Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ: Chu Thanh Thanh, đúng là biết làm nũng.
Trong phòng riêng im lìm không một tiếng động, ngay cả bầu không khí cũng thoang thoảng chút mùi vị quyến rũ.
Một lát sau, anh kéo cánh tay cô xuống từng chút từng chút một không hề nể tình.
Chu Thanh Thanh chớp chớp mắt.
Trong không gian mờ tối, giọng nói anh vừa trầm vừa khàn: “Đừng nhõng nhẽo.”
“Ồ.” Cô chậm rãi đáp lời.
Sau một hồi chờ đợi mọi thứ lắng xuống.
Ôn Tư Ngật mới cầm cổ tay cô, đẩy cửa phòng riêng ra, giọng anh dịu đi rất nhiều: “Đi thôi, không phải em muốn đi chơi à.”
Trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng không chỉ có mỗi suối nước nóng mà còn có cảnh quan thiên nhiên được cho là độc đáo bậc nhất thành phố Z.
Chu Thanh Thanh âm thầm cười cong tít mắt.
Anh bảo là đừng nhõng nhẽo nhưng chẳng phải là anh không giận nữa đó sao?
Bắt thóp cái một.
Xem ra Văn Thủy Dao nói không sai, có đôi khi, đàn ông vẫn rất dễ dỗ. Chí ít là cô đã dỗ Ôn Tư Ngật thành công rồi!
Nhân lúc Ôn Tư Ngật không để ý, cô len lén nhắn tin cho Văn Thủy Dao: “Tớ quyết định rồi, từ bây giờ sẽ phong cậu làm bậc thầy tình yêu! Tuyệt vời/Tuyệt vời/Tuyệt vời.”
Mà có lẽ Văn Thủy Dao vẫn đang trông em bé nên không có thời gian trả lời cô.
…
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này được xây dựng ở ngoại ô, vì để duy trì tiêu chí về thiên nhiên nên họ chỉ khai thác và xây dựng một nửa, giữ lại cảnh quan thiên nhiên và các dốc núi ở mức nhiều nhất có thể. Nơi đây có không khí mát mẻ và môi trường tuyệt đẹp.
Hành lý đã được giao cho quản đốc bộ phận dọn phòng đưa đến phòng, Chu Thanh Thanh và Ôn Tư Ngật cùng lên cáp treo, ngồi lơ lửng giữa không trung. Nhìn xuống dưới là núi xanh bao quanh, ngẩng đầu lên là mây trắng dày đặc. Thỉnh thoảng lại có một cơn gió mát mẻ từ giữa núi thổi đến khiến lòng người cảm thấy sảng khoái.
Cô đang cầm điện thoại chụp ảnh thì tin nhắn từ Văn Thủy Dao đột nhiên nhảy ra: “Bây giờ cậu mới biết tớ là bậc thầy tình yêu à?”
“Đúng rồi, cậu đang nói đến phương diện nào?”
Chu Thanh Thanh bấm chuyển sang giao diện nhắn tin, trả lời cô bạn: “Cậu bảo tớ phát huy ưu thế của người đẹp mà, nếu thật sự không giải quyết được thì phải dỗ dành, tớ làm thử theo thì phát hiện quả nhiên hữu dụng.”
“Chậc chậc chậc.” Văn Thủy Dao kinh ngạc hỏi: “Sếp Ôn cũng dính chiêu này sao?”
Lúc ấy cô bạn cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, haha.
Chu Thanh Thanh đang định nói chắc là dính thì lại thấy Văn Thủy Dao gửi một tin nhắn mới: “Dỗ thế nào vậy, kể tớ nghe thử đi.”
Dỗ thế nào à…
Trong đầu cô nghĩ đến hình ảnh lúc vừa rồi, không biết tại sao khi nãy không hề cảm thấy gì nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cô nghiêng đầu nhìn Ôn Tư Ngật, rồi lập tức quay đầu lại, gõ chữ cạch cạch: “Còn có thể dỗ thế nào nữa, đương nhiên là dùng miệng rồi!”
Mấy giây sau.
Văn Thủy Dao nhắn cho cô một câu với ý tứ sâu xa: “À… Dùng miệng hả…”
?!!!
Cô bạn trả lời thế này là sao?
Sau một hồi cố gắng suy nghĩ, cô đột nhiên phản ứng lại kịp thời.
Không phải như ý mà cô bạn nghĩ, ơ này! Ý cô muốn nói là cô dùng miệng để nói, chứ không phải…
Vô dụng thôi, Văn Thủy Dao vốn không chịu nghe cô giải thích: “Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu.”
“…”
Thôi bỏ đi, tùy cô bạn vậy.
Bản thân cô biết là được, Chu Thanh Thanh an ủi mình như vậy.
Nhưng sau khi xuống cáp treo, cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
Không được, hôm nay cô vẫn phải giải thích rõ ràng.
Cô cúi đầu gõ chữ, bước chân vô thức chậm lại: “Không phải như cậu nghĩ, tớ bảo dùng miệng nghĩa là dùng miệng để nói chuyện cơ, không phải dùng miệng… Làm việc khác… Cậu đừng có mà suy nghĩ bậy bạ đấy, tớ cảnh cáo cậu!”
Gửi đi cả đoạn tin nhắn nhưng không có một chút hồi âm nào.
Một chút! Cũng không có!
“…”
Chu Thanh Thanh tiu nghỉu thoát khỏi giao diện nhắn tin, ngón tay chọt mạnh vào ảnh đại diện của cô bạn tựa như để phát tiết. Bất chợt giọng nói có chút trầm ngâm của Ôn Tư Ngật vang lên bên tai: “Ôn, bóc, lột — đây là chú thích em đặt cho tôi à?”
Sống lưng Chu Thanh Thanh cứng đờ, cô khựng lại một giây rồi lập tức khóa màn hình điện thoại. Hỏng bét, sao lại bị anh nhìn thấy chứ!
Cô đã đặt chú thích này cho anh từ rất lâu rồi, sau đó chưa từng đổi lần nào, cô cũng đã nhìn mãi thành quen.
Nhưng cô chưa từng tưởng tượng đến việc sẽ bị anh nhìn thấy!
Chu Thanh Thanh đơ ra một hồi, đầu óc hoạt động điên cuồng, sau đó cô ngẩng đầu lên trả đũa: “Anh nhìn lén điện thoại của tôi? Đây là xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy!”
“Chỉ là tôi thấy em cứ đứng tại chỗ không đi nên mới đi đến để gọi em thôi.” Ôn Tư Ngật chậm rãi nói: “Vừa đi đến đã thấy rồi.”
Màn hình của cô hướng về phía anh nên vừa cúi đầu anh đã nhìn thấy.
Chu Thanh Thanh suy tư giây lát rồi ra vẻ khoan dung bảo: “À, nếu anh không cố ý thì tôi không so đo với anh làm gì.”
Ôn Tư Ngật: “… Em không so đo với tôi?”
Chu Thanh Thanh có lý chẳng sợ đáp: “Đúng vậy.”
Nhìn cô hai giây, Ôn Tư Ngật gật đầu, cười khẽ: “Được.”
Mặc dù đấu võ mồm thắng nhưng Chu Thanh Thanh cũng không đắc ý là mấy. Cô đi theo sau lưng anh, im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Khi nãy anh không nhìn thấy gì khác nữa chứ? Ví dụ như… Tin nhắn cô nhắn cho Văn Thủy Dao?
Nghĩ ngợi một hồi, cô chạy vài bước nhỏ đuổi theo anh: “Tôi nghĩ lại rồi, chú thích này đúng là không hay lắm, tốt nhất tôi vẫn nên đổi chú thích khác cho anh.”
Ôn Tư Ngật dường như cũng không quá để ý, nghe vậy cũng chỉ hờ hững đáp: “Ừ, tùy em.”
“…”
Không phải chứ, anh thật sự không thèm để ý chú thích Ôn bóc lột mà cô đặt cho anh à?
Chu Thanh Thanh: “Hay là chú thích tên đầy đủ giống Văn Thủy Dao là được nhỉ.”
“Ừ.”
“Ừ?” Cô dò hỏi: “Anh biết Văn Thủy Dao là ai à?”
Ôn Tư Ngật bỗng dưng dừng bước, trầm ngâm giây lát mới nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì là người em nhắn tin bảo muốn dỗ tôi.”
Đoạn, anh quay đầu lại, chậm rãi khom người, quan sát đôi môi đỏ mọng của cô bằng đôi mắt hẹp dài rồi anh kéo dài âm cuối hỏi: “Vậy em muốn dỗ tôi thế nào?”
Chu Thanh Thanh: “…”
Nếu đã nhìn thấy cái này thì chẳng phải sau đó cũng đã thấy hết rồi ư?
!!!
Anh thật sự chỉ nhìn lướt qua một cái à?
Tai cô bất giác nóng bừng lên: “Quả nhiên là anh thấy rồi mà còn giả vờ không thấy.”
Cô dừng lại chốc lát rồi cố gắng giải thích: “Dù sao ý tôi cũng không phải như lời Văn Thủy Dao nói, anh đừng hiểu lầm!”
Ôn Tư Ngật nhướng mày tiếp tục đi về phía trước: “Tôi hiểu lầm thế nào?”
“…”
Chu Thanh Thanh lao đến kéo quần áo anh: “Anh cố ý đấy hả!”
Ôn Tư Ngật bắt được bàn tay không ngoan ngoãn của cô, đẩy bàn tay bên này rồi lại đẩy bàn tay bên kia ra, sau đó anh nắm trọn tay cô vào tay mình, cụp mắt lẳng lặng nhìn cô: “Tôi cố ý cái gì?”
“Biết trước em sẽ thẹn quá hóa giận thế này nên tôi vốn định không nói gì mà xem như không thấy, em cứ một hai phải dò hỏi tôi?”
Đoạn, anh cười một tiếng: “Chu Thanh Thanh, sao em cứ không nói phải trái như vậy?”
Chu Thanh Thanh: “…”
Vẫn là lỗi của cô à?
__
Chu Thanh Thanh không nói phải trái với anh nhưng cơn giận của cô đến nhanh đi cũng nhanh.
Hơn nữa quả thật cô không có lý trong chuyện này, không có lý do để nổi cáu với anh. Chủ yếu là vì bị anh nhìn thấy những tin nhắn “xấu hổ” kia nên vẻ mặt có hơi thiếu sức sống thôi.
Trên đường đi người càng lúc càng đông, vì thế cô còn phải chú ý quan sát xem có gặp phải ba mẹ mình không, đương nhiên không còn thời giờ đâu mà tức giận nữa.
Chơi mấy tiếng liền đến lúc mệt, họ lại tìm một nhà hàng món Quảng Đông ở khu thắng cảnh để ăn tối.
Chu Thanh Thanh gọi một đĩa tôm luộc. Mọi người thường bảo đồ ăn ở các khu thắng cảnh thế này không ngon nhưng hiếm thấy là mùi vị thức ăn của nhà hàng này lại khá ổn, thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, nguyên liệu nấu ăn cũng rất tươi ngon.
Cô vốn đang ăn rất vui vẻ thì sau đó có một đôi tình nhân ngồi ở bàn bên cạnh. Hai người họ rất tình cảm, tình cảm đến mức nào nhỉ, đó là xem mọi người xung quanh không ra gì, anh đút em một miếng, em đút anh một miếng, giúp nhau gắp đồ ăn, giúp nhau múc canh, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười hệt như tiếng chuông bạc.
Chu Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy lòng mình mất cân bằng.
Cô quay đầu nhìn Ôn Tư Ngật chằm chằm.
Không nói câu nào, cứ nhìn thẳng vào anh như vậy.
Ánh mắt còn tràn đầy mong đợi và chân thành hơn cả chú cún nhỏ.
Ôn Tư Ngật: “…”
Nhìn ánh mắt cô, rồi lại nghe âm thanh ở bàn bên cạnh, anh suy tư giây lát đã hiểu rõ. Ôn Tư Ngật thong thả đặt đũa xuống, lấy bao tay dùng một lần ở hộp chén đĩa bên cạnh rồi đeo vào, sau đó anh cầm lấy một con tôm rồi bóc vỏ từng chút từng chút một.
Bóc xong, anh để phần thịt tôm đã bóc hoàn chỉnh vào chén cô: “Ăn cơm đi.”
Chu Thanh Thanh lập tức vui vẻ cầm đũa lên lại, cắn một miếng thịt tôm trắng trẻo đã được bóc vỏ sạch sẽ.
Ừm… Quả nhiên tôm Ôn Tư Ngật bóc khá ngọt.
Cuối cùng gần một nửa đĩa tôm đều vào bụng cô hết.
…
Sau khi ăn bữa tối no nê, họ chưa về khách sạn ngay mà đi dạo ở khu thắng cảnh bên cạnh.
Sẩm tối, gió man mát, mặt trời đã lặn xuống núi và thay thế bằng vầng trăng sáng trong treo lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh sáng bàng bạc rọi xuống mặt đất.
Không nhiều người đến đây đi dạo lắm, hơn nữa không gian cũng khá tối nên nếu không đi đến trước mặt thì cũng không nhìn ra được đó là ai.
Chu Thanh Thanh không còn cảnh giác mỗi phút mỗi giây vì sợ gặp phải ba mẹ mình nữa.
Trên con đường mòn yên tĩnh trong khu thắng cảnh có một đoạn đường được lát đá cuội, Chu Thanh Thanh đi bộ cả buổi chiều nên vốn đã rất mệt mỏi, chưa đi được bao lâu, cô đã muốn về ngâm suối nước nóng.
Nhưng Ôn Tư Ngật không cho: “Đi thêm một lúc nữa, mới ăn cơm xong không được ngâm suối nước nóng liền.”
“Nhưng mà tôi mệt quá.” Chu Thanh Thanh chơi xấu ngồi xổm xuống không chịu đi nữa.
Ôn Tư Ngật đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.
Chu Thanh Thanh thật sự rất mệt, chân cũng hơi đau. Cô buồn chán đưa ngón tay thon dài sờ vào một hòn đá cuội bóng nhẵn, nói không đi là không đi nữa.
Ôn Tư Ngật vốn không định chiều theo ý cô.
Hai giây sau.
Anh xoay người, chậm rãi ngồi xổm xuống: “Đến đây.”
Chu Thanh Thanh ngẩng đầu đã thấy tấm lưng rộng rãi và vững chãi của anh. Cô ngẩn ngơ một giây, sau đó lập tức đứng dậy, đi đến khoác hai tay lên vai anh rồi vui vẻ nằm lên.
Đi qua con đường mòn lát đá cuội, đến một con đường bê tông bằng phẳng. Trong đình nghỉ chân bên cạnh có vài người đang chụp ảnh, hai bên dựng hai chiếc đèn hỗ trợ ánh sáng cực kỳ sáng. Người phụ trách chụp ảnh đang cầm một chiếc máy ảnh, trông họ giống như đang chụp một bom tấn vậy.
Thỉnh thoảng lại có âm thanh hướng dẫn tư thế vang vọng về phía này, vô cùng náo nhiệt.
Ôn Tư Ngật cõng cô đi rất vững vàng.
Trăng tròn treo trên trời cao, phủ một lớp ánh trăng mỏng tựa như sương mù lên các đường nét ngũ quan của anh, khiến làn da của anh càng thêm trắng và lạnh lẽo. Chỉ là vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như ngày thường.
Chu Thanh Thanh ôm lấy anh bằng hai tay, vùi cả đầu mình vào hõm cổ anh. Khi hít thở, cô có thể ngửi được hương gỗ thông trong trẻo mà lành lạnh trên người anh, kìm lòng chẳng đặng nên cô đã cọ khuôn mặt mềm mại của mình vào người anh một cái.
Ôn Tư Ngật cảm nhận được sự ấm áp ở giữa cổ: “Chu Thanh Thanh, em cầm tinh con chó đấy à?”
Cô cứ dùng cơ thể mềm mại làm loạn trên người anh.
“Không phải đâu nhé.” Chu Thanh Thanh nằm trên lưng anh, nhàn nhã đung đưa hai chân: “Nhưng mà tôi rất thích cún nhỏ. Hồi còn nhỏ tôi rất muốn nuôi một bé nhưng mẹ không cho tôi nuôi, bảo tôi còn nhỏ tuổi quá, không hiểu được sinh mạng đáng quý thế nào. Nhưng lúc đó tôi có hơi phản nghịch, mẹ không cho tôi nuôi thì tôi lén lút cho những chú chó hoang ăn.”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Tôi nhớ có một lần, có một con phốc sóc đang mang thai bị ai đó vứt bỏ rất đáng thương, tôi đã len lén mua rất nhiều thức ăn cho chó để đút nó ăn, sau một thời gian thì chú chó nhỏ đó rất bám tôi, thấy tôi đến sẽ vẫy vẫy cái đuôi, còn li3m tay tôi nữa. Tôi không nỡ xa nó nhưng nó sắp sinh rồi, tôi chỉ đành đưa nó đến trạm cứu trợ động vật. Sau này khi đã trưởng thành, tôi phải đi học rồi còn phải đi làm, cũng không còn thời gian để nuôi chó nữa.”
“Nếu em thích.” Ôn Tư Ngật nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể nuôi chó, tôi sẽ không phản đối.”
Chu Thanh Thanh kêu “ồ” một tiếng: “Anh thích cún con không?”
“Không tính là thích.” Ôn Tư Ngật đang nói thật. Những thứ có thể gọi là thích trong cuộc đời này đối với anh chẳng có bao nhiêu cả: “Nhưng vì em thích nên chịu trách nhiệm cho cuộc đời của một chú chó cũng không phải là việc gì khó.”
Càng đi sâu vào bên trong, các du khách cũng càng ngày càng ít dần.
Lúc này, xung quanh đã trở nên yên tĩnh hơn đôi chút, chỉ thỉnh thoảng lại có tiếng lá cây lay động xào xạc vang nhẹ lên, gió ngừng thổi, âm thanh cũng ngừng hẳn.
Chu Thanh Thanh mở to mắt nhìn đôi môi mỏng của anh, sau đó vô thức ghé sát cổ anh, ôm chặt anh hơn.
Biết ngay người như anh sao có thể thích thú cưng được chứ.
Trong không gian yên tĩnh nơi này.
Cô bỗng nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh thích gì?”
Cô vô thức đung đưa chân nhiều hơn, tựa như đang căng thẳng hoặc vì lí do nào đó khác. Cơ thể cô không ngừng áp chặt vào lưng anh, rất mềm mại.
Ôn Tư Ngật cụp mắt xuống.
Cả cuộc đời anh, thứ anh thích quả thật không nhiều, cũng có rất ít thứ mà anh để ý nhiều đến.
Không chỉ mỗi một người từng nói anh là người bạc tình.
Nhưng đối với Chu Thanh Thanh, từ lúc mới bắt đầu anh đã không tính là bạc tình.
Anh thở dài, có hơi cam chịu số phận đáp: “Anh thích em.”
Gió thổi qua ngọn cây, những phiến lá lại vang lên tiếng xào xạc.
Đôi chân thon dài của Chu Thanh Thanh lại đung đưa càng vui sướng hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");