Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
  3. Chương 29: Con gái cả
Trước /56 Sau

Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 29: Con gái cả

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giữa buổi tiệc sinh nhật, Ôn Tư Ngật có chút thời gian rảnh rỗi nên nhờ nhân viên phục vụ chuẩn bị một phần thức ăn và mang lên tầng.

Gõ cửa hai cái nhưng không ai đáp lại.

Chân mày vốn đã nhíu nhẹ càng nhíu chặt hơn, ngón tay thon dài vặn khóa cửa rồi đẩy cửa đi vào.

Cả căn phòng dành cho khách rộng rãi giờ đây trống trơn, cửa sổ mở rộng, gió đêm se se lạnh thổi vào khiến rèm cửa sổ hai bên bay phần phật.

Trong phòng không một bóng người, hiển nhiên cô đã rời đi rồi.

Ôn Tư Ngật nhìn xung quanh một lượt rồi đặt đĩa đồ ăn trên tay xuống, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cô.

Bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên ở phía sau lưng.

Sau đó ba Ôn và mẹ Ôn sóng vai đi vào.

Mẹ Ôn – Hứa Thu Bạch lên tiếng nói trước: “Tư Ngật, rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào, nhóm phóng viên kia vừa nhìn đã biết có người giật dây phía sau, cố ý…”

Ôn Tư Ngật: “Vâng, con biết.”

Hứa Thu Bạch trầm mặc, lát sau lại nói tiếp: “Nếu con đã biết thì mẹ cũng không muốn nói nhiều. Hôm nay vợ chồng Lý Thành Vọng mang thành ý của họ đến, họ là bạn tốt của mẹ nhiều năm nhưng con lại chặn Giai Viện ở ngoài không cho con bé vào trong, việc này e rằng không quá thỏa đáng.”

Con trai bà từ bé đã rất ưu tú, ở giai đoạn mà các bà mẹ khác phải bận tâm vì con trẻ của mình thì Tư Ngật chưa bao giờ khiến bà phải phiền lòng dù chỉ một lần. Thành tích xuất sắc nhất, năng lực xuất sắc nhất, đó là câu trả lời hoàn hảo nhất mà anh với vai trò là người thừa kế đã dành cho bà và ba mình.

Thuở tấm bé, với tư cách là người thừa kế được ông nội chọn, từ nhỏ đến lớn anh luôn có chính kiến riêng của bản thân nhưng anh không quá thân thiết và gần gũi với họ.

Những năm gần đây, bà cũng rất ít khi trò chuyện thân mật với con trai.

Ôn Tư Ngật đặt đĩa đồ ăn xuống: “Con không can thiệp việc mẹ mời vợ chồng Lý thị.”

“Chỉ là tin tức hai nhà Ôn Lý liên hôn đã được đưa tin khắp nơi, mẹ, trước khi làm những việc này, ít ra mẹ nên hỏi ý kiến của con?”

Hứa Thu Bạch: “Mẹ…”

“Con biết rất rõ mẹ có ý định gì khi mời Lý Giai Viện. Nhưng hôm nay con muốn giới thiệu một người khác với mẹ, Lý Giai Viện không thích hợp xuất hiện ở đây.”

Hứa Thu Bạch: “Nhưng Lý thị không chỉ thân thiết với mẹ nhiều năm mà còn bày tỏ thành ý chân thành, liên hôn với Lý thị thật sự là một lựa chọn rất tốt…”

“Liên hôn.” Ôn Tư Ngật hờ hững lặp lại hai chữ này.

“Nếu con lựa chọn liên hôn thì đó là vì mối hôn sự ấy có thứ mà con cần, có ích cho sự nghiệp của con. Nhưng đây lại là cưới một người ngu muội, chỉ biết phá hủy sự nghiệp của con.”

“Chuyện này…”

Hứa Thu Bạch muốn nói thêm gì đó nhưng ba Ôn đã kéo kéo cánh tay vợ mình, tỏ ý bảo bà đừng nói nữa.

Đoạn, ông suy nghĩ một hồi mới nói: “Ba đã xem qua món đồ mà Lý Thành Vọng mang đến, ba nghĩ với năng lực của con thì có lẽ con không cần đến món đồ ấy.”

“Cô gái ở ban công lúc nãy là người mà con muốn giới thiệu với ba và mẹ con nhỉ? Tư Ngật, đây không phải là phong cách hành động của con. Nếu ba phản đối thì sao?”

Là một ví dụ điển hình về hôn nhân kinh doanh, mấy chục năm qua, ba mẹ Ôn chưa từng đỏ mặt trong cuộc hôn nhân của mình.

Họ kính nể nhau như khách hoặc có thể nói là đối xử lạnh nhạt với nhau.

Nhưng hôm nay trái lại họ lại nhất trí với nhau một cách lạ thường.

Ôn Tư Ngật quay đầu nhìn những đốm sao nhỏ ảm đạm không tỏa ra ánh sáng ngoài cửa sổ: “Ba biết đấy, từ trước đến nay con vốn không có hứng thú gì với chuyện hôn nhân. Có kết hôn hay không không phải là chuyện cần thiết đối với con. Sự phản đối của ba cũng chẳng thành vấn đề gì với con cả.”

Hứa Thu Bạch thở dài một hơi nặng nề.

Sao bà lại không biết việc con trai mình không mặn nồng với chuyện hôn nhân được, thế nên hai năm qua bà mới gấp gáp hối thúc anh như vậy. Mà nhà họ Lý là sự lựa chọn mà bà cảm thấy tốt nhất sau khi chọn tới chọn lui, nhưng nếu anh không đồng ý thì bà cũng sẽ không cưỡng cầu.

Hơn nữa, đứa con trai này của bà, từ nhỏ bất kể là chuyện gì thì đã quyết định rồi anh tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Bà và ba anh đều không phải là người có thể can thiệp vào quyết định của anh.

Sau một lúc suy nghĩ, bà thỏa hiệp: “Vậy dịp nào đó con đưa cô bé ấy về gặp ba mẹ lần nữa, hôm nay hỗn loạn quá, đừng dọa con bé.”

Việc Hứa Thu Bạch thỏa hiệp hoàn toàn nằm trong dự tính của Ôn Tư Ngật.

Mà thực tế thì anh chưa bao giờ cảm thấy chuyện ba mẹ ngăn cản là vấn đề nan giải đối với bản thân mình cả.

Ôn Tư Ngật nhìn đĩa thức ăn được bày gọn gàng và hoàn hảo chưa vơi một miếng do anh mang lên trên bàn, nhếch môi một cái: “Bị dọa sao?”

Đoạn, anh hờ hững cụp mắt xuống: “Lần sau hẵng nói.”

Trong thư phòng cũng không mất món đồ nào ngoại trừ một phần tài liệu về Ngu thị do Lý thị mang đến, thứ mà hoàn toàn vô dụng đối với Ôn Tư Ngật. Mặc dù thứ này không có quá nhiều tác dụng với Ôn Tư Ngật, ba Ôn cũng không đồng ý. Nhưng mất đồ ở biệt thự nhà họ Ôn là việc chưa bao giờ xảy ra.

Biệt thự nhà họ Ôn là nơi Ôn thị thường sử dụng để tổ chức tiệc mời khách đến tham dự, từ trước đến nay khâu an ninh luôn cực kỳ nghiêm ngặt, muốn vào được thư phòng của biệt thự nhà họ Ôn để lấy đồ đi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhưng vào thời điểm phóng viên truyền thông chen chúc ùa đến khiến sảnh tổ chức tiệc trở nên hỗn loạn và buộc phải điều động một nửa số vệ sĩ đến để duy trì trật tự, thành thử an ninh ở những khu vực khác khó tránh khỏi xảy ra đôi chút sơ suất. Đó cũng là lý do vì sao người ngoài có thể lợi dụng cơ hội này để hành động.

Trong thư phòng của biệt thự nhà họ Ôn cũng không có tài liệu hay đồ vật gì quan trọng, ngoại trừ tài liệu liên quan đến Ngu thị ra thì những món đồ khác không hề bị lấy mất.

Hành động này quả thật có ẩn ý sâu xa.

Ôn Tư Ngật phẩy nhẹ tay, tỏ ý không cần khám xét.

Lâm Thành quay về sau khi đã kiểm tra camera giám sát, báo cáo lại tất cả những điểm khả nghi: “Sau khi tiệc sinh nhật của bà chủ vừa bắt đầu không lâu đã nhìn thấy trợ — cô Chu Thanh Thanh rời khỏi sảnh tiệc, sau đó lên một chiếc xe màu đen và rời đi.”

“Ừ.”

Chỉ đáp một tiếng đơn giản, sau đó Ôn Tư Ngật xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ.

Điện thoại để trong túi đang kêu ù ù vang dội, Ôn Tư Ngật còn chưa kịp bắt máy thì có một người phụ nữ không màng đến sự ngăn cản xông vào từ bên ngoài, khóc lóc nức nở: “Anh Tư Ngật, anh phải ra mặt giúp em… Anh không biết đâu, cái ả phụ nữ độc ác Chu Thanh Thanh đó uy hiếp em, muốn làm em —”

Giọng nói chói tai của cô ta khiến người khác phiền não vô cùng, bây giờ anh không có kiên nhẫn để nghe hết, dứt khoát xoay người ra hiệu cho người đưa cô ả đi: “Cô Lý, cô không nghe rõ lời tôi lúc trước à hay là tiếng người cơ bản cô nghe cũng không hiểu? Tôi nể mặt mũi của mẹ tôi nên đã giữ thể diện cho Lý thị các người đủ lắm rồi đấy.”

“Nếu còn để tôi nghe thấy ba chữ Chu Thanh Thanh từ miệng cô thì xin mời Lý thị của các người trả giá vì sự ngu xuẩn của cô.”

Phần lớn thời điểm khi nói chuyện, giọng anh không có cảm xúc gì nên cũng xem như ôn hòa. Nhưng giọng nói đều đều lúc này lại khiến người ta nghe mà lạnh sống lưng, tóc gáy dựng hết cả lên.

Lý Giai Viện vốn muốn đến đây để tỏ ra yếu đuối trước, nhưng sau khi nghe anh nói xong thì không dám hó hé nửa lời. Cô ta căm phẫn lẳng lặng nhéo ngón tay một cái rồi rụt vai bực dọc rời đi.

Điện thoại trong túi quần vẫn đang rung ù ù liên hồi, Ôn Tư Ngật lấy ra bắt máy, giọng nói gấp gáp của Chu Hùng tức khắc phát ra từ trong điện thoại: “Sếp Ôn, tôi đã điều tra tung tích của trợ lý Chu nhưng thật sự xin lỗi sếp, tôi không tra ra được gì hết. Và còn —”

“Số điện thoại của trợ lý Chu cũng đã bị hủy bỏ, không liên lạc được nữa.”

Chu Hùng không hiểu mô tê gì, chẳng phải hôm nay là tiệc sinh nhật của bà chủ ư, sao tự dưng lại điều tra tung tích của trợ lý Chu? Kỳ lạ hơn nữa đó là hành tung của trợ lý Chu lại bí ẩn đến mức ngay cả anh cũng không điều tra ra được, trong nhà không một bóng người mà thậm chí cả số điện thoại cũng bị hủy mất rồi.

Chuyện này thật sự quá khó để tin, trợ lý Chu đi đâu rồi, biến mất vô căn cứ ư?

Chu Hùng báo cáo xong, trên mặt Ôn Tư Ngật cũng không lộ ra biểu cảm gì, dường như anh không hề bất ngờ chút nào, sau đó anh cúp máy.

Vệ sĩ phụ trách khám xét và Lâm Thành đồng loạt rời đi, đóng cửa thư phòng lại.

Không gian trong thư phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Gần đến đêm khuya, bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng nồng đậm. Nơi chân trời trăng sáng treo cao, tỏa ra ánh sáng mờ ảo tựa như một màn sương mù dày đặc khó thấy rõ bao phủ lấy bóng đêm đen đặc.

Gió đêm lạnh rét như băng thổi đến mang đi độ ấm trên da. Lúc này, những cuốn sách đọc dở chưa cất trên bàn làm việc bỗng nhiên đổ xuống, rơi lung tung khắp sàn, khiến hộp quà đựng chiếc túi xách xinh đẹp mà Chu Thanh Thanh mang đến tặng cho mẹ Ôn cũng bị kéo ngã xuống đất.

Ôn Tư Ngật đi đến khom người nhặt nó lên.

Chiếc hộp đựng màu xanh nhạt tao nhã lọt vào tầm mắt, đây là màu sắc quen thuộc mà cô thường chọn, trước đây mỗi khi tặng quà, cô luôn chăm chút tự tay mình gói món quà ấy và lần này cũng không ngoại lệ. Nhìn một hồi, anh để nó lên lại bàn làm việc.

Ánh đèn sáng ngời trên trần nhà tỏa xuống, phả lên sống mũi cao thẳng của anh, chiếc bóng mờ của hàng mi dài rủ xuống che đi cảm xúc trong mắt, môi mỏng mím chặt không chút độ cong.

Tất cả mọi thứ đều đang nhắc nhở sự thật rằng anh đã bị lừa dối.

Khiến anh không thể nào phủ nhận.

Ôn Tư Ngật chống hai tay ở mép bàn, lưng hơi khom xuống, trên mu bàn tay trắng lạnh lộ ra những gân xanh nhàn nhạt.

Anh từ từ nhắm mắt lại.

Chu Thanh Thanh, em thật sự, rất giỏi.

__

Hiện tại tâm trạng Chu Thanh Thanh xem như khá tốt.

Tài xế ngồi phía trước hỏi cô muốn đi đâu.

Chu Thanh Thanh ngẫm nghĩ giây lát mới nói: “Về nhà cũ.”

“Vâng.”

Nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, tâm trạng cô bây giờ rất đỗi phức tạp, khung cảnh biệt thự nhà họ Ôn bị phóng viên bao vây thoảng qua trong đầu.

Mặt kính cửa sổ xe phản chiếu lại khuôn mặt cô, nhìn những nếp nhăn sâu cạn nơi chân mày, cô suy nghĩ miên man vô định, không biết bây giờ ở biệt thự nhà họ Ôn bên kia… Thế nào rồi.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Chu Thanh Thanh.

Mở Wechat ra, bất ngờ đó là ma trận tin nhắn thoại dài 60 giây tận mấy cái liền của Văn Thủy Dao, Chu Thanh Thanh nghe hết lần lượt từng tin nhắn, toàn bộ đều là những kiểu mắng chửi nhục mạ căm hận đùng đùng, đến khi cô nghe xong hết các tin trước đó thì lại có thêm bảy tám tin nhắn thoại dài 60 giây khác được gửi đến.

Lần này Chu Thanh Thanh vô cùng sáng suốt lựa chọn chờ mấy phút trôi qua, không nghe tin nhắn thoại nữa mà trực tiếp tâng bốc thả rắm cầu vồng: “Xin lỗi mà, tớ sai rồi Dao Dao ơi, xin cô Văn Thủy Dao xinh đẹp hiền lành hào phóng thanh nhã tha thứ cho tớ nhá.”

Trước đây cô vốn dĩ đã muốn nói rõ tình hình thật sự cho Văn Thủy Dao biết nhưng chuyện của cô bạn của Lý Giai Viện đã cảnh tỉnh cô, có một số chuyện sẽ được lan truyền ra ngoài bằng cách thức mà cô không hề hay biết.

Đương nhiên không phải cô nghĩ rằng Dao Dao sẽ nói chuyện này ra ngoài, tình nghĩa mười mấy năm trời của hai cô sao lại nghi ngờ vấn đề này được. Chỉ là mọi việc chưa giải quyết xong xuôi, vốn dĩ nên càng ít người biết càng tốt, nếu không ngay từ đầu cô đã không giấu Văn Thủy Dao làm gì.

Thế nên cô mới quyết định tiếp tục giấu thêm hai ngày nữa, chờ cô chấm dứt tất cả mọi chuyện ở Ôn thị xong mới nói sau.

Văn Thủy Dao: “Tớ còn bảo sao càng phân tích càng cảm thấy sai sai, cứ thấy là lạ chỗ nào. Tớ đã nói mà, cậu đó, muốn tán tỉnh một người đàn ông sao lại không chịu phô bày dáng vẻ xinh đẹp của mình mà ngày nào cũng muốn khoe năng lực làm việc của bản thân, có ai lại tán tỉnh người đàn ông mình thích như vậy không chứ!”

“Về nhà tớ đã nghĩ mãi mà vẫn khó hiểu, có nghĩ thế nào cũng thấy đầu óc cậu như bị chập mạch. Hay lắm, bây giờ cậu lại nói với tớ mọi chuyện vốn dĩ không phải như vậy, cậu vốn không hề thích ông chủ của mình, con mẹ nó, giờ tớ mới bất thình lình hiểu ra này.”

“A a a a a, Chu Thanh Thanh chết tiệt, bị cậu lừa ê chề, tớ nguyền rủa cậu ba ngày tăng chín cân!!!”

Chu Thanh Thanh: “…”

Đúng là lời nguyền rủa ác độc.

Cảm thấy việc gõ chữ quá phiền phức, Chu Thanh Thanh dứt khoát gọi cho cô bạn.

Văn Thủy Dao kiêu ngạo ngó lơ ba giây mới bắt máy: “Nói đê.”

“Chuyện là thế này…”

Văn Thủy Dao: “Tớ không nghe, tớ không nghe, tớ không nghe!”

Chu Thanh Thanh: “…”

Sau đó Văn Thủy Dao ở đầu bên kia điện thoại chợt bật cười khà khà như con dở: “Thủ đoạn của dì Quỳnh Dao quả là có hiệu quả nhất hahahaha, văn học điên cuồng sảng khoái quá đi.”

Đùa giỡn Chu Thanh Thanh một hồi, cô bạn mới thôi cười: “Được rồi, cậu nói đi.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Tớ không nói, tớ không nói, tớ không nói.

Năm ấy tại sao cô lại chọn kết nghĩa với con nhỏ này thế hả trời.

Cô bạn nghe Chu Thanh Thanh kể từ sau khi vào Ôn thị, vì sợ bị điều tra ra được nên một năm qua cô không liên lạc với người nhà, đồng thời cắt đứt tất cả các mối quan hệ khác, không phải chỉ giấu một mình cô bạn. Lúc này Văn Thủy Dao mới gật đầu bảo: “Hóa ra là như vậy.”

Nghe đến đây thì cô bạn cũng không giận dỗi nữa.

Thực ra cô bạn vốn cũng không quá tức giận, làm bạn mười mấy năm trời sao cô ấy có thể không biết chắc chắn Chu Thanh Thanh không hề cố ý lừa dối mình. Cô đâu phải loại người như vậy.

Chỉ là nghĩ đến ý tưởng não tàn trước đây của mình nên cô bạn thẹn quá hóa giận mà thôi.

Sau khi hiểu hết những lời của Chu Thanh Thanh, Văn Thủy Dao lại cảm thấy bản thân bỏ sót gì đó, bình tĩnh hai giây mới hỏi: “Cậu vừa mới bảo một năm qua cậu làm việc ở đâu cơ?”

Chu Thanh Thanh trừng mắt lên: “Tập đoàn Ôn thị đó, sao vậy?”

Văn Thủy Dao: “Vậy ông chủ mà cậu bảo tâm địa đen tối, độc mồm độc miệng, lòng dạ ác độc chính là Ôn Tư Ngật, thái tử gia Ôn thị, người đã tiếp nhận điều hành tập đoàn Ôn thị với thủ đoạn mạnh mẽ mấy năm qua, đúng không?”

“Ừm ừm.”

Trong điện thoại, Văn Thủy Dao vừa mới uống một ngụm nước thì nhất thời như bị sặc, ho khan mấy cái liên tục mới ổn định lại: “Ba cậu bảo cậu che giấu thân phận, đến công ty hành hạ thái tử gia của Ôn thị á? Thế thành công không?”

“Không thành nổi.” Chu Thanh Thanh trả lời một cách ngay thẳng. Cô vốn không nghiêm túc làm những việc đó, thất bại cũng chẳng sao cả!

Văn Thủy Dao: “…”

Trong giới, thái tử gia Ôn thị nổi tiếng và được biết đến là một người cao không ai có thể với tới, mạnh mẽ vang dội, ngay cả cô bạn là một người không sống ở Thâm Thành cũng biết rõ điều này. Huống chi nếu nhìn từ những lời phàn nàn thỉnh thoảng của Thanh Thanh thì cũng có thể thấy được sự hung dữ và lòng dạ của anh.

Văn Thủy Dao trầm ngâm một hồi: “Nhưng cậu lừa anh ta hơn một năm trời, đến cuối cùng còn lợi dụng anh ta một vố lớn, thế chẳng phải là kết mối thù lớn với anh ta à? Không sợ anh ta tìm cậu tính sổ hả?”

Chu Thanh Thanh: “…”

Quả thật Ôn Tư Ngật là một người không bao giờ tha thứ cho kẻ đã lừa dối mình, hình ảnh anh bình thản nói cỏ trên mộ của kẻ dám lừa gạt mình đã cao hai mét trên xe ngày ấy chợt lóe lên trong đầu.

Suy nghĩ một phen, Chu Thanh Thanh nói: “Tớ lừa anh ta gì chứ? Nghiêm túc làm trợ lý cho anh ta hơn một năm mà gọi là lừa gạt anh ta à? Cũng chỉ là…”

Được rồi, cuối cùng thì đúng là lợi dụng anh.

Nhưng anh cũng đâu để ý đến cô nhiều lắm, chắc sẽ không tức giận quá đâu.

“Không sao, biết thì làm sao, dù gì sau này bọn tớ cũng không gặp lại nhau nữa.”

Đèn xe phá vỡ màn đêm, chậm rãi lái về phía nhà cũ: “Lần sau nói với cậu tiếp, tớ về nhà trước đã.”

“Được.”

__

Một tháng sau.

Bản tin tài chính Thâm Thành ngày hôm nay đưa tin, lộ thông tin con gái cả tập đoàn Ngu thị trở về nước sau thời gian du học ở nước ngoài, sắp tới sẽ đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc ở trụ sở chính của tập đoàn.

Chủ tịch tập đoàn Ngu thị – Ngu Thanh Hành đã công bố tin tức này khi xuất hiện ở buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới.

Các phóng viên truyền thông có mặt tại hội trường chen chúc giơ micro đến: “Chủ tịch Ngu, trước đây ông công bố với người ngoài mình chỉ có một cậu con trai, hiện tại đang học đại học. Xin hỏi tại sao nhiều năm qua con gái cả của ông chưa bao giờ công khai lộ mặt trước công chúng?”

“Lần này con gái cả về nước đã được bổ nhiệm lên thẳng chức Tổng giám đốc, xin hỏi có phải ông có ý định giao lại công ty cho con gái cả chứ không phải cậu chủ Ngu không?”

“Xin hỏi chủ tịch Ngu…”

Các phóng viên mồm năm miệng mười, Ngu Thanh Hành ra hiệu bảo mọi người bình tĩnh lại, sau đó cười tít mắt bắt đầu tuôn ra cả đống câu từ khen ngợi con gái mình từ ngoại hình đến học thức, từ chỉ số thông minh đến năng lực, khen không ngớt miệng từ đầu đến chân, chỉ thiếu tâng con gái lên tận trời xanh. Ông còn cố ý nhấn mạnh rằng con gái cả của mình vừa về nước thời gian gần đây đã thỏa thuận thành công một mối hợp tác lớn. Thông tin cụ thể thì chờ con gái nhậm chức sẽ thông báo ở website chính thức của công ty.

Tiêu đề trang nhất của bản tin tài chính ngày hôm ấy đã đăng lời khen ngợi của Ngu Thanh Hành dành cho con gái cả của ông: “Con bé là người thừa kế Ngu thị hoàn hảo nhất của tôi.”

Trước đây, tập đoàn Ngu thị luôn bị người ngoài cho rằng người thừa kế tương lai – cậu chủ Ngu vừa nhỏ tuổi, lại không đủ năng lực để gánh vác một trọng trách quá lớn lao, đồng thời triển vọng tương lai cực kỳ đáng lo ngại, tình hình ngày càng xấu đi, tập đoàn cũng bị người trong ngành liên tục chê bai chỉ trích.

Khi lời khen ngợi ấy được đăng lên, cùng ngày hôm ấy, giá cổ phiếu của tập đoàn Ngu thị cũng bắt đầu tăng lên nhờ người thừa kế chưa từng lộ diện này.

Điều ấy đã phá vỡ tình hình suy thoái của Ngu thị mấy năm qua.

Tuy nhiên đến tận bây giờ, không một công ty truyền thông nào có thể tìm ra bất cứ thông tin gì về ngoại hình, tuổi tác hay những phương diện khác của con gái cả của Ngu Thanh Hành. Chỉ biết lúc trước cô du học ở nước ngoài, thời gian gần đây mới về nước.

Cũng không ai biết tại sao trước đây chủ tịch Ngu lại giữ kín thông tin về con gái cả đến mức gió thổi không lọt như thế. Có một tin đồn duy nhất được lan truyền ra ngoài đó là 12 năm trước, sau khi Ngu Thanh Hành và vợ ly hôn, người vợ đã định cư ở nước ngoài chưa từng về nước, thế nên mọi người suy đoán có lẽ cô con gái cả này luôn sống bên cạnh người vợ cũ nhiều năm nay.

Ngoại trừ chuyện này ra thì những thông tin khác vẫn không biết gì cả.

Chỉ có thể chờ đến khi cô con gái cả trong truyền thuyết này chính thức nhậm chức ở Ngu thị thôi.

__

Mấy ngày nay, chuyện này đã được lan truyền rộng rãi khắp trụ sở chính của tập đoàn Ngu thị, nghe tin con gái cả của chủ tịch Ngu sẽ đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc, các nhân viên ai cũng tò mò vô cùng.

“Nghe bảo là đi du học nước ngoài về, hình như mới hơn 20 chút thôi, trẻ lắm.”

“Một tháng trước sau khi sếp Lưu thuyên chuyển công tác, tôi còn tưởng sếp phó Dương sẽ lên đảm nhận, không ngờ ghế Tổng giám đốc này bị bỏ trống cả tháng trời như thế hóa ra là chờ con gái cả nhà họ Ngu nhảy dù vào.”

“A a a a muốn gặp cô con gái cả này một lần quá đi.”

Cũng có người bày tỏ sự nghi ngờ: “Nhưng trẻ tuổi thế thì có làm ăn được gì không…”

“Ây dà, đừng suy nghĩ nhiều quá, chờ người ta đến rồi tính.”

“Tôi thì lại muốn xem thử cô con gái cả nhà họ Ngu này tướng tá ra sao đó, thật sự tài giỏi lắm sao.”

Mấy ngày nay phong thanh liên tục được truyền đi khắp trụ sở chính Ngu thị, ai cũng đang đợi vị Tổng giám đốc mới nhậm chức kia đến.

Buổi sáng thứ hai, một cô gái trên tay cầm một ly cà phê vội vàng đi vào thang máy với sắc mặt rất gấp gáp, sau khi đến văn phòng, cô ấy đặt ly cà phê xuống, đợi nhịp thở ổn định lại mới di chuyển đến phòng họp.

Thấy vẫn còn một người chưa đến, cuối cùng cô ấy cũng thở phào một hơi, bèn nói với người chủ quản thân thiết bên cạnh: “Tôi bị hù chết khiếp, hôm nay rõ ràng tôi đã dậy rất sớm, thế mà trên đường đến công ty lại kẹt xe, gã tài xế thì không được như ý quyết không từ bỏ làm chậm trễ thời gian lâu ơi là lâu. May mà không đến muộn, không thì mới ngày đầu tiên đã để lại ấn tượng xấu với Tổng giám đốc mới rồi.”

Người bên cạnh đáp lại: “Tôi cũng sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì đó nên tám giờ đã đến công ty rồi.”

Cô gái giơ tay lên nhìn thời gian, lúc này là 8 giờ 50 phút, gần 9 giờ rồi, không biết khi nào vị Tổng giám đốc mới kia mới đến.

Không chỉ một mình cô ấy mà các quản lý cấp cao khác đang ngồi trong phòng họp rộng rãi thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai nói nhỏ, sau đó nhìn ra ngoài cửa.

Bầu không khí có hơi nôn nao.

Thời gian đã đến 8 giờ 58 phút, chỉ còn hai phút nữa là đúng 9 giờ. Chẳng lẽ mới ngày đầu tiên nhậm chức mà Tổng giám đốc mới đã đến muộn ư? Có người nghĩ như thế.

Lúc này, hai cánh cửa vừa dày vừa nặng của phòng họp bị người khác đẩy vào từ bên ngoài, hai vệ sĩ vóc dáng cao lớn mặc đồ vest đen bước vào với khuôn mặt vô cảm và đứng vững vàng ở hai bên. Sau đó, một đôi chân thon thả, dài thẳng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, giày cao gót bảy phân đạp trên sàn nhà sạch sẽ, quai giày mảnh quấn ngang mu bàn chân trắng nõn, những bước đi phóng khoáng, thoải mái, tự tin nhưng cũng vô cùng thanh nhã.

Giây tiếp theo, một người phụ nữ mặc áo vest họa tiết răng sói kết hợp quần dài đen trông khiêm tốn nhưng không kém phần trang nhã, vóc dáng cao gầy và khuôn mặt xinh đẹp ngời ngời đi vào.

Chu Thanh Thanh đứng ở vị trí trung tâm, mỉm cười cất giọng: “Chào buổi sáng mọi người.”

Phản ứng đầu tiên của các quản lý cấp cao chờ đón tiếp trong phòng họp đó là,

Tổng giám đốc mới đến, quá là xinh đẹp!

__

Lời tác giả:

Tin xấu: Vợ Ôn Tư Ngật chạy rồi.

Tin tốt: Đại tiểu thư online!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phong Lưu

Copyright © 2022 - MTruyện.net