Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc trước Văn Thủy Dao bảo đầu tháng 12 cô bạn có thể về Thâm Thành rồi, ai ngờ đến cuối tháng 12, cô ấy mới gọi Chu Thanh Thanh đến sân bay đón mình.
Bạn thân về nên đương nhiên dù mệt như chó thì Chu Thanh Thanh vẫn sẽ đi đón.
May mắn thay, cuộc họp hôm nay với sếp Ngô được lên kế hoạch vào lúc năm giờ chiều nên cô vừa khéo có thời gian trống.
Khi đến sân bay, cô đã trông thấy Văn Thủy Dao một mình kéo hai chiếc vali lớn, cô đơn đứng ở cửa ra vào, gió đông lạnh lẽo ở Thâm Thành thổi qua thật sự khiến cô bạn cóng như chó.
Nhìn thấy hình ảnh này, Chu Thanh Thanh nghĩ may mà cô có thể đến đón cô bạn được, nếu không sau chuyện này không biết sẽ bị cô ấy mắng ra thể thống gì nữa.
Sau khi lên xe và cảm nhận hơi ấm từ lò sưởi, Văn Thủy Dao lập tức thoải mái thở phào một hơi.
“Đúng là tớ đánh giá thấp nhiệt độ ở Thâm Thành rồi, sao tớ nhớ lúc trước mùa đông ở Thâm Thành đâu có lạnh đến vậy nhỉ? Hình như năm nay lạnh hơi quá mức rồi.” Khi ở trên máy bay, cô ấy đã cởi áo khoác dài bên ngoài ra rồi: “Hay thật, ai ngờ vừa ra ngoài thì suýt đông đá thành chó.” Nói rồi cô bạn vội vàng mặc áo khoác vào.
Chu Thanh Thanh nghĩ thầm, các cô không hổ là chị em tốt của nhau, ngay cả từ miêu tả cũng phải thống nhất như vậy.
“Sao cậu về muộn thế, không phải bảo sau một tháng là có thể về rồi hả?”
Nhắc đến chuyện này, Văn Thủy Dao cũng than thở: “Cậu không biết đâu, Văn Thủy Hoa tìm được công việc ở Bắc Thành, ba mẹ tớ không yên tâm, một hai bắt tớ ở lại Bắc Thành thêm một tháng để chăm sóc nó. Tớ phục thật luôn đấy, nó có phải trẻ lên ba đâu, cũng chẳng nhỏ hơn tớ bao nhiêu tuổi cả, có cái gì mà không yên lòng?”
“Nhớ lại năm đó sau khi tốt nghiệp, tớ một thân một mình đến Bắc Thành, có thấy họ không yên tâm gì đâu. Vào trong miệng của họ thì thành tớ hiểu chuyện, tự lập. Còn con trai ngoan của họ thì còn nhỏ tuổi nên sợ, đúng là quá đáng, một mình Văn Thủy Hoa đã bằng hai người như tớ rồi, rốt cuộc là ai sợ hơn đây?”
Văn Thủy Dao than phiền liên thanh một hồi.
Chu Thanh Thanh cũng biết về chuyện nhà cô ấy: “Thế hôm nay cậu về, ba mẹ cậu có biết không?”
Văn Thủy Dao dừng lại giây lát, sau đó mới đáp: “Biết chứ.”
Nhưng biết thì sao: “Bây giờ họ còn đứa con trai nhỏ mấy tháng tuổi phải chăm sóc, dù biết cũng chẳng có thời gian đâu mà quan tâm tớ. Chỉ có bà nội gọi điện thoại cho tớ, bảo ở nhà chờ tớ về ăn cơm.”
Nói đến đây, Văn Thủy Dao vội vàng nghiêng qua ôm người chị em tốt của mình: “May mà có cậu đến đón tớ.”
Chu Thanh Thanh đưa tay vỗ lưng cô bạn một cái: “Đừng đau lòng, tớ luôn luôn đứng về phe cậu.”
Thật ra khi ở trong nhà, chỉ một bát nước không được rót đều cũng sẽ để lại bóng ma sâu sắc trong lòng con trẻ.
Và nói thật cô cũng biết, không phải ba mẹ Văn Thủy Dao không thương yêu cô ấy, chỉ là tình yêu có ít có nhiều, đứa trẻ không được thiên vị cưng chiều sẽ mãi luôn là người bị tổn thương.
Nghĩ thế, Chu Thanh Thanh quay đầu đi, bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Thật ra nhiều năm qua, Văn Thủy Dao cũng đã quen với chuyện đó, chỉ là bây giờ gặp lại bạn thân nên kìm lòng chẳng đặng trút bầu tâm sự mà thôi, chẳng bao lâu sau, sự vui vẻ và hào hứng khi được quay về Thâm Thành đã thay thế.
Văn Thủy Dao chụp ảnh phong cảnh suốt cả đường đi, rõ ràng chỉ là những cảnh sắc rất đời thường nhưng đối với một đứa trẻ trở về quê nhà thì phong cảnh quê hương luôn là độc nhất vô nhị.
Mới chụp vài tấm ảnh và gửi vào nhóm lớp đã có rất nhiều người thảo luận. Văn Thủy Dao kích động muốn chia sẻ tâm trạng vui vẻ này với Chu Thanh Thanh, nhưng khi quay đầu lại thấy cô đang tựa đầu vào cửa sổ xe, đôi mắt với hàng lông mi rậm cụp xuống, cảm giác như cô sắp ngủ gật vậy, đồng thời cũng cảm nhận khí chất buồn rầu vốn không thuộc về cô toát ra từ khắp người cô.
Giây tiếp theo, chiếc xe lái qua một vũng nước, dù chiếc xe đắt tiền này có tính năng tốt nhưng vẫn bị rung lắc dữ dội trong tích tắc, sau đó, Chu Thanh Thanh đang buồn rầu tựa đầu vào cửa sổ xe va đầu một cái “cộp” lên mặt kính khiến não cô suýt thì bị chấn động.
Chu Thanh Thanh: “…”
Văn Thủy Dao lập tức bật cười không chút đạo đức: “Tớ bảo này, đang yên đang lành tự dưng cậu giả vờ buồn bã cái gì thế hả, đáng đời.”
“Ai giả vờ buồn bã chứ.” Chu Thanh Thanh sờ đầu mình: “Tớ chỉ mệt quá thôi được không.”
Gần đây vì một hợp đồng hợp tác mà cô đã bận rộn rất nhiều ngày.
“Hả, mệt quá ấy à?” Văn Thủy Dao ghé đến: “Tớ còn tưởng cậu khổ vì tình cơ đấy.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Ai bảo cô khổ vì tình?
Nói bậy nói bạ.
“Ai khổ vì tình hả?” Chu Thanh Thanh lập tức ngồi thẳng người lại: “Còn lâu tớ mới thế nhá!”
Mỗi ngày cô đều bận rộn đủ thứ công việc, lấy đâu ra thời gian mà nghĩ này nghĩ kia.
Văn Thủy Dao cười ha ha: “Sếp Ôn vẫn còn ở Mỹ à? Cũng gần ba tháng rồi nhỉ, ngày mai là Tết Nguyên Đán đón năm mới [1] rồi.”
[1] Tết Nguyên Đán ở Trung Quốc là Tết dương lịch ở Việt Nam, tức ngày đầu tiên của năm mới.
“Cậu không hỏi anh ta khi nào về à?”
“Không hỏi.” Chu Thanh Thanh lạnh lùng, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tại sao không hỏi?”
“Có thể là vì…” Cô chậm rãi nói: “Tớ block anh ấy rồi.”
Chưa đến hai ngày sau lễ giáng sinh, thấy anh khó chịu nên cô đã block anh rồi.
Văn Thủy Dao: “…”
Làm phiền rồi.
“Block tốt đấy.” Văn Thủy Dao vỗ tay khen cô: “Chân trời nào mà không có cỏ thơm, sếp cũ của cậu đúng là hơi quá đáng, anh ta theo đuổi người khác như thế à? Nếu là tớ thì tớ block anh ta từ lâu rồi cơ!”
Chu Thanh Thanh không nói gì.
Cũng chẳng có gì đáng nói. Làm việc bên cạnh Ôn Tư Ngật lâu như vậy chẳng lẽ cô còn không biết anh là người thế nào sao.
Sự nghiệp của anh luôn đứng ở vị trí thứ nhất đối với anh.
Đừng nói là ba tháng, dù thời gian có lâu hơn đi chăng nữa cũng không hề ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Mà cô cũng có sự nghiệp riêng cần phải làm nên cô không thể đứng ở phương diện đạo đức cao để chỉ trích anh được.
Cô chỉ không thể hiểu nổi, một người lạnh lùng như anh, có phải dù thích cô nhưng vẫn có thể không gặp cô trong một thời gian dài như vậy không?
Sau khi đưa Văn Thủy Dao về đến nhà, cô bạn xuống xe bảo Chu Thanh Thanh vào nhà mình chơi nhưng Chu Thanh Thanh lắc đầu: “Không được, hai tiếng nữa tớ còn phải đi gặp một đối tác, lần sau tớ đến chơi.”
“Được rồi.” Văn Thủy Dao thấy thế cũng không ép cô ở lại: “Thế khi nào cậu có thời gian rảnh, tớ lại đến tìm người bận rộn là cậu chơi vậy, dù sao gần đây tớ cũng đang rảnh.”
“Ừm ừm.”
__
Mùa đông ở Thâm Thành không lạnh kiểu giá rét hanh khô mà là kiểu lạnh ẩm ướt, hơn nữa gần đầy thời tiết vẫn luôn không được tốt, thỉnh thoảng lại đổ một cơn mưa nhỏ, bầu trời âm u.
Cô và sếp Ngô tập đoàn Ngô thị hẹn gặp nhau ở nhà hàng Thanh Li.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô đi đến phòng riêng tương ứng, vừa vào cửa đã thấy sếp Ngô và vài vị sếp phó chờ sẵn bên trong, họ cười đứng lên: “Sếp Chu, chào buổi tối.”
Chu Thanh Thanh đưa điện thoại của mình cho Lâm Nguyệt: “Sếp Ngô, đợi lâu rồi nhỉ.”
“Không có không có, chúng tôi cũng chỉ mới đến một lúc thôi.” Nói đoạn, Ngô Cương vươn tay mời Chu Thanh Thanh vào bàn.
Thật ra thì hợp đồng hợp tác với Ngô thị trên cơ bản đã được quyết định gần như chắc chắn, nhưng sếp Ngô vốn là một người cẩn trọng, Chu Thanh Thanh lại mới tiếp quản Ngu thị cách đây không lâu. Mặc dù đã làm được vài dự án tốt nhưng suy cho cùng cô vẫn còn trẻ tuổi. Điều ấy khiến Ngô Cương có chút dao động và không chắc chắn, không dám giao việc hợp tác này cho Chu Thanh Thanh, thậm chí có một lần, ông đã bày tỏ nếu có thể thì ông hy vọng sẽ được gặp mặt cô trực tiếp.
Lần này Chu Thanh Thanh đến gặp ông cũng là để cho ông ấy một viên thuốc an thần.
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn cũng chỉ có những vấn đề ấy, không cần nói quá nhiều, chỉ cần cho ông ấy thấy Chu Thanh Thanh có năng lực làm việc tốt là đủ rồi.
Quả nhiên, sau khi trò chuyện về quan điểm và ý kiến của bản thân đối với dự án này, Ngô Cương không còn gì để do dự nữa. Ông ấy nâng ly mời Chu Thanh Thanh: “Không ngờ sếp Chu lại có những nhận xét như vậy dù còn rất trẻ tuổi, quả nhiên cha hổ không thể sinh chó con mà.” Dứt lời, ông lập tức bảo thư ký đứng ở sau lưng mang hợp đồng lên, ký kết hợp đồng tại chỗ.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Ngô Cương muốn mời Chu Thanh Thanh đi tiếp cùng mình nhưng Chu Thanh Thanh bày tỏ cô còn công việc khác cần giải quyết và khéo léo từ chối lời mời.
Cô đi ra khỏi vườn Hải Đường, rời khỏi khu vực mọi người nâng chén cụng ly náo nhiệt, cuối cùng cũng yên tĩnh lại để đầu óc choáng váng sắp bất tỉnh của Chu Thanh Thanh được nghỉ ngơi.
Trong bữa ăn khó tránh khỏi việc phải uống rượu, mặc dù mỗi lần cô đều chỉ uống một chút nhưng đối phương cứ mời cô hết ly này đến ly khác, cộng lại thì cô cũng uống kha khá.
Rời khỏi khu vực có lò sưởi ấm áp, nhiệt độ lập tức giảm xuống.
Khi đi đến đại sảnh rộng rãi và sạch sẽ, Lâm Nguyệt nhanh tay lẹ mắt cầm một chiếc áo khoác khoác lên người cô: “Sếp Chu, ngoài trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm ạ.”
“Cô vẫn là người chu đáo nhất, Nguyệt Nguyệt.” Chu Thanh Thanh than thở một câu.
Sau khi đàm phán việc hợp tác, tâm trạng cô cũng khá tốt.
Lâm Nguyệt cũng vui vẻ, cười nói: “Đây là việc tôi phải làm mà. À đúng rồi, hôm nay là đêm giao thừa mà, nghe nói ở cảng Minh Tiền có bắn pháo hoa đẹp lắm, sếp có muốn đi xem không ạ?”
Chu Thanh Thanh hơi sửng sốt, hóa ra đêm giao thừa sắp đến rồi.
Thật ra cô cũng rất muốn đi xem pháo hoa, còn lâu cô mới là người cả ngày chỉ biết đến công việc như Ôn Tư Ngật. Cô cũng thích pháo hoa, hoa tươi, kim cương, tất cả những thứ xinh đẹp.
Chỉ là mới kết thúc bữa ăn, uống chút rượu khiến cô có chút mệt mỏi. Đôi khi mệt mỏi quá cũng sẽ xóa đi sở thích của một người.
Trong đại sảnh người đến người đi, chợt có một đôi tình nhân đi ngang qua, cô gái đang ríu ra ríu rít nói muốn ước điều gì trong đêm giao thừa năm nay với vẻ mặt vô cùng hào hứng và phấn khởi.
Chàng trai đột nhiên bảo: “Nhưng tối hôm nay có mưa nhỏ, không biết có còn bắn pháo hoa không.”
“Hả, có bị hủy bỏ không anh? Em không muốn đâu!”
Chàng trai còn nói: “Nếu mưa lớn quá thì có thể không bắn nữa!”
Hai người họ vừa nói vừa rời đi.
Nghĩ đến việc buổi bắn pháo hoa có thể bị hủy bỏ, Chu Thanh Thanh đã mất đi chút hứng thú cuối cùng. Thôi bỏ đi, bắn pháo hoa mà người chen chúc đông đúc cũng chẳng có gì hay để xem.
Hơn nữa thời điểm thế này hầu hết mọi người đều đi với người yêu, tại sao cô phải đi xem pháo hoa một mình cơ chứ?
Cảm giác bực bội vô hình bất chợt xông thẳng lên đầu, càng nghĩ càng thấy không vui.
Cô quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, đại sảnh vốn đang yên tĩnh đột nhiên trở nên xôn xao, vài người mặc đồng phục trông như giám đốc vội vàng đi từ bên trong ra đến cửa, có vẻ là chuẩn bị đón tiếp ai đó.
Giọng nói của nhân viên lễ tân vang lên bên tai: “Nghe bảo là sếp Ôn đến!”
“Thật không?!!”
Tiếng nói vừa dứt thì không đến mấy giây sau, hai cánh cửa kính lại mở ra lần nữa, giữa vòng vây của rất nhiều người, một người đàn ông trẻ tuổi với vóc dáng cao ráo, ngoại hình cao quý và vẻ mặt lạnh lùng bước nhanh đến.
Gần ba tháng không gặp nhau, trên người anh mặc bộ vest âu cao cấp được may cắt riêng rất vừa người, tóc đen mũi cao, trên khuôn mặt điển trai không có cảm xúc gì, chỉ có hàng mày lạnh lùng đang nhíu nhẹ lại. Bước chân của anh vững vàng và nhanh nhẹn, đi đến từ gió mưa bên ngoài, trông anh có phần phong trần mệt nhọc nhưng vẫn lịch sự và sang trọng, không hề nhếch nhác chút nào.
Sao cô có thể quên được, nhà hàng Thanh Li này là sản nghiệp của anh.
À, hóa ra anh về nước rồi.
Vậy mà lại không nói cho cô biết một tiếng.
Chu Thanh Thanh mím chặt đôi môi đỏ mọng, cảm thấy dường như không thể kiểm soát men say trong mình được nữa. Cô không nói một lời, xoay người rời đi.
Lâm Nguyệt thấy vậy cũng không dám nói lời nào, vội vàng đuổi theo.
Quản lý đại sảnh nhận được thông báo sếp Ôn sẽ đến đây nên lật đà lật đật đi ra đón tiếp, không biết xảy ra chuyện gì.
Chẳng phải mấy tháng nay sếp Ôn đều ở nước ngoài à, sao đột nhiên lại đến đây? Hơn nữa trông dáng vẻ rồi vẻ mặt đều không vui vẻ gì mấy nữa?
Ôn Tư Ngật dừng bước, quay người hỏi quản lý trực ca hôm nay: “Trong danh sách khách hàng đến hôm nay có —”
Chưa kịp nói hết câu thì một tràng tiếng giày cao gót nhè nhẹ chợt phát ra bên tai. Anh có dự cảm ngẩng đầu lên và trông thấy bóng dáng quen thuộc của cô.
Ba tháng không gặp, tóc cô dài hơn đôi chút.
Nhưng tính khí thì không thay đổi chút nào.
Ôn Tư Ngật thở dài, vẻ mặt lạnh lùng cũng dịu dàng hơn. Anh đẩy danh sách khách hàng mà quản lý nhà hàng đưa đi, bảo: “Không cần nữa, mang dù đến đây.”
Có nhân viên hiểu chuyện lập tức đưa một cây dù đen cho anh.
Sau đó cả nhóm nhân viên nhìn thấy sếp Ôn trước sau trầm ổn như một cầm cây dù đen bất thình lình xoay người rời đi nhanh chóng.
Vội vàng đến rồi vội vàng đi.
Vài vị quản lý cấp cao do dự đứng tại chỗ suy tư một hồi, cuối cùng vì lý do an toàn, họ vẫn quyết định đi qua đó xem thử.
…
Chín giờ rưỡi tối, sắc trời tối đen u ám, quả nhiên bên ngoài vẫn còn mưa lất phất tí ta tí tách.
Lúc Chu Thanh Thanh đến trời không mưa nên cô không mang dù theo.
Biết thế cô đã nhờ một nhân viên phục vụ ở đại sảnh lấy một cây dù cho mình, thế thì không đến nỗi bây giờ chỉ có thể đứng ở cửa chờ chú Lưu lái xe đến đón cô.
Hơn nữa cơn mưa nhỏ này hình như không hề có ý định tạnh, từng đợt gió đêm lạnh thấu xương thổi đến khiến nước mưa thay đổi hướng rơi, bỗng ùa về phía cửa.
Vài giọt nước mưa lạnh lẽo như băng rơi xuống chóp mũi cao và khuôn mặt trắng nõn không nếp nhăn của cô, khiến cô vô thức lùi lại một bước, lạnh đến mức lông mẹ lông con trên cánh tay đều dựng ngược lên.
Bất chợt có một cây dù đen lớn che phủ đầu cô, chặn hết gió mưa bên ngoài.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của Ôn Tư Ngật: “Chạy cái gì, cả dù cũng không chịu mang.”
Mũi cũng ngửi được mùi nước hoa hương gỗ trong veo, lành lạnh, quen thuộc mà xa cách đã lâu trên người anh.
Chu Thanh Thanh nhíu mày, khoanh hai tay trước ngực không thèm nhìn anh, giọng vô cùng lạnh lùng và thờ ơ: “Sếp Ôn hiểu lầm rồi? Tôi đàm phán hợp tác xong nên về nhà thôi, chỉ đi ra đây để chờ chú tài xế nhà tôi đến đón thôi nhé?”
“Sếp cũng suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Dáng vẻ sưng sỉa kì lạ, vặn ngược lời anh hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Nhưng Ôn Tư Ngật không thèm để ý đến lời lẽ trào phúng của cô: “Được rồi, là tôi hiểu lầm.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Không phải chứ, tự dưng tính khí anh tốt thế, bảo cô làm sao phát huy tiếp nữa đây?
Khi này, một chiếc Rolls Royce chậm rãi lái đến, Ôn Tư Ngật nắm cổ tay cô: “Đi thôi, bên ngoài mưa lớn, chúng ta lên xe trước.”
“Tại sao tôi phải lên xe anh?”
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn anh một cách đầy ngạo nghễ: “Sếp cũ đại nhân, đi Mỹ ba tháng, về nước cũng không báo một tiếng, đây là thái độ của anh khi theo đuổi tôi à?”
Với thái độ này thì có cưỡi ngựa cũng chẳng theo đuổi cô được đâu.
Bấy giờ Ôn Tư Ngật mới nhìn thấy nước mưa rơi trên mặt cô, một giọt nước lăn dài xuống trên làn da sáng bóng. Anh cúi đầu, vừa dịu dàng lau nước trên mặt cô, vừa cười khẽ một tiếng: “Là tôi không nói với em hay là em block tôi?”
Vẻ mặt tức giận của Chu Thanh Thanh đột nhiên đơ ra.
Éc…
“Thế thì anh có thể gọi điện thoại cho tôi mà!”
“Ừ, em nói rất có lý.” Ôn Tư Ngật đứng thẳng người lại, ung dung nói: “Vậy nên em xem thử trên điện thoại mình có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ.”
Khi này, Lâm Nguyệt mới tiến lên đúng lúc, lúng túng nói: “Trong lúc sếp và sếp Ngô gặp mặt nói chuyện, sếp Ôn có gọi cho sếp rất nhiều cuộc ạ.”
Vì điện thoại được bật chế độ im lặng trong suốt bữa ăn nên cô không nhận được.
Ôn Tư Ngật nhìn đuôi mắt hơi ửng đỏ lên vì uống rượu của cô, tiếp tục giải thích: “Công việc ở Mỹ đã giải quyết xong rồi, tôi tạm thời kết thúc hai cuộc họp để về nước sớm, nên không kịp báo trước với em. Lúc chuẩn bị về nước tôi muốn nhắn tin cho em thì phát hiện lại bị em block, sau khi xuống máy bay, tôi gọi cho em vài cuộc nhưng đều không được, nghe nhân viên nói em có đến nhà hàng Thanh Li nên tôi mới vội vàng chạy đến đây.”
Đoạn, anh thở dài: “Tôi đến nhà hàng Thanh Li là để tìm em.”
Chu Thanh Thanh ngẩn người.
Anh đã quen đưa ra mệnh lệnh, cũng ít khi giải thích cặn kẽ về hành động của mình với người khác như vậy.
Nhưng chẳng biết tại sao khi anh giải thích lại khiến người ta cực kỳ tin phục.
Hơn nữa quả thật anh đã vội vàng quay về để gặp cô, cũng không phải cố ý không nói cho cô biết, thế là những cảm giác không vui trong lòng Chu Thanh Thanh đột nhiên biến mất phân nửa.
Vài vị quản lý cấp cao của nhà hàng Thanh Li không biết tại sao sếp Ôn đến đột ngột rồi lại rời đi đột ngột. Vì không biết nguyên nhân cụ thể nên họ đã đi ra cùng để xem thử tình hình thế nào, ai ngờ lại nhìn thấy sếp Ôn trước sau lạnh lùng như một đang che dù cho một cô gái xinh đẹp và cúi đầu nói chuyện với cô.
Vẻ mặt dịu dàng, không giống như đang dạy dỗ mà trái lại như đang dỗ dành người ta vậy.
Một số người thường thấy vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc của Ôn Tư Ngật nhất thời đều sững người khi bỗng nhiên bắt gặp vẻ mặt dịu dàng này của ông chủ.
Đây là lúc nào mà có thể thấy sếp Ôn dỗ dành người khác nhỉ?
__
Cho đến khi lên xe, Chu Thanh Thanh mới chợt bất giác phản ứng lại. Cô mở to mắt: “Không phải, bộ anh có đến nhà hàng Thanh Li tìm tôi thì tôi phải lên xe anh à?”
Có lẽ vì vài ngày qua cô phải quay qua quay lại bận rộn công việc nên không được nghỉ ngơi nhiều, sau đó lại uống chút rượu trong bữa ăn vừa rồi, mặc dù không say nhưng sau khi rời khỏi bầu không khí làm việc căng thẳng, đầu óc cô cũng có chút mê man.
Cuối cùng bị anh thuyết phục ngồi lên xe.
Lão Vương tài xế cực kỳ biết nắm bắt thời gian, không đợi Chu Thanh Thanh đổi ý, ông đã lái xe rời đi.
Ôn Tư Ngật ngửi thấy mùi rượu trên người cô, ngay cả phần đuôi mắt hồ ly xinh đẹp cũng hơi ửng hồng. Anh lấy một chai nước, vặn mở nắp rồi đưa đến bên miệng cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Uống bao nhiêu vậy?”
“Không bao nhiêu hết.” Chu Thanh Thanh nhận lấy uống một ngụm: “Tôi vui nên vô tình uống hơi nhiều.”
Ngô Cương ký hợp đồng dứt khoát, cô cũng không thể õng a õng ẹo được, cuối cùng đã uống hết gần một nửa ly rượu.
Ôn Tư Ngật biết rõ cô chừng mực thế nào trong việc làm ăn.
Bản thân cô là một viên ngọc lấp lánh, tỏa ra ánh sáng rạng ngời, không cần phải rọi sáng hay chỉ điểm bất cứ điều gì cho cô cả.
Vậy nên anh hỏi: “Ký hợp đồng rồi à?”
“Đương nhiên rồi.” Chu Thanh Thanh lập tức vui vẻ nói: “Còn có chuyện gì mà Chu Thanh Thanh không giải quyết được hả?”
“Ừ, Chu Thanh Thanh giỏi nhất.” Ôn Tư Ngật bình thản khen ngợi cô.
Bất thình lình được anh tán thưởng, Chu Thanh Thanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, có chút không phản ứng kịp.
Anh lại còn khen cô nữa cơ đấy.
“Cũng không biết là ai đã nói.”
Cô học theo giọng điệu cay nghiệt của anh: “Biểu hiện xuất chúng hơn người thường của cô sẽ khiến tôi trở thành trò cười trong ngành vì có một trợ lý bình hoa đấy.”
Nói xong cô còn vô cùng đắc ý.
Nhìn xem, anh như thế chẳng phải là đang tự vả vào mặt mình sao!
Đột nhiên trên cổ tay có cảm giác lạnh buốt như băng, cúi đầu nhìn xuống thử thì thấy ở cổ tay trắng nõn đã đeo một chiếc vòng tay kim cương xinh xắn.
Cô hung dữ hỏi: “Làm gì đó?”
“Nhận lỗi.” Ôn Tư Ngật cúi đầu nghiêm túc cài khóa vòng tay cho cô, bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng cầm chiếc vòng tay điều chỉnh nghiêm túc như đang hoàn thành dự án doanh thu mấy trăm triệu vậy: “Tôi nhận lỗi với cô Chu Thanh Thanh vì lời lẽ cay nghiệt của mình.”
Chu Thanh Thanh nhìn chiếc vòng tay xinh đẹp kia, ôm sát cổ tay cô, rất nổi bật. Trong đầu nghĩ thầm, gu thẩm mỹ của Ôn Tư Ngật tốt đấy, lần nào chọn quà cũng cực kỳ hợp ý cô.
Nghe anh nói xin lỗi, cuối cùng cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cũng có chút vui vẻ, sau đó cô dè dặt đáp một tiếng: “Ồ.”
Lúc này lại nghe anh hỏi: “Sao lại block Wechat của tôi?”
Chu Thanh Thanh lại ngắm nghía chiếc vòng tay của mình, cảm thấy đẹp vô cùng. Có lẽ hơi ấm tỏa ra từ máy điều hòa trong xe quá ấm áp quá thoải mái, mà những ngày qua lại bận rộn vô số công việc nên lúc này sự mệt mỏi và men say đều đồng loạt ập đến thôi thúc mí mắt cô cụp xuống. Cô chống lại cơn buồn ngủ, kiêu ngạo nói: “Thuận tay ấy mà.”
Sau đó cô lại tỏ ra quan tâm hỏi anh một câu: “Công việc ở Mỹ của anh cũng kết thúc rồi nhỉ? Không phải mấy ngày trước anh bảo phải ở lại thêm một thời gian ngắn nữa à? Sao hôm nay đã về rồi?”
Ôn Tư Ngật ừ một tiếng.
Chu Thanh Thanh hoàn toàn không chống cự nổi nữa, cơn buồn ngủ tấn công đến khiến cô từ từ nhắm mắt lại, giọng nói cũng mềm nhũn ra: “Ôn Tư Ngật, tôi hơi mệt.”
“Vậy em ngủ đi.”
“Ừm.”
Lão Vương tinh tế nâng màn chắn lên.
Trong khoang xe trở nên yên tĩnh hoàn toàn, chỉ có những tiếng hít thở nhẹ nhàng và đều đặn của Chu Thanh Thanh.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên chỉ vài giây sau khi nói xong, cô đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn với các đường nét tinh xảo, làn da ửng hồng nhẹ, chóp mũi cao, đôi môi sau khi uống nước tươi tắn, hơi ươn ướt và mềm mại xinh xắn hệt như cánh hoa bị giã nát ra.
Thứ chướng mắt duy nhất trên khuôn mặt vẫn xinh đẹp nổi bật rung động lòng người như trước này là quầng thâm mắt xanh xanh đen đen mà đến cả hàng lông mi dày và dài của cô cũng không thể che giấu đi được.
Có lẽ vì tư thế ngủ ngồi tựa lưng ra ghế này không được thoải mái nên hàng chân mày thanh tú của cô nhíu nhẹ lại trong giấc mơ.
Ôn Tư Ngật lẳng lặng ngắm nhìn cô một lúc lâu, ngắm khuôn mặt nhăn nhó cả lại vì không được ngủ thoải mái của cô và cảm nhận rõ cảm giác mọi bụi bặm lắng xuống.
Tại sao hôm nay lại về?
Công việc ở Mỹ đã hoàn thành nhưng anh vẫn còn vài buổi họp, nhưng Chu Hùng bỗng nhắc nhở anh, ngày mai là ngày 31 tháng 12.
Tết Nguyên Đán sắp đến rồi.
Từ trước đến nay, anh vốn không có chấp niệm gì với những ngày lễ thế này cả, cũng không hề có ý định sẽ ăn mừng trong những ngày đó. Nhưng từ sau lễ giáng sinh, Chu Thanh Thanh có vẻ không mấy vui vẻ khi nói chuyện với anh, anh chợt nghĩ, nếu tết Nguyên Đán này mình không về thì chắc hẳn cô sẽ càng tức giận hơn.
Vì thế anh đã hoãn một vài cuộc họp lại, trở về nước ngay trong đêm.
Hình như câu sắc đẹp làm mê muội lý trí này trước nay vốn dĩ không hợp dùng để miêu tả anh.
Nhưng quả thật anh có phần kìm lòng chẳng đặng muốn quay về gặp cô.
Từ sau khi chào đời, anh đã được ông nội đưa theo bên cạnh, vì thế dã tâm sự nghiệp mạnh mẽ đã chiếm lĩnh quá nhiều tinh thần cũng như thời gian của anh, anh không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện nhàm chán, bao gồm cả tình yêu. Cũng chưa bao giờ có cảm giác không phải là ai đó thì không thể.
Thật ra có một khoảng thời gian rất dài, ngay cả chính bản thân anh cũng không thể nào phán đoán được cảm xúc mình dành cho Chu Thanh Thanh rốt cuộc là chiếm hữu hay là yêu.
Chu Thanh Thanh lại khó chịu động đậy người.
Ôn Tư Ngật bỗng dưng thở dài, cúi người đến ôm lấy vai cô để cô dựa vào lòng mình, sau đó dịu dàng vỗ lưng cô một cái dỗ dành.
__
Lời tác giả:
Mọi người đừng đọc sót nha, ba tháng này Ôn Tư Ngật chỉ không quay về thôi, vẫn có liên lạc qua Wechat, còn thường xuyên tặng quà nữa! Hai ngày sau lễ giáng sinh mới bị Thanh Thanh block!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");