: “Được rồi, núi cao đường xa, sau này nếu có cơ hội chúng ta gặp nhau nhé.”

Sau đó cô tiếp tục thu dọn đồ đạc rồi mắt nhìn thẳng, rời khỏi công ty không chút do dự trước ánh mắt của mọi người.

Sau khi Chu Thanh Thanh dứt khoát từ chức, cô không thử liên lạc lại với Ôn Tư Ngật lần nào, cũng chẳng cố gắng làm điều gì. Thậm chí ngay cả Wechat và số điện thoại của anh, cô cũng chặn hết.

Cô rời đi rất gọn gàng, mang tất cả những đồ đạc riêng tư trên bàn đi, tựa như trước nay cô chưa từng ở đây vậy.

Các nhân viên ở bộ phận trợ lý chủ tịch đột ngột thấy Chu Thanh Thanh nghỉ việc, không ai biết nguyên nhân là gì. Vốn dĩ bình thường Chu Thanh Thanh và sếp Ôn gần như không rời nhau như hình với bóng, dù thỉnh thoảng mắc lỗi sai nhỏ cũng sẽ bị phê bình nhưng cũng không ai có thể phủ nhận địa vị của Chu Thanh Thanh ở bên cạnh Ôn Tư Ngật. Nếu không biệt danh “sếp Ôn thứ hai” đã không in sâu vào lòng người như vậy.

Không ai ngờ rằng Chu Thanh Thanh lại đột nhiên nghỉ việc.

Mọi người phân vân suy đoán, mà chẳng biết lời Chu Thanh Thanh nói với Lucy bị ai nghe thấy, thế là khắp công ty bắt đầu truyền tai nhau tin tức này.

Họ đều cho rằng Chu Thanh Thanh đắc tội sếp Ôn.

Bảo sao sếp Ôn lại bày ra dáng vẻ làm như không thấy.

Chu Thanh Thanh nghỉ việc gần một tuần, mọi người mới dần thôi nhắc đến chuyện này.

Trong buổi họp, giám đốc bộ phận sản phẩm đứng phía trước đã kết thúc phần báo cáo phương án doanh thu quý tiếp theo và đang chờ câu trả lời của Ôn Tư Ngật.

Nhưng đối phương đã dừng lại khoảng nửa phút mà vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Cả phòng họp rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh.

Mà sự im ắng không nói năng gì của Ôn Tư Ngật cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp đối với những nhân viên cấp dưới như họ. Có lẽ anh đang cực kỳ không hài lòng hoặc là đang chuẩn bị bắt đầu gây khó dễ.

Lưng giám đốc bộ phận sản phẩm đã đổ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu đau khổ ngẫm nghĩ lại phương án của bản thân một lần, cảm thấy chắc hẳn chẳng có vấn đề gì lớn cả.

Thế là anh ta lấy can đảm hỏi lại một lần nữa: “Sếp Ôn?”

Ôn Tư Ngật ngước mắt lên, khựng lại: “Xin lỗi, không vấn đề gì, xuống đi.”

Giám đốc bộ phận sản phẩm thở phào một hơi.

Sau khi cuộc họp kết thúc, anh ta vẫn còn sợ hãi trong lòng khẽ giọng nói với một giám đốc khác: “Tôi còn tưởng có vấn đề gì lớn, suýt thì bị hù chết rồi.”

“Hóa ra là sếp Ôn mất tập trung!”

Một giám đốc khác cũng cảm thấy kinh ngạc: “Lần đầu tiên thấy sếp Ôn mất tập trung trong cuộc họp đấy.”

“Chuyện gì đây? Chẳng phải doanh thu của công ty chúng ta tăng đều đặn, còn cổ phiếu thì tăng vọt suốt quá trình à? Có chuyện gì đáng để sếp Ôn phải mất tập trung?”

“Không biết nữa.”

__

Văn Thủy Dao biết Chu Thanh Thanh đã từ chức: “Từ chức thì từ chức thôi, dù sao cậu cũng chẳng thiếu chút tiền đó. Ban đầu tớ đã khuyên cậu rồi, bảo cậu còn trẻ đừng yêu đương sâu đậm quá, người này không được thì đổi sang người kế tiếp, xem kìa, dày vò tới dày vò lui, cuối cùng vẫn thất bại đó thây?”

Chu Thanh Thanh: “…”

Còn muốn chạm vào nỗi đau của người khác đúng không? 

Nếu còn để cô bạn tưởng tượng đi xa như vậy mãi thì cô thật sự không chịu nổi, Chu Thanh Thanh định nói rõ ràng với Văn Thủy Dao nhưng bây giờ đang lái xe, vì thế cô bảo: “Tớ đang lái xe, chờ lát nữa về nhà tớ nói hết cho cậu nghe.”

Văn Thủy Dao đáp một tiếng “được” rồi cúp điện thoại.

Nhưng cô mới đạp chân ga thì một đôi nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đột nhiên lao ra từ vỉa hè phía trước, suýt thì tông phải. Chu Thanh Thanh lập tức đạp thắng xe, cả người lao về trước theo quán tính, dây an toàn siết chặt khiến ngực cô đau vô cùng.

Ai vậy, sao lại không tuân thủ nguyên tắc giao thông?

Cô mắng thầm một câu nhưng cô chưa kịp xuống xe lý lẽ với hai người kia thì họ đã đi đến gõ cửa sổ xe cô.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Vừa trông thấy khuôn mặt Chu Thanh Thanh, vẻ mặt tức giận của người đàn ông kia chợt đờ ra, còn chưa kịp nói năng gì thì người phụ nữ đứng sau lưng anh ta đã kinh ngạc bụm miệng, vui mừng kêu: “Qing!”

“Mirabella?” Thấy cô ấy, Chu Thanh Thanh cũng vô cùng bất ngờ.

Cô và cô gái Mirabella có tên tiếng Trung là Mễ Lạp này là bạn chung trường đại học và cùng làm việc tại hội sinh viên, Mễ Lạp là đàn chị học trước cô một khóa. Sau khi tốt nghiệp, hai người không gặp lại nhau, lúc trước có nghe bảo cô ấy đang làm việc cho một công ty nước ngoài, không ngờ lại gặp nhau ở Thâm Thành.

Thấy hai người quen biết nhau, vẻ mặt người đàn ông hiền hòa hơn đôi chút, tươi cười giới thiệu bản thân: “Chào cô, tôi là Khổng Chính Hạo, là bạn trai của Mễ Lạp.”

Mễ Lạp: “Thanh, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, đến tiệm của bạn trai chị ngồi chút nhé, chúng ta ôn chuyện xưa một lát.”

Hồi đại học, quan hệ giữa Chu Thanh Thanh và Mễ Lạp khá tốt, vì vậy cô đã vui vẻ đồng ý.

Lái xe chưa đến nửa tiếng, họ đã dừng lại trước cửa một quán bar.

Xuống xe, Mễ Lạp nhiệt tình kéo cánh tay Chu Thanh Thanh, giới thiệu với cô: “Bạn trai chị mở một quán bar nhỏ, thường ngày việc kinh doanh khá tốt, thỉnh thoảng chị với đồng nghiệp sẽ đến đây tụ họp. Muốn uống rượu gì em cứ nói với chị, anh ấy sẽ mở ngay cho chị.”

Chu Thanh Thanh gật đầu, đi đến cửa thì phát hiện con đường này hơi quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên: Hải Khoát Thiên Không.

Đây chẳng phải là quán bar nơi cô gặp phải Tôn Đào và tên quản lý mắt chó xem thường người khác lần trước sao?

Hình như tên Tôn Đào đó là bạn của ông chủ quán bar này… Kết bạn giao du với loại người như vậy, Chu Thanh Thanh tự nhiên cũng chẳng có ấn tượng tốt với ông chủ quán bar.

Thấy cô sững sờ, Mễ Lạp tò mò hỏi: “Sao thế?”

Chu Thanh Thanh lắc đầu, hỏi một câu: “Bạn trai chị là ông chủ của quán bar này sao?”

Khi hỏi câu này, cô chỉ có hơi kinh ngạc và chần chừ.

Mễ Lạp cười đáp: “Đương nhiên rồi, chị lừa em làm gì.”

Từ sau khi hẹn hò với Khổng Chính Hạo, các đồng nghiệp trong công ty lẫn các bạn bè bên cạnh cô, không ai là không hâm mộ cô cả. Vậy nên lúc này trên nụ cười của cô cũng thoang thoáng sự đắc ý.

Cô nhớ không lầm thì Thanh Thanh sống trong gia đình đơn thân, từ nhỏ đã ở chung với mẹ.

Hồi còn đi học, trông em ấy ăn mặc cũng đơn giản tùy ý, thỉnh thoảng mới đeo một chiếc túi xách của thương hiệu nổi tiếng, chắc gia đình chỉ thuộc kiểu bình thường thôi.

Vì ở trong hội sinh viên, cô và Thanh Thanh đều là người Hoa nên đương nhiên quan hệ thân thiết hơn. Cô muốn cho Thanh Thanh thấy bây giờ cô sống rất tốt, sau này nếu có cơ hội, cô cũng có thể chăm lo cho một đàn em được.

Chu Thanh Thanh dằn sự nghi ngờ trong lòng, gật đầu một cái.

Nếu là bạn trai của đàn chị thì chắc họ cũng hiểu rõ lẫn nhau, hơn nữa lúc học đại học, đàn chị vô cùng xuất sắc, khả năng phán đoán không hề tệ, có lẽ do cô nghĩ nhiều quá rồi.

Ba người cùng nhau đi vào quán bar, quản lý lập tức đi đến, Chu Thanh Thanh nhìn, đã đổi người rồi.

Lúc này trong quán bar không còn quá đông người, họ tìm một bàn ngồi xuống, sau đó có nhân viên phục vụ lập tức bưng rượu lên.

Khổng Chính Hạo nhiệt tình chào mời: “Em Chu, muốn ăn gì muốn uống gì cứ gọi, đừng khách sáo.”

Chu Thanh Thanh không quá thích cách xưng hô này, lập tức cau mày. Thấy Mễ Lạp không để ý nên cô cũng không nói gì. Khổng Chính Hạo cũng muốn ngồi xuống nhưng vừa đặt mông chạm ghế đã bị Mễ Lạp đẩy một cái: “Em với đàn em nói chuyện riêng, anh ngồi xuống làm gì.”

“Được được được, anh đi mới phải.” Khổng Chính Hạo tươi cười với vẻ mặt tràn đầy cưng chiều, sau đó anh ta giơ tay đứng dậy, đi đến quầy bar bên kia.

Người đi rồi, không gian nhất thời có cảm giác rộng rãi hơn rất nhiều.

Mễ Lạp cười một tiếng: “Em đừng để ý, tuy trông vẻ ngoài anh ấy không đứng đắn nhưng thực sự anh ấy đối xử với chị rất tốt, chị nói gì anh ấy cũng nghe theo.”

Đúng là vậy, mặc dù không nên trông mặt mà bắt hình dong nhưng ngoại hình Khổng Chính Hạo… Chỉ có thể nói là đầy đủ đường nét khuôn mặt, mới khoảng 30 tuổi đã có bụng bia. Trái lại Mễ Lạp lại khá xinh xắn, cô ấy có tướng mạo dịu dàng điển hình của một cô gái Trung Quốc, nhan sắc ôn hòa điềm đạm toát lên khí chất cổ điển.

Cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mại.

Nếu cô là Khổng Chính Hạo, theo đuổi được một cô gái xinh đẹp như vậy thì cô cũng sẽ cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay.

Hai người trò chuyện vài câu, Chu Thanh Thanh hỏi cô ấy sao lại về nước, Mễ Lạp thở dài, bảo công ty ở nước ngoài kỳ thị người Hoa quá mức, rõ ràng cô ấy làm việc còn tốt hơn cả những người Mỹ bản địa, vậy mà lại không được thăng chức, sau đó cô ấy được một công ty ở trong nước mời về làm việc với mức lương cao.

“Thế đấy, còn em? Sao em cũng về nước, chị còn tưởng em sẽ làm việc ở nước ngoài luôn đấy.” Mễ Lạp vừa nói vừa khuấy thức uống trong ly: “Bây giờ em đang làm việc ở đâu?”

Cô chần chừ giây lát mới nói: “Lúc trước làm ở Ôn thị nhưng bây giờ em từ chức rồi.”

Mễ Lạp nghe thế thì kinh ngạc ngẩng đầu: “Tập đoàn Ôn thị sao? Vậy thì khá tốt đấy. Công việc tốt thế sao lại từ chức?” Được mệnh danh là gã khổng lồ trong ngành mạng lưới liên lạc ở Thâm Thành, chưa kể đến những phương diện khác thì về mặt tiền lương và đãi ngộ đã vượt xa các công ty khác rồi.

Vào Ôn thị làm việc, con đường phát triển tiếp sau đó có thể gọi là tương lai rộng mở.

Từ quốc nội cho đến nước ngoài, biết bao nhiêu người tốt nghiệp trường đại học danh giá muốn vào Ôn thị.

Nhưng cô lại từ chức ư?

Chu Thanh Thanh cười ha ha một tiếng: “Thấy ông chủ lại khó chịu.”

Mễ Lạp che miệng cười: “Thanh Thanh, em vẫn giống như trước kia, muốn làm cái gì là làm cái đó.”

“Vậy bây giờ em định làm gì tiếp? Tìm được công việc khác chưa? Hay muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian?” Mễ Lạp hỏi han quan tâm.

Chu Thanh Thanh nhăn mũi, lắc lắc đầu: “Tạm thời em không về nhà.”

Mễ Lạp không hỏi tiếp, chuyển sang chủ đề khác.

“Nghe bảo chủ tịch tập đoàn Ôn thị học chung trường với chúng ta đó.” Mễ Lạp cười hỏi: “Em đã gặp anh ấy chưa, trông thế nào.”

“Gặp rồi.” Chu Thanh Thanh gật đầu, nhắc đến anh lại cau mày, bĩu môi: “Một nhà tư bản hà khắc, lòng dạ đen tối, lại còn cay nghiệt.”

Mễ Lạp hơi sửng sốt, sau đó bật cười.

Trước đây cô ấy đã từng thấy người đó trên một kênh tài chính, vóc dáng nổi bật, cao quý thanh nhã, thoạt nhìn đã cho người ta cảm giác cao không thể với tới.

Nhưng những gì Thanh Thanh miêu tả là thế nào đây.

Có lẽ vì đều là nhân viên đi làm nên ít nhiều cũng có sự đồng cảm trong việc chê bai cấp trên. Hai người ngồi trò chuyện công việc rồi lại tán gẫu về tình hình dạo gần đây.

Mễ Lạp: “À đúng rồi, chẳng phải lúc trước chúng ta có tham gia một hoạt động ở hội sinh viên sao, phần thưởng nhận được chị luôn muốn đưa lại cho em nhưng dạo đó gần tốt nghiệp, chị bận rộn tìm việc làm nên quên béng mất. Bây giờ chị không mang theo, chúng ta hẹn thời gian đi, lần sau chị đưa em nhé?”

Chu Thanh Thanh gật đầu: “Được thôi.”

Vừa dứt lời, một tràng tiếng hoan hô vô cùng ầm ĩ phát ra từ khu bàn chếch họ.

Chu Thanh Thanh và Mễ Lạp muốn có không gian yên tĩnh nên đã chọn vị trí trong gốc. Ánh sáng trong quán bar hơi mờ tối, nhất thời không thể thấy rõ người.

Cô vốn chẳng để ý, đột nhiên nhóm người ấy nhắc đến chuyện gì đó, thế là một cô gái trong đó nũng nịu nói một cách khoe khoang: “Đâu có, cậu chủ Ngu chỉ nói với tôi một câu thôi, tôi với anh ấy không có quan hệ gì hết.”

“Wow wow, cậu nói chuyện với cậu chủ Ngu rồi thật hả? Hâm mộ quá.”

Mọi người nhiệt liệt truy hỏi, thế là quên bẵng đi chuyện khi nãy vẫn còn đang khen sợi dây chuyền của Lý Giai Viện.

Lý Giai Viện vốn đang được tâng bốc, cuối cùng lại bị gạt sang một bên nên trông không quá vui vẻ, cô ta nói: “Nhà họ Ngu thì có gì đặc biệt hơn người khác…”

Giọng nói quen thuộc của Lý Giai Viện vang lên, hàng lông mi vốn đang cụp xuống của Chu Thanh Thanh hơi nâng lên.

Lúc này lại nghe cô gái khoe khoang lúc nãy bảo: “Ôi… Giai Viện, sao cô nói chuyện lạ thế, mọi người ai cũng biết nhà họ Ngu là một trong những gia tộc lớn ở Thâm Thành, ngoại trừ những sản nghiệp của Ôn thị ra thì còn lại đều thuộc sở hữu của nhà họ Ngu. Nhà họ Lý của cô còn chẳng bằng ấy nhỉ?”

“Đúng đó đúng đó, nhà họ Lý sao có thể so với nhà họ Ngu được!”

Lý Giai Viện bị k1ch thích, lập tức nói: “Nhà chúng tôi cũng là một gia tộc có mặt mũi ở Thâm Thành, hơn nữa, chẳng lẽ mấy cô không biết nhà chúng tôi sắp liên hôn với nhà họ Ôn sao?”

Trong nhóm người có tiếng hít sâu: “Thật hả? Không thể nào?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Lý Giai Viện tự đắc nói: “Hơn nữa, nói thật nhà chúng tôi chẳng coi nhà họ Ngu kia ra gì đâu, ba tôi bảo anh ta ở Ngu thị —”

“Thế nào?” Có người hỏi.

Vừa thốt ra khỏi miệng, Lý Giai Viện đã nhận thức được bản thân nhiều lời, vội vàng lấp liếm: “Không có gì, dù sao nhà tôi với nhà họ Ôn cũng có quan hệ tốt, ba tôi bảo chắc chắn có thể giúp tôi kết hôn với anh Tư Ngật, các cô chờ đi. Nhà họ Ngu thì có là gì chứ?”

Chủ đề của họ dần thay đổi, từng tràng cười nói vang lên.

Nhưng Chu Thanh Thanh lại cụp mắt xuống.

Bảo sao ba cô bảo Lý thị đang hành động trong âm thầm. Trên mặt nổi chẳng có tí phong thanh gì, nhân lúc không ai dự đoán được đã làm biết bao nhiêu chuyện.

Dao sáng dễ tránh, tên ngầm khó phòng. Muốn phòng ngự thì phải biết mũi tên này được bắn ra từ vị trí nào mới được.

Quả thật hơi khó giải quyết.

Sau khi chào tạm biệt Mễ Lạp, Chu Thanh Thanh đi ra khỏi quán bar, trong đầu đang suy nghĩ nhiều việc nên cô vô tình đi ra ngoài đường.

Bỗng tiếng kêu khóc đầy kinh hãi của một cô gái cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, ngẩng đầu lên xem thử thì thấy trong góc nhỏ ở một con hẻm cách đó không xa có một người đàn ông vóc dáng rất cường tráng đang vung chân đạp mạnh vào người phụ nữ mái tóc rối bù đang đau khổ van nài dưới đất: “Con điếm thối tha, tao bảo mày đưa tiền cho tao, đồ ngu xuẩn!”

Người phụ nữ vừa bất lực ôm đầu vừa nhỏ giọng cầu xin. Khắp người và trên mặt đều rỉ máu… Nhưng dù là thế, vài người đứng gần đó lại chỉ vây xem như thế.

Chu Thanh Thanh hít sâu một hơi, ngẫm nghĩ giây lát, sau đó cô đi đến góc tường ở phía xa xa, che kín bản thân, lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.

Vừa gọi điện thoại xong thì tiếng bước chân vang lên bên tai, Chu Thanh Thanh nói thầm không ổn rồi, lập tức cất bước bỏ chạy.

Người đàn ông bạo lực lúc nãy đuổi theo phía sau, mắng chửi thâm độc: “Con điếm thối, ông mày dạy dỗ người phụ nữ của mình, sao mày dám báo cảnh sát?”

Chu Thanh Thanh chẳng thèm quan tâm lời gã ta nói, cô vừa chạy vừa giật điện thoại của người đi đường vứt xuống đất, đối phương vội vàng chạy đến nhặt điện thoại, đồng thời chặn bước người đàn ông kia lại.

Mặc dù gã đàn ông kia đô con nhưng có chiếc bụng bia như con heo béo, không thể nào chạy nhanh bằng cô được. Chẳng mấy chốc Chu Thanh Thanh đã bỏ lại gã ta ở phía sau. Lúc này tiếng còi xe cảnh sát cũng vang vọng trên đường, cảnh sát đã đến.

Quá chuẩn, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Chu Thanh Thanh cười tít mắt xoay người lại, kết quả giây tiếp theo, một người đàn ông lái xe ba bánh chở các tấm sắt hướng thẳng đến đụng vào đầu cô. Tích tắc sau, trán cô bị rạch một đường rướm máu, máu đỏ tươi chảy ồ ạt ra từ trên đầu cô.

Mà người đàn ông để tấm sắt chắn trước mặt cũng bị lực tác động bật lại và cắt trúng tay dẫn đến bị thương.

Chu Thanh Thanh che trán, trong lòng chỉ có hai chữ: Đậu xanh.

__

Tại đồn cảnh sát.

Cảnh sát lập biên bản nói: “Cô giúp đỡ người khác là chuyện tốt nhưng cô không thể đập điện thoại của người khác, tông người khác khiến họ bị thương được.”

Chu Thanh Thanh giải thích lần nữa: “Tôi có thể đền bù điện thoại.”

“Tôi thấy người phụ nữ kia bị đánh nên báo cảnh sát rồi bị truy đuổi, do anh ta lái xe đụng phải tôi mà, mấy tấm sắt kia cũng chắn tầm nhìn của anh ta nữa. Không phải là tôi tông vào anh ta, tôi không tránh kịp thôi. Hơn nữa bây giờ vết rách lớn trên đầu tôi vẫn chưa ngừng chảy máu đây này.”

Người đàn ông bị sắt cắt trúng tay tức giận nói: “Nếu không phải do cô đi bộ không chịu nhìn đường, không biết tránh thì sao tôi lại bị thương tay được? Bây giờ tôi không giao hàng được mà tay còn bị thương, dù thế nào cô cũng phải bồi thường, tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần, chi phí dinh dưỡng, cô phải bồi thường tất.”

“Anh lái xe ba bánh còn để tấm sắt ngay trước người, lái xe mang vũ khí trên đường lớn mà đòi tôi bồi thường hả? Tôi bị thương nặng thế này còn chưa bắt anh đền bù đấy? Anh tính lừa bịp ăn vạ ai cơ? Tôi mặc kệ, tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần, chi phí dinh dưỡng, anh phải bồi thường tất!” Chu Thanh Thanh cũng học theo yêu cầu vô lý của anh ta.

Quả thật cô bị thương rất nặng, vết thương không lớn nhưng quá sâu, dù đã được dán băng cá nhân nhưng máu vẫn đang rỉ ra.

Sau sự ra sức hỗ trợ hòa giải của cảnh sát, hai người miễn cưỡng hòa giải.

Lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên bên ngoài, Lucy thở hồng hộc chạy đến: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Ký thỏa thuận hòa giải xong, cảnh sát nói với Chu Thanh Thanh: “Bạn cô tới rồi, vết thương nặng lắm đấy, mau đến bệnh viện xử lý vết thương đi.”

Cô và Lucy cùng đi ra khỏi phòng lấy lời khai, có lẽ vì chảy quá nhiều máu nên đầu cô hơi mơ màng: “Xin lỗi vì đã gọi cô đến đây nhé Lucy, tôi không có bạn bè gì ở Thâm Thành hết, không làm chậm trễ thời gian làm việc của cô chứ?”

“Không có không có.” Lucy lo lắng nhìn cô: “Trợ lý Chu, vết thương của cô không sao chứ, tôi thấy chảy nhiều máu quá.”

“Vẫn ổn, vấn đề nhỏ thôi, đến bệnh viện xử lý chút là được rồi.”

Hai người đi ra khỏi đồn cảnh sát, Lucy nói: “Trợ lý Chu, tôi đi lấy xe trước.”

“Được.”

Chu Thanh Thanh vừa dứt lời thì đột nhiên khựng chân, chậm rãi dừng lại.

Cô ngẩng đầu lên, ở cửa vào đồn cảnh sát, một bóng người cao ráo hơi gầy đang đứng dưới ánh đèn đường màu hoàng hôn.

Lucy căng thẳng, lập tức nói: “Lúc tôi xin trợ lý Chu nghỉ có bảo là cô gặp tai nạn xe, sau đó sếp Ôn…”

Suốt đường đi, cô ấy đã nghĩ xem nên nói với trợ lý Chu thế nào, ai ngờ sếp Ôn lại xuống xe.

Tai nạn xe…?

Cô nói xe ba bánh chạy đụng phải mình… Sao Lucy nói lại còn khoa trương hơn cả cô nữa thế.

“Không sao.” Chu Thanh Thanh cười một tiếng, nhìn bóng dáng anh càng lúc càng đến gần.

Từ sau khi cô từ chức, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.

Ôn Tư Ngật cụp mắt nhìn vết thương trên đầu cô, vì đụng phải một tấm sắt bị gỉ sét nên khắp người cô cũng bị dính bụi bặm và vụn sắt, vết thương trên trán được dán băng cá nhân đơn giản, một vệt đỏ lớn đậm màu rỉ ra từ bên trong vết thương.

Toát lên sự phong trần mệt mỏi, cũng có chút chật vật.

Anh cụp mắt nhìn cô: “Có sao không?”

Chu Thanh Thanh nhìn anh, vì từ chức trong không vui nên giọng cô hơi lạnh lùng và cứng rắn, cô lịch sự đáp: “Không sao, cảm ơn!”

Bóng cây mềm yếu lay động, sắc trời càng thêm tối đậm. Lá cây phiếm vàng chậm rãi rơi xuống từ cành, để lộ mùi vị của sự héo úa.

Sau lưng có một phụ huynh kéo đứa con trai mắc lỗi của mình đi ra ngoài, bước chân hùng hổ mạnh mẽ, không thèm để ý xung quanh nên lúc đi ngang qua Chu Thanh Thanh, đối phương đụng phải cánh tay cô.

Chu Thanh Thanh mất khống chế nghiêng ngả tiến về phía trước, giây tiếp theo, cô được đón vào một lồ|\|g ngực lành lạnh thoang thoảng mùi gỗ hương trong veo.

Ôn Tư Ngật ôm lấy cô bằng một tay, giây lát sau, anh hơi khom người cúi thấp đầu, chóp mũi dán sát tóc mai bên tai cô, giọng nói rất dịu nhẹ: “Không sao thì tốt rồi, chúng ta đến bệnh viện.”

Chu Thanh Thanh được anh ôm trong lòng, đôi mắt hồ ly trong veo của cô ngơ ngác.

Sau đó cô bất giác nhận ra rằng.

Có lẽ… Cô thắng rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Copyright © 2022 - MTruyện.net